Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 5: Ấu Trĩ




Thẩm Lật đi xem Tart, thay thức ăn và nước uống cho nó. Bên ngoài tuyết đã nhẹ đi một chút, Thẩm Lật muốn dắt Tart đi dạo trong sân.

Gió tuyết khiến phạm vi hoạt động của Tart bị hạn chế. Trong nhà có thêm một vị khách đến ở, vì thói quen cá nhân đặc biệt khiến nó phải nhường người đó, càng thu hẹp phạm vi hoạt động hơn. Tart đã vùi mình làm ổ trong phòng cho thú cưng suốt một buổi sáng.

Thời điểm Thẩm Lật vào phòng, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tart dành cho mình, anh có chút đau lòng và tội lỗi.

Vì vậy, lúc thấy tuyết bên ngoài nhỏ đi một chút, anh quyết định mặc thêm quần áo dày, mang Tart ra sân chạy một chút.

Cố Dịch thấy Thẩm Lật dắt Tart từ trong phòng thú cưng đi ra, theo bản năng lùi về sau hai bước. Thẩm Lật có chút không nói nên lời trước tư thế kỳ quặc của hắn. Anh lười để ý đến Cố Dịch, chỉ nói: “Tôi mang Tart ra ngoài đi dạo một vòng.”

Cố Dịch nhìn ra bên ngoài thấy gió tuyết vẫn chưa ngừng, theo bản năng nhíu mày nói: “Không cho đi.”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền phát hiện không phù hợp, nhìn Thẩm Lật vội nói thêm: “Cậu không thấy bên ngoài vẫn còn gió tuyết sao?”

Thẩm Lật nhận ra sự cứng ngắc trong lời nói của hắn, anh biết cái người nghĩ một đằng nói một nẻo này đang quan tâm dến mình, vì vậy anh dịu giọng nói: “Không sao đâu, tôi chỉ đi dạo trong sân. Sẽ không có chuyện gì đâu. Tart đã nhịn một ngày rồi.”

Lời vừa nói xong chỉ thấy Tart đi hai vòng quanh Thẩm Lật, sủa hai tiếng nghe rất tội nghiệp. Thẩm Lật đau lòng xoa đầu Tart.

Lông mày Cố Dịch càng nhíu chặt hơn, có lẽ vì Thẩm Lật quá mức quan tâm đến con chó ngốc kia khiến hắn có chút không vui, cũng có thể hắn không vui vì Thẩm Lật không nghe lời khuyên của mình, nói chung hắn rất không vui. Vì vậy hắn cứng ngắc nói: “Nếu cậu đông thành người tuyết, tôi sẽ không đi kéo cậu về đâu.”

Thẩm Lật cười dịu dàng nói: “Yên tâm, cậu cũng sẽ không có cơ hội này đâu, Tart sẽ mang tôi về. Phải không Tart?”

Tart nghe chủ nhân nhắc đến nó, hưng phấn sủa gâu gâu hai tiếng, nhưng nghe vào tai Cố Dịch lại là một lời chế nhạo và khiêu khích rất lớn.

Cố Dịch cho rằng con người không thể tính toán cùng một con chó, vì vậy hắn tức giận, phóng ánh mắt sắc bén về phía Tart.

Tart không hề để ý, nó còn đang bận vẫy đuôi vui vẻ muốn cùng chủ nhân đi chơi.

Thẩm Lật mặc quần áo dày, đổi giày chuẩn bị ra cửa.

Tart đứng ở cửa, bông tuyết chui qua khe cửa bay vào. Tart hưng phấn vẫy vẫy đuôi, thè đầu lưỡi ra đón nhưng không bắt được. Nó nghiêng đầu sủa “gâu gâu” bực bội.

Thẩm Lật bị chọc cười, mỉm cười xoa đầu nó: “Sao mày lại đáng yêu như vậy.”

Tart được chủ nhân khen như hồi máu sống lại, nó có chút hưng phấn, ngoe nguẩy cái đuôi.

Thẩm Lật thấy nó kích động như vậy cũng không khỏi mỉm cười.

Cố Dịch thấy anh và Tart thân mật như vậy lại càng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Ngay khi Thẩm Lật định mở cửa đi ra ngoài, hắn vẫn không nhịn được, nói: “Chờ đã.”

Thẩm Lật nhìn sang “Sao vậy?”

Cố Dịch miễn cưỡng nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Thẩm Lật nghe vậy liền mỉm cười: “Tôi thật sự không sao đâu. Bên ngoài lạnh lắm, cậu cứ ở trong nhà đi. Tôi sẽ quay lại sớm.”

Cố Dịch chế nhạo: “Đừng tưởng bở, ai lo lắng cho cậu, tôi chỉ muốn ra ngoài hóng gió thôi.”

Thẩm Lật thấy hắn không chịu thừa nhận cũng không cưỡng ép, chỉ nói: “Được được, cậu vui vẻ là được. Cậu chờ chút tôi đi tìm cái áo khoác dày cho cậu. Nếu đông thành người băng thì cả tôi và Tart cũng chưa chắc cõng được cậu về…”

Cố Dịch trừng mắt nhìn anh, Thẩm Lật đang chê hắn nặng sao. Hắn có dáng người tiêu chuẩn đấy.

Thẩm Lật không đợi hắn phản bác, nói xong anh đi ngay đến phòng thay đồ, lấy từ dưới đáy tủ quần áo một chiếc áo khoác dày dài từ đầu đến chân.

Cố Dịch nhăn mũi khó chịu với chiếc áo khoác dày cộp, không có đường nét, không có thiết kế và chẳng liên quan đến thời trang chút nào. Hắn hoài nghi liệu mình có thể bước đi sau khi mặc chiếc áo này không.

Thẩm Lật mặc một chiếc áo khoác cùng kiểu dáng đứng ở cửa như một củ cải trắng mập mạp, trông rất buồn cười, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng dày, khó có thể nhận ra là anh chuẩn bị dắt chó ra ngoài vận động. Anh như một chú chim cánh cụt đứng đó nhìn Cố Dịch: “Mau mặc vào đi, bên ngoài rất lạnh.”

Cố Dịch mất một lúc vật lộn khó khăn giữa lựa chọn chết cóng và chết vì bộ dáng ngu ngốc, cuối cùng hắn vẫn miễn cưỡng mặc chiếc áo khoác mập kia. Ngay khi mặc vào, Cố Dịch cảm thấy khó thở. Hắn hít thở sâu hai hơi để bình tĩnh lại mới kiềm chế được không cởi chiếc áo ra, ném nó đi trước ánh mắt mong đợi của Thẩm Lật.

Dù mặc như củ cà rốt nhưng Cố Dịch vẫn cố gắng hết sức để duy trì một tư thế tao nhã trong tuyết, hắn không muốn bước đi như một con chim cánh cụt, nhưng hắn rõ ràng đã thất bại.

Cuối cùng, Cố Dịch chấp nhận lành làm gáo vỡ làm muôi, vì vậy trong sân xuất hiện hai cây củ cải mập mạp. Một cây củ cải đang dắt một chú chó chơi vui vẻ, một cây củ cải khác thì duy trì khoảng cách một mét với hai kẻ kia.

Tuyết vẫn rơi, gió vẫn mạnh như cũ, tuyết rơi dày không quá bắp chân, mỗi bước đi đều khó khăn. Đi chưa được vài bước chân đã đông cứng, mặt bị gió tạt đau đớn, Cố Dịch có chút hối hận. Tại sao hắn lại muốn theo hai kẻ ngốc này ra ngoài chịu đựng?

Trong sân một mảnh trắng xóa, tuyết phủ dày trên mấy cành cây. Dưới trời lạnh như này, dù cảnh đẹp đến đâu, hắn cũng chẳng có tâm tình thưởng thức. Cố Dịch không biết điều gì đang chống đỡ cho hắn tiếp tục bước đi.

Mà hắn có thể cảm nhận được hai kẻ ngốc kia đang rất vui vẻ cho dù trời lạnh như này.

Tart nhảy nhót trên mặt đất, Thẩm Lật cũng vui vẻ nhảy theo. Khi thì ôm lấy Tart, khi thì chỉ vào một điểm cách xa để cùng cún lông vàng thi chạy, thậm chí hai kẻ này còn vui vẻ vung tuyết loạn xạ.

“Ấu trĩ.”

Cố Dịch vừa nói xong câu đó liền bị Thẩm Lật hất tuyết vào mặt.

Cả người hắn cứng đờ chốc lát, vẻ mặt u ám sờ sờ bông tuyết trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm! Là cậu khiêu khích tôi trước.”

Nói xong, hắn hung hăng cúi người, dùng hai tay ném tuyết về phía Thẩm Lật.

Thẩm Lật đột ngột bị tập kích, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được, anh vuốt tuyết trên mặt, thấy Cố Dịch đứng cách đó không xa nhìn mình khiêu khích.

Thẩm Lật phun phì phì hai lần, nhổ ra bông tuyết rơi vào miệng, khoé miệng nhếch lên, chậm rãi cúi người xuống, nặn một quả bóng tuyết, cánh tay giương lên nhắm thẳng giữa mặt Cố Dịch.

Cố Dịch dường như không có phản ứng gì, cứng ngắc đứng tại chỗ, trên mũi dính một đám tuyết, giống như một chú hề với chiếc mũi trắng tròn, trông cực kỳ ngốc, Thẩm Lật không nhịn được cười ra tiếng. Tiếng cười trong trẻo vang lên trong không trung. Cố Dịch lần thứ hai xù lông, cúi đầu nặn bóng tuyết, thề sẽ tìm lại địa vị.

Thẩm Lật thấy hắn khom lưng liền biết không tốt, vội vàng ngồi xổm xuống nặn bóng tuyết.

Những quả bóng tuyết bay qua lại giữa hai người. Hai cây củ cải mập mạp tung tăng trong sân. Tiếng cười hòa lẫn trong gió tuyết. Tart đáng thương không biết bị ngộ thương mấy lần rồi, nhưng vì có chủ nhân cùng mình đi chơi, nó coi tránh bóng tuyết tập kích như một thú vui, cái đuôi ngoe nguẩy vui vẻ.

Trong thời tiết dưới 0 độ, hai người chơi đùa đến toát mồ hôi. Mãi đến tận khi không còn chút sức lực nào mới chịu quay vào nhà.

Vì không mang găng tay nên tay hai người đỏ tím. Quần áo cũng ướt gần hết.

Có lẽ bị cóng đến tê dại nên tận khi vào trong nhà họ mới biết lạnh, không ngừng xoa tay giậm chân.

Cố Dịch đi lên tầng tắm rửa thay quần áo, phía sau lưng hắn toàn mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.

Thẩm Lật dắt Tart vào phòng thú cưng, dùng phòng tắm dưới tầng tắm rửa.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Lật đi vào nhà bếp pha một ấm trà đen nóng.

Họ ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa uống trà nóng vừa trò chuyện.

Thẩm Lật nói: “Vẫn làm bánh quy à?”

“Đợi lát nữa đi.” Cố Dịch nói, cảm thấy buồn ngủ khi vừa tắm xong sau giờ trưa.

“Được” Thẩm Lật đồng ý.

“Làm bánh quy bơ có phiền không?”

“Không đâu” – hai người tựa vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, vừa mới tắm xong thân thể mềm mại ấm áp, đã là đầu buổi chiều, hai người đều có chút buồn ngủ, nói chuyện một hồi liền thiếp đi, đầu tựa vào nhau ngủ say.

Thẩm Lật ngủ một giấc, mơ hồ tỉnh lại, liếc nhìn điện thoại, đã hơn ba giờ, ngủ hai tiếng rồi. Vì ngủ ngồi nên cổ anh cứng ngắc có chút đau. Anh duỗi cổ, cẩn thận nhích ra khỏi Cố Dịch, duỗi eo vận động khớp xương. Nghĩ đến Cố Dịch muốn ăn bánh quy bơ, anh liền vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.

Cố Dịch còn đang ngủ, anh không đánh thức, tính toán chuẩn bị xong nguyên liệu, nếu Cố Dịch vẫn chưa tỉnh thì sẽ đi gọi hắn. Anh không biết Cố Dịch là muốn nghịch hay tò mò về cách làm.

Ai ngờ Thẩm Lật vừa dời đi hai bước thì Cố Dịch liền tỉnh. Hắn từ vị trí dựa lưng trên sofa ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh “Mấy giờ rồi?”

“Ba giờ, ngủ hai tiếng rồi.” Thẩm Lật nói “Cậu muốn làm bánh quy à?”

“Ừm.”

Hết chương 5