Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai

Chương 19: Nhà tân hôn




Sáng hôm sau lúc Lục Diễn Châu thức dậy, Vu Hạ vẫn còn đang mơ màng. Trong phòng ánh sáng mờ mịt, cô lại không đeo kính nên không nhìn rõ đường nét của người đàn ông, cô nắm lấy tay anh, mơ hồ hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

“Công ty, sáng nay có cuộc họp.” Lục Diễn Châu xoa đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô, vừa hôn một cái cô đã bịt miệng lại.

Chưa đánh răng mà.

Người đàn ông mỉm cười, hôn lên mu bàn tay cô, nhỏ giọng nói: “Em ngủ tiếp đi, trưa anh sẽ về ăn cơm với em.”

"Ò..." Lúc này cô mới nhớ ra hôm nay không phải cuối tuần, anh phải đi làm.

"Vậy anh đi đi."

Vu Hạ buông tay anh ra, giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ vô cùng đáng yêu. Lục Diễn Châu ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cô mấy giây rồi nghiêng người ôm cả người cả chăn vào lòng, vùi đầu vào vai cô cọ cọ, thở dài: “Không muốn đi nữa.”

“Nhột quá…” Vu Hạ cười rụt vai lại, tỉnh táo hơn một chút, nhỏ giọng nói, “Anh đi làm đi, không được trì hoãn công việc.”

Lục Diễn Châu hôn nhẹ lên cổ Vu Hạ khiến cô khẽ run lên, sau đó mới hài lòng đứng dậy.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Lục Diễn Châu đi làm rồi, Vu Hạ lại ngủ quên trời quên đất. Khi cô mở mắt lần nữa thì đã là buổi trưa, cô nhìn căn phòng xa lạ, ngơ ngẩn giây lát, ký ức đêm hôm qua ùa về, cảm giác khó chịu của cơ thể cũng khiến cô nhớ lại mọi chuyện đêm qua.

Vu Hạ hít sâu một hơi, theo thói quen mò mẫm dưới gối nhưng không tìm thấy điện thoại, cô quay đầu nhìn xung quanh mới phát hiện Lục Diễn Châu đã đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Cô lấy điện thoại qua xem giờ.

Đã mười hai giờ rồi.

Không biết khi nào Lục Diễn Châu sẽ về.

Vu Hạ chật vật đứng dậy, gửi tin nhắn cho anh.

Lục Diễn Châu trả lời rất nhanh.

L: [Dậy rồi à?]

L: [Bây giờ anh về, em muốn ăn gì? Anh mua mang về.]

Vu Hạ vội vàng trả lời: [Em mới dậy, anh không cần vội đâu.]

Về phần ăn cái gì, Vu Hạ suy nghĩ rồi trả lời: "Thời gian của anh có dư dả không? Nếu được thì em muốn đi ăn nhà hàng Thái kia.]

L: [Được, anh về đón em.]

Sống Trong Mùa Xuân: [Em muốn đi xe! Em không muốn đi bộ!]

Lần trước đã bảo là đi xe nhưng cuối cùng vẫn đi bộ, lúc đó hai người vẫn chưa thân lắm nên cô ngại không dám nói. Còn bây giờ! Cô đã là bạn gái của anh rồi! Muốn đi xe tất nhiên phải đề nghị!

Lục Diễn Châu cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng, thấy tin nhắn này liền bật cười, anh ấn phím thoại: [Được, đi xe.]

Vu Hạ nghe tin nhắn thoại xong cũng không khỏi bật cười, cô đi dạo phòng anh một vòng như đang tuần tra lãnh thổ rồi mới về nhà tắm rửa dọn dẹp.

Đang thay đồ thì đột nhiên có tiếng mở cửa.

Cô giật mình chạy nhanh đến chặn cửa, khóa lại. Dựa vào cửa căng thẳng th ở dốc hai giây mới chợt nhớ ra tối qua mình đã nói mật khẩu cho Lục Diễn Châu.

Cô đã cho phép anh tự do ra vào nhà mình rồi mà.

Cô định thần lại và gọi: “Lục Diễn Châu?”

“Ừm.” Lục Diễn Châu đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của cô có vẻ không ổn, dừng lại một chút: “Anh làm em sợ à?”

“Vừa rồi em quên mất chuyện đã cho anh biết mật khẩu, còn tưởng là có trộm…” Vu Hạ kéo khóa váy, chỉnh lại tóc và váy rồi mở cửa.

"Anh vừa về nhà không thấy em đâu, nhắn tin em không trả lời, đoán là em về nhà rồi nên mới vào." Lục Diễn Châu giải thích, cúi đầu nhìn cô: "Ngoài anh ra, không còn ai biết mật khẩu nhà em?"

Vu Hạ vẫn hơi ngại ngùng không dám nhìn anh, lông mi rũ xuống, bình tĩnh nói: “Mẹ em biết, nhưng bà rất ít khi đến, thường chỉ đến một lần sau Tết và Trung thu.”

Lục Diễn Châu nghe ra mối quan hệ của cô và mẹ không thân thiết, anh đưa tay ra sau xoa gáy cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tết em cũng chỉ có một mình sao?”

"Em chưa nói với anh phải không? Bố mẹ em ly hôn khi em còn nhỏ, sau đó họ lập gia đình riêng rồi lại có con riêng. Em ở với ông bà nội, khi em học cấp ba thì ông nội qua đời, em lại ở nội trú trong trường, bố em thấy bà nội ở một mình nên đã đón bà về ở cùng. Khoảng thời gian đó, em thay phiên nhau sống ở nhà bố mẹ vào những ngày nghỉ lễ, nhưng... dù sống ở đâu em cũng đều cảm thấy không thoải mái. Sau khi lên đại học, em rất hiếm khi về nhà.” Vu Hạ nói với giọng điệu bình tĩnh, vẫn chưa nói xong đã bị người đàn ông ôm vào lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh hơi ngưng đọng, cong mắt mỉm cười: “Sao lại có biểu cảm này? Tuy họ không dành cho em nhiều tình yêu thương và ở bên cạnh nhưng không để em thiếu thốn thứ gì về phương diện vật chất. Học vẽ rất tốn kém, tiền đặt cọc căn nhà này cũng là họ cho em, nên em cũng gọi là khá hạnh phúc trong số những đứa trẻ có bố mẹ ly hôn.

“Bây giờ nói có lẽ hơi sớm.” Lục Diễn Châu kiên định nhìn cô, “Tết này em về nhà với anh không? Bố mẹ anh sẽ rất thích em.”

"…… Hả?"

Vu Hạ bối rối, sao đột nhiên lại nói đến việc gặp bố mẹ rồi.

Lục Diễn Châu cười nói: “Vẫn còn lâu mới đến Tết, em có thể suy nghĩ vài tháng, không cần phải áp lực, nếu không muốn đi thì em về ăn với bố mẹ một bữa rồi quay lại ăn Tết cùng em."

Vu Hạ bình tĩnh trở lại, cười nói: “Được thôi, vậy em sẽ suy nghĩ thêm vài tháng.”

Lục Diễn Châu nhướng mày: “Vậy chúng ta đi ăn trước đi.”

Vu Hạ lục tủ giày một lúc và vẫn chọn giày cao gót. Cô đi giày cao gót, cảm thấy chiều cao của mình càng xứng với anh hơn, vui vẻ nắm lấy cánh tay anh, "Đi thôi đi thôi, em đói lắm rồi."



Đến nhà hàng gọi món xong thì đã là một giờ.

Lục Diễn Châu gọi phục vụ bưng món tráng miệng cho Vu Hạ trước, Vu Hạ ăn mấy miếng cho đỡ đói, mới nhớ tới hỏi: "Bố mẹ anh... cũng ở thành phố Giang à?"

"Thành phố C."

Thành phố sát bên, chỉ mất hơn một giờ lái xe.

Vu Hạ chớp mắt, lại hỏi: “Vậy bình thường họ có tới đây không?”

"Rất ít khi tới, thường thì khi có thời gian anh sẽ về ở lại một đêm." Lục Diễn Châu biết cô đang lo lắng điều gì, thẳng thắn nhìn cô, "Trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không để em gặp họ trước đâu.

"Vậy... anh có buồn không?" Cô thấp giọng hỏi.

Lục Diễn Châu: "Đương nhiên là không."

Vu Hạ yên tâm rồi, nhưng vẫn giải thích: “Em chỉ muốn hẹn hò thêm một thời gian, em rất thích trạng thái hiện tại.”

Lục Diễn Châu dựa vào lưng ghế sô pha, có chút dở khóc dở cười: “Sao em nói cứ như anh đang ép hôn vậy?”

Vu Hạ khịt mũi, cố ý nói: “Nói không chừng nhà tân hôn cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

"..."

Lục Diễn Châu nhìn cô vài giây đầy ẩn ý, cầm điện thoại đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô. Vu Hạ sửng sốt, quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”

Lục Diễn Châu mở album ảnh, cong môi nói: "Cho em xem bản thiết kế nhà tân hôn, nếu em không thích thiết kế này thì bảo Cao Tích Nguyên sửa lại tiếp. Nếu dùng làm nhà tân hôn thật thì sau khi trang trí xong, nhà sẽ chuyển sang đứng tên em.”

"..."

Nhà tân hôn, nhà tân hôn.

Hố tự mình đào, sao mà nhảy ra được đây?

Quan trọng là cô không muốn nhảy.

Vu Hạ tò mò tiến sát tới, hình đầu tiên là bản vẽ thiết kế phòng khách, theo phong cách tối giản của Ý, nhìn rất sang trọng và hoành tráng, "Ngôi nhà này rất rộng phải không?"

"Hơn 260 mét vuông." Anh nói tên một tiểu khu, cúi đầu nhìn cô, "Em thích phong cách này không? Không thích thì đổi, giờ vẫn còn kịp."

"Tại sao... anh lại thuê nhà?" Vu Hạ phát hiện mình đã đánh giá thấp khả năng tài chính của bạn trai, ban đầu cô còn tưởng căn nhà mà anh muốn sửa chỉ là một căn ba phòng ngủ hai phòng khách bình thường, có thể mua được một căn hộ rộng 260 mét vuông, mà còn là phân khúc đắt nhất ở thành phố Giang, sao lại đi thuê nhà đối diện nhà cô?

Cô có cảm giác lên xe trước trả tiền vé sau, hai người đã làm tất cả những chuyện thân mật nhất của một cặp đôi rồi mới dần dần tìm hiểu nhau.

Lục Diễn Châu giải thích ngắn gọn lý do thuê nhà, nói đến Lâm Na Na, anh chỉ nói một câu rằng “bị quấy rối một chút”.

Lúc này đồ ăn đã được bưng ra, anh múc cho cô một bát súp tom yum trước, "Ăn trước đã, lát nữa anh sẽ gửi cho em tất cả bản vẽ thiết kế, em cứ từ từ xem, xem xong có ý tưởng gì chúng ta sẽ trao đổi với Cao Tích Nguyên.”

"..."

Vu Hạ thật sự chỉ buột miệng nói mà thôi, sao bây giờ giống như hai người đang cùng nhau bàn bạc trang trí nhà tân hôn luôn vậy? Cô mù mờ húp hai ngụm súp.

Cuối cùng rút ra kết luận.

Người có não yêu đương, không chỉ là cô.

Bạn trai cô cũng là não yêu đương số một.