Sau Khi Phản Bội Lời Thề, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 22: Phần 22




Ta hạ chiến thư.

Đàm Tam Khuyết cũng đáp trả gay gắt, viết hịch vạch tội ta.

Ta cầm lên xem: "Dài dòng văn tự, lời lẽ liên miên, cũng chỉ lấy việc ta là nữ nhân để nói, chứng tỏ ta làm cũng không tệ."

Ta chợt nảy ra ý tưởng, lại viết một bức "Cáo nữ tử thư", gửi đến các châu quận ——

"Từ xưa đến nay, nữ tử luôn là phụ thuộc của nam nhân. Nam nhân phải tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, còn nữ nhân chỉ được giúp chồng dạy con cho nam nhân, đây là đạo lý gì?

Nay ta khởi binh, hòng giành lấy thiên hạ, mười hai công thần Lăng Yên các cũng có Tề Tướng quốc phụ tá quân vương, Hồng Tướng quân xông trận g.i.ế.c giặc. Có những tấm gương như vậy đi trước, chứng tỏ nữ tử cũng có thể có hoài bão lớn, kiến thức rộng, không hề kém nam tử một bậc.

Nữ tử thiên hạ nên noi gương bọn ta, bước ra khỏi khuê các, cùng mưu đồ đại nghiệp."

20

Ngày Vệ Phong xuất phát, ta và Tề Ngoạn lên đài điểm tướng.

"Binh hùng tướng mạnh, thanh thế to lớn." Tề Ngoạn hài lòng nói.

"Tướng quân cũng tuấn tú." Ta cũng hài lòng nói.

Vệ Phong một thân giáp bạc, lưng đeo kiếm Thanh Hồng, đứng đầu duyệt binh.

"Trẫm nghĩ mãi không hiểu nổi, vì sao hắn chỉ đứng yên mà nhìn cũng đẹp vậy? Thân hình thật sự tốt."



Tề Ngoạn: . . .

"Ngươi thấy cách hắn lên ngựa thế nào? Có phải Tướng quân dưới trướng ta khá oai hùng không?"


Tề Ngoạn: . . .

"Ôi, cái cách hắn vung áo choàng trẫm có thể xem một trăm lần! Một trăm lần!"

Tề Ngoạn nhịn không nổi nữa: "Ngươi có muốn nghe thử ngươi đang nói gì không? Xưa nay có thiên tử nào trên đài điểm tướng lại bình phẩm dáng vẻ của Tướng quân chứ?"

"Ây, Thừa tướng, ở đây chỉ có hai ta, chúng ta là tỷ muội, nói riêng với nhau có sao đâu chứ? Ta không tin ngươi không thích nhìn, dù sao cũng chẳng ai biết." Ta thuận thế khoác tay nàng ấy.

"Ta thích nhìn thì ngươi vui lắm à?"

"Vệ Tướng quân là bảo vật của Quý Hán ta, ta ban cho hắn bảo kiếm chiến giáp, chẳng phải là để hắn oai phong lẫm liệt sao."

Tề Ngoạn nheo mắt: ". . . Lưu Ninh Hoan, ta không hiểu ngươi."

"Có gì không hiểu?"


"Nhiều người nhìn, ngươi không sợ hắn bị người ta cướp mất sao?"

"Cướp, cứ việc cướp." Ta khoát tay: "Chẳng phải Đàm Tam Khuyết đã từng cướp sao, hắn ta có kết cục thế nào? Hắn ta sắp c.h.ế.t rồi! Ta không tin thiên hạ này có ai có thể cướp Vệ Phong khỏi bên cạnh ta."



Tề Ngoạn im lặng nghẹn lời, sau đó nắm lấy cánh tay ta: "Ta đã nói với ngươi không phải tình nghĩa quân thần đơn thuần. Ý ta là. . . lẽ nào ngươi không muốn phát triển tình nam nữ với Vệ Phong?"

Ta kinh hãi, đưa tay đẩy nàng ấy: "Thừa tướng, ngươi có muốn nghe thử mình đang nói gì không? Xưa nay có thiên tử nào dâm loạn Tướng quân chứ! Ngươi đọc thoại bản kỳ quặc gì vậy."

Lực cánh tay của Tề Ngoạn kinh người: "Lúc này đây, ta chỉ là tỷ muội của ngươi thôi. Ta luôn muốn hỏi ngươi, lẽ nào đến giờ các ngươi vẫn chưa ừm. . . mây mưa sao?"

"Bá Ước đối với ta một lòng chân thành, làm sao ta có thể tham lam thân thể của hắn?"

"Nửa năm hắn bệnh nằm trên giường, ngươi mỗi đêm đến chăm sóc hắn, lẽ nào thật sự chỉ là chăm sóc?"

"Chứ không thì sao? Hắn vì ta chịu cực hình không cử động được, sau đó ta mỗi tối lẻn vào phòng hắn giở trò với hắn? Ta là súc sinh sao? Xì! Đừng làm ô uế tình cảm chân thành giữa ta và Bá Ước."

Tề Ngoạn im lặng hồi lâu: "Tỷ muội khuyên ngươi một câu, thật sự cũng không cần chân thành đến thế."

Các bề tôi ở dưới cười ha hả: "Xem kìa, bệ hạ và Thừa tướng khoác tay đi dạo, vui vẻ hiện rõ trên nét mặt, hẳn là đã nắm chắc phần thắng."

"Đúng vậy đúng vậy. . ."

"Có bệ hạ và Thừa tướng anh minh tài giỏi như vậy, thật là may mắn đời ta."

"Đúng vậy đúng vậy."

Trên đài cao ——

Ta đẩy Tề Ngoạn ra: "Tránh ra! Ngươi khiến ta không nhìn rõ bóng lưng Bá Ước."