Đêm khuya, Bối Bội bưng ly sữa gõ cửa phòng ngủ của Tang La, dịu dàng nói: “Chị sợ em ngủ không ngon nên chuẩn bị cho em một ly sữa đây, em uống xong sẽ ngủ ngon hơn đó.”
“Tôi không thích uống sữa.” Tang La liếc nhìn rồi nói. Làm sao cô có thể uống những thứ do kẻ dùng mọi thủ đoạn để cướp đoạt vận khí này đưa tới chứ?
“À...” Bối Bội lộ vẻ thất vọng, dáng vẻ như đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, muốn tạo quan hệ tốt với cô, cười hỏi: “Em sẽ đi học ở trường Đại học Ofara phải không? Người lại giống có đặc quyền không cần thi mà sẽ vào thẳng Học viện Quân sự.”
“Tôi không định đến Học viện Quân sự.” Tang La đứng dựa vào cửa, ánh mắt chuyển từ mặt lên đầu đối phương, không rõ ý tứ gì.
“Không định học ở Học viện Quân sự à? Cũng phải. Con gái cũng không nên đánh gϊếŧ làm gì. Vậy em vào Học viện Nghệ thuật với chị đi. Vậy thì mẹ sẽ vui lắm. Lúc trước mẹ còn là giáo sư của Học viện Nghệ thuật đó.” Bối Bội nghĩ thầm, không vào Học viện Quân sự thì càng tốt. Học viện kia phòng thủ nhiều lớp, cô ta cũng không tiện theo dõi Tang La sát sao, phải để người ở gần mình mới yên tâm được. Tuy cô ta cho rằng mối quan hệ của mình có thể ngăn cản họ đến gần nhau, nhưng cũng không thể chắc chắn được. Dù sao thì trên thế giới này người có tình với nhau sẽ khó mà tự kiềm chế.
Tang La khoanh tay, ánh mắt lộ vẻ trào phúng nói: “Học viện Nghệ thuật? Là cái loại học viện có thể vào bằng tiền ấy à?”
Bối Bội cảm thấy mình lúc này như một học tra bị một học bá đáng ghét cười nhạo. Cô ta cố nén bực bội, giữ nguyên vẻ mặt: “Vậy em muốn vào học viện nào? Trong Đại học Ofara chỉ có Học viện Quân sự và Học viện Nghệ thuật là có thể vào bằng cửa sau thôi.”
“Tất nhiên tôi muốn vào học viện tốt nhất rồi. Cô thấy Chủng viện thế nào?”
Chủng viện là học viện cao cấp nhất và độc đáo nhất trong số ba mươi mốt học viện của Đại học Ofara. Đại học Ofara có một số học viện nghiên cứu khoa học cấp điện thờ, vô số sinh viên hàng đầu muốn được vào đó. Còn Chủng viện là điện thờ hàng đầu trong các điện thờ, dùng một câu để miêu tả cốt lõi của Chủng viện chính là “tận cùng của khoa học là huyền học”.
Đây cũng là một học viện rất coi trọng tài năng và chỉ số IQ, nếu không thể đủ điểm xét tuyển trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì chỉ có thể trở thành một tiến sĩ xuất sắc nhất của các học viện khác, sau đó được nhiều giáo sư tiến cử mới có thể vào đây học. Nói cách khác thì Chủng viện là nơi quy tụ những tài năng và thiên tài hàng đầu thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Nói thêm một câu nữa, viện trưởng của Chủng viện chính là Ngải Nặc Đức.
Vẻ mặt Bối Bội hơi cứng ngắc, sau đó bật cười: “Nếu em có thể vào được đó thì tốt quá, chị nhất định sẽ nhờ anh rể chăm sóc cho em.”
Khóe miệng Tang La cũng nhếch lên thành vẻ lạnh lùng mà khinh người: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
Bối Bội rời đi, ngay khoảnh khắc quay đi biểu cảm của cô ta lập tức trở nên rất khó coi. Vì sao Tang La muốn vào chủng điện? Cô ta không tin người này tài giỏi thế nào, còn thật sự muốn làm nhà khoa học. Lẽ nào cô vừa gặp đã yêu Ngải Nặc Đức, không thể tự kiềm chế, muốn vào Chủng viện vì anh sao? Nghĩ đến đó cô ta lại tức giận chửi ầm trong bụng, cái loại nữ chính cứt chó gì vậy, cũng chỉ hèn hạ đến thế thôi, còn định làm tiểu tam cướp người đàn ông của người khác! Nhưng cô nghĩ Chủng viện là chỗ nào, muốn vào là vào được ngay chắc? Nói đùa cái gì vậy?
Đột nhiên, cô ta chợt dừng bước chân, hơi quay đầu nhìn về một chỗ nào đó trên hành lang trống không, có thứ gì đó đang ẩn núp…
Cô ta nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười hiểm độc, coi như không thấy gì, trở về phòng mình.
...
Bầu trời hửng sáng, những giọt sương mai phản chiếu ánh sáng rực rỡ của một ngày mới. Bên trong lâu đài màu trắng thiêng liêng có một vị Chánh án đại nhân đang vô cùng hoài nghi bản thân vì một giấc mơ.
Thiên sứ là một chủng tộc thanh tâm quả dục, tuy có thể sinh con đẻ cái như các chủng tộc khác nhưng họ hiếm khi có nhu cầu thể xác. Hơn nữa, trong giáo lý của tộc Thiên sứ thì dâʍ ɖu͙ƈ là bẩn thỉu, h@m muốn là sa đọa, hoàn toàn ngược lại với sự phóng túng của tộc Ác ma.
Khi độ thuần khiết của Ngải Nặc Đức đạt tới 90%, anh cũng hoàn toàn tin tưởng là cả đời này mình sẽ không quan tâm đến người thứ hai ngoài lão phu nhân, huống chi là động lòng với một người phụ nữ.
Nhưng bây giờ...
Đôi tay lạnh lẽo trắng như ngọc hứng lấy làn nước mát lạnh vỗ vào mặt mình. Hai tay Ngải Nặc Đức chống lên bồn rửa mặt, những giọt nước chảy xuôi xuống cằm anh. Trong lòng anh thấy ảo não vô cùng. Sao có thể như vậy chứ… Anh đã mơ thấy cái gì vậy? Vì sao, vì sao lại có phản ứng bẩn thỉu như thế…
Khuôn mặt Tang La hiện lên trong tâm trí anh. Khuôn mặt đó hiện lên trong đầu anh quá rõ ràng, chắc chắn vì hôm qua anh đã nghe quá nhiều chuyện về cô, nhìn thấy cô quá nhiều. Dù sao thì anh cũng hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt của một người lạ quá nhiều lần trong một ngày như vậy. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này anh cũng thực sự sốt ruột. Bởi vì anh nghe thấy tiếng Chúa kêu gọi mình rất rõ ràng, nhưng lại bị mắc kẹt trong thế giới trần tục bên ngoài thần điện.
Dường như đã tìm ra mấu chốt của vấn đề, trong lòng anh cố gắng viện cớ, như đã thuyết phục được bản thân nên cũng dần thả lỏng. Nhưng để tiêu hủy chứng cứ bẩn thỉu của chính mình, anh cầm cái qυầи ɭóŧ lên, bàn tay đốt lên ngọn lửa thánh màu xanh có thể tiêu diệt mọi thứ bẩn thỉu của tộc Thiên sứ, thiêu rụi nó đến khi chỉ còn lại một đống tro tàn.
Quạt thông gió đã hút hết mùi cháy trong phòng tắm. Ngải Nặc Đức bước ra khỏi phòng tắm, thay quần áo. Trong gương là dáng người cao to đẹp trai của thủ lĩnh đương nhiệm tộc Thiên sứ, vị Chánh án đại nhân của liên minh chính phủ. Anh có đôi mắt màu bạc đầy thần tính, sống mũi cao, cánh môi luôn nhếch lên hờ hững, tất cả đều tản ra khí chất cao quý thánh thiện.
Trong mắt hầu hết tất cả mọi người, Ngải Nặc Đức là một Đại thiên sứ không dối trá, công bằng, bình đẳng, có lòng nhân ái, thánh thiện và hoàn toàn sùng kính Chúa.
Anh đi xuống lầu, lão thái thái đã rời giường, tập thể dục một lúc ở bên ngoài. Bà mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ in họa tiết hoa kiểu tây, lúc này đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Ngải Nặc Đức chào bà rồi ngồi xuống phía đối diện. Quản gia nhanh chóng bưng bữa sáng lên cho anh.
“Con bé sẽ học ở Đại học Ofara phải không?” Lão thái thái hỏi.
“Vâng.” Ngải Nặc Đức trả lời, mặt không có biểu cảm.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt lão thái thái, nghĩ thầm bà còn chưa nói con bé là người nào mà cháu đã biết rồi sao? Ai ya ya, thanh niên trẻ tuổi vừa thấy đã yêu, lãng mạn quá đi, làm bà thấy hoài niệm quá!
Nhưng bà cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt nên cũng không vạch trần anh, chỉ nói: “Bà thấy con bé gặp vấn đề mà vẫn tỉnh táo, nhanh nhẹn, năng lực ứng biến và năng lực chiến đấu đều rất mạnh. Chắc là con bé sẽ vào Học viện Quân sự giống hầu hết những người lại giống khác phải không? Phải nhờ Sifal chăm sóc con bé mới được, trong đó toàn mấy thằng nhóc thối ra tay không biết nặng nhẹ.”
Học viện Quân sự là một trong những học viện quan trọng nhất của Đại học liên minh Ofara, có diện tích lớn nhất, ngoại trừ tộc Thiên sứ thì gần như phần lớn những người lại giống có năng lực đặc biệt đều vào đây học. Sifal là viện trưởng.
Nghe đến đây, Ngải Nặc Đức khẽ cau mày. Sifal... cái tên ác ma đáng ghét kia chỉ có dạy hư con cái nhà người ta thôi.
...
Tang Văn và Mika đi xuống lầu, khi nhìn thấy quang cảnh trong phòng khách thiếu chút nữa đã ngất đi.
Trong phòng khách nằm đầy thi thể. Là một đám thi thể cao to hơn phần lớn người bình thường, trên mặt có đôi mắt kép, rất nhiều chi, trên lưng còn có cánh côn trùng, máu cũng màu xanh, trông vừa quái dị vừa buồn nôn, khiến người ta nổi cả da gà. Đây không phải là Trùng tộc khét tiếng trong vũ trụ sao?
Làm sao lại thế này? Sao trong nhà bọn họ lại có xác của Trùng tộc?
Đúng lúc này Tang La chợt xuất hiện từ phía sau, sắc mặt còn hơi tái nhợt: “À, là con gϊếŧ đó ạ. Tối hôm qua chúng chạy vào nhà chúng ta.”
Đêm hôm qua cô đi xuống lầu uống nước, đột nhiên lại bị Trùng tộc tập kích. Cô đã chống trả thành công, nhưng đồng thời cũng hiểu ra cuộc tấn công ngày hôm qua là nhằm vào mình. Đám Trùng tộc này muốn gen ác ma của cô. Cũng phải, ngoại trừ cái này thì còn có thể do cái gì khác nữa? Cũng tại vì kiếp trước bộ gen của cô không thức tỉnh, không bị đám Trùng tộc nhắm vào, cho nên không kịp phản ứng. Nếu không hôm qua cô cũng sẽ không đến nỗi không đề phòng gì, bị chém cho một nhát.
Mika phu nhân lập tức nhào tới, kêu to muốn tìm bác sĩ. Tang Văn cũng bận bịu gọi điện thoại đi.
Bối Bội bước xuống lầu, cũng tỏ vẻ căng thẳng, lo lắng, nhưng trong lòng lại thấy đáng tiếc. Tối hôm qua sau khi cô ta biết có Trùng tộc vào nhà liền làm cho Mika và Tang Văn hôn mê. Vì vậy, dù có động tĩnh họ cũng không nghe thấy. Mà cô ta thì không, trong lòng còn nghĩ chắc là đám Trùng tộc này sẽ thành công thôi. Nhưng không ngờ chỉ vài chiêu đã bị Tang La gϊếŧ chết.
...
Ác ma Sifal hoàn toàn không thích hợp đi dạy người khác. Anh ta xảo quyệt, âm hiểm, cà lơ phất phơ. Mỗi học viên nhập học Học viện Quân sự sau khi chịu ảnh hưởng của anh ta đều trở nên sa đọa. Lần trước còn có một sinh viên quan hệ với một cô gái nhỏ ở bên Học viện Nghệ thuật, kết quả còn hại cô gái đó tự sát vì cậu ta…
Ngải Nặc Đức đi đến chiếc bàn mười chỗ trong tháp Bảo Ngọc, trong đầu đang thầm nghĩ như vậy.
Đúng vậy, dù Tang La là ác ma, có cùng nguồn gốc với Sifal, nhưng cô tràn ngập tinh thần trọng nghĩa. Từ đoạn clip cũng có thể nhìn ra cô là một đứa trẻ tốt, không thích hợp để Sifal dạy dỗ. Không phải mọi ác ma sinh ra đã ph0"ng đãng, tà ác…
“Chúng ta đều biết trong mắt Ngải Nặc Đức, tất cả ác ma đều như nhau mà. Dù có là đứa trẻ sơ sinh thì bản chất vẫn là ph0"ng đãng, tàn ác, cả người có mùi hôi thối, anh ấy ghét các anh.” Từ chiếc bàn mười chỗ truyền ra tiếng nói quen thuộc của đồng nghiệp Ngải Nặc Đức.
Ngải Nặc Đức khựng lại, đứng im ở cửa: “...”
“Muốn để Ngải Nặc Đức cho cô gái tiểu ác ma kia vào học trong học viện của anh ấy à, sao mà làm được chứ? Các anh đã bao giờ thấy anh ấy cho Sifal bước vào đó một bước nào chưa? Ai mà không biết Chủng viện có một cái biển ẩn hình ghi “Ác ma và chó cấm vào” chứ?”
Miệng Ngải Nặc Đức hơi há ra, cổ họng khô khốc, không thể bước nổi nữa.
Giọng nói tức giận của Sifal lại vang lên: “Tôi phải kiện anh ta vì tội phân biệt chủng tộc!”
“Thôi được rồi được rồi, cũng không còn cách nào mà. Chúng tôi đều biết là ở thế giới ban đầu của các anh cách đây mấy vạn năm, thiên sứ và ác ma đã là kẻ thù truyền kiếp rồi. Ngải Nặc Đức lại có độ thuần khiết cao như vậy thì ghét ác ma theo bản năng cũng là chuyện bình thường mà. Nếu anh có độ thuần lại giống cao hơn 10% nữa thôi thì có khi ngày nào cũng muốn tìm anh ấy đánh nhau ấy chứ.”
“Ừm, tóm lại dù vì hòa bình và an toàn của vũ trụ thì muốn giấu Tang La vào trong Chủng viện cũng là chuyện cực kỳ không có khả năng. Chắc là tiểu ác ma buồn lắm đó. Tôi thấy đơn xin học của cô ấy lúc trước cũng là xin vào Chủng viện đấy. Cô ấy thích học viện của Ngải Nặc Đức…”
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, những người ngồi quanh chiếc bàn tròn đều quay đầu nhìn lại, thấy là Ngải Nặc Đức.
Chính án đại nhân mặt không thay đổi đi tới, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn như thể đang chất vấn: “Hình như tôi nghe thấy mọi người đang thảo luận, định đưa ác ma vào trong học viện của tôi. Vì sao thế? Eli?” Anh nhìn về phía người đàn ông tóc xanh.
Eli không muốn gặp xui xẻo, nhưng Ngải Nặc Đức đã hỏi rồi nên anh ta vẫn phải nói: “Chúng tôi đã xác nhận là cuộc tấn công của Trùng tộc nhằm vào tiểu ác ma tên là Tang La. Chúng thèm muốn gen ác ma đã lâu, nhưng những người lại giống có độ thuần khiết cao rất ít, còn độ thuần khiết thấp thì lại không có tác dụng với chúng. Vì vậy, chúng vẫn mãi không chiếm được bộ gen nào. Anh còn nhớ lúc trước chúng điên cuồng truy đuổi Sifal như thế nào không?”
Vì sự tiến hóa của cả chủng tộc mà đám Trùng tộc không tiếc hy sinh cá thể. Ròng rã bốn mươi năm, từ khi Sifal lại giống, rồi trở thành một trong mười người ở trong tháp Bảo Ngọc thì bất kể anh ta đi đến chỗ nào trong vũ trụ, chỉ cần hơi buông lỏng là chúng sẽ xuất hiện vô cùng quỷ dị. Nếu không phải Sifal là ác ma có cả hai khả năng tấn công và phòng thủ thì chỉ sợ là anh ta đã sớm ôm trứng trùng trong bụng, cống hiến vì sự nghiệp tiến hóa của Trùng tộc rồi.
“Bây giờ Trùng tộc đã có trên một trăm loại kỹ năng, như lên trời xuống đất, tàng hình, thăm dò, biến hình, che tín hiệu, thôi miên,... Khoa học kỹ thuật của chúng ta gần như không thể đề phòng trước. Bây giờ chúng không thể tàn phá vũ trụ vì vũ khí của chúng ta có thể làm chúng bị thương. Vì vậy, một khi chúng có được thể chất mạnh mẽ của ác ma thì hậu quả khó mà lường được.”
Đặt giả thiết một con Trùng tộc có được bộ gen ác ma. Sau khi có được cái để chúng tiến hóa thì con trùng có được bộ gen kia sẽ giao phối đẻ trứng không ngừng, sinh ra thật nhiều thành viên mới có được bộ gen. Cho dù cuối cùng nó cạn kiệt sức lực chết đi thì cũng không phải vội, vì chúng đã hoàn thành sứ mệnh tiến hóa.
“Hơn nữa, trong Hiệp hội Người lại giống có nội gián, chuyện độ thuần lại giống của Tang La vốn được giữ bí mật nhưng Trùng tộc lại biết, vậy là có người đã tiết lộ tin tức cho chúng. Tang La mới chỉ ở giai đoạn “sơ sinh”, nhất định Trùng tộc sẽ truy đuổi cô ấy điên cuồng hơn so với Sifal. Từ chuyện tối hôm qua cô ấy lại bị tập kích rồi bị thương là có thể thấy được. Chúng ta không thể để cô ấy ở trong tầm ngắm để Trùng tộc có thể theo dõi như Sifal được…”
“Anh nói gì?” Ngải Nặc Đức đột nhiên ngắt lời Eli: “Bị tập kích, bị thương?”
“Đúng vậy. Tối qua Trùng tộc lại tấn công cô ấy. Chủng viện của anh có khiên phòng hộ ma pháp của tộc Thiên sứ, là chỗ duy nhất Trùng tộc không thể chui vào. Cho nên chúng tôi nghĩ là để cô ấy ở đó là an toàn nhất. Anh thấy thế nào?”
Nói thì nói vậy chứ bọn họ vẫn nghĩ khả năng Ngải Nặc Đức từ chối là rất cao.
Ngải Nặc Đức nhíu mày thật chặt, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Tôi hiểu rồi, để cô ấy đến đây đi.”
!!! Mọi người có mặt đều sững sờ. Họ có nghe nhầm không thế?
Anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng khi đi tới cửa thì bước chân lại từ từ dừng lại: “Bị thương không nặng chứ?”
Eli không ngờ anh sẽ hỏi vậy, sửng sốt một hồi rồi nói: “À, không nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Cô nhóc đó giỏi lắm, nếu không phải vì trường hợp đặc biệt thì đáng lẽ sẽ cho cô ấy vào Học viện Quân sự rồi.”
Lúc này Ngải Nặc Đức mới tiếp tục nhấc chân rời đi.
...
Dù không nỡ và rất muốn giữ Tang La ở nhà thêm một thời gian nữa, nhưng vì đêm qua Trùng tộc tập kích nên vợ chồng Mika phu nhân vẫn nhanh chóng thu dọn hành lý, gửi cô đến trường để cô được bảo vệ. Sau chuyện tối qua họ đã ý thức được mình không có cách bảo vệ con gái khi đối mặt với kẻ địch như vậy.
Bối Bội không ngờ sự việc đêm qua lại giúp Tang La được vào Chủng viện. Đó là học viện của Ngải Nặc Đức. Nói theo một phương diện nào đó thì cũng có nghĩ là họ sẽ sống chung một mái nhà. Cô ta vô cùng khó chịu, vì vậy liền nói xen vào khi Tang La đang nói chuyện với Mika phu nhân: “Hay là để con cùng chuyển vào Chủng viện đi, con có thể chăm sóc cho Tiểu La. Em ấy vừa mới về, còn chưa quen cuộc sống ở đây…”
Mika phu nhân cau mày nói: “Chủng viện không phải chỗ ai muốn vào cũng được.”
“Để con gọi cho lão phu nhân. Ngải Nặc Đức là viện trưởng ở đấy, chắc là con sẽ đi cửa sau được.” Bối Bội nói rồi nhìn về phía Tang La, cố ý lộ vẻ ngượng ngùng đầy hạnh phúc.
Tang La nhìn cô ta diễn kịch, mặt không có biểu cảm gì.
Bối Bội lập tức gọi điện trước mặt Tang La. Vốn dĩ cô ta cho rằng với mức độ yêu quý mình của lão thái thái thì việc để cô ta chuyển vào Chủng viện là việc rất đơn giản. Nhưng không ngờ đầu bên kia điện thoại đã từ chối không hề do dự: “Cháu không phải là người lại giống, cũng không có năng lực gì đặc biệt, thành tích thi cử thì không tốt, không có tư cách nhập học. Bà cũng không làm gì được. Em gái cháu lớn bằng đó rồi, không đến mức đi học mà còn cần người chăm sóc đâu…”
Bối Bội bỗng chốc cảm thấy rất xấu hổ và khó xử, không ngờ cô ta lại bị vả mặt ngay trước mặt Tang La. Lúc này giọng nói nhàn nhạt của Tang La lại vang lên: “Không sao, tôi đã qua tuổi cần người khác chăm sóc rồi. Hơn nữa, không phải Chủng viện là học viện của “anh rể” à? Tôi tin là anh rể nhất định sẽ nể mặt chị chăm, sóc, tôi, thật, tốt.”
Sắc mặt Bối Bội càng khó coi hơn, cảm giác như nhấc đá đập vào chân mình. Sớm biết vậy thì tối hôm qua cô ta nên ra tay gϊếŧ đám Trùng tộc đó mới đúng!
Đại học liên minh Ofara không xây dựng trên hành tinh Ofara, mà xây dựng ở hành tinh Little Ofara. Hành tinh Little Ofara là một ngôi sao đồng hành của hành tinh Ofara, có kích thước nhỏ hơn hành tinh Ofara rất nhiều và chuyển động tròn xung quanh nó. Ba mươi mốt học viện của Đại học Ofara chiếm toàn bộ diện tích của hành tinh Little Ofara, các sinh viên đến từ những chủng tộc có trí tuệ trên khắp các tinh hệ trong vũ trụ.
Ban đầu vợ chồng Tang Văn định đích thân đưa hai cô con gái đi học. Không ngờ khi họ chuẩn bị khởi hành đến trạm phi hành công cộng thì lại có một cỗ xe limousine bay màu đen đi tới, dừng trước cửa nhà họ.
Người lái xe bước ra khỏi xe và mở cửa, vì vậy họ nhìn thấy được Ngải Nặc Đức.
Mái tóc đen dài của vị Chánh án đại nhân cao quý được búi gọn ra sau đầu, có vài sợi rơi xuống bờ vai rộng của anh. Đôi mắt màu bạc tràn đầy thần tính. Dù anh mặc một bộ vest đen nhưng trên người như được bao phủ bởi một tầng thánh quang. Quyền trượng trong tay và chiếc nhẫn thánh sapphire khổng lồ tượng trưng cho quyền thế và địa vị của anh.
Toa xe bên trong là một không gian hình tròn, rất rộng rãi, như một cái rạp nhỏ, sáu bảy người ngồi vào trong vẫn thoải mái. Nhưng vì cảm giác tồn tại của Chánh án đại nhân quá mãnh liệt, khí tức lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong xe, nên nhìn qua thì người ta còn có cảm giác rất chật chội, không có không gian dư thừa cho người khác.
Khi Tang Văn và Mika nhìn thấy anh, họ phải thở d0"c vì kinh ngạc, sắc mặt cũng căng thẳng, câu nệ hơn: “Chính án đại nhân, ngài…”
“Để tránh việc bị Trùng tộc tấn công lần nữa, gây nguy hiểm cho các hành khách trên phi thuyền công cộng nên con của hai người sẽ đi cùng tôi.” Ngải Nặc Đức nhàn nhạt quét mắt qua chỗ Tang La đáp lời.
Lý do rất tốt, có Chánh án đại nhân đi cùng vừa an toàn vừa không cần lo lắng gì. Hai vợ chồng lập tức kêu người hầu xếp hành lý của Tang La vào cốp xe: “Vậy thì làm phiền Chánh án đại nhân.”
Bối Bội lập tức nói: “Để em đi cùng Tiểu La đi. Em ấy có một mình, còn chưa quen cuộc sống ở đây, em hơi lo.”
Ngải Nặc Đức: “Không có chỗ cho cô.” Anh chợt nhớ ra hình như hôm qua cô ta tùy tiện gọi mình là “chồng” thì phải? Không nhớ nổi nữa. Đúng là một người phụ nữ da mặt dày, dù thế nào cũng muốn bám vào anh như con đỉa hút máu.
Sắc mặt Bối Bội lập tức trở nên khó coi. Vốn dĩ cô ta đã không dám nói quá rõ rồi, sợ bị Ngải Nặc Đức làm xấu mặt ngày trước mặt Tang La. Cô ta vẫn nghĩ là dù thế nào đi nữa thì Ngải Nặc Đức cũng phải nể mặt lão thái thái mà giữ thể diện cho cô ta. Nhưng kết quả chỉ là xin đi nhờ xe thôi mà anh lại nói thẳng là không có chỗ cho cô ta như vậy!
“Nếu vậy thì cũng không còn cách nào nữa. Sự an toàn của Tiểu La quan trọng hơn. Hẹn gặp lại ở trường nhé.” Cô ta cố nói với vẻ dịu dàng đầy gượng gạo.
Tang La không bận tâm, không tỏ vẻ vì được yêu quý mà sợ, cũng không hề khó xử không biết làm sao, giống như chỉ gặp một người qua đường, mặt cô không có biểu cảm gì, ngồi vào xe.
Dù cô chọc tức được Bối Bội nhưng cũng không có nghĩa là cơn giận với Ngải Nặc Đức đã tiêu tan.
Suy nghĩ kỹ thì dù bị người công lược gài bẫy nên cô đã làm tổn thương anh, còn cưới người khác, nhưng cô cũng vô tội. Trong tình huống hai bên đều không biết gì thì không có ai là người nợ người kia nhiều hơn, chẳng ai là cố ý cả. So với những tổn thương sâu sắc họ phải chịu trước đó thì chuyện Ngải Nặc Đức có hôn ước với Bối Bội thực ra không đáng là gì, cũng không nên oán trách anh.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy ấm ức. Vì sao lại là cô tỉnh lại chứ không phải là Ngải Nặc Đức? Bởi vì cô là người tỉnh lại nên phải đối diện với bao nhiêu thương tổn phải chịu trong mọi kiếp, phải thừa nhận quá khứ và những chuyện đã xảy ra, còn cả sự phẫn nộ và thù hận nặng nề trong lòng nữa.
Cô yêu Ngải Nặc Đức, rất yêu anh, trừ anh ra cô sẽ không yêu người đàn ông khác. Cho nên cô cũng sẵn lòng nỗ lực hết mình để cứu vãn thế giới của họ. Nhưng phụ nữ có đôi khi, dù nói đùa hỉ hả nhưng cũng sẽ chợt cảm thấy chạnh lòng và tức giận vì một vài điều vụn vặt tưởng chừng như không đáng kể trong mắt người khác. Chuyện của Ngải Nặc Đức và Bối Bội chỉ là một mồi lửa. Dù sao đây cũng đã là kiếp thứ ba, cô còn đang mệt mỏi muốn chết, thế mà vừa đến đã nghe thấy người công lược đáng chết kia gọi anh là chồng. Nghe mà ngứa hết ruột gan.
Vì vậy, bây giờ cô vẫn không muốn để ý đến anh, lấy tai nghe ra, ngồi ở vị trí cách Ngải Nặc Đức xa nhất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngải Nặc Đức cũng nhìn cuốn sách đặt trên đùi mình như thể không hề quan tâm đến việc trong xe có thêm một cô gái, chỉ tiện đường đưa người ta đi thôi.
Hai người như những người xa lạ trên cùng một chuyến xe bus, không nói câu nào, cũng không nhìn đối phương.
Ngải Nặc Đức nhìn chằm chằm vào quyển sách nhưng không thể đọc vào đầu một chữ nào. Anh nghe thấy tiếng tim mình đập, trong mũi thấp thoáng một mùi thơm xa lạ, như có như không nhưng lại càng thêm ngọt ngào mời gọi, khiến người ta không kìm được lòng mà muốn khám phá nguồn gốc của nó, phải hít vào một hơi thật sâu để biết là mùi gì.
Tại sao cô ấy không nói gì vậy? Không phải cô ấy muốn đến Chủng viện sao? Có phải cô không biết anh là viện trưởng của Chủng viện không? Chắc là vậy rồi. Dù sao thì cô mới trở về, nhiều chuyện không biết đến cũng là bình thường, chờ đến khi đến trường cô sẽ biết ngay thôi.
Anh nghĩ đến đó liền kiềm chế ý muốn lặng lẽ ra sức hít thở không khí để bắt được mùi hương yếu ớt quẩn quanh chóp mũi mình. Trong lòng thầm nghĩ hành vi đó hình như hơi kỳ lạ.
Tang La vẫn luôn ngồi im bây giờ cuối cùng cũng đã cử động, tai Ngải Nặc Đức khẽ nhúc nhích, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cô.
Đuôi dài cũng không tiện, ngồi lên không thoải mái, cho nên phải nghiêng người, đổi tư thế. Cô phát hiện Ngải Nặc Đức đang nhìn mình liền trừng mắt nhìn qua, điêu ngoa mắng anh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đẹp lắm à?”
Ngải Nặc Đức bỗng dưng bị mắng lập tức hoàn hồn, vô thức nhìn đi chỗ khác.
Kết quả anh lại nghe thấy tiếng cô gái mắng mình: “Anh như vậy là có ý gì? Muốn nói tôi xấu có phải không?”
Nhìn cũng bị mắng, mà không nhìn cũng bị mắng. Ngải Nặc Đức cau mày lạnh lùng nhìn Tang La, trong lòng không biết làm sao: “Tôi vẫn chưa nói gì hết đâu.”
Tăng La tức giận bật cười: “Ý của anh là tôi tự mình tưởng tượng?”
Ngải Nặc Đức: “...”
Tài xế đang im lặng lái xe phía trước cũng bị dọa cho ngây người, thiếu chút nữa thì giẫm chân ga mạnh quá đụng vào rào chắn. Anh ta có bị ảo giác không vậy? Sao anh ta lại nghe thấy có người mắng Chánh án đại nhân nhỉ? Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác thôi, đúng vậy.
Ngải Nặc Đức biết có một số phụ nữ thích cố tình gây sự, nhưng không có người nào dám làm vậy trước mặt anh, bây giờ cuối cùng anh cũng được chứng kiến rồi.
Cô gái trừng anh một hồi lâu rồi tức giận quay đầu về chỗ cũ, cái đuôi vì tức giận mà đập tới đập lui trên ghế ngồi, quật ra tiếng “bộp bộp”.
Mỗi khi có tiếng động vang lên, vành tai Ngải Nặc Đức lại khẽ nhúc nhích, đôi mắt bạc không khỏi bị cái đuôi thu hút. Anh vụиɠ ŧяộʍ nhìn sang, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lòng tò mò không biết sờ vào đó sẽ có cảm giác thế nào. Rõ ràng lúc nhìn cái đuôi của Sifal anh thấy rất buồn nôn, rất xấu xí, không muốn nhìn thêm một giây nào… Nhưng để không bị mắng nữa lần này anh nhìn lén rất lặng lẽ, Tang La cũng không phát hiện ra mà mắng anh một trận.
Đến sân bay hàng không, vào khu vực hàng không tư nhân, lên phi thuyền siêu quang tốc tư nhân của Ngải Nặc Đức, ngồi chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã tới hành tinh Little Ofara.
Nội thất trong phi thuyền được thiết kế như một phòng khách nhỏ đầy tiện nghi với bộ bàn ghế sô pha, một phòng tắm nhỏ và một tiếp viên hàng không.
Nhìn thấy cái đuôi của cô vẫn còn đang vung vẩy vì tức giận, Ngải Nặc Đức không hiểu nổi cơn giận của cô từ đâu mà đến, cũng giống như anh không hiểu vì sao cô lại tát mình. Nhưng chuyện càng khiến anh thấy hoang mang hơn là dù bị đối xử vô lễ như vậy mà anh lại không hề tức giận. Nếu là ác ma khác thì đã sớm bị anh thiêu chết bằng một đám lửa rồi.
Anh không biết nên nói gì hay làm gì, đành bí mật yêu cầu tiếp viên hàng không đưa đồ ăn đồ uống cho Tang La. Tang La được tiếp đón nồng nhiệt, ăn uống no say. Nhưng cho đến khi họ đến hành tinh Little Ofara, cô vẫn chưa nói chuyện với Ngải Nặc Đức, cái đuôi lại càng vung vẩy ghê hơn.