Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 3




Tại sao lại trách cậu nói nhiều, cậu căn bản chưa nói được mấy câu, rõ ràng là lão già dê này đang quấy rối cậu. 

Tần Dịch tiếp tục nhìn cậu, nói: “Lần sau đừng nói nhiều, cứ trực tiếp tới gặp tôi.” 

Diệp Thu Đồng nhấp môi, nói: “Tôi hiểu rồi, Tần tổng.” 

Tần Dịch chuyển sang Uông Đức Thành, nhưng lại không nở nụ cười như lúc gặp mặt đối tác khác, mà là xụ mặt: “Uông tổng dù có rảnh rỗi đến thế thì cũng không cần đặc biệt chạy tới đây giết thời gian.” 

Uông Đức Thành liếc sang Diệp Thu Đồng, cười nói: “Tiểu Dịch, cậu đừng hung như vậy chứ, tôi chỉ là thấy chỗ cậu có người mới, nên bớt thời giờ chỉ bảo cậu ta thôi.” 

Tần Dịch mặt mày vô cảm: “Người của tôi không đến phiên Uông tổng dạy bảo.” 

Nụ cười trên gương mặt Uông Đức Thành cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng hoà hoãn lại, nói: “Hôm nay tôi tới tìm cậu thật là có chuyện quan trọng, tốt xấu gì tôi cũng là chú của cậu, cậu cũng quá không biết lớn nhỏ đấy.” 

Tần Dịch tránh đường, dẫn đầu đi vào văn phòng: “Chuyện quan trọng thì hoan nghênh.” 

Uông Đức Thành thu hồi nụ cười, ánh mắt hung ác nhìn theo bóng lưng Tần Dịch, đi theo vào. 

Cho dù gặp chuyện không thoải mái, Diệp Thu Đồng vẫn phải pha trà cho Uông Đức Thành, cậu nhanh chóng pha xong trà, đưa cho Uông Đức Thành, rồi lập tức đi ra ngoài. 

Diệp Thu Đồng ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, cúi đầu suy nghĩ. 

Uông Đức Thành cũng không ở lại quá lâu, liền từ trong văn phòng tổng tài đi ra, sắc mặt chẳng mấy dễ chịu, cũng không nhìn Diệp Thu Đồng, trực tiếp rời khỏi. 

Diệp Thu Đồng nhìn theo ông ta rời đi, bĩu môi.

Tiếp theo, điện thoại nội tuyến trên bàn Diệp Thu Đồng vang lên, Tần Dịch trực tiếp gọi cậu: “Vào đây.” 

Diệp Thu Đồng bước nhanh vào văn phòng, cúi đầu, nói: “Tần tổng, có chuyện gì ạ?” 

Tần Dịch nhìn cậu, hỏi: “Sa Mạn Toa* không nói cho cậu, lúc gặp được những người này thì nên làm gì sao?” *Samantha

Sa Mạn Toa chính là thư ký tổng tài trước Diệp Thu Đồng, hiện tại đã được điều đến bộ môn khác làm quản lý. 

Diệp Thu Đồng trả lời: “Cói nói ạ.” 

“Trả lời câu hỏi của cấp trên chỉ có ba chữ thôi sao?” 

Diệp Thu Đồng khẽ hắng giọng, nói: “Báo cáo tổng tài, chị Toa Toa đã nói lại cho tôi biết những điểm cần lưu ý khi ứng đối với khách thường xuyên đến thăm rồi ạ.” 

Tần Dịch dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: “Vậy tại sao lần trước Hoàng tổng tới đây cậu làm lỗi, lần này Uông tổng tới cậu vẫn làm lỗi?” 

Bàn làm việc của Tần Dịch rất lớn, hắn giống như những sếp lớn ngoài kia, thích dùng khung cảnh ngoài cửa sổ để làm bức tranh tô điểm cho văn phòng. 

Vì thế, cùng với những cao ốc bên ngoài và bàn làm việc rộng mở, hắn ngồi ở chỗ kia, chăm chú nhìn thẳng vào người khác, cực kỳ có cảm giác áp lực. 

Diệp Thu Đồng khẽ há mồm, muốn giải thích cho chính mình, chỗ Hoàng tổng thì cậu căn bản không biết đã sửa lại khẩu vị, mà bên Uông tổng thì, cậu rõ ràng là người bị hại, là Uông tổng muốn động tay động chân với cậu trước. 

Cậu ngẫm nghĩ, vẫn là không mở miệng. 

Tổng tài nói cái gì cũng đúng. 

Diệp Thu Đồng nói thẳng: “Thật sự xin lỗi, Tần tổng, lần sau tôi sẽ không tái phạm.” 

Tần Dịch hỏi: “Cậu biết hôm nay cậu sai ở đâu sao?” 

Diệp Thu Đồng nói: “Tôi không nên nói nhiều với Uông tổng, làm chậm trễ thời gian ạ.” 

Tần Dịch nói: “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu, trở về đem tư liệu mà Sa Mạn Toa để lại cho cậu viết lại một lần.” 

Diệp Thu Đồng: “?” 

Vừa rồi không phải anh bảo tôi nói nhiều sao, sao bây giờ lại không đúng nữa rồi? 

Còn nữa, tư liệu mà chị Toa Toa để lại có tới mấy chục cái folder, viết tay sẽ chết mất. 

Tần Dịch nhướng mày: “Cậu không muốn?” 

Tổng tài có thể nói ba chữ, cậu thì không được, Diệp Thu Đồng trả lời: “Không có không muốn, tôi sẽ lập tức đi làm ngay.” 

“Chút việc nhỏ này cũng cần phải dạy.” Tần Dịch lúc này mới vẫy vẫy tay, ý bảo cậu đi ra ngoài. 

Diệp Thu Đồng chuẩn bị rời đi, Tần Dịch lại gọi cậu lại: “Chờ một chút.” 

Cho dù có không tình nguyện, Diệp Thu Đồng vẫn phải thành thật hỏi: “Còn có việc gì cần dặn dò sao, Tần tổng.” 

Tần Dịch đứng lên, chỉ vào văn phòng, không thể nhịn được nữa, nói: “Gọi người tới quét tước nơi này lại một lần.”

Nói xong, hắn xách lên áo khoác của mình, lạnh như băng mà bước ra khỏi cửa, thậm chí còn đi nhanh hơn cả Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng lúc này mới hiểu rõ, hắn là lên cơn ở sạch. 

Thói nghiện ở sạch của Tần Dịch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như ở  tình huống bình thường thì có thể chịu đựng, chỉ là một khi hắn bắt đầu để ý, vậy thì không được, cần phải bảo đảm tất cả mọi thứ tuyệt đối ngăn nắp, sạch sẽ, nếu không hắn sẽ nổi bão. 

Ví dụ như, Hoàng tổng tới văn phòng thì không sao, nhưng Uông Đức Thành tới lại không được, nhất định phải quét tước một lần nữa. 

Diệp Thu Đồng rời khỏi văn phòng tổng tài, gọi nhân viên vệ sinh đi lên, nhìn họ tiến hành dọn dẹp và khử trùng. 

Bảo đảm mọi thứ đã được thu dọn xong, cậu mới quay lại bàn làm việc của mình, tìm ra tư liệu của Sa Mạn Toa, ghé lên bàn, sống không còn gì luyến tiếc mà bắt đầu chép lại. 

Sau khi hết tiểu học, cậu đã không còn bị chép phạt nữa, không nghĩ tới bây giờ làm thư ký tổng tài lại có được cơ hội ôn lại kỷ niệm thời tiểu học. 

Không những tính toán chi li chút chuyện lông gà vỏ tỏi, mà còn ném hết nồi lên đầu cậu, tổng tài không hổ là tổng tài, phong thái siêu bự. 

Diệp Thu Đồng tựa bàn sao chép cả một buổi trưa, cảm giác cánh tay của mình như muốn gãy, nhưng cậu cắn răng, không ngừng viết tiếp. 

Đến chạng vạng, Tần Dịch mới từ bên ngoài trở về, thấy Diệp Thu Đồng ghé vào bàn viết chữ không ngừng, hơi dừng lại, qua vài giây mới nhớ ra sao lại thế này. 

Hắn đi đến trước mặt Diệp Thu Đồng, nói: “Thôi, đủ rồi.” 

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen như mực nhìn tổng tài. 

Diệp Thu Đồng lớn lên đẹp, nhưng trên gương mặt cậu, đẹp nhất chính là đôi mắt này, chỉ cần nhìn người khác như vậy thôi đã có loại cảm giác ẩn ý đưa tình, làm người ta không nhịn được muốn đáp lại cậu. 

Chỉ là, ánh mắt cậu hiện giờ, thấy thế nào cũng có chút ai oán. 

Tần Dịch bị Diệp Thu Đồng nhìn chằm chằm nửa ngày, một lát sau, hỏi: “Ngốc rồi à?” 

Diệp Thu Đồng lúc này mới hoàn hồn, lập tức đứng dậy, gọi: “Tần tổng.” 

Xem ra, thật sự là chép sách đến ngốc luôn. 

Tần Dịch vươn tay, ngón tay dừng lại trên nút thắt của âu phục, thân sĩ mà cởi ra, xem ra là trở về tiếp tục tăng ca. 

Diệp Thu Đồng nhìn thấy ngón tay hắn thon dài như trúc măng, sạch sẽ ngăn nắp lại vô cùng có lực. 

Tần Dịch vén lên vạt áo, hơi hơi cong lưng, nhìn nét mặt của Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng vẫn bình tĩnh như vậy, không nhìn ra một chút ủy khuất. 

Tần Dịch hỏi: “Lần sau gặp được loại người như gã họ Uông, cậu biết nên làm thế nào chưa?” 

Diệp Thu Đồng trả lời: “Tất cả những chuyện tôi không thể xử lý, đều phải lập tức thông báo cho ngài.” 

Tần Dịch lúc này mới gật gật đầu: “Cậu chỉ là một thư ký, không cần gánh vác trách nhiệm dư thừa, không làm được thì giao cho người cùng cấp với cậu đi xử lý, lần sau đừng đứng ngốc ở cửa để người ta ăn bớt, hiểu không?” 

Diệp Thu Đồng muốn nói, tôi không có, nhưng cuối cùng, cậu vẫn không biện giải, chỉ nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Tần tổng.” 

Tần Dịch chuẩn bị đi vào văn phòng của mình, Diệp Thu Đồng ngồi xuống tiếp tục ghé lên bàn, Tần Dịch hỏi: “Cậu còn ở đây làm gì?” 

Diệp Thu Đồng vùi đầu, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu, nói: “Báo cáo tổng tài, vẫn chưa chép xong ạ.” 

Tần Dịch liếc mắt nhìn cậu: “Trở về đi, không cần ở lại đây, đừng làm bộ làm tịch.” 

Diệp Thu Đồng không phải dân địa phương của S thành, hiện tại cậu đang thuê nhà ở gần công ty. 

Sau khi về đến nhà, cậu tuỳ tiện giải quyết bữa tối, dựa vào ghế tiêu thực. 

Tay đau quá, cái gì cũng  không muốn làm. 

Diệp Thu Đồng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tạ Phi Triết: “Tổng tài của tụi em thật là quá đáng, thật sự quá sức tưởng tượng, hắn vậy mà phạt em chép lại tư liệu, bộ nghĩ em là học sinh tiểu học sao?” 

Tạ Phi Triết không có trả lời, có thể là đang bận chuyện thực nghiệm. 

Diệp Thu Đồng vẫn là nuốt không trôi cơn tức kia, cậu mở bách khoa Baidu, click mở mục tìm kiếm Tần Dịch, lưu lại bức ảnh chụp Tần Dịch ở trên cùng, rồi dùng máy in, in ra. 

Sau đó, cậu lấy con búp bê vương tử mì gói được tặng lúc mua mì gói ra, dán ảnh chân dung của Tần Dịch lên cái đầu to của vương tử mì gói. 

Như vậy, cậu liền có được một con búp bê Tần tổng. 

Diệp Thu Đồng nhìn búp bê, bắt chước theo giọng điệu của Tần Dịch, nói: “Học sinh tiểu học, viết lại tư liệu một lần đi.” 

Cậu nắm hai cái tay ngắn của búp bê, đặt lên trên mặt bàn, bắt chước động tác viết chữ, miệng thì lẩm bẩm: “Chép nhanh lên, không được dừng.” 

Búp bê Tần tổng ghé vào cạnh bàn, khuôn mặt dán ảnh chụp Tần Dịch thì kề sát mặt bàn, cánh tay ngắn nhỏ thì bị Diệp Thu Đồng thao tác chép phạt. 

Lúc đầu, Diệp Thu Đồng hả hê lắm, giống như ép được tổng tài làm chuyện cậu phải làm vậy, nhưng viết một hồi cảm giác tay càng đau, cậu ném ‘Tần tổng’ sang một bên, nói: “Bảo anh chép, mệt vẫn là tôi.” 

Diệp Thu Đồng leo lên giường nằm liệt, lại vớt búp bê về, chỉ vào mặt Tần Dịch nói: “Anh nói anh, làm tổng tài thì ghê gớm a, nói chuyện toàn dùng hỏi câu, nghiêng con mắt nhìn người khác, nghĩ mình lớn lên soái rồi có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?” 

Cậu nắm lấy búp bê mà mắng, mắng được giữa chừng thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, làm cậu giật mình. 

Diệp Thu Đồng vội vàng đặt ‘Tần tổng’ sang một bên, cầm điện thoại lên. 

Người liên hệ đặc biệt – Tần tổng nhắn tin tới: “Sáng mai sẽ có cuộc họp, cậu chuẩn bị đi.” 

Diệp Thu Đồng khép hai đầu gối lại, ngồi quỳ ở trên giường, dùng một loại tư thế cực kỳ nghiêm chỉnh, trả lời lại: “Vâng, Tần tổng, tôi hiểu rồi.” 

Chờ cậu trả lời xong, mới phát hiện không có ai nhìn cậu, sao lại nhát như vậy nhỉ, cậu hô to một tiếng, nhận mệnh bò dậy, mở máy tính ra tiếp tục làm việc. 

***