Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 31: Đồng H�? ?�eo Tay Heo Con Peppa Của Ảnh Đế




Thẩm Lật đã hẹn livestream với người hâm mộ. Anh ở nhà chuẩn bị nguyên liệu. Sáng sớm, anh cố ý để Cố Dịch ra ngoài vì sợ Cố Dịch làm loạn trước ống kính. Ai ngờ anh còn chưa chuẩn bị nguyên liệu xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng Tart sủa “gâu gâu” giục mở cửa.

Cố Dịch đã quay lại.

Thẩm Lật cảm thấy không đúng lắm. Cố Dịch trở về quá sớm. Cho dù anh sợ hắn lạc đường nên phái Tart đi theo thì với tính cách của Cố Dịch, hắn chưa thể hết giận nhanh như vậy, chắc chắn là có chuyện.

Thẩm Lật rửa tay đi ra cửa, vừa mở cửa liền sửng sốt, “Anh đi bắt cóc trẻ con?”

Cố Dịch hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào bế Loli nhỏ vòng qua người Thẩm Lật đi vào nhà. Tart nhắng nhít chạy theo Cố Dịch. Một người một chó hoàn toàn không thèm để ý đến Thẩm Lật.

Chỉ có cô bé Loli trong tay Cố Dịch cười khanh khách quay đầu lại, bàn tay bé nhỏ vẫy vẫy Thẩm Lật: “Chú Lật Tử!”

Trái tim của Thẩm Lật bị tiếng gọi của bé con làm cho tan chảy. Anh vội vàng đóng cửa, chạy vào nhà lấy đồ ăn cho bé Loli.

Cố Dịch đang ngồi trên sofa bóc quýt cho bé Loli thì Thẩm Lật chạy tới hỏi: “Cố Dịch, sao anh lại mang con bé về đây?”

Cố Dịch vẫn lạnh lùng không đáp.

Buổi sáng hắn bị người nào đó làm cho phát hỏa phải bỏ ra ngoài. Người kia thấy thế cũng chẳng thèm chạy theo dỗ hắn. Chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua được, nếu không sau này hắn làm gì có địa vị trong nhà? Khéo địa vị còn không bằng con chó kia…

Mặc dù ngày thường Thẩm Lật thích dỗ dành Cố Dịch, nhưng đây thật sự là cách tốt nhất để trị hắn. Thấy Cố Dịch vẫn lạnh lùng không nói chuyện, anh cũng không khó chịu, xúc một thìa nhỏ bánh pudding sữa trứng từ trong bát, cẩn thận đút cho bé con, “Ăn ngon không?”

Con bé mím môi nhai đi nhai lại. Đôi mắt mở to tròn xoe như hai hạt nho. Nó nuốt miếng pudding, há to miệng, duỗi ngón tay cái mũm mĩm: “Ngon ạ! Chú Lật Tử là tốt nhất!”

Thẩm Lật cười lau miệng cho con bé, đút tiếp một thìa nữa, “Bé con nói cho chú nghe, sao con lại đến tìm chú?”

Con bé quay đầu chỉ vào Cố Dịch: “Chú xinh đẹp đưa con đến đây.”

Thẩm Lật không nhịn được, quay mặt đi phì cười, thấy sắc mặt Cố Dịch không tốt liền vội vã nhịn xuống, hỏi: “Con thấy chú xinh đẹp hơn hay chú Cố Dịch xinh đẹp hơn?”

Bé con theo bản năng muốn cắn ngón tay, Cố Dịch ngăn nó lại, đút một miếng quýt vào cái mỏ nho nhỏ của con bé.

Bé con ngậm quýt trong miệng, ngước mắt nhìn Cố Dịch, rồi lại nhìn Thẩm Lật. Cặp lông mày nhỏ khẽ cau lại, dáng vẻ rất đắn đo. Nó chậm chạp không đưa ra quyết định, cau mày, Thẩm Lật cũng lẳng lặng chờ nó.

Bé con lại lén liếc nhìn Cố Dịch, sau đó liếc Thẩm Lật lần nữa. Cuối cùng nó nắm chặt nắm đấm nhỏ, lớn tiếng nói: “Chú Lật Tử là nhất!”

Thẩm Lật cười vui vẻ, Cố Dịch không phục, hỏi: “Tại sao chú lại không đẹp bằng chú Lật Tử?”

Bàn tay nhỏ của con bé chạm vào đôi lông mày đang nhíu lại của Cố Dịch, hùng hổ nói: “Chú không được hung dữ, chú hung dữ là con không nói với chú nữa.”

Sắc mặt Cố Dịch cứng đờ. Hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp đặt trên lông mày của mình. Trái tim hắn mềm nhũn thành vũng nước, giọng điệu tự giác chậm lại: “Được rồi, chú không hung dữ, bé con nói cho chú nghe nào.”

Bé con liếc nhìn quả quýt trong tay Cố Dịch rồi lại nhìn bánh pudding trong tay Thẩm Lật. Con bé cúi gần trước mặt Cố Dịch, hai bàn tay mũm mĩm che miệng, ghé vào tai Cố Dịch nói thầm: “Bánh pudding của chú Thẩm Lật ngon hơn quýt của chú.”

Cố Dịch nghe vậy không nhịn được nhếch miệng cười, Thẩm Lật cười thành tiếng: “Con đúng là tiểu quỷ.”

Bé con nói: “Con không phải quỷ, con là công chúa.”

Thẩm Lật gật đầu: “Con là công chúa, là công chúa xinh đẹp nhất. Ông bà nội của con đâu rồi?”

Bé con bẻ ngón tay nói: “Bà nội đi mua thịt ăn, ông nội đến nhà ông trưởng thôn.”

Thẩm Lật xoa tóc bé con, đưa bát pudding cho nó tự ăn.

Thẩm Lật: “Anh gặp phải chuyện gì thế?”

Cố Dịch bị lời nói đùa của bé con làm cho hết giận, hắn cũng không giận dỗi Thẩm Lật nữa, “Gặp chút chuyện.”

Cố Dịch kể lại chuyện của Xuân Quy cùng lời dặn dò của ông Trương.

Thẩm Lật cười nói: “Ừ, em hiểu rồi.”

Cố Dịch: “Em không tức giận sao?”

Thẩm Lật: “Không. Sao vậy?”

Cố Dịch liếc nhìn khóe miệng anh: “Anh vẫn còn tức giận.”

Thẩm Lật nghe vậy trong lòng mềm nhũn, anh cầm quyển sách vòng qua sau lưng bé con, hôn một cái bên mép Cố Dịch, “Em không tức giận vì chuyện này không liên quan đến em.”

“Cô ấy nghĩ gì là việc của cô ấy, sao mình phải tức giận. Nếu ai đó muốn khuôn mặt như anh, tiền của anh và tất cả những gì anh sở hữu, anh có tức giận không?”

Cố Dịch: “Sẽ không, nhưng hai chuyện này khác nhau.”

Thẩm Lật nói: “Đều như nhau. Chỉ cần cô ấy không có hành động gì thì đều như nhau. Trên đời này ai cũng có mơ ước, chúng ta chẳng nhẽ đều phải tức giận sao?”

Cố Dịch nói, “Nếu cô ấy thật sự tìm tới cửa thì em sẽ làm gì?”

Thẩm Lật không trả lời mà hỏi lại, “Nếu là anh, anh sẽ làm gì?”

Cố Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô ấy là người đáng trách, nhưng đứa trẻ vô tội. Nếu vì đứa trẻ, anh có thể cho một chút tiền để cô ấy đi khách sạn, nhưng tuyên bố rằng đây là lần cuối cùng. Kể cả đứa bé có chết vì bệnh tật cũng không có lần thứ hai, để phòng cô ấy dùng đứa bé cùng lương tâm của chúng ta mà ép buộc giúp đỡ. Thật ra cách tốt nhất là không để ý đến họ, nhưng đứa nhỏ thật sự đáng thương…”

Trái tim Thẩm Lật cảm thấy ấm áp. Cố Dịch xuất thân tốt, cuộc đời dường như vừa lòng thuận ý. Bên ngoài hắn trông lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng nội tâm thật sự dịu dàng lương thiện. Đối với động vật nhỏ và trẻ con, hắn trời sinh đã có phần nhẹ dạ cùng yêu thích. Nhưng nhà Cố Dịch làm kinh doanh, việc theo đuổi lợi ích là có thật. Hắn đối với trẻ nhỏ và con vật dễ thương có bao nhiêu phần nhẹ dạ thì đối với người trưởng thành có bấy nhiêu phần lạnh lùng. Sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho những sinh vật không có tính công kích.

Con trai của Xuân Quy vừa vặn đang ở tại nội tâm dịu dàng của Cố Dịch. Thẩm Lật hoàn toàn không ngạc nhiên với cách làm của hắn.

Thẩm Lật nói: “Nếu là em, em sẽ không quan tâm đến họ.”

“Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận. Xuân Quy là người trưởng thành, có năng lực kiếm tiền để nuôi sống chính mình và con trai. Trong nhà có khả năng trả nợ lại không trả, muốn dựa vào sự cảm thông để ép người khác giúp đỡ, đây chính là chỗ đáng giận của cô ấy. Cô ấy tự cho mình là người đáng thương, bi thảm, thiên hạ sống tốt hơn cô ấy đều phải giúp đỡ cô. Dùng vẻ đáng thương, bi thảm và nước mắt như vũ khí của mình để ép người khác phải giúp đỡ. Cô ấy tự phóng đại sự bi thảm của mình, nhưng thực tế không phải cũng không đến mức đấy sao?”

“Có lẽ cô ấy không có suy nghĩ sâu xa như vậy, có thể đây chỉ là một lối suy nghĩ, không cách nào thay đổi được, nhưng em sẽ không để nó thành thói quen của cô ấy. Cô ấy vừa đáng thương, vừa đáng giận. Nếu em giúp cô ấy một lần thì sẽ có lần thứ hai, cho nên cách tốt nhất chính là không để ý đến. Em không tin nếu không có ai chăm lo, cô ấy sẽ để bản thân mình và con trai chết đói.”

“Lật Tử?”

“Ừ.”

“Tâm trạng của em đang không tốt.”, Cố Dịch khẳng định.

Thẩm Lật: “Không có, em không phải đã nói em sẽ không tức giận chuyện này sao?”

“Không phải chuyện này, là em không đúng.” Mặc dù vẻ mặt Thẩm Lật không thay đổi, nhưng Cố Dịch vẫn cảm thấy tâm trạng Thẩm Lật không tốt. Dường như cũng không phải gặp chuyện khiến tâm trạng không tốt, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, trong lòng sáng tỏ, muốn để anh nói một lượt, giải tỏa hết muộn phiền. Nếu là ngày thường, Thẩm Lật sẽ chỉ cười cho qua chứ không nói những lời như “Em không tin nếu không có ai chăm lo, cô ấy sẽ để bản thân mình và con trai chết đói.”

Nhưng vì Thẩm Lật không muốn nói thêm nên Cố Dịch không hỏi lại.

Lúc này, bé con đã ăn xong bánh pudding, vươn bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Thẩm Lật: “Chú Lật Tử, ăn xong rồi.”

Thẩm Lật mỉm cười cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dính pudding. Anh híp mắt cười, nhưng nụ cười không còn tươi tắn như lúc nãy. Anh đưa tay lau mặt cho bé con “Uống ngụm nước này.”

Con bé cầm cốc nước uống một hớp, “Cám ơn chú Lật Tử.”

Thẩm Lật nói với Cố Dịch: “Em có hẹn livestream với fan, anh có thể trông con bé một mình không?”

Cố Dịch liếc nhìn bé Lolita đang bò từ trên sofa xuống đuổi theo Tart, cau mày, bất đắc dĩ gật đầu.

Thẩm Lật ra hiệu cho Cố Dịch: “Cố lên. Đúng rồi, Bông Tuyết còn chưa được ăn. Anh giúp em cho nó ăn nhé.”

Thẩm Lật bước vào bếp, vẻ mặt có chút cô đơn. Anh đứng đó một lúc, lắc đầu, bật camera bắt đầu livestream.

Ban đầu, Thẩm Lật định làm gà tẩm bột. Nhưng trong nhà đang có trẻ nhỏ, cân nhắc chế độ ăn uống lành mạnh cho trẻ, Thẩm Lật quyết định rán hai miếng cá tuyết lớn và một miếng nhỏ. Anh làm thêm một đĩa nhỏ sủi cảo tôm chiên trứng và một đĩa salad rau.

Cá tuyết được chiên trong dầu ô liu, rắc một chút gia vị. Sủi cảo nhân tôm hơi tốn công một chút nhưng không hề khó.

Anh cho thịt heo xay trộn cùng với muối, hạt nêm từ nước cốt gà, xì dầu nhạt, dầu ăn, dầu mè, tiêu đen và hành lá cắt nhỏ, trộn đều rồi cho vào tủ lạnh.

Tôm rửa sạch, bỏ đầu và vỏ, cắt bỏ chỉ tôm.

Khi làm, anh lấy phần nhân thịt đã chuẩn bị trước cho vào vỏ sủi cảo, sau đó cho tôm vào gói kín, chiên trên chảo đến khi chín vàng, đổ một bát nước vào và thêm lòng đỏ trứng gà. Khi lòng đỏ trứng dần đông lại, anh rắc hành lá cắt nhỏ và mè đen lên.

Sủi cảo nhân tôm được làm theo cách này rất đẹp và ngon, vỏ bánh mỏng, trong suốt, phần đuôi tôm đỏ au với lớp vỏ phủ trứng vàng ươm, hành lá, vừng rang thơm ngon, hấp dẫn.

Thẩm Lật đang vừa làm sủi cảo tôm chiên trứng, vừa giải thích cho người hâm mộ, đột nhiên nghe thấy tiếng cười sắc bén truyền đến từ phòng khách… Tiếng cười của trẻ con có sức xuyên thấu cực mạnh.

Tay Thẩm Lật run lên, bóp nát một cái sủi cảo nhân tôm.

Một loạt dấu hỏi chấm bay qua màn đạn.

Thẩm Lật nhìn sủi cảo tôm trong tay không khỏi dở khóc dở cười, “Trẻ con nhà họ hàng ấy mà, chúng ta tiếp tục đi.”

<Cành Thông Này>: Tui còn tưởng là Lật Tử có con, giật cả mình.

: Ôi trái tim bé bỏng của mị, tuy mị biết con của Lật Tử nhất định rất xinh, nhưng mị vẫn thấy đau lòng quá…

<Thích Ăn Măng Mọc Sau Mưa>: Nhưng vấn đề là, ai đang giúp Lật Tử trông lũ trẻ?

Một câu bình luận mang theo vô số cảm thán sợ hãi.

Thẩm Lật giả vờ như không nhìn thấy màn đạn, tiếp tục hướng dẫn.

Thẩm Lật vừa gói sủi cảo vừa nghe bản hòa âm của tiếng sột soạt, cộc cộc, bộp bộp, tiếng sủa gâu gâu trong phòng khách, nụ cười cứng đờ bên khóe miệng như sắp sụp đổ.

Cố Dịch rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?

Sau khi chiên xong sủi cảo, Thẩm Lật dùng dao tách lớp trứng khỏi chảo, đặt lên đĩa cho dễ lấy. Mùi thơm của sủi cảo chiên từ từ bay ra. Cánh cửa giữa phòng bếp và phòng khách không đóng, mùi thơm đã thu hút con sâu đang ùng ục kêu trong bụng ba kẻ ham ăn trong phòng khách.

Bé con là người đầu tiên không chịu nổi sự cám dỗ, vui vẻ chạy vào bếp. Tart thấy bé con bỏ chạy cũng đuổi theo.

Cố Dịch sợ hai đứa làm phiền Thẩm Lật, hắn cũng chạy theo.

Con bé vừa chạy tới cửa, Cố Dịch đã nhanh tay bế nó lên.

Bé con bám chặt khung cửa không chịu rời đi. Nó nhìn thức ăn ngon trong bếp mà nước mắt lưng tròng.

Cố Dịch thấy đĩa sủi cảo chiên đã được Thẩm Lật đặt ở góc máy quay nên hắn lấy hai cái nĩa từ bên hông tủ bát, duỗi tay tới xiên một cái sủi cảo đưa cho bé con.

Thẩm Lật đang livestream, biết bọn họ đã vào phòng bếp, nhưng không xuất hiện trong camera nên anh giả vờ như không có gì bất thường, tiếp tục hướng dẫn người xem làm món salad. Anh cảm thấy Cố Dịch biết chừng mực, hẳn là sẽ không lao đầu vào chỗ chết.

Quả nhiên, Cố Dịch bế bé con không bước vào khung hình camera.

Anh an tâm một chút, cúi đầu thái rau củ, vừa ngẩng đầu lên chỉ thấy màn đạn ngập tràn tiếng rít gào. Một bàn tay nam giới mảnh khảnh rất đẹp đang rời khỏi khung hình, trên tay còn vẽ hình đồng hồ chú heo Peppa.

Thẩm Lật:!!!

Hết chương 31