Ngày mùng ba tháng bảy, Cố Dịch được đóng máy sớm. Ăn xong bữa tiệc đóng máy, hắn vội vàng thu dọn hành lý, đặt vé máy bay. Cố Dịch đã sẵn sàng để trở về với người yêu bé bỏng tại huyện nhỏ ở thành phố W.
Một hạnh phúc nhỏ bất ngờ giữa đêm khuya, một chút lãng mạn sau thời gian dài xa cách, dưới tác dụng của sự kết hợp giữa vui mừng và cảm động, có thể thứ hắn thèm khát lâu nay sẽ ăn được vào miệng.
Ý tưởng rất tốt, chuẩn bị cũng kỹ lưỡng, sự cố bất ngờ ập đến cũng rất không nể tình.
Cố Dịch bị Cố Giản tóm gọn ở sân bay, đóng gói đi suốt đêm mang về nhà.
Hai giờ sau, Cố Dịch xuất hiện tại ngôi nhà ở Bắc Kinh. Hắn mang khuôn mặt thối hoắc, tính tình khó ở như bom sắp nổ, tóm được ai là nổ người ấy.
Nhưng trong nhà này, tất cả thành viên đều có năng lực chống bom mạnh hơn người khác. Thậm chí đối mặt với vẻ âm u của Cố Dịch, họ vẫn thong thả pha trà, nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức.
Cố Giản có địa vị thấp nhất trong nhà, được chọn làm tốt thí ra trận đầu tiên, “Chú vừa rồi định chạy đến thành phố W, có phải có đối tượng ở bên đó không?”
Cố Dịch chẳng buồn trả lời, mặc kệ anh mình nói gì thì nói.
Cố Giản rất kiên nhẫn với mấy chuyện phiếm, “Nhìn dáng vẻ này của cậu, tám phần mười là có gì đó.”
Cố Dịch vẫn phớt lờ anh trai.
Mẹ Cố biết rõ tính cách hai cậu con trai, nhìn thoáng qua cũng nhận ra Cố Dịch có chuyện gì đó. Trong lòng bà có chút vui mừng, lập tức khuyên nhủ: “Là ở thành phố W à? Nhà bên đấy làm gì, không, không, cái này không quan trọng, mặt có xinh không? Tính tình thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Lúc nào thì đưa cô bé về ra mắt?”
Mẹ Cố vẫn đang thao thao bất tuyệt thực hiện điều tra hộ khẩu, Cố Dịch nghe đến hai chữ “cô bé” thì không kiểm soát được hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì.
Nhưng sau khi nghe tiếng hừ trào phúng này, cả người mẹ Cố như bị sét đánh bất động. Cuối cùng bà như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt khẽ chớp, bàn tay siết chặt từ lúc nào không hay. Móng tay dài bấm sâu vào lòng bàn tay thành vết mà không biết.
Xem ra đến lúc này bà mới thật sự tin rằng con trai mình thích đàn ông chứ không phải nói linh tinh để chọc giận bọn họ.
Bà nhẹ giọng, thận trọng hỏi: “Người đó… là con trai?”
Cố Dịch vẫn im lặng, chỉ là lần này mắt hắn khẽ chuyển động, lông mi chớp chớp. Nhưng mọi người đã nhận được câu trả lời qua chuyển động tinh tế này.
Cha Cố dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn gỗ gụ phát ra tiếng va chạm nặng nề. Giọng nói uy nghiêm đầy giận dữ của cha Cố truyền đến: “Đồ khốn nạn!”
Cố Dịch đứng dậy, nhìn ba người vẫn đang ngồi đấy, khóe miệng run run, lời nói như đâm vào tim: “Con không thay đổi được, trời sinh con đã là đứa biến thái.”
Đả thương địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn.(1)
(1). Câu thành ngữ ý nói sự liều mạng, sẵn sàng tổn thương bản thân để tấn công kẻ địch.
Nói xong, hắn đi thẳng lên tầng không thèm nhìn lại, tự nhốt mình trong phòng khóa trái cửa.
Đêm đó, nhà họ Cố là cảnh binh hoan mã loạn(2). Bác sĩ tư và chuyên gia tâm lý vội vã đến nhà họ Cố suốt đêm. Dù là phòng khách hay phòng ngủ, chỉ cần có người trong phòng thì cả đêm đèn sẽ không tắt.
(2). Câu thành ngữ ý chỉ sự rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
Chiều hôm sau, Cố Giản mang theo hai quầng thâm mắt gõ cửa phòng Cố Dịch, “Chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Bốn thành viên trong nhà cùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhưng không khí không hề ấm áp thoải mái. Bầu không khí nghiêm túc nhìn qua càng giống như hai bên đang đấu trí đấu dũng trên bàn đàm phán.
Cha Cố mẹ Cố trông hơi mệt mỏi. Vành mắt mẹ Cố ửng đỏ. Trên mặt Cố Giản có hai quầng thâm lớn. Sắc mặt Cố Dịch hơi trắng, đôi môi khô nứt nẻ.
Đây chắn chắn là một cuộc đàm phán khó khăn và người thua cuộc sẽ là cả hai bên đàm phán.
Người đầu tiên lên tiếng là cha Cố. Ông đã trải qua nhiều sóng gió trên thương trường, tranh thủ lợi ích lớn nhất một cách lý trí và tỉnh táo chính là phản xạ có điều kiện của ông trong hoàn cảnh đặc biệt.
“Anh đã nghĩ kĩ chưa?”
Cố Dịch gật đầu.
Cha Cố cắt ngang, “Trước tiên đừng trả lời tôi vội. Anh là nhân vật của công chúng, chịu nhiều ảnh hưởng và hạn chế. Anh chắc chắn mình đã cân nhắc kĩ hậu quả của việc này chưa?”
Giọng Cố Dịch quả quyết, không chút chần chừ, “Tránh bóng(3), lui về hậu trường, lúc cần thiết có thể di dân, con đã suy nghĩ từ lâu rồi.”
(3). Tránh bóng: lui về ẩn dật, ở ẩn
Cha Cố cau mày, “Anh phải biết anh còn rất trẻ, cuộc đời còn rất dài, còn nhiều biến số. Anh có chắc mình sẽ không hối hận về quyết định hiện tại không?”
“Sẽ không.”
Những gì nên nói ông đã nói hết rồi, dù sao đây cũng là cuộc đời của Cố Dịch. Cha Cố thực ra cũng không muốn can thiệp quá nhiều. Ông không nói ra được vì sao mình lại thở dài. Giọng nói của ông hiếm khi ôn hòa chậm rãi, “Nói một chút về cậu ta đi, hãy để cho chúng tôi tin rằng mắt nhìn của anh ít nhất cũng không tệ.”
Sau khi ông nói xong, sắc mặt Cố Dịch khôi phục vẻ rạng rỡ như trước, thậm chí còn có phần chói mắt hơn bình thường. Ngày thường, hắn luôn có ý thức kiềm chế vẻ kiêu ngạo của mình để cho bản thân trông trưởng thành, chín chắn hơn. Nhưng hôm nay, hai chữ kiêu ngạo và đắc ý viết đầy trên mặt hắn, tỏa sáng lấp lánh. Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt không khác gì đứa nhóc ở trường mẫu giáo đang khoe khoang việc cha nó vừa mua cho món đồ chơi mới nhất.
Điều này khiến cho ba người vốn quen thuộc với Cố Dịch cảm thấy rất mới lạ, đồng thời tò mò về người thanh niên sắp gặp. Thậm chí chưa cần biết cậu thanh niên này là ai, họ đã có ấn tượng tốt về cậu.
Bởi theo linh cảm của họ, đây chắc chắn là một thanh niên ưu tú.
Truyện được đăng duy nhất tại: bunntuki.wordpress.com – Vui lòng không re-up
Họ thấy Cố Dịch lấy ra một chiếc chìa khóa, “Em ấy vô cùng yêu con cho nên mẹ của em ấy vừa cho con một chiếc xe hơi cách đây mấy hôm…”
Sau nửa tiếng, biểu cảm của ba vị ngồi nghe đều tê dại. Họ muốn biết một chút về người Cố Dịch thích, nhưng không muốn biết chi tiết như thế. Họ cũng chẳng hứng thú gì với việc Thẩm Lật dỗ Cố Dịch như nào, cho Cố Dịch ăn ngon ra sao khi Cố Dịch giận dỗi…
Nói chung sau nửa giờ, bọn họ không chỉ biết về Thẩm Lật, mà còn nhận ra đôi lúc Cố Dịch cũng có thể hóa thân thành một kẻ nói nhiều…
Tối nay, khi Cố Dịch đang khoe khoang về bà xã của mình thì chương trình “Nhà Thám Hiểm” có Thẩm Lật tham gia cũng được phát sóng. Vì đang điên cuồng khoe khoang bà xã nên hắn không biết trên mạng đang dậy sóng.
Thẩm Lật cũng không biết.
Anh đang vùi đầu sắp xếp tự liệu trong quá khứ suốt hai ngày nay.
Mới hôm qua, Thẩm Lật bất ngờ nhận được cuộc gọi từ giáo sư Trương – giảng viên của anh thời đại học. Danh bạ của anh vẫn lưu số liên lạc một vài người thời đại học, nhưng anh đã không hề liên lạc với bạn học hay giáo sư của mình ít nhất bốn, năm năm qua. Đột nhiên nhận cuộc gọi này, Thẩm Lật còn tưởng rằng giáo sư gọi nhầm số. Nhưng thật ra giáo sư Trương đang đặc biệt tìm anh.
Sau khi hàn huyên là một khoảng im lặng, giáo sư Trương nói rõ ý định của mình.
“Còn nhớ cuộc thi mà em đã tham gia năm năm trước không? Lúc đó em đã nói rằng Mạc Lương Tuấn sao chép tác phẩm của mình. Thế nhưng hồi ấy em không có bằng chứng, hầu như không ai tin. Dù sao giữa một sinh viên còn chưa tốt nghiệp và một thành viên mới tinh nhuệ của giới thiết kế, đa phần mọi người sẽ lựa chọn tin người phía sau.”
Sau khi nghe tên của Mạc Lương Tuấn, Thẩm Lật phải vắt óc suy nghĩ mãi mới nhớ ra người này và cuộc thi lúc đó.
Hồi học đại học, anh còn trẻ tuổi nóng nảy, mang theo ý chí kiên cường, nỗ lực phấn đấu không sợ hãi của tuổi trẻ, dựa vào tài năng hội họa có một không hai, cùng thời niên thiếu tiếp xúc với nhiều tạp trí thời thượng và chịu ảnh hưởng từ Vu Thu Y trong giới thời trang nên có những ý tưởng thiết kế độc đáo.
Anh có đủ năng lượng, nhiệt huyết và khao khát chứng tỏ… trái tim của chính mình. Từ năm thứ hai đại học anh đã bắt đầu tham gia đủ loại cuộc thi thiết kế, giành được không ít giải thưởng, cũng coi như có chút tên tuổi trong giới.
Năm thứ tư đại học, anh được tiền bối đề cử tham gia một cuộc thi thiết kế quốc tế. Anh nhận được rất nhiều sự chú ý và bị đánh bại trong trận Waterloo(4), đạt được thứ hạng không đủ nổi bật.
(4). Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ. Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của “Những cuộc chiến tranh của Napoleon”. Thất bại tại Waterloo kết thúc sự thống trị của Napoleon, bốn ngày sau ông đã thoái vị. Mọi người có thể lên Google tìm hiểu thêm về trận đánh lịch sử này nhé.
Chuyện thắng thua vốn dĩ không có gì, anh vốn dĩ cũng không phải chưa từng thất bại, chỉ là sau đó anh bất ngờ phát hiện bản phác thảo thiết kế của quán quân giống hệt của mình, chỉ có nét chữ là khác. Còn bản thiết kế anh gửi dự thi lại không phải là thiết kế anh tự tay giao lúc trước.
Chuyện này làm sao có thể chịu được?
Anh đặt ra nghi vấn nhưng vì không có bằng chứng và không đủ tiếng tăm, nên anh chỉ nhận lại sự chế giễu và ánh mắt lạnh lùng. Thậm chí giảng viên và bạn học cũng không tin tưởng anh.
Lúc còn trẻ, anh bướng bỉnh đến ngớ ngẩn, nghi vấn của một người vô danh như anh không được để ý tới. Anh không muốn cầu cứu quý bà Vu Thu Ý có đầy đủ địa vị trong giới thời trang hay ông nội Thẩm có quan hệ sâu rộng. Anh cứ nghĩ tự mình có thể xông pha ra thế giới, kết quả không ngoài dự đoán, chính là sứt đầu mẻ trán.
Thực ra bây giờ nghĩ lại, anh hồi đó cố chấp đến mức hoang tưởng. Khi đó anh còn ít tuổi, muốn chứng minh cho Vu Thu Y xem, cho ông nội xem, càng muốn chứng minh cho… Cố Dịch – người đã bỏ rơi anh.
Những ngày tháng đó vừa đau khổ vừa dày vò. Anh chỉ có thể nhìn kẻ xấu diễu võ dương oai, đắc ý lấy đi những gì thuộc về mình, bản thân nhận lại sự giễu cợt, thờ ơ và lạnh nhạt của những người xung quanh.
Anh chán nản, muộn phiền và lo lắng.
Có người hỏi anh làm sao vậy, anh chỉ nói anh không vui.
Có người nói với anh rằng những người khác đã đi được đến đây, vì sao anh lại không thể.
Anh nói anh không quan tâm đến người khác, anh không bao giờ có thể làm được như vậy trong cuộc đời này.
Phản ứng của những người đó thường là cau mày, thở dài rồi nhìn anh đầy trách móc, như thể trách anh không thức thời làm nhiễu loạn đến hình tượng bình tĩnh.
Phản ứng của tất cả mọi người dường như nói rằng sự công bằng mà anh muốn là một giấc mơ xa vời.
Thẩm Lật cho rằng cuộc sống như vậy đã đủ tàn nhẫn, nhưng vào lúc anh khổ sở nhất, ông nội đột nhiên qua đời. Anh thậm chí còn không kịp gặp ông lần cuối.
Anh không muốn nhớ lại những ngày đó, tất cả sự công bằng đã bị bỏ lại phía sau, thế mà hôm nay chúng lại được nhấc lên.
“Thẩm Lật? Thẩm Lật?”
Thẩm Lật ngẩn ra một lát, bị giọng nói từ đầu dây bên kia gọi tỉnh. Anh thờ ơ đáp một tiếng: “Em có nhớ.”
Giáo sư Trương dường như vui mừng thở phào nhẹ nhõm: “Thầy tin tưởng em. Bây giờ kẻ ác đã có kẻ ác trị. Một trong những học sinh của thầy cũng bị đối xử như vậy. Bây giờ em ấy đang thu thập bằng chứng để hạ gục hắn ta. Không biết em có thể tìm lại tài liệu lúc trước không? Dù sao ngôi vị quán quân hắn giành được lúc trước chính là nền tảng để hắn leo tới vị trí hiện tại, đây cũng là bằng chứng quan trọng để lật đổ hắn.”
Thẩm Lật nhếch môi cười lạnh lùng, “Địa vị của hắn bây giờ trong giới thiết kế là gì ạ?”
Ý của anh là người bạn học kia có thể thật sự động tới hắn sao?
Giáo sư Trương dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Nói thật với em, thật ra bên trên có người muốn xử hắn.”
Thẩm Lật suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, “Chờ em tìm xem.”
Mặc dù anh không muốn dính líu đến âm mưu quỷ kế trong giới thiết kế, nhưng nếu có thể góp một tay đẩy bức từng sắp đổ sụp trên người Mạc Lương Tuấn thì anh rất vinh hạnh.
Hết chương 45