Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 31




Diệp Thu Đồng cạn lời, nói cho Ngô Nhược Dao biết hiện thực tàn khốc: “Hắn là cấp trên của tớ, là lãnh đạo, là ông chủ, cậu sẽ yêu đương với cấp trên của cậu sao?”

Ngô Nhược Dao chỉ tưởng tượng thôi đã muốn rùng mình, thật là đáng sợ.

Cô tiếc nuối mà thở dài: “Tiếc quá, người vừa soái vừa khí phách như thế, vậy mà lại là nhà tư bản trời sinh đã mang lập trường khác biệt với chúng ta.” Hiểu thì hiểu đấy, nhưng Ngô Nhược Dao vẫn chưa chịu buông tay: “Tuy nhà tư bản đáng ghét thật, nhưng vị cấp trên này của cậu cũng đủ nghĩa khí nha, chủ động giúp cậu giải vây.”

Về điểm này, Diệp Thu Đồng cũng đồng ý: “Đúng thật, con người hắn khá tốt.” Ngoại trừ miệng độc, lông rùa lại còn vô tình bóc lột cậu ra thì, cơ bản là không còn khuyết điểm gì khác.

…… Có lẽ đi.

Ngô Nhược Dao nói: “Nhưng mà ở trước mặt Nhan Phái với gã bạn trai cũ cặn bã của cậu, cậu vẫn nên tiếp tục giả bộ, đừng để bọn họ phát hiện.” Cô lo lắng bổ sung thêm: “Gia thế của Nhan Phái không thấp, cậu ta cho rằng cấp trên của cậu là người yêu của cậu nên mới khiêm tốn lại một chút, nếu không cậu ta sẽ nghĩ cách trả thù cậu đấy.”

Trải qua khoảng thời gian nằm vùng này, Ngô Nhược Dao càng hiểu rõ về tính cách của Nhan Phái, Nhan Phái chính là kẻ ái mộ hư vinh, dù là Tạ Phi Triết hay là Diệp Thu Đồng, cậu ta đều xem như trò chơi mà đùa bỡn, hiện tại cậu ta chịu thiệt ở chỗ Diệp Thu Đồng, nếu không có cấp trên của Diệp Thu Đồng ra mặt, Nhan Phái rất có thể đã nổi điên.

Diệp Thu Đồng nói: “Tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không có bất kỳ điều gì liên quan đến bọn họ nữa.”

Cuộc sống của cậu và hai người kia vốn dĩ cũng không có gì liên quan, sau này ra cửa sẽ nhớ xem hoàng lịch trước, thành phố lớn như vậy, hẳn là sẽ không gặp lại nhau.

Diệp Thu Đồng lại dặn dò Ngô Nhược Dao vài câu, dặn cô phải tự mình cẩn thận, dù sao thì công việc của cô cũng cách gần Nhan Phái, sau đó liền cúp máy.

Mãi đến một giây cuối cùng, Ngô Nhược Dao vẫn còn không cam lòng mà nói thầm: “Bá tổng kiều thê trong tiểu thuyết quả nhiên là giả.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Hôm sau là cuối tuần, Diệp Thu Đồng nghỉ ngơi dọn dẹp một chút, thứ hai đi làm hãy còn thấp thỏm.

Bởi vì cậu không dám chắc, không biết có khi nào tổng tài luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy chính mình hu tôn hàng quý, rồi xả giận lên người cậu, bắt cậu làm một đống việc hay không.

Kết quả, cậu chỉ suy nghĩ nhiều.

Lần này, Tần Dịch không có gì khác so với ngày thường, dạo này chỉ ngâm mình trong công việc, Diệp Thu Đồng đi theo sửa sang lại văn kiện, tiếp đãi khách đến thăm, bận bận rộn rộn liền thả lỏng trở lại.

Không thể không nói, Tần Dịch thật sự đặt công việc và chuyện kiếm tiền lên hàng đầu.

Lúc trước, tổng tài bắt cậu tăng ca cậu cũng không oán trách một câu, một nguyên nhân trong đó là, chính bản thân Tần Dịch còn cần mẫn hơn so với người khác.

Thời Duệ đang phát triển không ngừng, không thể không kể đến công sức của Tần Dịch.

Diệp Thu Đồng vừa cảm khái, vừa pha trà cho Tần Dịch, pha xong lại mang đến bàn của tổng tài.

Tần Dịch đang xem máy tính, mắt nhìn thẳng, cầm lấy tách trà uống một ngụm, sau đó quay đầu, nhìn về phía Diệp Thu Đồng, nói: “Bỏ thêm cái gì?”

Diệp Thu Đồng đứng ở một bên, nói: “Cuối năm trời lạnh lại bận rộn, tôi bỏ thêm một ít sâm lát ạ.”

Tần Dịch làm người bắt bẻ, nhưng ngược lại không có quá nhiều yêu cầu đối với chủng loại ẩm thực, chỉ cần chất lượng tốt thì hắn đều uống, ngày thường thêm chút cẩu kỷ, mùa hè thêm chanh cũng không sao.

Tần Dịch vừa uống trà, vừa nói: “Nịnh nọt, đừng có làm mấy chuyện để nịnh bợ tôi.”

Diệp Thu Đồng đã quen hắn âm dương quái khí, nói: “Giữ gìn sức khoẻ cho ngài, chính là giữ gìn tiền lương của chúng tôi ạ.”

Tần Dịch không ham nghe câu này, từ trên bàn rút ra tờ giấy, ném tới trước mặt cậu, nói: “Cậu cố gắng làm việc, tạo ra hiệu ích cho công ty thì tôi mới có tiền để phát lương.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Diệp Thu Đồng đi vào văn phòng tổng tài vỗ mông ngựa, lúc ra ngoài lại nhận thêm công việc mới.

Cậu ngồi trên ghế xử lý văn kiện, suy nghĩ đến thái độ của tổng tài, phát hiện Tần Dịch vẫn là công tư phân minh, ở ngoài thì tùy ý chút, nhưng đến công ty thì hết thảy đều lấy công việc là chủ.

Sau những chuyện đó, Diệp Thu Đồng phát hiện chính mình không còn sợ Tần Dịch nữa, bởi vì cậu biết Tần Dịch là một người có nguyên tắc. Nhưng không sợ thì không sợ, về phương diện khác cậu cũng yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, hy vọng có thể nhận được sự tán thành từ tổng tài.

Tiết trời càng ngày càng lạnh, mắt thấy đã đến tháng mười hai, Diệp Thu Đồng ngoại trừ làm việc ra còn phải tham gia tập nhảy với nhóm cho buổi họp thường niên.

Dưới sự huấn luyện miệt mài không ngừng nghỉ của bên HR, mọi người rốt cuộc cũng nhảy đến ra dáng ra hình, không đến mức thảm không nỡ nhìn giống như lúc trước.

Diệp Thu Đồng được sắp xếp đứng ở vị trí C, vừa không quá nổi bật, vừa không gây trở ngại cho người khác.

Hôm nay, sau khi tập nhảy xong vào giờ nghỉ trưa, Sa Mạn Toa gọi Diệp Thu Đồng lại.

Hai người đến văn phòng giám sát HR, Sa Mạn Toa nhìn Diệp Thu Đồng nói: “Có chuyện này, cậu báo lại cho Tần tổng một chút.”

Diệp Thu Đồng không hỏi là chuyện gì, mà là khó hiểu hỏi lại: “Chi Toa Toa, sao chị lại không tự đi nói với hắn.”

Sa Mạn Toa khẽ hắng giọng, nói: “Bởi vì chuyện này không tính là chuyện công, là việc tư của Tần tổng.”

Diệp Thu Đồng càng thấy hoang mang, Sa Mạn Toa dựa vào bàn làm việc, nói: “Là thế này, không phải chúng ta đang chuẩn bị mở cuộc họp thường niên sao, cũng sẽ cho mời một ít nghệ sĩ của giới giải trí đến tham gia, sau lại có một người nghệ sĩ tên là Tô Lâm Á nghe được chuyện này rồi liên lạc với chúng ta, nhất định muốn làm khách quý đến biểu diễn ở buổi họp.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Sa Mạn Toa vừa nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thu Đồng liền hiểu được: “Tôi nghe nói cô ta ở N thành đã xảy ra chút xung đột với Tần tổng, nên trực tiếp từ chối rồi.”

Diệp Thu Đồng uyển chuyển nói: “Tính cách của cô ta tương đối độc đáo.”

Sa Mạn Toa gật gật đầu, trực tiếp nói thẳng: “Tôi hiểu, loại người hám giàu lại không có tố chất thế này tôi cũng thấy nhiều.”

Nếu đã nói vậy, Diệp Thu Đồng cũng không che giấu nữa: “Cô ta cũng không nổi mà, tại sao vẫn cứ quấn lấy Tần tổng nhỉ.”

Diệp Thu Đồng không có tư cách phê bình người theo đuổi Tần tổng, nhưng nếu phu nhân tương lai của tổng tài không phải là hoa hậu thế giới thì cậu sẽ cảm thấy thất vọng lắm.

Sa Mạn Toa nói: “Hình như gần đây cô ta có tham gia một chương trình gameshow gì đó, độ nổi tiếng cũng còn tạm. Dù sao thì tôi đã từ chối rồi, cậu báo lại với Tần tổng một tiếng, nhỡ đâu Tần tổng thay đổi khẩu vị, tôi lại mời cô ta đến.”

Không có khả năng mời đến đâu.

Diệp Thu Đồng gật đầu đồng ý chuyện này, Sa Mạn Toa nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Diệp Thu Đồng dùng ánh mắt cổ vũ nhìn vị tiền bối của mình, Sa Mạn Toa rốt cuộc nói: “Cậu cũng biết, bây giờ là cuối năm.”

“Vậy thì sao ạ?”

“Mùa giục hôn cũng tới rồi.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Sa Mạn Toa lấy thân phận của một người từng trải nói cho Diệp Thu Đồng: “Hẳn là cậu cũng nghe nói đến chuyện nhà họ Tần rồi, hai vị công tử của chủ tịch hiện tại vẫn chưa kết hôn, mắt thấy bọn họ đã đến tuổi, tự nhiên sẽ bị giục kết hôn thôi.”

Cô tỏ vẻ đồng tình mà nhìn Diệp Thu Đồng: “Trước kia lúc tôi vẫn còn làm thư ký thì còn ổn, nhưng bây giờ Tần tổng đã 30, trước dịp Tết, chắc chắn sẽ không ngừng có người để mắt đến Tần tổng.”

Diệp Thu Đồng không hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?” Chẳng lẽ làm thư ký còn phải chịu trách nhiệm làm tổng tài kết hôn sớm hay sao?

Sa Mạn Toa dùng một loại ánh mắt từ ái nhìn Diệp Thu Đồng, nói: “Em trai ngốc, tập đoàn Bang Thiên là tập đoàn gia đình, giữa các tầng lớp lãnh đạo đều có quan hệ thiên ti vạn lũ, quan hệ hôn nhân cũng là một trong số đó, cậu cho rằng Tần tổng ở công ty là có thể trốn được sao?”

Diệp Thu Đồng nghệch mặt ra, Sa Mạn Toa vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Đến lúc đó nhớ giúp đỡ Tần tổng nhiều một chút.”

Diệp Thu Đồng lại lần nữa cảm thấy, làm thư ký thật là không dễ dàng.

Cậu đã nói với Tần Dịch là không muốn liên quan đến việc tư của tổng tài, nhưng không ngờ chuyện này căn bản là không thể hoàn toàn vạch rõ giới hạn.

Sa Mạn Toa tiếp tục nói: “Ví dụ như cái cô Tô Lâm Á này, nghe nói là có quen biết với mẹ của Tần tổng, đã từng bị Tần tổng chỉnh một lần, nhưng vẫn bám riết không tha, nói không chừng là lại được ai đó ngầm đồng ý đấy.”

Diệp Thu Đồng nghe hiểu.

Vị trí phu nhân tổng tài cũng có ảnh hưởng đến công ty, khó mà nói không bị người khác nhớ thương, lúc này người làm thư ký phải kiên quyết đứng về phía tổng tài.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị Toa Toa đã chỉ điểm.” Diệp Thu Đồng cười nhìn Sa Mạn Toa.

Sa Mạn Toa nói xong chuyện của Tô Lâm Á, lại nhớ tới một chuyện khác.

Cô bảo Diệp Thu Đồng đứng lên: “Cậu nhảy cho tôi xem.”

Diệp Thu Đồng: “…… Vừa rồi lúc luyện tập không phải đã nhảy rồi sao.”

Sa Mạn Toa vuốt cằm, nói: “Tôi cứ cảm thấy là lạ, cậu nhảy lại cho tôi xem thử, tôi xem trọng tiết mục này lắm.”

Vì phúc lợi cho toàn bộ nhân viên nữ của công ty, mọi người đều rất coi trọng.

Diệp Thu Đồng bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trong văn phòng của Sa Mạn Toa tùy tiện làm ra vài động tác.

Sa Mạn Toa trừng mắt với cậu: “Cậu nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cậu có biết nhảy không?”

Diệp Thu Đồng càng thêm bất đắc dĩ: “Tôi chưa từng nói là tôi không biết mà.”

Sa Mạn Toa: “……”

Sau đó, Diệp Thu Đồng trở về nói lại chuyện về Tô Lâm Á cho Tần Dịch biết, Tần Dịch khen Sa Mạn Toa làm rất tốt, nói về sau những chuyện thế này cứ tự ý xử lý, không cần làm phiền hắn.

Chuyện mà Sa Mạn Toa nhắc nhở Diệp Thu Đồng rất nhanh liền xảy ra, hôm đó Diệp Thu Đồng nhận được thông tri của bên lễ tân dưới lầu một, hồn phách suýt thì bị dọa bay.

“Thư ký Diệp, Giang Đan Quỳnh nữ sĩ đang từ thang máy chuyên dụng của tổng tài lên lầu đấy ạ.”

Diệp Thu Đồng không kịp phản ứng lại: “Ai?”

“Giang Đan Quỳnh nữ sĩ, mẹ của Tần tổng, khoảng chừng còn một phút nữa là sẽ đến cửa văn phòng tổng tài.”

Diệp Thu Đồng lập tức đứng dậy khỏi ghế, dùng tốc độ nhanh nhất gõ cửa, báo cáo tình hình cho Tần Dịch.

Tần Dịch nghe xong lại ngẩn ra, nhân tiện thấp giọng mắng một câu.

Diệp Thu Đồng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của tổng tài, chính mình thì lại nhanh chóng ở trong đầu tìm tòi về cách hướng dẫn tiếp đãi khách mà Sa Mạn Toa để lại cho cậu.

Giang Đan Quỳnh nữ sĩ không đụng vào cà phê, pha cho bà một bình trà hoa Lạc Thần, thêm một chút mật ong để tan vị chua là được.

Lúc này, Tần Dịch đi theo Diệp Thu Đồng cùng nhau bước ra văn phòng nghênh đón, quả nhiên Giang Đan Quỳnh rất nhanh tiến đến.

Giang nữ sĩ mặc một chiếc áo khoác sắc đậm, bên trong là chiếc váy nhung tơ cùng màu dài cập gối, dưới chân mang giày cao gót, trong vẻ trầm tĩnh đoan trang không mất sự quyến rũ, nhã nhặn.

Tính sơ qua thì, Giang Đan Quỳnh hẳn là đã năm mươi mấy rồi, nhưng thoạt nhìn lại giống như chưa đến 40, công lực bảo dưỡng của nữ minh tinh thật là làm người ta cảm thán không thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thu Đồng ở ngoài đời nhìn thấy minh tinh —— Tô Lâm Á thì không tính, người mà trước kia chỉ nhìn thấy trên TV, lúc này đang đứng sờ sờ trước mặt cậu, nghĩ lại còn có chút kích động.

Đặc biệt là người này còn là mẹ của tổng tài.

Tần Dịch đứng ở cửa, nhìn thấy Giang Đan Quỳnh, sắc mặt không đổi, nói: “Sao lúc này lại chạy đến công ty vậy ạ?”

Giang Đan Quỳnh không để ý đến con trai, mà là quay đầu, nhìn Diệp Thu Đồng đứng ở một bên, cười nói: “Cậu chính là thư ký mới tiểu Diệp của A Dịch nhỉ.”

Diệp Thu Đồng làm thư ký cho Tần Dịch đã gần nửa năm, không tính là quá mới, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ của tổng tài nhìn thấy cậu, Diệp Thu Đồng liền cung kính đáp: “Xin chào phu nhân, đúng vậy, tôi tên là Diệp Thu Đồng.”

Giang Đan Quỳnh cười nói: “Tôi nghe Tô Lâm Á nói về cậu rồi.”

Diệp Thu Đồng giật khẽ trong lòng, Tô Lâm Á có thể nói lời hay gì về cậu chứ.

Giang Đan Quỳnh tiến lại gần, cẩn thận quan sát gương mặt của Diệp Thu Đồng, khen một câu: “Lớn lên đúng là không tồi, tiểu Diệp có hứng thú đến giới giải trí phát triển không?”

Diệp Thu Đồng: “……”

Tần Dịch xụ mặt ra tiếng cắt ngang: “Đừng có đến đây cạy đi thư ký của con, có chuyện gì thì đi vào rồi nói.”

Nói xong, hắn dẫn đầu bước vào văn phòng.

Giang Đan Quỳnh nhìn Diệp Thu Đồng cười cười, đi theo con trai của mình bước vào trong.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Diệp Thu Đồng đưa trà hoa Lạc Thần cho Giang Đan Quỳnh, Giang Đan Quỳnh cầm tách thuỷ tinh, móng tay tinh xảo cùng sắc hồng của hoa Lạc Thần giao hòa, làm nổi bật lẫn nhau, nhìn từ góc độ nào cũng đều đẹp như bức hoạ vậy.

Diệp Thu Đồng ở trong lòng cảm khái, đây là minh tinh sao, chỉ với một động tác là có thể lên màn ảnh.

Diệp Thu Đồng đưa trà nước xong, chuẩn bị rời đi, ai biết Tần Dịch lại đi theo cậu đến cửa.

Diệp Thu Đồng đi ra văn phòng, Tần Dịch tự mình đóng cửa lại, trước một giây cửa đóng lại, hắn thấp giọng nói với Diệp Thu Đồng: “Nửa tiếng sau có công việc cực kỳ quan trọng cần đến tôi.”

Diệp Thu Đồng chưa kịp hiểu rõ câu nói của hắn, Tần Dịch đã sửa miệng: “Hai mươi phút.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Tần Dịch đóng cửa lại, trò chuyện với mẹ hắn.

Diệp Thu Đồng quay lại chỗ ngồi của mình, đặt cái đồng hồ báo thức bắt đầu tính giờ, hai mươi phút sau đi gõ cửa giải cứu tổng tài.

Hôm nay, Giang nữ sĩ đột nhiên xuất hiện là có mục đích gì? Chắc không giống như Sa Mạn Toa nói, tới là để giục hôn đấy chứ.

Diệp Thu Đồng có nghe nói sơ qua về chuyện nhà họ Tần, thật ra thì Giang Đan Quỳnh cũng không phải là vợ cả của Tần Bang Ngôn.

Tần Dịch có người anh trai, tên là Tần Khải Phàm, là anh em cùng cha khác mẹ của Tần Dịch, hiện tại đang làm việc ở trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn.

Cũng như những gì mà Sa Mạn Toa đã nói, sự tranh giành ích lợi và xung đột quan hệ trong đó chỉ e là vô cùng phức tạp.

Cho dù là tiểu thuyết hay là phim truyền hình, câu chuyện hào môn vẫn luôn tràn ngập cẩu huyết, tổng tài một bên thì quản lý công ty, một bên thì ứng phó với gia đình, thật là không dễ dàng.

Diệp Thu Đồng ngoan ngoãn ngồi bên cửa văn phòng tổng tài, an tĩnh mà tuân theo sự sắp xếp của cấp trên.

Trong văn phòng, người ngoài đã rời đi, Giang Đan Quỳnh liền thu hồi nụ cười trên gương mặt, nhìn Tần Dịch đầy vẻ trách cứ, nói: “Con nói con, mấy tháng rồi không đi thăm mẹ.”

Tần Dịch không để mình bị đẩy đi lòng vòng, nói: “Không phải mẹ đang bận đóng phim sao, con phải đi đâu tìm mẹ chứ.”

Giang Đan Quỳnh nói: “Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, nào có nhiều cảnh để mà quay.”

Không nói tới việc này thì thôi, nhắc tới Tần Dịch liền có chuyện để nói: “Không phải mẹ dựa vào việc bán con để kiếm một bộ phim hay sao.”

Giang Đan Quỳnh thở dài: “Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là tài nguyên đúng lúc tiến đến trước mặt mẹ, vừa có thể đóng phim, vừa có thể giới thiệu đối tượng cho con, mẹ nghĩ không phải một công đôi việc sao, cho nên mới đồng ý.”

Tần Dịch lại không nghe: “Giấy tờ mẹ nhận được chưa, mẹ muốn kiểu con dâu thích phá của như này sao?”

Giang Đan Quỳnh nâng tay lên, bình tĩnh mà sờ sờ mái tóc chỉn chu, nói: “Chuyển cho chú của tiểu Tô rồi, người nọ đã bù tiền lại cho mẹ.”

Tần Dịch trào phúng mà giật nhẹ khóe môi, biết ngay là Giang nữ sĩ sẽ không chịu thiệt.

Giang Đan Quỳnh dứt khoát không giả vờ nữa, tận tình khuyên bảo: “Mẹ biết nhân phẩm của Tô Lâm Á có vấn đề, cũng không muốn để con giao lưu nhiều với cô ấy, nhưng không phải là vì muốn kích thích con sao, con đã 30 rồi, lại chưa từng mang bạn gái về nhà, mẹ thấy sốt ruột.”

Tần Dịch nói: “Tần Khải Phàm đã 35 đấy thôi, hắn còn không vội thì con vội cái gì.”

Giang Đan Quỳnh đặt mạnh tách thuỷ tinh xuống bàn trà, trầm mặt nói: “Chuyện tốt thì không so, chỉ thích so chuyện xấu, đừng có nói tới cậu ta.”

Tần Dịch thấy Giang Đan Quỳnh nóng nảy, ngược lại thấy bình tĩnh, thong thả đáp: “Thế nào, còn không phải là mẹ muốn con có con trước hắn thôi sao.”

Giang Đan Quỳnh vỗ bàn trà một cái, cả giận nói: “Thằng bất hiếu, nói giống như mẹ bây chỉ vì danh lợi trước mắt vậy, mẹ là vì muốn tốt cho con thôi.”

“Tốt xấu gì cũng sinh con ra đến nhân mô cẩu dạng, lúc con còn nhỏ sợ con yêu sớm, mẹ cả ngày lo lắng đề phòng, chuẩn bị một ngàn vạn, muốn bắt chước như trong phim, ném vào tay đối tượng yêu sớm của con, bắt cô ta với con chia tay, nhưng không ngờ con lại chẳng cho mẹ một chút cơ hội để vung gậy đánh uyên ương gì hết.”

Tần Dịch: “……”

Tần Dịch nhìn thẳng vào mẹ hắn, nói: “Ngài đổi nghề sang nói tướng thanh đi ạ.”

Giang Đan Quỳnh hít sâu một hơi, nói: “Không nói chuyện Tần Khải Phàm nữa, cũng sắp tới Tết rồi, con cái nhà ai mà không mang theo người yêu về nhà đâu.”

Tần Dịch nói: “Mẹ cằn nhằn nữa thì ăn Tết con không về.”

Giang Đan Quỳnh biết con trai nói được thì làm được, đổi sang góc độ khác: “Rốt cuộc là con thích kiểu gì, mẹ để ý giúp con.”

Tần Dịch không hé răng.

Giang Đan Quỳnh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lập tức đổi sắc mặt: “Tô Lâm Á nói thư ký bên cạnh con là hồ ly tinh.” Bà cẩn thận quan sát sắc mặt Tần Dịch: “Con thích như vậy sao?”

Tần Dịch nhíu mày: “Lời của người không có nhân phẩm nói ra mà mẹ cũng tin.” Hắn thay Diệp Thu Đồng làm sáng tỏ: “Thư ký Diệp chỉ chuyên tâm làm việc cho con thôi.”

Giang Đan Quỳnh thở phào nhẹ nhõm: “Làm mẹ sợ muốn chết, nếu như con thích cậu ấy, mẹ cũng chỉ có thể lấy ra một ngàn vạn phong ấn đã lâu ném vào tay cậu ấy thôi.”

Tần Dịch mặt mày vô cảm, đáp: “Lạm phát rồi, một ngàn vạn không đủ xài đâu ạ.”

***