Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 86




Những bức ảnh Giang Phóng đi thảm đỏ nhanh chóng được truyền về trong nước, có một số bức vẫn chưa qua chỉnh sửa, nhưng dù ảnh chụp không đủ ánh sáng thì sức hút của người đàn ông trên ảnh vẫn được thể hiện một cách tường tận.

Mẫu may đo cao cấp mới nhất của Augurit được khoác lên người anh, biểu cảm của anh thong dong mà tùy ý, cứ như một quý công tử tự phụ tao nhã bước ra từ thời Trung Cổ.

Có fan hâm mộ còn điều chỉnh lại độ sáng của bức ảnh rồi đăng lên lần nữa, sau đó vui quên trời đất ở Super Topic.

Sau khi truyền thông trong nước nhận ra Giang Phóng được Augurit đặc biệt chụp ảnh, thì cũng dồn dập chuyển tiếp ảnh và bài Weibo về chủ đề Giang Phóng tham gia show diễn thời trang.

Mặc dù đội tuyên truyền của Giải Trí Huy Hoàng không biết vì sao truyền thông đột nhiên lại lũ lượt kéo nhau chuyển tiếp, nhưng họ cũng tận dụng cơ hội này để marketing một đợt về gu thời trang của Giang Phóng.

Anti-fan che giấu lương tâm mà bôi xấu ở trong khu bình luận, còn nói rằng cứ tâng bốc Giang Phóng lên tận trời đi, chờ khi anh ta ngồi ở mấy hàng cuối của khán phòng thì chỉ có thể xấu mặt hơn thôi.

Nhưng không lâu sau, mặt bọn họ liền bị vả sưng vù lên.

Một đơn vị truyền thông trong nước đã đăng một bộ ảnh Giang Phóng đang xem buổi trình diễn.

Không phải mấy hàng cuối như anti-fan nói, Giang Phóng không chỉ ngồi ở hàng đầu tiên, hơn nữa còn ngồi ở vị trí chính giữa khán phòng – nơi có tầm nhìn tốt nhất, bên cạnh anh là tổng giám đốc Mads của Augurit, người đàn ông độc thân vàng kiêm công tử ăn chơi nổi tiếng toàn cầu, ngay cả cư dân mạng trong nước cũng đã nghe qua.

Cư dân mạng dồn dập cảm thán, Augurit thực sự đã cho người phát ngôn khu vực Trung Quốc là Giang Phóng đủ thể diện, trực tiếp sắp xếp Giang Phóng ngồi ở bên cạnh mình luôn.

Cũng có cư dân mạng nói Augurit chỉ đang diễn kịch, Augurit vốn tiến quân vào khu vực Trung Quốc muộn hơn các thương hiệu xa xỉ khác, nếu muốn chiếm lấy thị trường nội địa, đương nhiên phải khiến người dân trong nước nhìn thấy bọn họ coi trọng ngôi sao phát ngôn người Trung Quốc đến mức nào.

Thậm chí có anti-fan còn nói rằng Giang Phóng có được đãi ngộ như vậy là nhờ bọn họ, mặt còn lớn hơn cả Thái Bình Dương nữa.

Khu bình luận liền bị cư dân mạng lý trí chế giễu tạo ra thêm ngàn lầu.

Về phần Trình Tứ ngồi ở bên tay trái của Giang Phóng thì cũng bị fan của anh nhận ra, hình như người đàn ông này đã từng xuất hiện trong concert của Giang Tề, lúc đó hắn cũng ngồi chung với nam thần.

Nhưng sự chú ý của cư dân mạng vẫn đổ dồn vào những người nổi tiếng quen mặt ngồi ở hàng ghế đầu, cùng với việc cãi vã drama nhiều hơn.

Sau khi buổi trình diễn kết thúc, Trình Tứ và Giang Phóng được mời tham gia bữa tiệc tối của Augurit.

Tiệc tối của Augurit cũng là nơi những ông lớn tụ tập.

Mads đích thân dẫn Trình Tứ và Giang Phóng tới, họ vừa bước vào hội trường liền được mọi người chú ý, bao gồm mấy anh chị em cùng cha khác mẹ của Mads.

Ngay từ khi buổi trình diễn thời trang bắt đầu, bọn họ đã chú ý rằng thái độ của Mads đối với hai người này rất đặc biệt, nhất là với kẻ có vóc dáng kiên cường cao lớn, khí thế ép người kia. Mads rõ ràng đã thu hồi mặt cà lơ phất phơ thường ngày của mình, tuy thỉnh thoảng vẫn vui đùa vài câu, nhưng hầu hết đều giữ vẻ nghiêm túc đứng đắn, khiến người ta càng tò mò về thân phận của Trình Tứ hơn.

Nhưng dù sao Mads cũng là chủ bữa tiệc nên không thể ở bên cạnh hai người mọi lúc mọi nơi, mới giữa chừng thì anh ta đã bị người khác gọi đi.

“Ăn chút gì không?”

Buổi trưa Giang Phóng không ăn nhiều, nên sau khi buổi trình diễn kết thúc thì có hơi đói bụng, chờ Mads vừa rời khỏi thì anh liền kéo Trình Tứ đi tới trước bàn ăn.

Bởi vì vừa hay là giờ ăn tối, nên món ăn Augurit chuẩn bị không chỉ phong phú mà còn rất nhiều.

Trình Tứ trực tiếp cầm lấy một cái đĩa và kẹp gắp, “Anh còn chưa đói lắm, em có đói không? Muốn ăn gì để anh lấy cho em.”

Giang Phóng nhìn xuống, nói tên mấy loại mà mình chưa từng ăn, rồi vừa ăn vừa nhận xét, “Tiếc là lạnh hết rồi, không nếm được mùi vị ngon nhất.”

Trình Tứ: “Nếu em muốn thử lại thì ngày mai chúng ta sẽ đi ăn.”

Giang Phóng: “Không cần đâu, em nếm vài món mới vậy thôi.”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì có người không kìm lòng được mà bước tới trong sự không thức thời.

“Hello, tôi tên Nari, là em gái của Mads, các anh là bạn của anh tôi sao?”

Người đẹp tóc vàng mắt xanh mỉm cười với hai người, tự tin thể hiện khía cạnh hoàn mỹ nhất của bản thân.

Cách đó không xa, Mads đang nói chuyện với người khác thì nhìn thấy cảnh này, anh ta biết Nari có ý đồ gì, nhưng lại không bước qua ngăn cản bọn họ tiếp xúc với Trình Tứ, ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ. Nếu Trình Tứ dễ tiếp cận như vậy thì quan hệ giữa mình và hắn cũng không đến nỗi cứ dừng lại ở mức bạn thời đại học và cổ đông rồi.

Ánh mắt Nari rơi vào trên người Trình Tứ, trong lòng cô ta hoàn toàn cho rằng Trình Tứ cũng sẽ đáp lại mình vì phép lịch sự. Còn về phần Giang Phóng, cô ta nghe nói là một minh tinh, nhưng bọn họ càng tò mò về thân phận của Trình Tứ hơn, rất muốn biết hắn có phải là vị cổ đông lớn vẫn luôn đứng sau lưng ủng hộ Mads hay không.

Tuy nhiên ngoại trừ liếc nhìn cô ta một cái lần đầu thì sau đó Trình Tứ không chú ý đến cô ta nữa.

Giang Phóng nhìn thoáng qua biểu cảm kinh ngạc và lúng túng của cô ta, liền trả lời lưu loát bằng tiếng Anh: “Chúng tôi không phải là bạn của anh cô.”

Nari vẫn chờ anh nói tiếp, lại nhận ra đối phương không có ý định tiếp tục, trong lòng cô ta có hơi buồn bực, tại sao hai người Trung Quốc này không biết phép lịch sự tối thiểu vậy, nhưng để nghe ngóng danh tính của Trình Tứ nên cô ta vẫn cắn răng ở lại, không ngừng tìm thêm đề tài.

Cô ta không nhìn thấy, sự thiếu kiên nhẫn nơi mi mắt của Trình Tứ đã ngày càng rõ rệt.

Giang Phóng đã biết mục đích của đối phương, bất hòa với Mads, giống như đang hỏi thăm về thân phận của Trình Tứ.

Vậy mối quan hệ giữa cô ta với Mads liền rất dễ đoán.

Anh đang định tiễn cô ta đi thì nơi khóe mắt thoáng thấy có hai người nước ngoài đi tới.

“Xin hỏi anh có phải là Mr. Trình không?” Người nước ngoài vừa nói trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, ông mặc vest và đeo cà vạt, trên cánh tay kéo theo một người bạn gái có khí chất cao quý, hình như là vợ của ông.

Trình Tứ quay đầu nhìn ông một cái, nhưng không nhận ra.

Người nước ngoài vội vàng giới thiệu bản thân, “Tôi tên Keble, là kỹ sư kiêm luôn cổ đông nhỏ của AS, có thể anh không biết tôi, lúc trước tôi may mắn được gặp anh một lần tại trụ sở chính của AS, không ngờ lại được gặp anh thêm lần nữa ở bữa tiệc tối này của Augurit.”

Cuối cùng AS vẫn bị tập đoàn Trình Gia thu mua với mức giá thấp hơn.

Lúc trước Trình Tứ đi công tác chính là vì để giải quyết chuyện này.

Thời điểm đó, sau khi thông tin cổ đông lớn của AS quyết định bán tháo cổ phần bị truyền ra, dẫn đến lòng người trong nội bộ bàng hoàng, cổ phần bị giảm mạnh.

Không ít người ào ạt bán tháo cổ phần của AS, khiến giá cổ phiếu giảm hết lần này đến lần khác.

Keble thân là cốt cán trong nội bộ AS, cũng nhận thức được vấn đề của công ty, nếu như không thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì rất có thể sẽ bị hủy niêm yết.

Rất nhiều người đều bán cổ phần, nuôi ý định rút một khoản tiền trước khi AS mất giá. Nhưng ông vẫn luôn gắng gượng không bán, bởi vì ông có thông tin ngầm rằng có một công ty lớn chuẩn bị thu mua AS, nếu thành công thì AS liền có thể xoay chuyển tình thế, vì vậy thậm chí ông còn bí quá hoá liều, vay tiền mua một phần nhỏ cổ phần do các cổ đông khác bán ra.

Keble vô cùng may mắn khi mình không bán cổ phần đi, bởi vì ngay sau khi tin tức AS bị tập đoàn Trình Gia thu mua được lan truyền, giá cổ phiếu của AS đã tăng liên tục trong nhiều ngày, ông không chỉ không bị thiệt hại mà còn kiếm bộn tiền.

Khi vừa nhìn thấy Trình Tứ, Keble còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nhân vật lớn đã ra tay thu mua AS làm sao lại xuất hiện ở mấy bữa tiệc như thế này được, sau khi xác định mình không nhận sai người thì ông mới dám tiến tới chào hỏi.

Sự xuất hiện của Keble cũng cắt ngang quá trình luyên thuyên của Nari, sắc mặt Trình Tứ dịu đi một chút, hắn đưa tay ra bắt với ông, “Xin chào.”

Keble lại được quan tâm mà lo sợ, ông đã nhìn ra sự thiếu kiên nhẫn của Trình Tứ với “cô ba” của Augurit này từ lâu, nên sau khi chào hỏi xong thì ông liền rời đi.

Nari phát hiện Keble quen biết Trình Tứ, nên không còn mặt dày mày dạn nói chuyện với bọn họ nữa.

“Cuối cùng cũng đi.” Giang Phóng liếc nhìn Nari đạp giày cao gót đuổi theo Keble, tò mò hỏi: “Có phải AS đã bị anh mua lại không?”

Trình Tứ lấy cho anh một ly nước uống, “Ừ, chỉ dựa vào lời nói của ông ấy mà em đã đoán ra?”

Giang Phóng nhận ly nước rồi uống một ngụm: “Có thời gian em từng theo dõi tin tức, biết AS bị một công ty Trung Quốc mua lại, rất ít công ty có thực lực như vậy, chỉ là không chắc có phải tập đoàn Trình Gia hay không, muốn lấy được kỹ thuật của bọn họ, khó như lên trời.”

Trình Tứ: “Không hoàn toàn là công lao của tập đoàn Trình Gia, mà quốc gia cũng âm thầm đóng góp.”

Giang Phóng cũng đoán như thế, tập đoàn Trình Gia hợp tác với chính phủ cực kỳ chặt chẽ, Trình Tứ muốn thu mua AS thì cũng phù hợp với lợi ích quốc gia, “Có hơi nhàm chán, nếu không thì chúng ta về trước?”

Trình Tứ thả chiếc đĩa trong tay xuống, “Được.”

Hắn đã muốn rời khỏi từ lâu.

Một bên khác, Nari nhanh chóng đuổi kịp Keble và vợ của ông, đồng thời từ trong miệng ông biết được tin Trình Tứ là người khống chế cổ phần thực tế của AS.

Cô ta cũng loáng thoáng nghe đến thương vụ thu mua đình đám của nước D, người có thể mua lại AS thì địa vị chắc chắn không thấp.

Nari nói tin này cho các anh chị em khác biết.

“Kẻ đứng sau ủng hộ Mads rất có thể chính là người Trung Quốc này.”

“Nếu thật sự là hắn thì phải nghĩ cách lôi kéo, nhưng hình như hắn ta không có hứng thú với Nari, liệu hắn có thích đàn ông hay không?”

Đám người trò chuyện một hồi, lại không nhận ra Mads đang đứng ở sau lưng bọn họ, “Tôi khuyên mấy người nên dẹp suy nghĩ này đi, đắc tội với Trình, tôi cũng không bảo vệ được mấy người đâu.”

“Mads, tôi thấy là cậu đang sợ thì có, cổ đông lớn của Augurit, đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người, để xem người đó ủng hộ ai.” Anh trai ruột của Nari là Zachary đã muốn cướp quyền từ rất lâu.

Mads chỉ mỉm cười, anh ta chưa từng nghĩ rằng Trình Tứ sẽ ủng hộ một đám bất tài chỉ biết ăn chơi đàng điếm.

Trình Tứ nhờ một người phục vụ chuyển lời cho Mads, sau đó cùng Giang Phóng rời khỏi tiệc tối.

Mads không ngạc nhiên chút nào, anh ta còn không ngờ Trình Tứ có thể ở lại lâu như vậy, quả nhiên vẫn là vì Giang Phóng.

Cùng ngày, giới truyền thông trong nước phát hiện, Giang Phóng cấp tốc leo lên tiêu đề của các nhà truyền thông lớn ở nước ngoài, vô hình trung đã tiết lộ rằng Augurit xem trọng người phát ngôn này đến cỡ nào.

Nếu thật sự vì để lấy lòng người hâm mộ Trung Quốc thì Augurit hoàn toàn không cần làm đến mức này, chỉ ngồi ở hàng đầu tiên của show diễn thời trang là đã cho đủ thể diện rồi, không cần phải tiếp tục làm những thứ đó.

Bởi vì không có cánh truyền thông nước ngoài nào nhắc đến Trình Tứ, cho nên cư dân mạng và giới truyền thông trong nước không tài nào nghĩ ra được.

Nhưng có thể khẳng định rằng, dựa vào buổi trình diễn này mà Giang Phóng đã được giới thời trang công nhận, và sau này đương nhiên sẽ có nhiều tài nguyên thời trang mở cửa chào đón anh hơn.

Các ngôi sao khác cố gắng hết sức để chen chân vào giới thời trang, liên tục tham gia các tuần lễ thời trang khác nhau nhằm được giới này công nhận, có thêm nhiều tài nguyên hơn.

Nhưng đôi khi, có người trả giá tiền bạc và thời gian, năm nào cũng đến các tuần lễ thời trang lớn, nhưng lại chẳng nhận được gì.

La Vĩ Kỳ gửi tin nhắn cho Giang Phóng, biết anh đã rời khỏi bữa tiệc và đang trên đường trở về.

Trải qua show diễn thời trang của Augurit, tài nguyên thời trang của Giang Phóng đã hoàn toàn rộng mở.

Mới qua không bao lâu, anh ta đã nhận được lời mời từ rất nhiều tạp chí thời trang trong nước..

Trước đó, khi doanh số bán trước của tạp chí Vân Đóa bùng nổ, liền có không ít tạp chí thời trang ngỏ lời mời Giang Phóng, nhưng anh cảm thấy chụp một nhà là đủ rồi nên sau đó đã từ chối.

Bây giờ Giang Phóng đang tỏa sáng rực rỡ trong giới thời trang, được nhiều cánh truyền thông tranh nhau đưa tin, nên bọn họ lại ngỏ lời lần nữa.

Thậm chí có vài tạp chí còn chủ động đề nghị rằng có thể bàn bạc lại, La Vĩ Kỳ không dám trả lời ngay, mà quyết định hỏi ý kiến của Giang Phóng trước.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Giang Phóng và Trình Tứ tản bộ ở một công viên gần đó rồi mới trở về khách sạn.

“Anh vẫn luôn đứng đây chờ tôi?”

Ra khỏi thang máy, Giang Phóng nhìn thấy La Vĩ Kỳ đang đứng ở trước cửa phòng mình.

La Vĩ Kỳ chào Trình Tứ một tiếng trước, sau đó mới nói rằng cần bàn chuyện công việc với anh.

Giang Phóng mở cửa cho bọn họ vào trong, tiếp đó rót cho Trình Tứ một ly nước, “Anh muốn uống không?”

La Vĩ Kỳ không khát, hơn nữa anh ta nào dám có cùng đãi ngộ với Trình tổng nên liền vội vàng lắc đầu, “Tôi thì khỏi.”

Ánh mắt La Vĩ Kỳ đảo qua đảo lại giữa Giang Phóng và Trình Tứ, khó trách anh ta suy nghĩ nhiều, càng nhìn càng cảm thấy quan hệ của bọn họ không phải thân ở dạng thường.

Chẳng có thần tượng nào thân thiết với fan hâm mộ đến thế, nhưng trong làng giải trí vẫn có không ít sao nam cưới fan làm vợ.

La Vĩ Kỳ bình tâm lại, nói về lời mời của các tạp chí thời trang, đồng thời sẵn sàng tăng phí phát ngôn và tỷ lệ ăn chia cho anh.

“Không phải tôi đã nói rồi à, tạp chí chụp một nhà Vân Đóa là đủ rồi.” Giang Phóng không suy nghĩ thêm.

Phần lớn ngôi sao chụp tạp chí cũng là vì tài nguyên thời trang, sức thể hiện thời trang càng mạnh, thì cơ hội được tài nguyên thời trang xem trọng càng cao.

Tóm lại, vẫn là vì để phát triển sự nghiệp của ngôi sao đó.

Giang Phóng lại không cân nhắc nhiều như vậy.

La Vĩ Kỳ: “Nhưng mấy tạp chí thời trang ngỏ lời này toàn là những tạp chí hàng đầu trong nước, nếu từ chối thì có thể sẽ làm phật lòng bọn họ. Hơn nữa khi cậu càng ít chụp tạp chí thời trang, thì người trong ngành sẽ nghĩ tài nguyên thời trang của cậu quá tệ. Ngoài ra, fan hâm mộ cũng hy vọng cậu có thể chụp nhiều tạp chí hơn một chút.”

Giang Phóng: “Tôi không đi theo con đường thời trang này.”

Trình Tứ đột nhiên nói: “Nếu muốn đáp lại người hâm mộ, chi bằng chụp một bộ ảnh chân dung.”

Hai người nhìn về phía hắn, quên mất người này cũng là fan hâm mộ.

Tiếng lòng của hắn, ở một trình độ nào đó cũng có thể đại diện cho tiếng lòng của fan Giang Phóng.

Giang Phóng suy nghĩ một chút: “Có thể, hai tháng qua cũng nhờ có sự ủng hộ của fan. Nếu đây là mong muốn của họ, vậy thì chụp một bộ ảnh chân dung, anh hãy liên hệ với studio chụp ảnh, khi nào trở về thì chuẩn bị thêm.”

La Vĩ Kỳ không biết vì sao ảnh chân dung đột nhiên được quyết định, “Nói đến chuyện này, trước đó phía La Hiển Chu đã liên hệ với tôi.”

Trước đây La Hiển Chu chưa từng nghĩ sẽ có ngôi sao nào từ chối lời mời phát ngôn cho DADA, gã vốn cho rằng có lẽ bên kia đang có chơi trò “thả con tép bắt con tôm”, nhưng khi nghe tin Giang Phóng hợp tác với Augurit thì mới biết là không phải vậy.

Tuy nhiên gã vẫn chưa từ bỏ ý định, đã liên lạc với La Vĩ Kỳ mấy lần, nói rằng Giang Phóng là chàng thơ của gã, muốn làm nhiếp ảnh gia của anh thêm một lần nữa. Nhưng về sau Giang Phóng không chụp tạp chí, tạp chí điện tử cũng không, nên tất nhiên La Vĩ Kỳ sẽ không dễ dàng đồng ý.

Giang Phóng còn chưa mở miệng thì Trình Tứ đã bác bỏ: “Không chọn hắn ta, nếu không tìm được người nào tốt hơn thì tôi có thể giúp một tay.”

Nguyên tắc của Giang Phóng đôi khi cũng chia người, “Vậy không chọn anh ta.”

La Vĩ Kỳ: “…Không cần làm phiền Trình tổng, vậy thì không chọn La Hiển Chu, nhiếp ảnh gia có kỹ thuật chụp ảnh không thua kém anh ta cũng không ít.”

Chỉ là La Vĩ Kỳ có linh cảm, nếu La Hiển Chu biết chuyện này thì nhất định sẽ tới tìm mình.

Nói chuyện công việc xong, La Vĩ Kỳ cũng không dám ở lại lâu nên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt anh ta quét qua người Giang Phóng và Trình Tứ, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.

“Trình tổng, đã trễ thế này, anh không về phòng nghỉ ngơi sao?”

Giang Phóng: “Anh ấy ở chung với tôi.”

Phản ứng đầu tiên của La Vĩ Kỳ chính là phòng tổng thống có hai phòng bên trong, nhưng như thế thì cũng khá kỳ quặc, “Làm vậy liệu có tốt hay không?”

Giang Phóng: “Có gì không tốt, anh có thấy đôi người yêu nào chia phòng ngủ bao giờ chưa?”

La Vĩ Kỳ lau mặt, nhìn hai người vẫn bình chân như vại, cứ cảm thấy như người come out lúc này là mình, chứ không phải hai người bọn họ, cảm giác kỳ lạ trước đây giờ cũng đã có đáp án.

“Cậu… Các cậu bắt đầu từ khi nào?”

Giang Phóng: “Khi quay Phượng Lan Truyện.”

La Vĩ Kỳ: “…”

Thì ra lúc đó hai người đã âm thầm hú hí với nhau, thảo nào Trình tổng đi thăm quan còn mời cả đoàn phim ăn nhà hàng Ngọc Long, hóa ra khi ấy Trình tổng đang theo đuổi người ta.

“Giang Phóng, cậu là ngôi sao lưu lượng, mọi cử động đều thu hút sự chú ý, một khi xu hướng tính dục của cậu bị lộ thì người hâm mộ sẽ thoát fan ở quy mô lớn, phe đối thủ cũng sẽ bôi đen cậu cho tới chết.”

Có lẽ Giang phóng đã cân nhắc những điều này rồi, nhưng anh ta nghĩ vẫn phải nói cho rõ ràng, chuyện này giấu được thì còn tốt, nhưng nếu không giấu được thì sẽ rất nghiêm trọng.

Giang Phóng: “Tôi đang muốn nói với anh đây, chờ khi dự án thí nghiệm của tôi được phê duyệt, tôi sẽ từ từ rút khỏi giới giải trí, sau này sẽ tập trung làm nghiên cứu khoa học.”

La Vĩ Kỳ đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ ngày này sẽ tới nhanh như vậy, trong lòng anh ta khó tránh khỏi có chút hụt hẫng. Thật ra anh ta hy vọng Giang Phóng sẽ đạt được thành tựu cao hơn trước khi giã từ vòng tròn này, “Mấy ngày nay tôi còn nhận được rất nhiều lời mời từ các chủ thương hiệu, phải từ chối hết sao?”

Giang Phóng suy tư trong phút chốc: “Hàng nội địa, bảo đảm chất lượng thì có thể nhận.”

La Vĩ Kỳ vẫn luôn biết Giang Phóng vào giới giải trí là để kiếm tiền, nhưng ở chung càng lâu, anh ta càng nhận thấy thật ra con người anh tràn đầy tình cảm, trên người anh có rất nhiều ưu điểm, có đôi khi khiến người ta không thể không hoài nghi, rằng trên đời này có một người xuất chúng như vậy sao.

Bởi vì chuyện này, chờ sau khi bước ra khỏi phòng thì anh ta mới phát hiện, vấn đề xu hướng tính dục nghiêm túc như thế lại bị mình ngó lơ trong vô thức.

Nếu đặt việc này lên trên người nghệ sĩ khác thì hẳn là một quả bom hẹn giờ, nhưng nếu áp dụng vào người Giang Phóng, anh đã sắp rút khỏi giới giải trí, hình như cũng không có gì ghê gớm lắm?

Giang Phóng đóng cửa không được mấy giây thì cửa lại bị gõ, anh tưởng là La Vĩ Kỳ, nhưng mở ra mới biết là trợ lý của Trình Tứ.

“Xin chào cậu Giang, đây là quần áo của Trình tổng.” Trợ lý vội vàng đưa túi trên tay cho anh.

Giang Phóng nhận lấy, “Được, làm phiền rồi.”

Trợ lý vội xua tay: “Không phiền đâu, đây là công việc của tôi mà.”

Đóng cửa lại, Giang Phóng giao túi hành lý cho Trình Tứ: “Anh định ở lại mấy ngày?”

Trình Tứ lấy ra một bộ đồ ngủ, “Anh đi cùng với em, em tắm trước hay anh tắm trước?”

Nụ cười trên mặt Giang Phóng chợt sâu hơn, anh vừa đẩy hắn đi về phía phòng tắm, vừa trêu chọc ở sau lưng: “Tại sao phải phân thứ tự, tắ.m chung đi.”

Trình Tứ tưởng anh nói thật, lỗ tai hắn đỏ bừng lên, kết quả sau khi hắn bước vào phòng tắm thì cửa liền bị Giang Phóng đóng lại từ bên ngoài, giọng nói của anh truyền vào trong.

“Ngạc nhiên chưa?”

Trình Tứ cười bất đắc dĩ, trước đó lần nào anh cũng rất chủ động, khiến hắn quên rằng thỉnh thoảng Giang Phóng cũng rất thích trêu chọc mình.

Dù hắn thật sự rất muốn, nhưng đi ra ngoài vẫn nên cẩn thận thì hơn, so với việc công khai tình cảm của cả hai, thì hắn càng không muốn Giang Phóng bị mắng chửi dù chỉ là một chút.

Sáng hôm sau, Mads lái một chiếc xe thể thao màu vàng đầy phô trương tới khách sạn để đón bọn họ đến trụ sở chính của Augurit.

Xe của Trình Tứ cũng sang, nhưng chưa bao giờ có màu sắc sặc sỡ như vậy, vừa nhìn liền không khỏi nhăn mày ghét bỏ.

Hai người cùng ngồi ở ghế sau, xem anh ta là tài xế, Mads cũng không so đo.

Hôm nay anh ta lái chiếc xe thể thao bốn chỗ này chính là để chở bọn họ.

Về phần La Vĩ Kỳ và trợ lý của Trình Tứ thì phải tự đi.

Một trong các lịch trình của Giang Phóng hôm nay là tham quan trụ sở chính và gặp mặt nhà thiết kế của Augurit, để nhà thiết kế đo kích thước cho anh, rồi may một bộ vest mới, bộ vest này sẽ trở thành mẫu chế tác độc quyền của anh, mang một nét đặc sắc hoặc có logo của riêng anh.

Người đo kích thước làm mẫu chế tác độc quyền cho Giang Phóng chính là nhà thiết kế cao cấp nhất của Augurit – Amy, buổi trình diễn thời trang của Augurit có thể tổ chức thành công cũng là nhờ có công lao của ông.

Chờ khi ông đo kích cỡ xong, Trình Tứ bỗng nói: “Làm cho tôi một bộ nữa.”

Amy nhìn về phía vị cổ đông lớn đứng sau màn của Augurit, đây cũng là lần đầu tiên ông gặp gỡ, không ngờ lại trẻ tuổi như thế, “Ngài có yêu cầu gì không?”

Trình Tứ nhìn sang Giang Phóng: “Giống với kiểu dáng của cậu ấy.”

Amy hiểu ngay và luôn, ánh mắt ông nhìn về phía hai người cũng lập tức trở nên mập mờ, “Được.”

Biểu cảm của La Vĩ Kỳ trông như cần thở oxy gấp, ở chỗ riêng tư thì cũng thôi, đằng này giữa ban ngày ban mặt mà lại còn làm đồ đôi, đây chắc chắn là cặp đồng giới to gan nhất mà anh ta từng gặp.

Trợ lý Trình Tứ thì mù tịt, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Amy hành nghề hơn hai mươi năm, cũng không phải là chưa từng may đo vest đôi cho một cặp đồng giới nào, chỉ là khá hiếm.

Sau khi Amy đo kích thước cho hai người xong, Mads liền dẫn bọn họ đi thăm quan, trụ sở chính của Augurit là một tòa cao ốc, thiết kế bên trong lấy tông màu nhạt làm chủ đạo, tràn ngập vẻ đẹp đơn giản, thay vì nói là dẫn bọn họ đi tham quan, nhưng đúng hơn là đang thể hiện phẩm giá của Augurit cho người ngoài thấy.

Đi tham quan xong đã là giữa trưa, một nhóm người đi tới nhà ăn của Augurit, thời điểm này không có nhiều nhân viên đến dùng bữa.

Rất nhiều người đều thuộc dạng nghiện công việc, nếu không làm xong thì bọn họ sẽ không xuống ăn cơm.

Sang ngày mốt, Augurit còn sắp xếp cho Giang Phóng một buổi chụp hình tạp chí.

Trình Tứ xử lý công việc ở khách sạn xong rồi mới tới, quá trình chụp tạp chí diễn ra rất thuận lợi, lúc hắn đến thì đã kết thúc.

Giang Phóng đang trò chuyện với nhà thiết kế Amy, trông thấy hắn tới, hai người liền ngừng nói.

“Hôm nay không còn việc gì nữa, em muốn đi đâu?”

Trình Tứ thấy môi Giang Phóng hơi khô nên liền đưa anh chai nước.

Giang Phóng đưa điện thoại của mình sang, nhận nước rồi uống ngay, “Mua đồ dùm bạn cùng phòng của em, Mạc Vũ Thu muốn mua đồng hồ tặng bạn gái, Bạch Thăng Thủy muốn mua một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, còn lão Triệu, không nhắc tới cũng được, những thứ cậu ta muốn khá tạp nham.”

Trình Tứ nhìn những thứ cần mua hiển thị trên màn hình điện thoại của anh, “Loại giày thể thao phiên bản giới hạn này chắc chắn không dễ mua, để anh nhờ Mads hỏi thăm một chút, cậu ta có cách riêng, vậy thì sẽ nhanh hơn.”

Giang Phóng không từ chối, Bạch Thăng Thủy muốn đôi giày thể thao này đã được nửa năm, chỉ tiếc là ở trong nước không có, mỗi lần xem trận đấu bóng rổ của thần tượng thì cậu ta đều niệm một lần.

Buổi chiều, hai người đến trung tâm thương mại mua nốt những thứ còn lại, qua sáng hôm sau liền bay về nước.

Sau khi máy bay hạ cánh tại sân bay của thành phố Yến, La Vĩ Kỳ liền nhận được cuộc gọi từ Tiểu Đông, nói rằng sân bay có rất nhiều người chụp ảnh thuê, cộng thêm một số phóng viên truyền thông.

Giang Phóng đã gây được tiếng vang lớn ở nước ngoài, thậm chí truyền thông ngoại quốc còn đăng ảnh anh tham dự tiệc tối, không tiếc dùng rất nhiều từ ngữ hoa mỹ để ca ngợi anh. Những từ được sử dụng nhiều nhất chính là “quý công tử tao nhã của thế kỷ trước”, anh đã được giới thời trang chính thống công nhận, cũng xem như đã nổi tiếng trong giới thời trang toàn cầu.

Truyền thông trong nước gọi anh là đỉnh lưu huyền thoại nhất đất nước, chỉ dùng hai tháng liền đạt được thành tựu mà người khác có mất mười năm, thậm chí hai mươi năm cũng không làm được, nên đã cấp cho anh vinh dự cực kỳ cao.

Hồi đó chỉ có người chụp ảnh thuê và fan hâm mộ mới chạy theo anh đến sân bay, nhưng lần này vì để phỏng vấn trực tiếp Giang Phóng mà truyền thông cũng đổ xô tới chung.

La Vĩ Kỳ sợ người ta chụp được ảnh Giang Phóng ở cùng với Trình Tứ rồi suy ra những liên tưởng không tốt, nên liền mạnh dạn đề nghị Trình Tứ chờ Giang Phóng rời khỏi trước rồi hẵng đi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, Giang Phóng quyết định thông cảm một lần nên đã đồng ý.

Lúc chia tay, anh lén lút móc lấy ngón tay của Trình Tứ.

“Tối nay em đến tìm anh nhé.”

Trình Tứ kìm nén ham mu.ốn nựng mặt anh một cái, thấp giọng nói “được”.