Sau Khi Nữ Quyến Hầu Phủ Bị Giáng Làm Thường Dân

Chương 39




Lão Miêu di nói với Minh Bảo Cẩm, bùn ươm tốt nhất là một nửa bùn sông, nửa kia dùng phân chuồng hoai mục trộn thêm trấu hoặc vỏ lúa mì.

 

 

 

Nước suối mùa xuân nghe êm đềm, Minh Bảo Cẩm kéo giỏ chạy dọc theo tiếng nước, đến gần thì nghe thấy có người vui mừng gọi, "Tiểu Bố Đầu."

 

 

 

Minh Bảo Cẩm nhìn sang, cũng cười, "Tiểu Thanh Điểu."

 

 

 

Du Phi xắn quần ngồi bên bờ suối, đang ngẩng đầu nhìn nàng. Một đàn vịt con lông xám má vàng đang nô đùa trong suối gần đó, lúc thì thò đầu ra, lúc thì nhổng m.ô.n.g lên, chụm đầu vào nhau, vô cùng đáng yêu.

 

 

 

Du Phi thỉnh thoảng lại dùng một cành liễu mềm dẻo khều chúng, thấy Minh Bảo Cẩm nhìn đàn vịt con đến ngẩn người, liền đưa cành liễu cho nàng chơi.

 

 

 

"Đào bùn à? Để ta đào cho. Dù sao ta cũng không mang giày, muội còn phải cởi giày cởi tất, ướt thì phiền lắm."

 

 

 

Suối hẹp cạn nước chảy xiết, lại nhiều đá cuội trong bùn, muốn đào bùn thường phải xuống đoạn kênh mương phía dưới đào.

 

 

 

Du Phi vừa đi, đàn vịt con cũng theo cậu xuống hạ lưu, Minh Bảo Cẩm cũng kéo giỏ theo sau.

 

 



 

Dọc theo con suối này ở Thanh Hoài hương, nông dân đã đào rất nhiều kênh mương, sau khi nước được phân tán qua kênh mương, dòng suối đã êm đềm hơn nhiều, bùn ướt ven suối cũng đủ màu mỡ, không cần mạo hiểm ra giữa dòng đào.

 

 

 

Ở đây kênh mương hiền hòa rộng rãi, xung quanh cây cỏ um tùm, cây cối lại thưa thớt, ánh nắng chan hòa rực rỡ.


 

 

 

Minh Bảo Cẩm nhìn thấy một số cây rau dại mọc lá non xanh mỏng và to, nàng nghĩ một chút, hỏi Du Phi đang đào bùn, "Đây có phải là loại rau dại lần trước ông nội cậu cho không?"

 

 

 

Du Phi liếc nhìn, nói: "Ừ, là bồ công anh đấy. Muội muốn thì hái một ít mang về đi, loại này là ngon nhất, đợi nở hoa rồi thì không ăn được nữa."

 

 

 

"Ngoài bồ công anh ra, còn gì ăn được nữa không?" Minh Bảo Cẩm lại hỏi.

 

 

 

Du Phi nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, cười nói: "Ừm, có chứ, chỉ là những thứ đó hơi đắng, chỉ có ông nội ta ăn được. Mấy ngày nữa ta dẫn muội ra đầu ruộng hái rau diếp nhé. Rau diếp còn ngon hơn cả bồ công anh, chần qua nước sôi, chấm chút nước tương tỏi, ông nội ta thích ăn như vậy, chỉ cần rau diếp chưa ra hoa, có thể ăn đến tận lúc lập thu."

 

 

 


Minh Bảo Cẩm đang định gật đầu, lại hơi ngại ngùng hỏi: "Ra ruộng nhà cậu hái sao?"

 

 

 

"Đâu đâu cũng có," Du Phi giơ hai bàn tay dính đầy bùn lên vẫy vẫy, "Tuy là rau dại ngon, nhưng sau khi mưa xuống thì mọc đầy ra, chúng ta cứ hái thoải mái, sẽ không ai mắng đâu, còn giúp họ nhổ cỏ nữa."

 



 

 

Du Phi đào đầy một giỏ bùn, chỗ bãi cạn cậu đào qua toàn là những hố đất lõm xuống, nước bùn đục ngầu che khuất không ít cá con, tôm nhỏ bị cậu lật lên, đàn vịt con không tốn công sức, hào hứng hất nước đầy mặt Du Phi.

 

 

 

Mặt Minh Bảo Cẩm cũng bị b.ắ.n một ít, nàng lấy khăn tay ra lau mặt.

 

 

 

Du Phi nhìn động tác của nàng, cúi đầu cẩn thận chà tay trong nước.

 

 

 

Minh Bảo Cẩm đã ra khỏi nhà một lúc lâu rồi, lúc nàng và Du Phi kéo giỏ bùn về, Minh Bảo Thanh đã ra ngoài tìm nàng.

 

 

 

Lớp vải trắng của mũ trùm và tà váy bay phấp phới trong gió xuân, khuôn mặt mỹ nhân lộ ra ẩn hiện trong đó có chút tức giận.

 

 

 

"Ra ngoài sao không nói với mẫu thân một tiếng?"

 

 

 

"Gần lắm mà." Minh Bảo Cẩm nhỏ giọng giải thích.

 

 

 

Nàng tưởng mình sẽ về nhanh thôi, nhưng không ngờ đào bùn lại tốn thời gian như vậy, nếu không phải Du Phi giúp nàng, giờ nàng vẫn đang 'hì hục' ở đó.