Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 97




Lúc đầu Kha Dĩ Hằng cho rằng Ngô Khải đang nhìn Tần Khả Khả.

Từ lâu Ngô Khải đã nổi danh trong giới giải trí là kẻ hám nữ sắc, có rất nhiều người đều biết sở thích lớn nhất của ông ta là chơi gái.

Bởi vì chống lưng quá cứng, cho nên từ trước đến nay không có ai dám làm gì ông ta.

Nhưng sau đó anh ta phát hiện, dường như Ngô Khải không nhìn Tần Khả Khả, mà là nhìn Giang Phóng.

Dù không biết vì sao, nhưng ánh mắt của Ngô Khải cũng không phải kiểu tốt lành gì.

Giang Phóng xoay đầu liếc nhìn, Ngô Khải vẫn chưa thu hồi ánh mắt, thấy anh phát hiện mình, ông ta mỉm cười đầy ẩn ý với anh, cứ như đang nói vở kịch hay còn đang chờ ở phía sau.

Giang Phóng cũng không để tâm, nhưng Kha Dĩ Hằng và Tần Khả Khả đều cảm thấy Ngô Khải không có ý tốt.

“Cậu từng có xung đột với tổng giám đốc Ngô?” Giác quan của Tần Khả Khả rất nhạy bén.

Giang Phóng lên tiếng, “Hai ngày trước tôi tham gia một bữa tiệc, tình cờ gặp gỡ, xảy ra một chút mâu thuẫn.”

Tần Khả Khả: “Vậy cậu cũng nên cẩn thận, thủ đoạn của tổng giám đốc Ngô này rất bẩn thỉu, chuyện gì cũng dám làm, khác với Bàng Băng Xảo.”

Kha Dĩ Hằng: “Bàng Băng Xảo hại người đều làm âm thầm, còn tổng giám đốc Ngô làm cả trong tối lẫn ngoài sáng, ông ta vốn không sợ người khác một chút nào.”

Kha Dĩ Hằng hạ giọng nói tiếp: “Trước đây có một cô gái bị ông ta bắt nạt, đối phương vạch trần ông ta trên Weibo, còn báo cảnh sát, nhưng đều vô ích. Ông ta một tay che trời, không phải một cô gái nhỏ có thể chiến thắng được, ông ta còn chế tạo dư luận, khiến cô gái bị một nhóm cư dân mạng không biết chân tướng bạo lực mạng, cho rằng cô là loại lả lơi ong bướm. Cuối cùng vụ án bị huỷ bỏ, nghe nói cô gái đó mắc bệnh trầm cảm, tự tử nhiều lần, cũng rất đáng thương.”

Giang Phóng thở nhẹ ra một hơi: “Có người làm quá nhiều chuyện xấu, kiểu gì cũng sẽ gặp quả báo.”

Tần Khả Khả: “Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, trên thực tế vẫn có rất nhiều kẻ xấu mãi ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Nhân viên của ban tổ chức đi tới, ba người ăn ý ngừng trò chuyện.

Sau lưng nhân viên công tác còn có một người quay phim đi theo, ống kính đang kết nối với phòng phát sóng trực tiếp.

Ba người đều là những nghệ sĩ rất nổi tiếng trong năm nay, fan hâm mộ muốn nhìn thấy bọn họ, nên ban tổ chức liền cố ý sắp xếp nhân viên công tác đến phỏng vấn.

Lại nửa tiếng trôi qua, những người được mời dường như đều đã đến đông đủ, tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu.

Giang Phóng và Kha Dĩ Hằng ngồi cạnh nhau, có lẽ ban tổ chức cân nhắc đến việc hai người đang cùng tham gia một show giải trí, nên liền sắp xếp cho hai người ngồi kế bên.

Ngoài bọn họ còn rất nhiều tiểu hoa đang hot và các sao nam, tất cả đều là những ngôi sao quen thuộc.

Đỉnh lưu Hạ Văn Bách không đến, nhưng nghe nói dù không có mặt nhưng anh ta đã cho người quyên góp một khoản tiền trước.

MC cũng là một người có tiếng trong ngành, dẫn chương trình vô cùng chuyên nghiệp, vừa xuất hiện liền trêu chọc tất cả ngôi sao một trận.

Lúc nói đến Giang Phóng thì còn dùng miếng hài của cư dân mạng để ghẹo anh.

“Cậu Giang Phóng này, mọi người đều biết cậu ấy là sinh viên hàng đầu của đại học Yến, nghe nói còn được những sinh viên khác tôn làm học thần. Con gái tôi cực kỳ yêu thích cậu ấy, còn nói với tôi rằng nguyện vọng lớn nhất của nó là muốn có chữ ký của Giang Phóng. Tôi liền nói với nó, ba có thể thỏa mãn nguyện vọng của con, nhưng với điều kiện tiên quyết là con cũng phải thỏa mãn một nguyện vọng của ba.”

“Nguyện vọng gì à? Tôi nói nguyện vọng của tôi cũng không cao, chỉ hi vọng con giống như Giang Phóng, trở thành học thần, để ba cũng tự hào một chút, nhưng nó lại nghiêm túc nói với tôi rằng nó có thể thỏa mãn một nửa nguyện vọng của tôi.”

“Tôi thầm nghĩ, một nửa nguyện vọng cũng tốt mà, không thể làm học thần thì chúng ta có thể thử làm học bá, lấy lùi làm tiến đúng không nào? Kết quả nó nói với tôi, nó có thể làm học dở, đều có một chữ học, chẳng phải chính là một nửa nguyện vọng sao? Hết cách, tôi không thể làm gì khác hơn là nói với nó, nếu đã như thế, ba cũng chỉ có thể thỏa mãn một nửa nguyện vọng của con, tặng con một bức ảnh của Giang Phóng.”

Lời này vừa nói ra, chọc cho mọi người dưới khán đài đều cười vang.

Người MC này vẫn luôn rất hài hước và rất biết cách ăn nói, dưới sự dẫn dắt của ông, bữa tiệc tối diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi phân đoạn này kết thúc, Kha Dĩ Hằng còn mời Giang Phóng tiện thể quyên góp chung.

“Quyên góp còn đi thành nhóm à?” Giang Phóng đưa mắt nhìn Tần Khả Khả cũng đã đứng dậy.

Tần Khả Khả nói ra danh ngôn kinh điển: “Tới cũng tới rồi (*).”

(*) Một trong những lý do dễ được tha thứ nhất, dù xảy ra chuyện gì không vui, nói những câu này thì có thể khiến trong lòng dễ chịu một chút, bao gồm: Tới cũng tới rồi, sống cũng không dễ dàng, đều là bạn bè, nó còn con nít, người cũng đã chết rồi, gần tới năm mới rồi.

Giang Phóng nhún nhún vai: “Được thôi.”

Thế là ba người cùng đi quyên góp, nhân tiện Giang Phóng cũng quyên góp giúp Giang Tề luôn.

“Thật ra cậu và Giang Tề là anh em, có thể quyên góp chung, sẽ không có ai nói gì cả.” Tần Khả Khả nhắc nhở.

Giang Phóng nói: “Không sao, cứ quyên góp đi, ở độ tuổi này mà Giang Tề có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì đã xuất sắc hơn rất nhiều bạn đồng trang lứa. Có một câu nói là “năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều”, nếu nó có năng lực thì cứ để nó quyên góp, hơn nữa chính nó cũng đồng ý.”

Kha Dĩ Hằng “chậc” một tiếng: “Trình độ tư tưởng này của hai anh em các cậu, rất nhiều người đều không thể đạt đến.”

“Mặc kệ người khác, làm tốt việc của bản thân là được.” Ngón tay Giang Phóng bất cẩn bị mực trên ngòi bút quẹt phải, “Tôi đi rửa tay, trở về sẽ tìm hai người.”

Kha Dĩ Hằng phất phất tay: “Được, cậu đi đi.”

Giang Phóng ra khỏi hội trường, vừa tìm được một nhân viên công tác, đang định hỏi vị trí nhà vệ sinh thì sau lưng đột nhiên bị một nguồn lực đụng vào, hình như có thứ gì đó chảy xuống.

Giang Phóng xoay đầu, phát hiện là một sao nữ không quen biết đụng vào mình, trên tay đối phương còn cầm một ly rượu vang đỏ, có hai phần ba đã bị đổ ra ngoài.

“Xin lỗi, xin lỗi, để tôi lau giúp anh.”

Người phụ nữ vội vàng xin lỗi Giang Phóng, còn dùng tờ giấy trên tay lau vết rượu vang dính ở sau lưng anh.

Giang Phóng ngăn lại, anh quay đầu nhìn phía sau lưng mình, phát hiện một vết rượu lớn, vô cùng rõ ràng trên bộ vest trắng.

“Không cần, không thể lau sạch được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, anh có quần áo dự phòng hay không? Thật xin lỗi, tôi bất cẩn bị vướng chân, không ngờ lại va vào anh, bộ đồ này có thể giặt được không?”

Người phụ nữ không biết làm sao, dáng vẻ điềm đạm đáng thương, nhất là khi hơi cúi đầu, mi mắt khẽ run lên, giống như một món đồ sứ dễ vỡ.

Giang Phóng – người đáng lẽ phải nhìn thấy lại nhắm mắt làm ngơ mà gọi điện thoại cho La Vĩ Kỳ, hỏi anh ta có mang quần áo dự phòng hay không.

Đúng là có thật, La Vĩ Kỳ cũng mang theo bộ trang phục mà anh mặc tham gia show thời trang lúc trước, nhưng để ở trên xe, phải ra ngoài lấy.

Giang Phóng và La Vĩ Kỳ tụ hợp, nhận ra người phụ nữ đi theo mình, anh dừng lại, người phụ nữ cũng dừng lại.

Người phụ nữ cắn răng nói: “Anh Giang, anh có thể đưa bộ đồ này cho tôi được không? Tôi nhất định sẽ giặt sạch giúp anh, nếu như giặt không sạch thì tôi, tôi sẽ bồi thường cho anh.”

Giang Phóng: “Một vết rượu vang lớn như vậy, giặt không sạch đâu, cô vẫn nên suy nghĩ đến chuyện bồi thường đi.”

Người phụ nữ có hơi bối rối.

Giang Phóng còn nói: “Đây là trang phục may đo cao cấp kiểu mới mà Augurit tặng cho tôi, có giá khoảng năm trăm ngàn, tối nay cô quyên góp bao nhiêu?”

Người phụ nữ càng bối rối hơn, “Một, một trăm ngàn.”

Giang Phóng: “Tôi cho bộ vest này bốn trăm ngàn, cô lại quyên góp thêm bốn trăm ngàn nữa, coi như tiền bồi thường quần áo cho tôi.”

Nói xong anh cũng đi khỏi.

Bỏ lại người phụ nữ đứng tại chỗ, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, cô ta đi đến một góc vắng người, gọi điện thoại cho ai đó.

“Tổng giám đốc Ngô, Giang Phóng hoàn toàn không hảo kiểu này của tôi, còn bắt tôi quyên thêm bốn trăm để đền tiền làm dơ quần áo của anh ta, nhưng tôi không có nhiều tiền đến thế.”

“Đồ vô dụng.”

Ngô Khải nổi giận đùng đùng cúp máy, hai ngày nay ông ta điều tra tư liệu đen của Giang Phóng, nhưng lại phát hiện anh vốn không có tư liệu đen nào cả.

Nếu đã không có, vậy thì chế tạo một ít tư liệu đen, cho nên ông ta liền phái người phụ nữ đến quyến rũ Giang Phóng.

Chỉ cần nắm được điểm yếu của Giang Phóng, ông ta không tin mình không thể chơi chết minh tinh này, ai ngờ người phụ nữ không có một chút tác dụng nào.

Người bên cạnh thấy mặt mũi ông ta tràn đầy tức giận, đảo mắt một vòng: “Tổng giám đốc Ngô, tôi có một cách.”

Giang Phóng thay quần áo xong trở lại, Kha Dĩ Hằng và Tần Khả Khả mới biết được quần áo ban đầu của anh đã bị người ta làm bẩn.

“Không loại trừ khả năng ngoài ý muốn, nhưng thành phần đối phương cố ý cũng rất cao.”

Tần Khả Khả vừa cắn hạt dưa hóng chuyện vừa nói.

Kha Dĩ Hằng: “Sao chị chắc chắn vậy?”

Tần Khả Khả: “Chỉ là gặp được quá nhiều mà thôi, cạnh tranh giữa các sao nữ đặc sắc hơn sao nam các cậu rất nhiều, đây đều là chuyện nhỏ.”

Giang Phóng gọi một nhân viên công tác đến, nhờ anh ta hỗ trợ lưu ý xem sao nữ đó có quyên góp hay không, hơn nữa cũng giải thích nguyên nhân, nhân viên công tác đồng ý, trước khi đi còn xin anh một tấm ảnh có chữ ký.

Hai người giơ ngón cái lên, “Chỉ tiếc là quyên góp dưới danh nghĩa của cô ta, đó chính là tiền bộ may đo cao cấp của cậu mà.”

Giang Phóng: “Không tiếc, nếu cô ta lấy danh nghĩa của tôi thì tôi mới phải lo lắng.”

Kha Dĩ Hằng: “Cũng đúng, lỡ như cô ta cố tình để lộ số tiền đã ra khỏi tài khoản của mình, người khác sẽ nghĩ rằng hai người có quan hệ mờ ám, cho dù sau này có làm sáng tỏ thì cũng rất xúi quẩy.”

Khi tiệc tối sắp kết thúc, nhân viên công tác mà Giang Phóng nhờ vả đi đến.

Anh ta nói sao nữ không quyên góp thêm tiền, nhưng mà có người quyên góp dưới danh nghĩa của cô ta.

Giang Phóng hỏi là ai.

Nhân viên công tác: “Là tổng giám đốc Ngô của Truyền thông Phong Hoá.”

Ngô Khải không thể nào ngờ rằng, Giang Phóng lại cho người chú ý tình hình quyên góp từ đầu đến đuôi.

Sau đó sao nữ lại gọi cho ông ta, bởi vì người bên cạnh vừa đề xuất một kế hay nên tâm trạng của ông ta rất tốt, liền bảo trợ lý quyên góp bốn trăm ngàn dưới danh nghĩa sao nữ.

“Cậu đỉnh thật, chuyện này đều có thể bị cậu nắm được.”

Kha Dĩ Hằng và Tần Khả Khả thảng thốt không thôi.

“Nhưng tổng giám đốc Ngô thua keo này, phỏng chừng sẽ lại bày keo khác.”

Giang Phóng: “Vậy cứ xem thử là ông ta hạ gục tôi trước, hay chính bản thân ông ta rớt đài trước.”

Hai người nghe được trong lời nói của anh có ẩn ý, cũng không biết anh định làm như thế nào.

Cùng lúc đó, chuyến bay của Trình Tứ đã hạ cánh.

Sau khi ra khỏi sân bay, hắn nhìn thời gian, nghĩ cũng không kém bao nhiêu nên liền gọi điện thoại cho Giang Phóng.

“Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Giang Phóng cầm điện thoại đi ra ngoài.

Vừa kết nối, giọng nói của Trình Tứ liền truyền đến.

“Tiệc tối từ thiện kết thúc rồi à, anh vừa xuống máy bay, có cần anh ghé qua đón em hay không?”

“Cũng sắp xong, vừa xuống máy bay chắc anh cũng mệt rồi, không cần tới đón em, em cũng đang định đi về, có lẽ chúng ta sẽ trùng hợp đến nhà cùng lúc.”

“Được, tiệc từ thiện tối nay như thế nào?”

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đầy ẩn ý của Giang Phóng.

“Thu hoạch rất phong phú, cố tình cho người tiếp cận em, hẳn là định chế tạo một ít scandal cho em.”

Sắc mặt Trình Tứ trầm xuống, “Anh đang điều tra chuyện của ông ta, qua hai ngày nữa chắc sẽ có tin tức.”

“Có thể điều tra thêm một nạn nhân tên là Mạch Hồng, có lẽ đối phương sẽ sẵn lòng ra mặt.”

Sau khi Kha Dĩ Hằng nói xong, Giang Phóng còn đặc biệt tìm kiếm thông tin rồi biết được tên của cô, có người đang cố gắng xóa đi dấu vết của cô trên Internet, nhưng phạm vi lan truyền quá rộng, nếu không phải nhà nước ra tay thì sẽ không thể làm được sạch sẽ như vậy.

“Được.”

Trình Tứ không muốn đợi đến ngày mai, nên trực tiếp gọi cho Chu Trạch Tuyên.

Chuyện Trình Tứ nhờ Chu Trạch Tuyên điều tra trong hai ngày nay là một vụ án lớn, sau khi điều tra một chút thì anh ta phát hiện bên trong rất rắc rối phức tạp, liên quan đến không ít nhân vật cộm cán, nhưng nếu có thể nhổ tận gốc những người này thì sẽ có thể làm tăng thêm một nét vô cùng nặng ký vào thành tích chính trị của anh ta.

Hai ngày vừa qua anh ta vẫn luôn điều tra, cũng tra ra một vài thứ, chỉ là còn thiếu một kíp nổ, có một số chứng cứ phải đợi đến khi bọn họ hành động thì mới có thể thu thập được.

Nếu Trình Tứ không liên hệ với mình, thì đến lúc đó Chu Trạch Tuyên cũng định liên hệ với hắn, nhưng không ngờ đối phương lại gọi tới trước.

“Nếu thật là vậy, anh lại nghĩ đến một kế hay là rút củ cải còn dính bùn (*).”

(*) Rút củ cải còn dính bùn [拔出萝卜带出泥]: Ví von những chuyện không viên mãn, còn dở dang chưa xong, kéo theo các phiền phức khác.

“Vậy thì làm phiền anh Trạch Tuyên trước tiên hãy tìm được cô gái đó, chuyện còn lại cứ để em lo.”

“Chuyện này cứ giao cho tôi, cậu yên tâm.”

Thời gian Trình Tứ và Giang Phóng trở về tiểu khu dường như là cùng lúc.

Ánh mắt đầu tiên khi trông thấy Giang Phóng, Trình Tứ liền nhận ra một vấn đề quan trọng.

Anh đã thay quần áo rồi!

Bộ vest trắng vừa thuần khiết vừa khao khát kia đâu?