Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 93: Anh thấy mình cong mất rồi (5)




Cho dù là giới tính nào thì việc hâm mộ người mạnh vẫn là thiên tính của con người.

Hai người đặt hàng ngày hôm qua giờ khắc này không khỏi suy nghĩ, chết tiệt, sao họ lại quên việc khen thưởng năm sao chứ? Thiệt rồi!

Tang La nhấc thùng đồ ăn lên, vô thức tìm kiếm bóng dáng Ngải Nặc Đức. Anh như hạc trong bầy gà, không chỉ vì mọi người đều lấy anh làm trung tâm theo bản năng như con dê đầu đàn, cũng không phải vì anh quá đẹp, mà còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là anh là người ăn mặc chỉnh tề nhất ở đây.

Bộ quân phục màu trắng của khoa Chỉ huy Quân sự rất đẹp, phối hợp với khí chất lạnh lùng, đầy lực áp bách trên người anh khiến người ta chỉ muốn được anh chỉ huy.

Không ngờ lại đối diện với ánh mắt Tang La, anh hơi sửng sốt, sau đó khẽ cau mày, như bị xúc phạm, khó chịu quay mặt đi.

Lông mày Tang La khẽ nhúc nhích, lúc này chợt có tiếng bước chân nặng nề dồn dập truyền đến từ dưới lầu, Lucy tức giận gầm lên: “Người đâu? Trên lầu à?”

Đã giao xong đồ ăn, Tang La không muốn phí sức đấu với người ta. Mùa hè trời nóng điên người, vì vậy vừa nghe thấy tiếng nói của anh ta cô liền quyết định thật nhanh, chuẩn bị nhảy xuống từ ban công tầng hai. Đám sinh viên lập tức mở ra một đường Moses cho cô.

Tang La chạy ngang qua Ngải Nặc Đức, khoảnh khắc sượt qua người anh cô chợt nhìn thấy cái mông ẩn dưới dáng quần trắng của chồng mình, lại nghĩ đến ánh mắt như bị xúc phạm vừa rồi của anh, trong lòng cô lập tức sinh ra ý xấu, nhanh chóng giơ tay ra sờ s0ạng.

Tốc độ của cô rất nhanh, lại thêm góc độ của động tác khiến người khác khó mà nhìn thấy rõ, dù có nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ rằng cô cố tình chạm vào mông người ta, chỉ nghĩ là do tình cờ chạm phải.

Cô gái đột nhiên chạy vút qua người anh, tóc đen phần phật phía sau như muốn bám hết lên mặt anh, pheromone của cô nồng đậm rõ ràng, cơ bắp Ngải Nặc Đức hơi căng thẳng, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì. Cho đến khi anh đột nhiên cảm thấy mông mình bị chạm vào. Động tác của cô hoàn toàn không phải vô tình chạm vào!

Anh đột ngột quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng Tang La bám vào lan can bên ngoài ban công nhảy xuống.

Sắc mặt Ngải Nặc Đức thay đổi khó lường, trong mắt là sóng gió bùng lên.

Những sinh viên khác chạy theo cô không hề kiêng dè, thấy Tang La đã chạy đi xa còn Lucy thì đuổi sau lưng. Khi Lucy sắp đuổi kịp thì Tang La đã chạy tới góc tường, trèo lên cây leo tường ra ngoài. Lucy đến chậm một bước, tức giận đấm vào tường.

Đám sinh viên lập tức hò reo như thể nhìn thấy thế lực tà ác bị đánh bại, nhưng Thu Mạn thì chỉ có kinh ngạc, tức đến nghiến răng. Tối hôm qua cô ta cũng bỏ lỡ cảnh Tang La giao đồ khiến mọi người phải phấn khích. Khi nghe người khác bàn tán cô ta chỉ nghĩ đối phương nói quá lên hoặc là Tang La dùng mánh khóe gì đó. Nữ chính không phải là A thật sự, chỉ có lớp vỏ ngoài giả do Chủ Thần làm ra thôi. Vậy mà cô có thể đánh bại được 1 nam A, thậm chí còn là phong cách gϊếŧ người trong tích tắc.

Nhưng hôm nay cô ta đã tận mắt chứng kiến, không thể không tin.

Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao nữ chính lại giỏi như vậy? Thư Mẫn làm việc thế nào vậy? Chủ Thần bảo bà ta theo sát nữ chính, xem xem cô có chỗ nào khác thường không, nhưng Thư Mẫn hoàn toàn không chịu chú ý phải không?

Thư Mẫn lại một lần nữa bị đồng đội mắng mỏ chất vấn, bà ta vừa ngạc nhiên vừa tức. Bà ta ở trong căn nhà nát này lâu lâu lại có mùi lạ và những âm thanh quái dị thỉnh thoảng vang lên đã sắp phát điên rồi, vậy mà còn bị đối phương mắng suốt từ hôm qua đến giờ, vì vậy bà ta liền nổi cơn tam bành lên mắng trả: “Việc của tôi cô không cần hỏi tới, cô làm tốt việc của mình đi! Tang La là người như thế nào tôi biết rõ hơn cô.”

Họ hoàn toàn không thích hợp hợp tác với người khác, vì ai cũng ích kỷ tự cho mình là trung tâm. Vậy thì sao có tinh thần đồng đội và danh dự tập thể chứ? Nhưng Chủ Thần đã yêu cầu như vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể làm theo. Nhưng Thư Mẫn là người hỗ trợ lại luôn không cam tâm, đã vậy bà ta còn không được làm một cô gái trẻ, phải làm một phụ nữ trung niên.

Vì vậy bà ta chỉ có thể tìm nguồn thỏa mãn từ chỗ khác, nam chính ở xa, nữ chính bà ta quản lý được nên tất nhiên cũng yên tâm buông lỏng để ăn chơi sa đọa. Ví dụ như bà ta sẽ đi quyến rũ người khác, khiến đám đàn ông cam tâm tình nguyện làm nhiều việc cho bà ta, thậm chí còn ly hôn hoặc chia tay người yêu vì bà ta. Cũng có những lúc gặp cảnh bắt gian nhưng không ai nỡ trách bà ta, vì vậy mà bà ta chơi trò này mãi mà không biết chán.

Trong trường hợp này bà ta không thể nói là mình biết rõ Tang La như nắm trong lòng bàn tay. Ví dụ như việc sau khi Tang La thi đỗ đại học, có giấy báo trúng tuyển gửi về bà ta mới biết dù bị bà ta chèn ép nhưng cô vẫn có thành tích tốt, vì vậy mới phải vội vàng “sinh bệnh”, ngăn Tang La đến thủ đô.

Vì vậy, bây giờ khi Thu Mạn chất vấn bà ta vì sao Tang La lại giỏi vậy thì bà ta có hơi chột dạ, lúng túng. Lẽ nào trong lúc bà ta không để ý đến, Tang La đã học được từ một người nào đó rất giỏi sao?

Tóm lại, không cần biết như thế nào, bà ta nhất định phải khiến cô rời khỏi thủ đô, rời xa nam chính. Dù có thể nam chính sẽ không bị cong nhưng vẫn nên phòng ngừa vạn nhất. Dù sao hai người cũng là nhân vật chính của thế giới cấp S, bốn người công lược trước đó đều đã thất bại nên thế giới thành công tiến hóa thành thế giới lớn, còn người công lược cũng chết hoặc mất tích rất kỳ quái.

Vì vậy, bà ta lại bắt đầu gọi điện cho Tang La.

...

Tang La chơi trò lưu manh sàm sỡ xong thì lái xe điện chạy về. Ối chà, mông của chồng cô rắn chắc thật đấy, có hẳn cơ mông luôn, lại còn được quần áo bó chặt lại, nghĩ đến hình ảnh bên trong đã thấy quyến rũ muốn run chân rồi. Không biết tên đó bị người cùng giới sờ mông sẽ có cảm giác gì đây, ha ha ha ha!

Cô quay về Thực Vận Lai, được ông chủ tiếp đón rất nồng nhiệt. Tang La lại nhận được cuộc gọi từ Thư Mẫn, bà ta thở như sắp chết, bảo cô mau quay về.

Sau khi Tang La cúp điện thoại lập tức liền gọi điện đến bệnh viện, gọi xe cấp cứu đến chỗ Thư Mẫn. Cô không muốn lãng phí nước bọt đi cãi cọ hay diễn kịch với người này. Sau đó quay ra nói chuyện muốn ứng lương với ông chủ.

Ông chủ quan tâm hỏi vài câu, sau khi biết lý do cô đến thủ đô và tại sao cô làm việc ở đây thì ông ta không chỉ ứng trước ba tháng lương cho cô mà còn đích thân lái xe đưa cô đến bệnh viện.

“Các cô là người ngoài không biết quy tắc ngầm ở đây, để tôi đưa cô đến, đảm bảo là bác sĩ chăm sóc và thủ tục nằm viện đều sẽ được sắp xếp thỏa đáng. Dù sao thì tôi cũng đang rảnh rỗi không có việc gì. Đi nào.”

Ông ta nhiệt tình như vậy tất nhiên không phải chỉ vì lòng tốt, không phải chỉ vì Tang La giao đồ ăn được cho khách hàng trong Học viện Quân sự, mà còn bởi vì từ sự việc này ông ta đã nhìn ra tiềm năng tương lai của Tang La. Từ sự việc khi trước ông ta dám nhận đơn đặt hàng của Học viện Quân sự đã chứng tỏ ông ta một người có đầu óc, gan to dám nghĩ dám làm. Bây giờ ông ta cảm thấy Tang La chắc chắn sẽ không làm nhân viên giao hàng ở chỗ mình bao lâu, vì cô có thực lực đó. Những người khác cũng không mù, rồi họ cũng sẽ nhận ra điều này.

Ông ta nhiệt tình với Tang La, tạo điều kiện cho cô là vì muốn tạo quan hệ hữu nghị thân thiết trước khi đối phương thăng tiến, sau này ông ta sẽ có được rất nhiều lợi ích. Dù ông ta nhìn lầm người thì chỉ tính riêng những việc cô có thể làm cho ông ta bây giờ thôi cũng đã mang lợi một nguồn lợi rất lớn cho ông ta rồi, không phải bây giờ đã có thêm mấy đơn đặt hàng từ Học viện Quân sự rồi sao? Tóm lại là chắc chắn sẽ không lỗ vốn.

Tang La biết đối phương đang nghĩ gì nên cũng chấp nhận lòng tốt của ông ta.

Vốn dĩ Thư Mẫn muốn giả vờ ốm để ép Tang La đừng lề mề chậm chạp mà mau quay về, nhưng bà ta lại không ngờ Tang La có thể trực tiếp gọi xe cứu thương đến, sau đó chủ cho thuê nhà lại đưa người đến mở cửa phòng bà ta ra, bà ta bắt buộc phải để họ đưa đi.

Sau khi Thư Mẫn được xe cấp cứu chở đi, Tang La và ông chủ mới vội vàng chạy đến. Tang La không thương lượng gì với Thư Mẫn mà trực tiếp nhờ ông chủ làm thủ tục cho bà ta nằm viện luôn. Sau đó cô lại thuê hai dì điều dưỡng chăm sóc bà ta, họ là hai nữ Beta, mạnh hơn Omega.

Tang La nói với họ: “Mẹ tôi rất nhạy cảm, cảm thấy ở thủ đô cái gì cũng đắt, sợ tôi không trả nổi tiền nên không muốn chữa bệnh, bắt tôi phải đưa bà về nhà… Tôi lo là bà ấy muốn tự mình chạy về nhà nên nhờ hai dì chú ý giúp tôi, cũng khuyên nhủ mẹ tôi giúp tôi…”

Làm gì có chuyện bà ta chạy về quê? Bà ta chỉ chạy đến trước mặt Tang La nghĩ ra trăm phương nghìn kế đáng ghê tởm để ngăn cản cô, phá hỏng chuyện tốt của cô thôi. Vì vậy Tang La liền tìm hai người tới canh chừng bà ta giúp mình.

Hai dì điều dưỡng và ông chủ chỉ nghĩ rằng Tang La thật sự rất hiếu thảo, tuổi còn nhỏ đã phải bỏ dở việc học hành, vất vả làm việc chữa bệnh cho mẹ, thậm chí còn mời hẳn hai điều dưỡng để chăm mẹ mình vì sợ mẹ có vấn đề gì. Thật quá đáng thương, lại còn đáng yêu nữa, vậy là ánh mắt họ nhìn cô lập tức trở nên đầy vẻ trìu mến.

Cuối cùng khi Thư Mẫn nhìn thấy Tang La thì cô đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi.

Tang La: “Mẹ, mẹ ở đây chăm sóc sức khỏe thật tốt. Con sẽ chăm chỉ kiếm tiền cho mẹ dùng loại thuốc tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị cho mẹ. Con chỉ có một mình mẹ là người thân, con sẽ không bao giờ từ bỏ mẹ đâu.”

Thư Mẫn suýt chút nữa thì đau tim: “Mẹ không muốn ở đây! Mẹ không thích thành phố này. Con đưa mẹ ra nước ngoài chữa trị hoặc là đưa mẹ về quê đi!” Bây giờ bà ta chỉ có thể cố tình phá rối.

Sau đó liền bị hai dì điều dưỡng giữ lại, mỗi người khuyên một câu: “Trình độ chữa bệnh của thủ đô nằm trong top đầu thế giới, với điều kiện kinh tế của nhà bà thì làm sao mà ra nước ngoài được?”

“Con gái của bà đã vất vả làm việc như vậy cũng vì bà, sao bà lại không nghĩ cho cô ấy…”

Tang La bị đẩy lùi ra phía sau, nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Thư Mẫn, trong lòng cô cực kỳ dễ chịu. Cô lạnh lùng cười khẩy, đã ngã bệnh thì cứ nằm trong bệnh viện đi, mẹ à!

Tang La giao Thư Mẫn cho hai dì điều dưỡng, sau khi dùng lý do và phương pháp hợp lý đàng hoàng để giam lỏng bà ta xong cô liền quay đầu bỏ đi, mặc cho Thư Mẫn liên tục la hét không ngừng.

Thư Mẫn suýt chút nữa thì nôn ra máu, cảm giác mình đã tự lấy đá đập vào chân mình.

...

Tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, Ngải Nặc Đức ngồi một mình trong phòng học rộng lớn, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng, pheromone trong không khí tràn đầy khí thế hung bạo, khiến cho bất kỳ Alpha nào đến gần cũng sẽ lập tức tránh ra.

Cả một buổi anh đi học hay làm việc đều không thể tập trung được, cảm giác Tang La chạm vào anh cứ như đã in dấu tay lên mông anh, khiến cảm giác đó mãi không thể tiêu tan.

Anh hơi nheo mắt lại, trong hai con ngươi như có một thứ gì đó nguy hiểm đang lưu chuyển, cảm giác xâm lược do pheromone trào ra càng rõ hơn.

...

Số lượng đơn hàng đặt ở nhà ăn của Học viện Quân sự tối nay cao kỷ lục trong lịch sử. Lúc trước số lượng sinh viên đặt hàng vì thực sự muốn ăn rất ít, đại bộ phận còn lại chủ yếu đều vì muốn xem nhân viên giao hàng nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giao được đồ ăn vào và xem cảnh họ đấu trí đấu dũng với giáo quan. Bởi vì số lượng thức ăn họ có thể nhận được tới tay rất ít so với số đồ ăn không thể nhận được. Bây giờ thì vừa vì ăn lại cũng vì muốn xem trò hay vô cùng đặc sắc.

Vì vậy, khi Tang La bắt đầu giao đồ ăn vào tối nay thì cửa hàng trưởng đã phải thêm cho cô một người trợ tá. Bởi vì một thùng đồ ăn không đựng được hết đồ nên phải mang hai thùng. Nhưng nếu Tang La đeo hai thùng thì sẽ không hành động được. Vì vậy phải có thêm một người ngồi bên ngoài canh đồ, để Tang La đi giao hai lần.

Tang La xem danh sách trong tay, trong số đó có một đơn là bắt mắt nhất, vì nó có thêm ghi chú, yêu cầu Tang La giao hết đồ rồi mới giao đến cho mình, hơn nữa còn yêu cầu cô không được để ai biết mình vào, không được để người khác phát hiện.

Giống như sợ để người khác biết mình mua đồ ăn ngoài. Tang La xem địa chỉ: “Ký túc xá cấp trưởng của năm ba”.

Ồ, hóa ra là chồng cô đặt hàng à. Sao thế? Lén lút đặt đồ nướng vì sợ đám đàn em nhìn thấy thì mất hình tượng à? Hay là bị cô sờ mông nên tìm cô tính sổ?

Tang La chợt thấy phấn khích, cho đến khi có bàn tay duỗi ra từ đằng sau, mơn trớn vuốt v3 cái lưng của cô đầy khêu gợi, sau đó lại ôm lấy cô. Tang La lập tức nổi da gà, quay đầu lại thì nhìn thấy chị gái thu ngân đang ngấp nghé con ciu giả của cô.

“Tang Tang, em có biết cảm giác pheromone làm cho người ta loạn nhịp thở không?” Đối phương nũng nịu, cả người mềm mại chống cằm lên vai cô, nói với giọng mập mờ.

Tang La nhịn lại cảm giác nổi da gà, bình tĩnh nói: “Em hiểu, em cũng bị pheromone của một sinh viên nào đó trong Học viện Quân sự làm cho khó thở.”

“Thật sao?” Chị gái thu ngân mất một lúc mới nhận ra không có học sinh Omega nào trong Học viện Quân sự, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cảnh giác nhìn cô, chậm rãi thu tay về: “Em yêu người cùng giới à?”

Tang La gật đầu không hề do dự.

Vì vậy sắc mặt của cô nàng kia liền trở nên khó nhìn, mắng Tang La có bệnh, sau đó né cô như né ôn dịch, mau chóng rời đi, rồi còn rửa tay khử trùng.

Tang La thấy cô ta đi rồi, mà có lẽ sẽ không định quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ mình nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ không chỉ các cô gái phải bảo vệ mình, cả các chàng trai cũng phải làm thế!

Thức ăn của khách hàng đã đóng gói xong, Tang La và một anh bạn đồng đội nhỏ cùng lái con xe điện đi đến Học viện Quân sự.

Trận chiến đêm nay còn lớn hơn mọi lần trước. Ngay khi Tang La vừa ló đầu ra khỏi bức tường thì đã nhìn thấy Lucy, đằng sau Lucy còn có vài giáo quan nữa. Đám người này như đã phân công trông chừng từng cửa ải vô hình, cứ cách một đoạn lại có một người, hai chân mở rộng, khoanh tay trước ngực, không còn bộ dạng chỉ vây xem như lúc trưa nữa mà rõ ràng muốn ra tay với cô.

Tất cả bọn họ đều đã nghe nói về chuyện buổi trưa nên muốn đến xem kỹ năng của Tang La thế nào. Họ không nhìn thấy tận mắt nên không tin thực sự có người mới chỉ đánh hai ba chiêu đã hạ gục được Lucy. Trên người Lucy không hề có vết thương nặng nào, chắc chắn là Tang La đã dùng mánh khóe hoặc một loại vũ khí làm tê liệt nào đó mà không bị thiết bị giám sát của học viện phát hiện ra.

Họ ghét nhất mấy kẻ dùng mánh lới, vì vậy sẽ không để cô tiếp tục phách lối nữa, đêm nay nhất định phải dạy cô làm người như thế nào.

Trong ký túc xá sinh viên ở phía sau, đám sinh viên đang ngồi chật kín cả ban công vừa hưng phấn vừa hồi hộp, xôn xao bàn tán.

“Lần này số 77 cũng phải biết đường chạy đi chứ nhỉ.”

“Vậy thì cũng không chắc chắn, lỡ như cô ấy muốn cứng đối cứng thì sao?”

“Vậy thì quá ngu. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đánh thắng thì rất giỏi, nhưng đánh không thắng thì vỡ mộng luôn.”

“...”

Ngải Nặc Đức đứng trên ban công ngoài phòng ngủ, nhìn cảnh tượng có thể gọi là chó đàn lấy nhiều bắt nạt ít kia, ngón tay bực bội gõ vào khủy tay.

Tang La đứng trên đầu tường nhìn một lúc rồi quay người lại.

Âm lượng của đám sinh viên lập tức tăng vọt: “Chạy thật đấy à!”

Tuy nhiên, họ vừa dứt lời thì lại thấy Tang La cúi người xuống, rồi đứng thẳng người lên, trên tay có thêm một thùng đồ ăn nữa. Sau đó nhảy từ trên đầu tường xuống.

Cả thầy lẫn trò: “?”

Quá ngông cuồng!

Các giáo quan: Đáng giận lắm rồi! Nhất định phải dạy con nhóc này làm người thế nào!

Lucy bị đánh hai lần nên trong lòng vô cùng không cam lòng và phẫn nộ, bởi vì anh ta còn không biết mình ngã xuống như thế nào, vì vậy anh ta là người lên trận đầu tiên.

Rồi anh ta lại vô cùng không cam lòng và uất hận mà ngã xuống.

Vị giáo quan thứ hai sử dụng thuật phòng ngự tối cao, nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể so với Tang La, cô lại dùng chiêu cắt kéo của phụ nữ, một trận chiến chóng vánh và quyết liệt, cuối cùng anh ta cũng lại gục ngã.

Người thứ ba đi lên, sau đó nằm xuống.

Người thứ tư không tin vào chuyện ma quỷ, sau đó tiếp tục ngã quỵ.

Đám sinh viên lại một lần nữa cả người đần thộn.

Đây là một thỏa thuận vô hình, sau khi Tang La đánh gục những người chặn đường thì đám người còn lại không còn ngăn cô đi giao thức ăn nữa. Sau khi nhìn thấy tình hình thay đổi, Tang La lập tức ra quyết định trừ đơn của Ngải Nặc Đức ra thì tất cả đều đi giao hàng trong một lần, đỡ phải quay lại lần hai. Vì vậy, Tang La chỉ dùng một chiêu quật ngã đối phương, sau lưng đeo thùng đồ ăn, trước mặt cũng là một thùng đồ ăn khác, không thèm nhìn mấy giáo quan đang nằm trên mặt đất, bắt đầu giao hàng.

Nếu nói buổi trưa hôm nay có người thầm không phục Tang La thì bây giờ khi nhìn thấy cô đánh bại mấy giáo quan, trong lòng đã vừa kính sợ vừa sùng bái. Đúng là cao thủ trong chốn dân sinh, trông cô đi giao hàng quả thật rất mộc mạc, thần bí, khí chất như cao nhân, ngoài ra không còn gì nữa!

Sau khi giao hết các đơn hàng trong hai thùng đồ ăn thì bên trong chỉ còn lại đơn của Ngải Nặc Đức.

Có quá nhiều người chú ý đến mà Ngải Nặc Đức lại yêu cầu cô giao bí mật nên Tang La chỉ có thể leo tường ra ngoài trước, làm bộ đã giao xong, sau đó đi vòng ra xa hơn một chút rồi lại leo tường vào như lính đặc công, né tránh mọi nhân viên an ninh đi tuần tra và giáo quan trực ca đêm, quay lại ký túc xá một lần nữa.

Tang La đang định đi bấm chuông cửa thì chợt nghe thấy giọng nói của Lucy truyền đến từ trước cửa ký túc xá, hình như anh ta đang đi sang bên này. Tang La nhìn trái nhìn phải rồi tìm được một cái cây có thể dùng được, cô đạp lên thân cây hai ba lần, xoay người nhảy lên lan can ban công phòng Ngải Nặc Đức.

Nếu đã lên đến nơi rồi thì cứ nhảy xuống từ hướng này đi, nếu Ngải Nặc Đức đã yêu cầu giao hàng như thế này thì chắc là sẽ không ngại việc cô nhảy từ trên xuống để giao đồ cho anh đâu.

Rèm cửa ngoài ban công được kéo ra, Tang La thử kéo cửa thấy cửa không khóa nên cô liền mở ra, khi cô kéo rèm thì đột nhiên nhìn thấy Ngải Nặc Đức.

Phía trong ban công là phòng ngủ của Ngải Nặc Đức, anh không bật đèn, đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn, bắt chéo chân, đầu ngẩng lên, đôi mắt nhìn thẳng qua đây nhưng không thấy rõ ánh mắt. Đèn phòng không mở, trong ánh sáng lờ mờ tối tăm Tang La nhìn thấy mà giật mình.

“… Anh không phiền nếu tôi giao đồ từ chỗ này chứ?” Tang La đổ mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ chồng ơi anh làm cái gì vậy?

Ngải Nặc Đức: “Cô vào rồi tôi còn đuổi cô đi ra ngoài được chắc?”

Tang La: “Vậy tôi đưa luôn cho anh ở đây hay là mang xuống lầu?”

Ngải Nặc Đức: “Ở đây luôn đi.”

Tang La: “Vậy còn đèn?”

“Cô không biết à? Sau mười hai giờ toàn trường đều tắt đèn.”

Vậy à? Nhưng ký túc xá cấp trưởng cũng bị cưỡng chế tắt đèn à? Tang La cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn tháo thùng đồ ăn xuống, ngồi xuống lấy đồ ra cho anh.

Ngải Nặc Đức đứng dậy, anh chậm rãi đi về phía cô, nhìn người đang ngồi xuống lấy đồ ăn ra cho mình, không hề có lòng phòng bị mình. Anh chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, ngón tay nắm lấy cổ áo giật khẽ.

Lúc này pheromone trong cơ thể anh vẫn rất bình yên. Không khí trong phòng cũng rất yên bình.

Tang La vừa đứng thẳng dậy, định đưa đồ ăn cho anh thì bỗng nhiên bị ép mạnh vào tường, phía trước người cô bị ép vào tường, sau lưng là một thân hình rắn chắc đè lên.