Thanh âm kia quá quỷ dị, sột sột soạt soạt, xen lẫn tiếng người, cẩn thận lắng nghe lại không nghe rõ ràng, trong đêm tối yên tĩnh thậm chí có thể nói là khủng bố.
Nếu là người nhát gan thì đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán rồi.
Tần Dịch tất nhiên lá gan không nhỏ, hắn không thích tầng lầu của mình bị làm cho chướng khí mù mịt, ngó trái ngó phải, muốn xem thử ai đang giở trò quỷ.
Tần Dịch đứng ở chỗ đó, phán đoán nơi thanh âm phát ra, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn thư ký cạnh cửa văn phòng.
Đó là bàn làm việc của Diệp Thu Đồng, chuyên dùng để tiếp đãi khách đến thăm và xử lý công việc.
Mặt bàn được thu dọn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, folder được sắp xếp ngay ngắn ở một bên, bên cạnh màn hình máy tính còn bày một bó hoa khô, toả ra mùi hương nhàn nhạt.
Ngăn cách giữa bàn làm việc của thư ký, văn phòng của tổng tài và văn phòng làm việc bên ngoài là một tấm cửa kính, mà văn phòng của đặc trợ Hứa Mục thì nằm ngay bên cạnh văn phòng Tần Dịch.
Cả một tầng lầu này đều được gọi là văn phòng tổng tài, bên trong bao gồm hơn mười trợ lý và thư ký làm việc, nhưng chỉ có thế giới bên trong cửa kính, mới là cốt lõi trong cốt lõi của Thời Duệ.
Lúc này, Tần Dịch đang đứng bên chỗ cửa kính, nhìn chằm chằm bàn làm việc của Diệp Thu Đồng.
Cửa cảm ứng phát hiện trước cửa có người, tự động mở ra.
Lúc Diệp Thu Đồng ra về, bình thường sẽ khóa cửa kính này lại, hiện tại cửa mở, thuyết minh bên trong có người.
Khoảnh khắc cửa kính mở ra, những thanh âm kỳ quái kia cũng trở nên rõ ràng, Tần Dịch mơ hồ nghe thấy một câu “Đi chết đi”, kèm theo đó là mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Tần Dịch nhướng mày.
Tiếng động lúc cửa mở tuy rất khẽ khàng, nhưng giữa đêm khuya vắng lặng lại bị phóng đại vô hạn, tiếng động ở phía trước cũng lập tức im bặt.
Tần Dịch dựa theo ký ức đi vào bên trong, đến bên cạnh bàn thư ký thì dừng lại.
Thanh âm là truyền ra từ nơi này, hắn đặt ngón tay lên mặt bàn, tỏ ý cảnh cáo mà gõ gõ.
Lặng ngắt như tờ.
Kẻ phát ra thanh âm kia hoảng sợ, không dám giả thần giả quỷ.
Tần Dịch di chuyển bước chân, đi ra phía sau bàn.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy một cái chân mang giày da, nhanh nhẹn rụt lại vào trong, sau đó là lon bia rải đầy đất, lộn xộn vương vãi trên mặt thảm phía sau bàn làm việc của thư ký.
Tần Dịch trầm mặt, nhanh hơn động tác, trực tiếp vòng ra phía sau.
Diệp Thu Đồng ngồi bệt trên tấm thảm, dựa lưng vào cái bàn, ngơ ngác ngửa đầu, nhìn Tần Dịch.
Cậu vẫn mặc tây trang làm việc vào ban ngày, chẳng qua lúc này nó đã hơi nhăn nhúm bèo nhèo, bên chân thì toàn là lon bia, xen lẫn với mấy túi đồ ăn vặt, ngổn ngang lăn lóc nằm ở một bên.
Cả một đống bề bộn làm Tần Dịch nhìn mà muốn nổi bão, hắn đang định mở miệng thì thấy nét mặt của Diệp Thu Đồng, đành nhắm miệng lại.
Đèn chính trên tầng lầu đã sớm tắt đi, nhưng đèn khẩn cấp thì vẫn còn sáng, những ánh đèn lấp lánh trong thành phố cũng sáng lên, xuyên qua mặt kính từ bên ngoài tiến vào, chiếu sáng mọi thứ trông thật rõ ràng.
Tần Dịch nhìn thấy dưới mi mắt Diệp Thu Đồng loé lên ánh sáng.
Diệp Thu Đồng thấy Tần Dịch xuất hiện thì ngẩn ra, hoảng loạn cúi đầu, dụi dụi.mắt, hít cái mũi, nói: “Tần tổng, sao ngài lại đến đây.”
Cậu muốn đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi một tư thế đã lâu, chân đã tê rần, giãy giụa một chút, rồi lại ngã ngồi xuống đất.
Thậm chí còn đổ ngã mấy lon bia khác, làm chúng va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lách cách.
Diệp Thu Đồng có chút ảo não, đứng dậy không nổi, chỉ có thể duỗi tay đi thu dọn rác rưởi trên thảm.
Tần Dịch tiếp tục tới gần, trực tiếp ngồi xuống ghế xoay bên bàn làm việc. Chiếc ghế kia là Diệp Thu Đồng thường ngồi, nhưng hiện tại, tổng tài tùy ý ngồi trên đó, vạt áo khoác rũ xuống hai bên mặt ghế, thoạt nhìn vừa lười biếng vừa nhàn nhã.
Tần Dịch nói câu đầu tiên chính là: “Lớn to đầu mà còn khóc nhè.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Có thể chừa cho tôi chút mặt mũi được không vậy!
Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Thu Đồng mượn rượu giải sầu lại bị Tần Dịch bắt gặp, xấu hổ muốn chết luôn.
Vốn dĩ cậu định mua bia mang về nhà uống, nhưng giữa đường nhớ tới có việc vẫn chưa hoàn thành nên quay lại văn phòng, chờ cậu làm xong, toàn bộ tầng lầu đã không còn ai, cậu cảm thấy rất mệt, không muốn động, liền trực tiếp ngồi xuống mặt thảm uống bia.
Đến nỗi tại sao vành mắt lại đỏ, thì đó là do cậu uống nhiều quá, chảy nước mắt sinh lý thôi.
Diệp Thu Đồng dùng bàn tay lau lau mắt, nói: “Tôi không khóc.”
Tần Dịch không buông tha cho cậu, hỏi: “Vậy cậu đang làm gì?”
Diệp Thu Đồng không thể đứng lên, lại bị Tần Dịch gặp được, men say chiếm cứ lục phủ ngũ tạng và đại não của cậu, cậu dứt khoát bất chấp tất cả, giãn ra đôi chân, ngả lưng ra sau, cầm một lon bia rót vào miệng, lớn tiếng nói: “Tôi đang uống bia á, tổng tài.”
Tần Dịch kỳ quái nhìn cậu.
Diệp Thu Đồng cầm lon bia, tiến đến trước mặt Tần Dịch, mời hắn: “Muốn uống chung không?”
Tần Dịch ghét bỏ lùi ra sau, toàn là mùi bia rượu.
Thấy Tần Dịch không tiếp, Diệp Thu Đồng cũng chẳng để ý, tiếp tục tự uống một mình, nói: “Tửu lượng của tôi tốt lắm đó.”
Tần Dịch: “……”
Này mà gọi là tốt?
Tần Dịch ngồi trên ghế dựa, ngón tay khẽ gõ trên tay vịn, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Tại sao lại khóc?”
Diệp Thu Đồng không kiên nhẫn đáp: “Đã nói là tôi không có khóc, tôi mới không thèm khóc vì gã tra nam kia đâu.”
Tần Dịch hiểu ra, thật đúng là bị Hứa Mục nói trúng rồi, thư ký Diệp thất tình, bạn trai của cậu là phó giáo sư của đại học S.
Tần Dịch hiểu: “Thì ra là bị đá.”
Diệp Thu Đồng nghe xong câu này liền nổi nóng, cậu dịch mông tới gần Tần Dịch, bên trong đôi mắt lập loè ánh lửa, cậu nhìn thẳng vào Tần Dịch, nói: “Mới không phải, là tôi đá hắn. Hắn quá rác rưởi, nên tôi bỏ, để hắn với một kẻ rác rưởi khác đến với nhau!”
Giữa người yêu, chuyện ‘rác rưởi’ cũng chỉ có bấy nhiêu đó, Tần Dịch lập tức đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Cảm xúc không vui nảy lên trong lòng, cũng không phải là hắn bênh vực kẻ yếu thay Diệp Thu Đồng, mà là cảm thấy bất mãn.
Trong công ty bọn họ, nhân viên nào mà chẳng ưu tú, vậy mà vẫn có người dám chướng mắt rồi ngoại tình, quả thực không thể tha thứ.
Tần Dịch nói: “Đúng là rác rưởi, nên đánh.”
Diệp Thu Đồng uống bia, nghe thấy câu này liền cười ngu ngơ: “Tôi đánh rồi, đấm gãy mũi hắn luôn.”
Tần Dịch nhướng mày, nhìn về phía Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng ngồi ở đó, rũ mắt uống bia, ánh sáng bên ngoài chiếu lên gương mặt cậu, mờ tỏ phác họa ra từng đường nét, trên hàng mi còn vương giọt nước trong suốt, lộng lẫy như sao.
Ngược lại, trông có cảm giác nhìn thấy mà thương.
Gã phó giáo sư quỷ gì kia có phải bị mù hay không, một người xinh đẹp như vậy mà cũng dám nỡ làm tổn thương.
Tần Dịch đánh giá: “Làm tốt lắm.”
Diệp Thu Đồng nghe thấy câu này lại trở nên vui vẻ, ngồi trên mặt thảm bên chân Tần Dịch, nói: “Ngài khen ngợi tôi nha, Tần tổng, vui thật đó.”
Tần Dịch có chút kinh ngạc, bắt đầu ngẫm lại có phải đã làm không tốt hoạt động khen thưởng ngày thường hay không, chỉ một câu ngắn ngủn “Làm tốt lắm” mà đã khiến cho Diệp Thu Đồng vui vẻ đến vậy.
“Bình thường ngài cũng không có khen tôi.” Diệp Thu Đồng cúi đầu, lần mò khắp nơi, nói: “Bây giờ khen tôi, vậy là có thể hoãn lại hình phạt, biến thành phóng thích vô tội rồi, đúng không?”
Tần Dịch thoáng cân nhắc cái gì gọi là “hoãn lại hình phạt”, cái gì gọi là “phóng thích vô tội”, hiểu rõ rồi suýt nữa lại tức cười.
Hắn xụ mặt, nói: “Không được, nào có dễ dàng như vậy.” Tới bây giờ, huyệt Thái Dương của hắn thỉnh thoảng vẫn thấy đau, đừng hòng mượn rượu chơi điên, lừa dối cho qua chuyện.
Diệp Thu Đồng méo miệng, đáng thương mà giơ lên một bao đồ ăn vặt, đưa tới trước mặt Tần Dịch, nói: “Tần tổng, ăn đậu phộng nè, đừng giận nữa nha.”
***