Cái đuôi mảnh mai màu đỏ của nữ ác ma như một cái roi nhỏ linh hoạt, phần đuôi có hình đầu nhọn mũi tên, bên ngoài không có lông tơ, chỉ có những đường vân da rắn, nhưng không nhẵn như da rắn, vì vậy còn tăng thêm lực ma sát, khi quất lên tay anh lực đánh của cái đuôi rất rõ ràng.
Chỗ bị đuôi quật vào chẳng hiểu sao lại có cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Cô…
Anh nhìn theo bóng lưng cô, muốn ngăn cô lại, nhưng anh gọi cô lại để làm gì?
Tang La tức giận đi được vài bước thì Tang Văn và Mika phu nhân đã vội vàng chạy đến. Nơi cô rơi xuống ở ngay cạnh sân bay.
Mika phu nhân chỉ liếc mắt đã nhận ra cô, lập tức chạy tới ôm chặt lấy cô, cất tiếng khóc đầy kiềm chế.
Con gái bà vừa được tìm thấy nhưng suýt chút nữa lại mất đi. Cảm giác đó khiến một người mẹ như bà gần như muốn sụp đổ.
Tang La sửng sốt, cô nhanh chóng nhận ra họ là ba mẹ ruột kiếp này của mình.
Ngải Nặc Đức cũng sửng sốt, nhưng có rất nhiều tín đồ và người hâm mộ đang vây xung quanh anh, anh ở lại đây thì không thích hợp lắm. Vậy là anh nhìn sang bóng lưng Tang La một lần nữa rồi nhanh chóng rời đi.
Tang La nhìn ba mẹ mình. Họ vẫn đẹp như trong trí nhớ của cô, nhưng vẫn có khác biệt. Giữa hai đầu lông mày mẹ cô có nhiều hơn nét u buồn, hai bên thái dương của ba cô vốn không có tóc bạc giờ cũng nhiều hơn.
Có lẽ là bản năng của cơ thể này, dù cô có rất nhiều ký ức nhưng khi nhìn thấy hai người họ, từ đáy lòng Tang La đã sinh ra tình cảm bẩm sinh của người con với cha mẹ mình. Cô còn chưa kịp cảm nhận kỹ hơn thì ánh mắt đã bị một cô gái xa lạ thu hút.
Đó là người phụ nữ vừa gọi Ngải Nặc Đức là chồng... Nghĩ đến đó thì lại nghe thấy cô ta giới thiệu mình tên là Tang Bội, là chị cô, trong lòng Tang La liền sinh ra sát ý. Người đàn bà đáng chết này chắc chắn là người công lược! Cô ta không phải là Tạ Vi Vi, dù sao cô cũng đã rất quen thuộc cách hành động của Tạ Vi Vi, nói cách khác thì đây là người công lược mới.
Giỏi lắm, quá là đỉnh của chóp luôn! Gài bẫy cho cô bị lừa bán, sau đó trở thành con gái nuôi của ba mẹ cô, hưởng thụ tất cả những gì thuộc về cô, đến cả Ngải Nặc Đức cũng dám gọi là chồng! Hết lần này đến lần khác những hành động liên tục của họ đã hoàn toàn chọc giận Tang La, không chỉ những người công lược này, mà còn cả Chủ Thần đứng sau họ nữa, một người cô cũng sẽ không bỏ qua!
Bởi vì bị Trùng tộc tấn công, có người bị thương, có người chết nên thành phố trở nên rất hỗn loạn. Tiếng còi xe cứu thương, cứu hỏa, xe cảnh sát kêu réo liên tục, chạy qua chạy lại cấp cứu trên lối đi dành cho xe cứu thương. Những người còn sống sót không bị thương giống Tang La thì phải vào sân bay làm thủ tục hải quan nhập cảnh một lần nữa, sau đó sẽ có quân đội đến hỏi chuyện, ghi khẩu cung, cũng như làm báo cáo yêu cầu bảo hiểm của Công ty Hàng không Vũ trụ,.. có cả một đống việc cần phải làm. Cho dù Tang La là con cái quan chức thì vẫn phải tuân theo quy trình.
Vì vậy cũng giúp cô bớt đi quá trình nhận thân mùi mẫn. Dù Tang La có tình cảm với ba mẹ mình, nhưng cô đã có ký ức của quá nhiều kiếp sống, gần tương đương với việc sống quá nhiều kiếp. Về mặt tâm lý thì cô đã không còn là bé gái vùi vào lòng ba mẹ khóc thút thít nữa rồi, nên không chịu nổi cảnh mùi mẫn này.
Vì sự kiện này nên Tang Văn cũng phải quay lại làm việc, cho nên tạm thời rời đi. Mika phu nhân và Bối Bội thì vẫn luôn ở bên cạnh Tang La. Mika phu nhân liên tục ở cạnh cô hỏi han ân cần, lúc thì hỏi cô có đói không, lúc lại hỏi có khát không. Thỉnh thoảng Bối Bội cũng xen vào, nhưng Tang La lại phớt lờ cô ta, có vẻ không quá thích cô ta cho lắm.
Dù sao vì cô đã tát Ngải Nặc Đức nên thiết lập tính cách của cô sẽ là kiểu chảnh chọe bốc đồng. Tang La muốn hành người phụ nữ ra bã này nên tạm thời không muốn để cô ta biết cô đã biết người này là người công lược. Mà như vậy lại tốt hơn, thiết lập tính cách như vậy lại càng vừa vặn. Dù sao thì một khoảng thời gian sắp tới, có lẽ cô sẽ chỉ bày ra cái vẻ mặt thối này với bọn họ thôi. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Bối Bội gọi Ngải Nặc Đức lúc vừa rồi là cô lại muốn bùng nổ rồi.
Nhìn thấy cô như vậy, Bối Bội lại nói với hệ thống: “Dù cô ta là nữ chính thế giới cấp S, nhưng bây giờ trông chẳng khác gì mấy nữ chính ở thế giới cấp thấp cả, nhìn thấy con gái nuôi là sẽ không vui. Nhưng đây cũng là chuyện bình thường thôi phải không? Mình bị lừa bán chịu khổ sở ở bên ngoài, vậy mà lại có một người khác không có quan hệ máu mủ hưởng thụ hết những gì thuộc về cô ta.”
Hệ thống tỏ vẻ đồng ý với cô ta như thường lệ: “Dù ở thế giới cấp nào thì cũng đều là người cả.”
“Ta chưa bao giờ tin vào duyên phận được định sẵn. Nào có cái góc tường nào không thể cạy, chỉ có bản thân cạy không đủ cố gắng thôi. Chỉ cần giữa nam nữ chủ động giữ khoảng cách thì ta sẽ có nhiều thời gian đào góc tường hơn.” Khi nhìn thấy Ngải Nặc Đức ôm Tang La từ trên trời rơi xuống, cô ta đã rất sốc, nhưng may mắn là cô ta đã phản ứng nhanh, kịp thời chạy đến phá hỏng cuộc gặp gỡ anh hùng cứu mỹ nhân đầu tiên đầy đẹp đẽ và lãng mạn của họ. Dù việc Tang La đánh Ngải Nặc Đức và tức giận như bị xúc phạm quả thật cũng nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Không biết nữ chính bị bắt cóc bán đến chỗ nào, trông có vẻ rất chảnh chọe xốc nổi, nhưng đúng là vẫn rất kiêu ngạo. Vậy thì càng dễ làm hơn.
Khi chuẩn bị về nhà, Mika phu nhân muốn đi vào toilet, chỉ còn lại hai người họ, Bối Bội liền tỏ vẻ dịu dàng dè dặt nói với Tang La: “Tiểu La, chị muốn nói với em một việc. Thật ra đại thiên sứ kia là chồng chị, là anh rể của em. Cho nên nếu anh ấy có chỗ nào mạo phạm em thì em nể tình chị mà tha lỗi cho anh ấy được không?”
Tha lỗi…
Bình tĩnh, bình tĩnh, hãy nghĩ đến việc bản thân cũng bị ép gả cho người khác, rồi cũng từng đâm chết anh, còn anh vẫn thâm tình dốc hết tất cả vì cô, mà cô lại hoàn toàn không biết gì, phụ lòng anh không phải chỉ một hai lần. Dù sao thì hai người họ cũng không có con mắt của thượng đế, lại không có cốt truyện trong tay như đám người xâm lược này. Trong tình huống bị người khác gài bẫy, đã thế đối thủ còn được mở hack thì có đôi khi sẽ xảy ra chuyện như thế này thôi. Trong chuyện này chắc chắn có nguyên do, cô phải hỏi cho rõ ràng trước đã, phải tỉnh táo, không được rơi vào bẫy của kẻ xấu…
Tha lỗi cái đầu mẹ nhà anh, bà đây phải chém chết anh!
Tang La không hề tỏ ra bất ngờ với những lời này của Bối Bội nhưng vẫn rất tức giận, nhìn Bối Bội ra vẻ bắt bẻ: “Chị cũng chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi, vẫn còn đang học đại học nhỉ? Sao kết hôn sớm vậy?”
Trên mặt Bối Bội chợt đỏ như ráng chiều: “Bởi vì gia đình anh ấy thúc giục quá.”
Tang La nhìn bản mặt vô liêm sỉ của loại trộm cắp này mà chỉ muốn tát cho cô ta một cái. Kẻ cắp này còn đáng kinh tởm hơn Tạ Vi Vi, thủ đoạn tiểu tam chen chân cũng tinh vi hơn hẳn.
Nhưng gia đình Ngải Nặc Đức? Người thân thật sự của Ngải Nặc Đức trong kiếp này cũng chỉ có một mình lão thái thái nhỉ? Người duy nhất có thể khiến anh phải nhượng bộ cũng chỉ có bà ấy, cho nên mấu chốt nằm ở lão thái thái sao?
...
Ngải Nặc Đức quay trở lại tháp Bảo Thạch, Sifal đang dùng máy tính quang học để lên mạng, không biết đã nhìn thấy cái gì mà anh ta lại ngửa đầu lên cười khành khạch.
Ngải Nặc Đức vừa nhìn thấy anh ta liền thấy ghê tởm cả người. Ác ma… là chủng tộc khiến người ta phải chán ghét, tà ác, trên người có mùi lạ, cái sừng, cái đuôi, cái nào cũng xấu… Rõ ràng là như thế nhưng vì sao…
Lúc này Sifal đã nhìn thấy anh, anh ta lập tức cười nhạo: “Này này, Ngải Nặc Đức, Chánh án đại nhân, sao vậy? Anh bị tát à, còn bị tát vào mặt cơ à! Sao thế? Anh làm gì với “cô em vợ” ác ma thế hả? Sờ trộm mông người ta hay sao? Mặt mũi của tộc thiên sứ bị anh làm cho mất hết rồi…”
Ngải Nặc Đức nhíu mày: “Anh có thể câm miệng lại không?” Cô em vợ cái quỷ gì!
“Chậc chậc, thẹn quá hóa giận à? Còn bị quay clip lại luôn chứ. Nếu không phải vì mặt mũi của chính phủ thì bây giờ cả hành tinh Ofara đều đã biết anh bị đánh từ lâu rồi.”
Chánh án Ngải Nặc Đức có tín đồ và fan hâm mộ trên mọi hành tinh, số lượng rất lớn, vì vậy ngay khi anh xuất hiện thì dĩ nhiên đã có người phát hiện ra, nhanh chóng mở máy quay. Thế nên mới có người quay được cảnh Tang La tát anh rồi đăng lên mạng. Nhưng khi tín đồ và fan hâm mộ của anh tràn vào xem thì đoạn clip đã bị gỡ mất. Đây là một sự kiện lớn, sẽ gây ra một cuộc bạo động.
Sifal nói ra với ý muốn được nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của Ngải Nặc Đức, vì vậy anh ta liền mở màn hình ra trước mặt anh, phát cho anh xem đoạn clip đó. Đoạn clip quay rất rõ, đến cả câu mắng chửi của Tang La cũng thu được.
“Ai cho phép anh chạm vào người tôi?”
Thiếu nữ ác ma ngang ngược tát một cái vô cùng không khách sáo, rồi giận dữ chửi mắng. Đoạn phim quay rõ đến mức Ngải Nặc Đức có thể nhìn thấy cơn giận trong đôi mắt sáng rực thiêu đốt của cô.
Sifal muốn nhìn thấy cảnh Ngải Nặc Đức tức giận, dù sao thì chuyện này cũng rất mất mặt. Bọn họ là các quan chức quyền cao chức trọng, Ngải Nặc Đức cứu người nhưng lại bị tát cho một bạt tai, là ai thì cũng sẽ tức giận phải không?
Nhưng Ngải Nặc Đức xem đoạn video kia lại hơi thất thần. Chỗ bị cái đuôi của cô quật vào không hiểu sao lại bắt đầu nóng lên, tê ngứa vô cùng. Anh không nhịn được mà nhớ đến cảm giác khi bàn tay cô chạm lên mặt mình.
... Nhưng tại sao lại tức giận? Rõ ràng là tự cô không biết xấu hổ chủ động ôm anh, còn quấn đuôi vào người anh, hơn nữa còn gọi anh là chồng. Anh cũng chưa nói gì, thế mà cô lại lật mặt nhanh như thế, cái chủng tộc Ác ma này… quả nhiên rất đáng ghét.
...
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi ngẫm lại thì thấy đúng là lỗi của mình. Lẽ ra trước khi viết truyện này tôi nên cảnh báo trước cho độc giả. Chủ yếu vì tôi đã nghĩ quá đương nhiên, cho rằng khả năng chấp nhận của độc giả đã tăng lên từ sau câu chuyện thứ nhất rồi. Là lỗi sai của tôi. Cho nên tôi đã phản hồi về phần kết câu chuyện thứ hai ở phần spoil trong văn án rồi.
Ngoài ra, mặc dù cảm thấy tiểu thuyết của mình không cần phải quá chân tình thực cảm, mọi người thích thì đọc, không thích thì đừng đọc. Cho nên trong mấy chương trước đó tôi không muốn giải thích gì thêm. Nhưng vì vẫn còn nhiều bạn đọc rất kích động nên tôi sẽ nói vài lời, chủ yếu là những ý sau:
Thứ nhất, cảm thấy không công bằng, một mình nữ chính biết hết mọi chuyện nhưng nam chính cái gì cũng không biết. Cô ấy phải chịu khổ khá nhiều, nỗ lực nhiều hơn nam chính, cảm thấy cô ấy mới là người si mê đối phương quá mức.
Về điều này thì tôi muốn nói là ở thế giới thứ nhất, nhìn từ góc độ của nam chính thì nữ chính đã bỏ rơi anh, lừa dối tình cảm của anh, hại anh bị tàn tật hai chân, kết hôn với người đàn ông khác và có con. Nhưng sau bao nhiêu năm anh vẫn giữ mình vì cô. Vào kiếp nữ chính chưa trùng sinh, sau khi cô tự sát thì anh cũng tự sát theo. Vào kiếp thứ hai, nữ chính đã đâm cho nam chính một nhát dao nhưng trước khi chết anh vẫn chuyển hóa cho cô, để cô được sống tiếp và kế thừa vương vị. Nếu đây là một bộ nam chủ thì nữ chính có khi bị vọt thẳng lên trời rồi đấy?
Tôi không muốn nói nam chính đã phải trả giá bao nhiêu vì cô ấy, dù sao tôi cũng là người mê nữ chủ, đây cũng không phải lần đầu tiên truyện tôi viết có chi tiết nữ chính kết hôn với người khác. Điều tôi muốn nói là nam chính cũng là nạn nhân, anh ấy không biết gì cả, bởi vì trong thiết lập nhân vật, anh ấy không trùng sinh và Tang La cũng không nói cho anh biết. Người không biết không có tội, bạn không thể mắng anh ấy là tra nam vì chuyện này được. Thế thì không phải lại thành lý luận người bị hại là người có tội sao?
Tôi không viết về họ quá hoàn hảo, họ đều là những người sẽ mắc sai lầm. Nữ chính không phải là người si mê đến mức biếи ŧɦái, tôi chỉ muốn viết chuyện về tình yêu thôi, tình yêu thì phải tính toán chi li sao? Tình yêu chẳng lẽ không phải là cùng nhau nỗ lực, thông cảm cho nhau sao?
Thứ hai, các bạn cảm thấy nam chính kết hôn với nữ phụ, nữ chính sẽ thành tiểu tam.
Để tôi lấy một ví dụ nhé, một thanh niên có học tổ chức đám cưới với một cô gái quê ở nông thôn mà không làm giấy đăng ký kết hôn. Sau khi trở về thành phố, anh ta không thừa nhận quan hệ vợ chồng của họ, vậy chúng ta sẽ đứng về phía ai đây? Không có gì đáng ngạc nhiên, tất nhiên chúng ta sẽ nghiêng về phía cô gái nông thôn. Họ đã tổ chức đám cưới, làm mọi việc như một đôi vợ chồng chân chính, người thân, bạn bè của họ đều tán đồng với quan hệ vợ chồng của họ, không phải là mối quan hệ mà anh có thể vứt bỏ chỉ vì không có giấy đăng ký kết hôn.
Dù mọi người thấy thiết lập của tôi não tàn thế nào thì việc nam chính tổ chức hôn lễ với nữ phụ chỉ là một vở kịch thôi, không có giấy đăng ký, người thân, bạn bè, thậm chí cả cô dâu chú rể đều biết đây không phải làm thật, không có ai công nhận cuộc hôn nhân này cả. Họ đều biết đây chỉ là việc làm đối phó với lão thái thái. Hai người cũng không làm việc của hai vợ chồng thật sự. Dưới tình huống như thế này mà cứ kiên quyết cho rằng họ có quan hệ vợ chồng chẳng lẽ không phải là các bạn đang khinh nhường khế ước hôn nhân thần thánh sao? Hơn nữa chính nữ phụ mới là người chen chân vào chuyện tình cảm của người khác chỉ vì có cái hôn lễ đó. Vì vậy chúng ta phải đánh cô tiểu tam bị cướp chồng này sao?
Thiết lập của bộ truyện này nam nữ chính là người yêu định mệnh của nhau trong suốt mười kiếp, rõ ràng nữ phụ mới là tiểu tam có ý đồ chen vào giữa, chỉ vì có một cái hôn lễ vớ vẩn mà lại được gắn mác vợ cả, lại còn có người mắng nữ chính là tiểu tam thay cô ta. Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Thế giới này không phải là kiểu “không phải đen tức là trắng”, trên cả luật pháp cũng còn có cả chữ tình, không cần phải cứng nhắc nhìn nhận sự việc như vậy. Trong xã hội còn quá nhiều điều bất công, nếu thực sự có tinh thần trọng nghĩa thì tôi cảm thấy các bạn cần phải phát huy hơn nữa những việc này, cần phải lên tiếng thay cho những người vô tội thật sự.
Tất nhiên, các bạn có thể không đồng ý với tôi, nếu tam quan đã khác nhau thì chúng ta đều rất khó thuyết phục đối phương. Cách nhìn nhận của mỗi người với một sự việc cũng khác nhau, tôi là tác giả, các bạn là độc giả, cho nên sắc thái tình cảm dành cho nhân vật của chúng ta cũng khác nhau.
Ban đầu tôi cũng không muốn nói những điều này. Dù sao thì với tôi, khi đọc truyện không cần phải có cảm giác thực tế quá nhiều, cũng chỉ là cái để gϊếŧ thời gian mà thôi, thích thì xem, không thích thì thôi. Cũng chỉ tiêu xài mấy đồng tiền, có khi lúc đi trên đường có nhìn thấy các bạn cũng lười nhặt, sao phải tức giận như vậy làm gì.