Sau Khi Phản Bội Lời Thề, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 12: Phần 12




Dù sao cũng làm Hoàng đế mấy năm, khả năng ứng biến này vẫn có, Đàm Tam Khuyết lập tức cười ha hả:

"Chỉ là đùa giỡn thôi, ngươi nhìn nhầm rồi, chỉ là mấy vũ nữ biểu diễn thôi - phu nhân, vị tiểu tướng quân này là ai, sao lại nóng tính thế."

Ta lạnh nhạt nói: "Hắn chính là Ngũ Hổ Thượng Tướng dưới tay ta, Y Đình Hầu, Tam Quân Đô Chỉ Huy Sứ, Vệ Phong."

Sắc mặt Đàm Tam Khuyết sa sầm: "Thì ra là Vệ Phong! Lần trước còn lừa ta là tiểu thị vệ, các ngươi tưởng ta không nhận ra mặt sao?"

Hắn ta tức giận đứng dậy đi qua đi lại: "Tốt, rất tốt, Lưu Ninh Hoan! Mang kiếm vào sảnh, vào trướng không quỳ, đây chính là tướng tài do một tay ngươi đào tạo sao? !"

Khí thế Vệ Phong như lưỡi kiếm sắc: "Ta là thần tử nhà Hán, ta chỉ có một chủ công, nàng đang ngồi đây, ngươi là ai? Ta có quen ngươi không? Ngươi kính trọng chủ công ta, ta sẽ kính trọng ngươi, ngươi lại dung túng tiện tì làm nhục chủ công ta, ta với ngươi không đội trời chung!"

Đàm Tam Khuyết rút kiếm đứng dậy: "Ngươi muốn thử xem kiếm của ta có sắc không sao?"

Vệ Phong cũng rút kiếm: "Kiếm của ta cũng chưa từng không sắc!"

Ánh mắt thiếu niên rực sáng, tiếng nói vang vọng khắp nơi, thế như hổ dữ g.i.ế.c rồng, khiến tất cả mọi người đều run sợ.

Cả sảnh im lặng như tờ.

Đã nhiều năm rồi Đàm Tam Khuyết đối đầu như vậy, trong lúc bối rối đưa mắt nhìn về phía ta:

"Phu nhân, ngươi nói gì đi chứ phu nhân!"



Ta mặc áo trắng đeo kiếm, chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi: "Trong số những người có mặt ở đây, ai là Tống Từ?"

Vô số ánh mắt đổ dồn vào một thân sĩ phu béo trắng, mà hắn ta, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ta tiến lên, rút đao c.h.é.m đứt đầu hắn ta, ném xuống chân Tống Bảo Bình, trong tiếng hét thất thanh của nàng ta, ta lau m.á.u trên mặt:

"Đàm Tam Khuyết, ta từng yêu thương ngươi, trao tất cả những gì tốt đẹp nhất cho ngươi, nên hôm nay ta mới chỉ làm Kinh Châu mục."

"Nếu ta không nể mặt ngươi, e rằng hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây, đều phải gọi ta một tiếng Hán Vương bệ hạ!"

Đó là lần đầu tiên danh hiệu của ta xuất hiện trong lịch sử.

Không còn là thê tử của ai đó, nữ nhi của ai đó, cung phi của ai đó, mẫu thân của ai đó.

Cái tên Lưu Ninh Hoan nhảy vọt lên bản kỷ của Đế Vương.

Không còn là một "Lưu thị" mờ nhạt nào đó.

Ta hai mươi bảy tuổi đứng sóng vai cùng Vệ Phong hai mươi mốt tuổi, áp lưng bảo vệ nhau, giữa mười vạn đại quân, đối mặt với Đàm Tam Khuyết.


"Ngươi không sợ ta g.i.ế.c ngươi sao? Ở đây toàn là người của ta, Ninh Hoan." Trong mắt Đàm Tam Khuyết xuất hiện một tia ánh sáng hồi quang phản chiếu đầy thương cảm.

"Ngươi quả thật có nhiều binh mã, Tam lang." Ta nhe răng cười: "Nhưng ngươi đã già, cơ thể bị rượu chè và nữ sắc làm cho hư hỏng, trước khi ta và Vệ Phong ngã xuống, chúng ta nhất định sẽ lấy đầu hai người các ngươi!"



"Ngươi còn có dũng khí đánh cược với ta một phen không? !"

11

Sự thật chứng minh, Đàm Tam Khuyết không có dũng khí đó.

Hắn ta biết trong phạm vi năm bước, kiếm của Vệ Phong nhanh hơn, nên không dám manh động.

Vệ Phong bảo vệ ta xông ra khỏi quân trướng, lập tức tìm hai tiểu binh đổi trang phục, trà trộn vào đội ngũ đuổi bắt chúng ta.

Vì không quen địa hình, hai chúng ta bị lạc đường, nhanh chóng bị đuổi đến bờ sông.

"Ngươi chờ ở đây, ta đi mượn thuyền."

Ta cởi áo giáp ném cho Vệ Phong, xõa tóc, chạy chân trần đến nhà ngư dân bên sông, vờ đáng thương ôm cánh tay:

"Bà ơi, có thể cho bọn ta mượn thuyền để qua bờ bên kia không?"

Bà lão vội vã đem nước nóng cho ta: "Cô nương gặp chuyện gì vậy?"

Ta liếc nhìn đám lính đuổi theo trên sườn núi: "Gần đây Hoàng đế Dụ quốc đến đây du ngoạn, ta bị một viên giao úy dưới quyền hắn ta để ý, sai người bắt ta. . ."

"Lũ binh lính cướp bóc này! Đồ ăn thịt người!" Bà lão chửi rủa, kéo một chiếc thuyền gỗ nhỏ từ bụi lau sậy ra: "Đi đi, nhanh lên! Cô nương tốt, đừng để bọn binh lính ấy làm nhục."