Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 63: Thiên sứ giả (13)




Trần Vũ Châu bất ngờ bị đánh mấy cái, cuối cùng mới lấy lại tinh thần. Dù cô ta tạo ra hình tượng người đẹp lạnh lùng thanh cao trong trường Đại học Ofara, nhưng bản chất bên trong vẫn là một cô nàng lưu manh, không phải người dễ trêu vào. Vì vậy cô ta cũng nhanh chóng hung ác đánh trả lại.

Bối Bội không ngờ đối phương lại dám đánh trả, da đầu bất ngờ bị giật mạnh, trên cổ cũng có vết thương. Cô ta càng tức giận hơn, đánh cũng mạnh hơn.

Trong phòng ký túc xá nho nhỏ có hai người phụ nữ quần nhau như bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Nhưng cuối cùng Bối Bội vẫn thắng thế, cô ta có nghiệp vụ thuần thục, là một người công lược cao cấp. Trong các thế giới nhỏ, các kỹ năng cô ta cần học thì đều đi mua công cụ trong cửa hàng hệ thống để bật hack, rất ít khi bỏ thời gian sức lực đi học mấy thứ đó. Vì cô ta cảm thấy sau khi trùng sinh trở lại thế giới của mình sẽ không cần sử dụng đến. Tuy vậy thì cũng có mấy chiêu thức cô ta dùng qua mấy lần là có thể nhớ rõ.

Trần Vũ Châu bị đánh nằm trên mặt đất, ôm đầu xin tha. Bối Bội không đánh vào mặt cô ta, chỉ đánh vào người, đánh vào chỗ dưới tay không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất đau. Đánh cả một hồi lâu, thấy trong lòng dễ chịu hơn cô ta mới chịu dừng lại.

Cô ta ngồi xổm xuống, kéo tóc Trần Vũ Châu lôi người cô ta lên, cười ác độc: “Cô có thể nói với người khác là tôi đánh cô, xem xem sau đó ai sẽ tin cô nào.”

Trần Vũ Châu khóc lóc lắc đầu không nói nên lời.

Bối Bội nhìn dáng vẻ nước mắt đầm đìa của cô ta, vừa ghét bỏ lại vừa thấy thoải mái: “Muốn trách thì phải trách Tang La ấy, nếu không phải vì cô ta thì cô cũng không chịu khổ thế này đâu.” Dứt lời, cô ta quăng đầu Trần Vũ Châu ra, đứng dậy, thoải mái rời đi.

Cô ta nói câu đó vì muốn khiến Trần Vũ Châu hận Tang La, sau đó sẽ đi tìm Tang La gây rối. Nhưng cách thức này của cô ta, Trần Vũ Châu cũng đã từng làm qua, sao lại không biết cô ta nghĩ gì chứ? Trần Vũ Châu ngồi dậy, hai mắt nhìn ra cửa đầy vẻ hận thù.

Tất nhiên cô ta cũng giận cá chém thớt với Tang La. Nhưng những lợi ích Tang La có thể mang lại cho cô ta còn vượt xa những rắc rối cô mang lại. Cho nên, là một kẻ thông minh,Trần Vũ Châu sẽ không vì con săn sắt mà mất con cá rô, đi phá hỏng tình nghĩa bất ngờ có được với Tang La. Còn về phần Bối Bội, đây là một cô con gái nuôi ác độc trong ngoài bất nhất. Nhất định là cô ta ghen ghét Tang La nên mới làm vậy. Mà sở dĩ cô ta ghen ghét là vì Tang La ưu tú hơn cô ta, được yêu quý hơn cô ta, làm ảnh hưởng đến địa vị của cô ta, nếu không thì sao lại tức giận đến mức này?

Trần Vũ Châu suy bụng ta ra bụng người, phán đoán được đến bảy tám phần tâm lý của Bối Bội, trong lòng cũng đã có kế hoạch. Cô ta sẽ không đối đầu với Tang La, cô ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Bối Bội, để Tang La đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Tang. Hôm nay Bối Bội dám đánh Trần Vũ Châu đến mức này chứng tỏ cô ta không hề coi đối phương ra gì, cô ta nhất định sẽ là chướng ngại trên con đường gia nhập xã hội thượng lưu của Trần Vũ Châu. Nếu không thì chẳng lẽ cô ta không sợ sau này Trần Vũ Châu sẽ trả thù sao? Vì vậy cô ta nhất định sẽ khiến cho Trần Vũ Châu không thể có được lợi ích gì từ Tang La.

Trần Vũ Châu nghĩ xong rồi nhổ ra một ngụm máu, cảm giác như có cái răng đang lung lay, trong lòng lại càng hận Bối Bội hơn.

Ngày hôm sau cô ta chịu đựng cơn đau khắp người đi đến Chủng viện tìm Tang La. Chủng viện không cho phép người của học viện khác vào trong nên cô ta chỉ có thể đứng chờ ở vòng phòng hộ màu lam ngoài cánh cổng lớn, nhờ người gác cổng báo với Tang La giúp, để Tang La đi ra ngoài gặp cô ta.

Trần Vũ Châu tới thăm dò thái độ của Tang La với Bối Bội. Vì cô ta không chắc chắn nếu nói thẳng ra chuyện Bối Bội đánh mình thì Tang La có tin không, hay nghĩ là cô ta nói linh tinh. Kết quả đã chứng minh dù Tang La có vẻ không thích Bối Bội lắm, nhưng vẫn rất tin tưởng nhân cách của cô ta, vì cô cảm thấy đứa trẻ do ba mẹ mình nuôi nấng chắc hẳn cũng không tệ.

Trần Vũ Châu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tang La trong lòng thầm mắng, nhưng nếu cô không ngây thơ thì làm sao lại không nhìn ra gia đình cô ta chỉ đang giả vờ giả vịt với cô?

Trần Vũ Châu mắng thầm trong bụng rồi bỏ đi mất. Tang La nhìn bóng lưng Trần Vũ Châu thì biết Bối Bội đã ra tay với cô ta rồi. Chuyện này nằm trong dự đoán của cô, nhưng cũng khiến cho Tang La càng cảnh giác với Bối Bội hơn. Chắc chắn cô ta đang có một kế hoạch nguy hiểm nào đó, rất có thể vừa ra tay là khiến cô mất mạng ngay lập tức. Vì gần đây cô ta không hề có hành động gì, chỉ làm mấy việc như đám nữ phụ não tàn độc ác. Mà cô ta làm mấy việc đó hình như cũng chỉ vì đang nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới cố tình gây sự thôi. Dường như cô ta đang chờ một điều gì đó.

Điều này khiến trong lòng Tang La cảm thấy cấp bách, cô cần phải mau chóng gϊếŧ chết cái thứ mà hệ thống kia làm ra. Cô cần có đoàn đội và phòng thí nghiệm.

...

Vì sự kiện Tang La gặp chuyện bất bình chẳng tha nên những chuyện dơ bẩn ẩn giấu trong nhiều học viện của Đại học Ofara cũng cũng thu hút sự chú ý của toàn cõi mạng.

Hai người trong số mười người chủ chốt của liên minh chính phủ, đồng thời cũng là viện trưởng của Chủng viện, ngài chánh án Ngải Nặc Đức và viện trưởng của Học viện Quân sự, ngài nguyên soái quân đội Sifal cùng lúc có mặt trên hành tinh Little Ofara. Hai người đã tiếp quản toàn bộ Đại học Ofara, tất cả các viện trưởng học viện và các quản lý cấp cao đều bị điều tra. Những ai nhận hối hộ, ác ý bắt chẹt sinh viên, dung túng cho vấn nạn kỳ thị chủng tộc và bạo lực học đường đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Bỗng chốc, tất cả các học viện đều chìm trong không khí căng thẳng.

Đám người từng bắt nạt người khác vì sợ bị báo cáo nên vội vàng chạy đi cầu xin nạn nhân tha cho mình, cố gắng đền bù, bồi thường cho nạn nhân, người nhà của họ cũng chạy vạy khắp nơi tìm quan hệ, hy vọng có thể khiến hai vị lãnh đạo tối cao giơ cao đánh khẽ.

Khi hai vị sếp lớn cùng lúc ra tay thì tất nhiên hiệu suất khỏi cần phải nói. Một đám viện trưởng và giáo sư bị cách chức, phạt tiền, thậm chí nếu ai có tình tiết nghiêm trọng còn bị đưa vào tù. Một đám sinh viên cũng bị đuổi học, người có tình tiết nghiêm trọng cũng bị cảnh sát đưa đi… Trên cơ bản thì những sự việc bẩn thỉu đều xuất phát từ các học viện ở dưới tầng chót của Đại học Ofara, cũng có một số học viện ở top đầu, nhưng số lượng không nhiều. Chuyện này cũng khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như không phải thất vọng với những học viện ở top đầu.

Sự việc lần này có tiếng vang rất lớn, vì đủ loại nguyên nhân mà có một số người may mắn thoát được nhưng cũng phải cúp đuôi làm người, tạm thời không dám phách lối nữa.

Lúc này trên diễn đàn trường và trên mạng đang tràn ngập các tiếng tung hô, hò reo suиɠ sướиɠ.

“Tôi biết ngài chánh án mà biết chuyện thì chắc chắn lũ khốn nạn kia cũng xong đời mà! Ngài ấy sẽ không khiến chúng ta thất vọng!”

“May mà có cô Tang La, nếu không thì sao sự việc lại tiến triển được như hôm nay? Hu hu tôi yêu cô ấy!”

“Tôi thấy mấy người bị bắt nạt ngu quá, sao không tố cáo với Chánh án đại nhân sớm hơn?”

“Nói đến tố cáo thì đừng ngây thơ quá, xã hội này sâu lắm, có khi chưa kịp đến trước mặt Chánh án đại nhân thì đã bị người ta gϊếŧ chết rồi.”

Vì sự kiện lần này mà Tang La đã được toàn trường biết đến, trên mạng cũng vô cùng nổi tiếng, có thể thấy được điều đó qua số lượng người theo dõi tài khoản phải ngôi sao hạng hai mới có được của Trần Vũ Châu. Mỗi lần cô ta đăng bài có liên quan đến Tang La là số lượng bình luận lại tăng cao, cao gấp mười lần những bài cô ta đăng tin liên quan đến bản thân mình.

Lúc này cô thiếu nữ ác ma được gắn mác đáng yêu, yêu chính nghĩa, lương thiện, ngoài ác trong hiền kia đang ở trong văn phòng viện trưởng, quấn lấy ngài viện trưởng đòi hỏi đặc quyền để đi cửa sau.

“Tôi muốn phòng thí nghiệm, tôi muốn có kinh phí tài trợ thí nghiệm, tôi muốn có đoàn đội…” Tang La nằm bò lên cái bàn làm việc rộng rãi, đôi mắt to ngước nhìn Ngải Nặc Đức, cái đuôi lắc qua lắc lại trong không trung, miệng nhỏ dẩu lên, nhìn anh đầy mong đợi.

Cuối cùng cũng chờ đến lúc anh xử lý xong công việc, Tang La lập tức chạy tới đòi này đòi nọ không hề khách sáo.

Hiếm khi thấy Tang La không trừng mắt với mình mà còn tỏ vẻ dễ thương, Ngải Nặc Đức ngồi cứng người tại chỗ, tay nắm thật chặt, cố kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình, mặt không đổi sắc nhìn Tang La: “Tân sinh viên năm nhất không được vào phòng thí nghiệm, cũng không có tư cách được xét duyệt đề tài nghiên cứu. Bây giờ việc cô nên làm là chăm chỉ học tập trên lớp đi.”

“Tôi thấy tôi có thể vừa học lý thuyết vừa thực hành mà.” Tang La tiếp tục nhìn anh, cái miệng nhỏ hơi bĩu.

Ngải Nặc Đức: “Không được, không có quy tắc đó.”

Biểu cảm trên mặt Tang La từ từ thu lại, Ngải Nặc Đức nhìn mà tim đập thình thịch, trong lòng có dự cảm không tốt. Quả nhiên, Tang La đứng dậy khỏi mặt bàn, khôi phục dáng vẻ điêu ngoa tùy hứng: “Tôi không cần biết cái quy tắc đó của anh, dù sao thì tôi cũng muốn! Rốt cuộc anh có cho hay không?”

“Cô...” Lồng ngực Ngải Nặc Đức phập phồng lên xuống, muốn phân rõ phải trái với cô: “Từ khi Chủng viện thành lập đến nay chưa từng có tiền lệ này, chí ít cũng phải học đến năm hai mới có thể lập nhóm vào phòng thí nghiệm.”

Tang La: “Tôi mặc kệ cái quy tắc đó, tôi nhất định phải làm được. Anh có cho hay không? Không cho thì tôi đi tìm người khác!”

Tang La tức giận nói rồi quay người đi ra ngoài.

“Dừng lại!” Ngải Nặc Đức thực sự rất tức giận. Sao cô lại như vậy chứ… Mới tốt được mấy phút, cô không hề kính trọng anh, hất hàm sai khiến anh, đến lúc không hài lòng là lại mắng anh ngay, động một tí là muốn đi tìm người khác!

Tang La dừng chân, không kiên nhẫn quay đầu nhìn anh. Đáng ghét, cô phải làm như vậy là vì ai chứ?

“… Để tôi nghĩ lại đã.” Dưới cái nhìn chằm chằm đầy khí thế hăm dọa của Tang La, Ngải Nặc Đức lạnh lùng đáp lời.

“Hừ!” Lúc này Tang La mới thả lỏng mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra với vẻ đắc thắng.

Ngải Nặc Đức… lại càng tức hơn. Vừa tức vừa bực bội, bàn tay thiếu chút nữa thì bóp gãy tay vịn cái ghế. Lần nào cũng là không có chuyện thì không tìm đến anh, dùng xong thì ném anh qua một bên! Ghét anh đến vậy sao? Nghĩ đến có thể sự chán ghét này là do bộ gen gây ra, không thể thay đổi được, giống như cách anh chán ghét Sifal thì Ngải Nặc Đức lại càng khó chịu. Quá không công bằng, rõ ràng là anh không ghét cô…

Vì cảm xúc bị đè nén gây ra cáu kỉnh nên thái độ của Ngải Nặc Đức với Sifal lại càng tệ. Buổi tối hai người họ họp online với tám người còn lại trong hội mười người về vấn đề của Đại học Ofara, Ngải Nặc Đức đã tỏ thái độ với Sifal đến mức mấy đồng nghiệp khác đều phải ghé mắt nhìn, nghi ngờ không biết có phải độ thuần lại giống của anh lại tăng lên rồi không? Nếu không thì sao trình độ ghét bỏ còn cao hơn lúc trước vậy? Hay là Sifal lại không sợ chết đi vuốt mông hổ?

Sifal chết thật oan uổng: “Ông đây cực kỳ an phận, đâu có trêu chọc gì anh ta? Không được, ông nhất định phải tố cáo anh ta kỳ thị chủng tộc! Đừng có nói với tôi là do lại giống không tránh được, độ thuần lại giống của ông đây cũng 75%, cũng cao lắm mà tôi có ghét bỏ anh ta gì đâu. Rõ ràng là anh ta kỳ thị tôi! Cố ý kỳ thị!”

Ngải Nặc Đức còn chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng rống của Sifal truyền tới, bước chân chợt dừng lại. Vậy là Sifal không hề ghét anh như anh ghét anh ta sao? Anh ta không ghét anh?… Vậy thì nói theo cách khác là người lại giống tộc Ác ma có độ lại giống 75% còn chưa đến mức khiến cho Sifal sinh ra lòng thù địch trời sinh với thân phận tộc Thiên sứ của anh, cho nên Tang La có độ lại giống thấp hơn Sifal 5% lại càng không thể ghét anh vì nguyên nhân chủng tộc…

Nhưng mỗi khi cô gặp anh đều có dáng vẻ rất tức giận, rất chán ghét. Nếu không phải là do gen gây ra thì có nghĩa là… do cô ghét anh từ tận đáy lòng sao?

Nghĩ đến đây Chánh án đại nhân lại chợt cảm thấy khó thở, cả người đều khó chịu. Vì sao, anh đã làm sai chuyện gì chứ?

...

Vì đứa cháu trai vừa ra ngoài là không biết đường về nhà nên trong lòng lão thái thái cũng đoán được phần nào. Cho nên bà cũng không thúc giục anh phải về, tự mình lái một chiếc phi thuyền tư nhân cỡ nhỏ đến hành tinh Ofara. Dù lão thái thái đã tám mươi tuổi nhưng khi còn trẻ bà đã từng lái máy bay chiến đấu, chiến hạm, là chiến sĩ quý tộc diệt Trùng tộc, nên đến bây giờ nhiều thanh niên cũng không theo kịp kỹ thuật lái của bà.

Bà cũng không báo trước với Ngải Nặc Đức là mình muốn tới mà tự mình đi đến ký túc xá của viện trưởng.

Lúc đó Ngải Nặc Đức đang cẩn thận xem kỹ bản tiểu sử độc nhất của tộc Thiên sứ đã lưu truyền không biết bao nhiêu năm. Trong đó ghi chép về tất cả những thông tin liên quan đến kẻ thù truyền kiếp của họ, tộc Ác ma. Tất nhiên sẽ có những chỗ khác biệt với tình hình thực tế, nhưng dù sao thì đây cũng là bản nghiên cứu do các thiên sứ tìm hiểu ghi chép lại, không phải do ác ma ghi chép.

Dù văn tự trong đó là văn tự cổ của tộc Thiên sứ, lão thái thái đọc không hiểu nhưng bà vẫn nhìn thấy hình vẽ đại diện cho ác ma, nên cũng đoán được là sách có liên quan đến ác ma.

“Cháu nghiên cứu về tộc Ác ma làm gì? Sao không hỏi đi hỏi thẳng Sifal?” Lão thái thái tò mò hỏi anh.

Ngải Nặc Đức: “Sao bà lại đến đây?”

Lão thái thái hiểu rất rõ cháu trai mình, bà lập tức nhận ra tâm trạng anh hơi sa sút liền trả lời: “Bà sang đây thăm bạn cũ, nhân tiện đến thăm cháu và cô bé Tang La kia luôn. Dạo gần đây cô bé suốt ngày được nhắc đến trên mạng, ai cũng tò mò về nó, đều chờ đến kỳ nghỉ đông nhà họ Tang tổ chức yến hội giới thiệu con bé với mọi người đó.”

Bởi vì hành động hăng hái làm việc nghĩa của Tang La mà kéo tới một sự kiện rất lớn phía sau, ảnh hưởng đến nhiều gia tộc. Cho nên bây giờ khi người ta nhắc đến cô sẽ một là tức đến nghiến răng nghiến lợi hoặc hai là vô cùng yêu thích và tò mò, tuy vậy phần lớn vẫn là yêu quý cô hơn. Dù sao thì kể cả những người lòng dạ độc ác cũng không nhất định sẽ chán ghét những người chính trực. Thay vì vậy thì nên nói là khi ta đã thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu tăm tối thì mới hiểu được có những thứ lại quý giá đến mức nào.

Ngải Nặc Đức nghĩ thầm, cô ấy rất xuất sắc, ánh sáng tỏa ra khắp nơi, nên tất nhiên họ sẽ muốn được làm quen với cô.

“Cháu đang nghiên cứu về tộc Ác ma à? Có gì không hiểu thì nói với bà, bà hỏi Sifal hộ cháu.” Lão thái thái nhắc lại đề tài trước đó.

Ngải Nặc Đức không trả lời.

“Có phải là liên quan đến Tang La không? Các cháu có mâu thuẫn gì à?” Lão thái thái đoán.

Ngải Nặc Đức mím chặt môi, một lúc sau mới nói: “Cô ấy ghét cháu.”

“Tại sao?” Bà cụ cau mày. Tang La ghét Ngải Nặc Đức? Vậy thì sao mà được? Thằng cháu trai suýt chút nữa thì làm hòa thượng này của bà cả đời mới chỉ động lòng một lần này thôi.

“Cháu không biết.” Vì vậy nên anh mới mở quyển sách này ra, định xem thử có phải do trên người anh có chỗ nào khiến cô chán ghét hay không? Là do quần áo? Hay do kiểu tóc? Hay bề ngoài? Thật ra anh lúc này cũng chỉ như gặp bệnh cấp tính mà đi chữa loạn thôi.

“Con bé ghét cháu, cháu rất để ý đến chuyện đó nên mới mở quyển sách này ra định xem thử vì sao con bé lại ghét cháu phải không? Cháu rất để ý đến con bé à? Vì sao thế?” Lão thái thái tranh thủ dẫn dắt, hy vọng Ngải Nặc Đức có thể hiểu rõ trái tim mình. Hiểu rồi thì mới có thể chủ động theo đuổi con gái nhà người ta được. Anh cũng không thể giữ cái dáng vẻ Chánh án đại nhân cao quý lạnh lùng thế này mãi, vì Tang La không phải đám fan hâm mộ vừa nhìn đã gào rú muốn hiến thân cho anh.

Ngải Nặc Đức giật mình. Vì sao? Vì sao anh lại để ý đến một ác ma như vậy? Rõ ràng anh rất ghét Sifal, mà vì sao lại bao dung và quan tâm đến Tang La như vậy? Anh cũng không muốn cô chán ghét mình, muốn cô dịu dàng với anh như với những người khác… Miệng anh hơi hé ra.

Lão thái thái nhìn anh đầy mong đợi.

Sau đó lại nghe thấy anh nói: “Chắc là… vì cháu muốn kết bạn với cô ấy.”

Lão thái thái: “…”

Lão thái thái: “……”

Lão thái thái: “………”

Ngải Nặc Đức nói xong rồi cũng tự thuyết phục mình như vậy. Đúng, sở dĩ anh để ý đến cô là vì muốn làm bạn với cô. Dù đêm nào anh cũng lẻn vào phòng của cô, bị mùi hương của cô mê hoặc đến mụ mị đầu óc, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà thè lưỡi l!ếm lên da cô, nhưng đó là vì bản năng mê hoặc của ác ma. Anh chỉ muốn đến đó tìm cách chống lại sự mê hoặc đó, là hành vi vì sự tôn nghiêm của cả tộc.

Anh là một thiên sứ, đương nhiên phải khắc kỷ và cấm dục.

Lão thái thái trầm mặc nghĩ thầm trong lòng, thằng cháu này của bà là trai tân già đời đến tay con gái còn chưa từng nắm bao giờ, hơn nữa lúc trước lại luôn toàn tâm toàn ý thờ phụng Chúa của tộc Thiên sứ, chắc hẳn nhất thời cũng chưa thể nghĩ đến phương diện tình yêu, thế cũng là bình thường thôi. Sau đó bà mới dần kiềm chế được kích động muốn chửi người trong đầu.

Bà ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp: “Bà nghe nói là nhà La Sâm lại ngỏ lời muốn kết thông với nhà họ Tang một lần nữa. Đây cũng không phải là lần đầu tiên đâu. Chắc là thằng nhóc nhà họ rất thích con bé thì người lớn mới ngỏ lời liên tục vậy.”

La Sâm chính là gia tộc quân nhân ngay đêm đầu tiên Tang La trở về đã gọi điện đến muốn kết thông gia.

Cái tay đang cầm sách của Ngải Nặc Đức siết chặt lại: “Hai người họ đều còn nhỏ, làm sao kết hôn được?”

“Có gia tộc danh giá nào mà con cháu không có hôn ước sớm chứ? Xét về gia thế thì nhà họ Tang so với nhà họ La Sâm còn là trèo cao, mà xét về con người, Tang La so với La Sâm thì thằng nhóc La Sâm kia còn được lợi đấy. Từ trước đến nay nhà họ La Sâm đều nhìn người rất chuẩn, ra tay vừa nhanh vừa chính xác.” Lão thái thái nói vậy rồi đi lên lầu: “Cháu nghiên cứu tiếp đi, bà lên mạng đây.”

Ngải Nặc Đức giở quyển sách nhưng lại không thể nhét nổi chữ vào mắt mình, đầu óc rối tung hỗn loạn, mãi đến khi anh nhìn thấy đoạn ghi chép về đuôi ác ma:

“Đuôi ác ma là một loại vũ khí bí mật khi chiến đấu cần phải đề phòng. Cái đuôi vừa mạnh vừa có lực, linh hoạt và mềm dẻo như roi, một khi bị đánh trúng có thể sẽ gãy xương. Phần chóp cái đuôi có hình nhọn như đầu mũi tên rất dễ làm rách da, cắt đứt cổ họng. Phải cố gắng hết sức đề phòng, tránh để cái đuôi này quật phải. Chủng tộc tà ác sa đọa này có cái đuôi là bằng chứng mạnh mẽ chứng minh cho sự xấu xa và đồi bại của chúng. Cái đuôi cực kỳ nhạy cảm với sự đụng chạm của người khác, gần như tương đương với cơ quan sinh dục thứ hai. Nếu vô tình chạm vào nó thì các chiến sĩ nhất định phải được khử độc ba lần, đề phòng bị nhiễm bẩn.”

Ngải Nặc Đức sững sờ, suýt chút nữa anh đã cho là mình đọc nhầm, vì vậy liền nghiêm túc đọc kỹ lại một lần nữa… Cuối cùng đôi mắt bạc tràn đầy thần tính vẫn dừng mãi trên mấy chữ “cơ quan sinh dục thứ hai” không hề di chuyển.



Tác giả có điều muốn nói:

Trước mắt thì Chánh án đại nhân vẫn là một vị thiên sứ không biết mình là cầm thú, nhưng sẽ nhanh chóng biết thôi.