Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 8




Dịch: Bơ Mặn.

Chương 8: Lật xe quá nhanh.

Mùa hè ở những ngôi làng hẻo lánh mát lạnh hơn ở thành phố nhiều.

Trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời muốn lặng lẽ xuất hiện đã bị dãy núi ở phía xa cản lại.

Cứ như đang nói, muốn vượt qua cửa ải của tôi thì cậu leo thêm một lát nữa đi.

Lúc sáu giờ rưỡi thì Thư Bác Duệ đã thức dậy, tối qua sau khi tắt máy quay và microphone, gã cùng Đỗ Tử Minh thương lượng suốt một đêm, cảm thấy không thể để hai anh em Giang Tề tiếp tục khiêu khích mình như vậy nữa, nhất định phải chấm dứt tình trạng này.

Trong một chương trình, nếu có người biểu hiện đặc sắc thì nhất định sẽ có người bị gạt ra rìa.

Bọn họ tham gia chương trình này là vì để có nhân khí (2) cao hơn, hiện tại chưa đạt được mục đích mà còn trở thành khách mời không có cảm giác tồn tại nhất chương trình, đây không phải là kết quả mà hai người mong muốn.


Cũng may là chương trình vừa bắt đầu quay, bọn họ còn có cơ hội cứu chữa.

Thư Bác Duệ suy nghĩ biện pháp suốt đêm, quyết định sẽ thiết lập nhân vật ngủ sớm dậy sớm trước.

Vào giờ này có lẽ không có khán giả trong phòng trực tiếp, nhưng chắc chắn sẽ có người lần lượt vào xem.

Chỉ cần lưu lại ấn tượng tốt cho họ, gã tin rằng sẽ có càng nhiều khán giả bị hấp dẫn bởi sức cuốn hút quyến rũ của mình.

Sau khi Thư Bác Duệ vệ sinh cá nhân xong thì vừa tròn bảy giờ, gã tràn đầy tự tin đi xuống lầu.

Nhân viên của tổ đạo diễn đã đứng canh ở trước máy quay từ lâu.

Thư Bác Duệ lên tiếng chào bọn họ.

“Bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài, không khí trong núi trong lành mát mẻ, hít vào cũng khiến chúng ta cảm thấy thư giãn nhẹ lòng, rất thích hợp để chạy bộ, hơn nữa còn có thể ngắm cảnh dọc theo cánh đồng ở hai bên, quả thật là một công đôi việc.”


Dường như nhân viên công tác có hơi giật mình, sau đó họ mới trả lời gã vài câu.

Thư Bác Duệ cảm thấy phản ứng của bọn họ có chút kỳ lạ.

Khi đi ra sân thì cuối cùng gã cũng đã hiểu lý do.

Có một người đang đi từ bên ngoài vào.

Trên đầu người nọ có chiếc mũ lưỡi trai màu đen quen thuộc.

Là Giang Phóng.

Trong tay Giang Phóng cầm một cái túi, thờ ơ đi về phía gã, sau lưng anh là mặt trời vừa tỉnh giấc, đang lặng lẽ ló đầu ra.

Khi anh đến gần, Thư Bác Duệ mới nhìn thấy quần áo trên người anh đã ướt đẫm, giọt mồ hôi chảy xuống theo đường cong của cằm, trượt vào bên trong lớp áo rồi biến mất không thấy nữa.

Vẻ mặt gã cứng lại.

Gã cứ nghĩ dậy lúc sáu giờ rưỡi là quá sớm.

Nhưng không ngờ có người còn dậy sớm hơn mình.

Giang Phóng đã chạy bộ xong, ngay cả thức ăn sáng cũng mua rồi, sớm nhất thì cậu ta cũng rời giường lúc năm giờ rưỡi.


“Cậu dậy sớm thật.” Thư Bác Duệ hít sâu một hơi, cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại.

Giang Phóng lười biếng liếc gã một cái, “Ừm, anh cũng dậy rất sớm.”

Câu này nghe rất giống lời nói khách sáo, nhưng Thư Bác Duệ lại cảm thấy là đối phương đang chế giễu mình.

Giang Phóng: “Anh định chạy bộ à?”

Vừa rồi Thư Bác Duệ đã nói trước ống kính rằng mình định chạy bộ, lúc này đương nhiên không thể nói khác, “Đúng vậy, tuy đang quay chương trình nhưng cũng không thể lơ là việc rèn luyện thân thể, trên đường chạy tiện thể mua bữa sáng luôn, chẳng phải cậu Giang cũng vậy hay sao?”

Gã đang nói bóng gió rằng Giang Phóng cũng thiết lập nhân vật.

“Anh Thư thật là tận tâm với nghề.” Giang Phóng để lại cho gã một nụ cười đầy ẩn ý rồi đi vào nhà.
Thư Bác Duệ cảm thấy sự chế giễu kia càng lớn hơn, nhưng hiện tại gã không nói gì được, chỉ có thể đi ra ngoài hoàn thành thiết lập nhân vật mà mình vừa tạo dựng.

Gã hoàn toàn không biết rằng, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng im lặng hạn hán lời với cảnh vừa rồi.

【 Cùng là dậy sớm chạy bộ, bảy giờ cũng không tính là sớm lắm, khi xuống lầu phát hiện không có một khách mời nào thì vẻ mặt lúc đó của anh ta trông vô cùng đắc ý.】

【 Lúc năm giờ rưỡi thì Giang Phóng đã thức dậy, đánh răng rửa mặt chỉ tốn có năm phút, anh ấy không dùng bất kỳ mỹ phẩm dưỡng da nào mà da mặt còn đẹp như thế, hu hu, tui thật ghen tị quá đi.】

【 Đằng trước lạc đề rồi, nhưng da mặt của Giang Phóng tốt thật, điều này hẳn là có liên quan đến việc anh ấy thường xuyên rèn luyện thân thể.】
【 Người vừa vào như tôi biểu thị mình hổng hiểu gì hết, có ai giải thích hộ phát được không?】

【 Để tôi nói cho, mấy người đằng trước đều không đáng tin, Giang Phóng bắt đầu chạy bộ từ hướng ngược lại với chợ nông sản, tôi đã điều tra rồi, một vòng chạy như vậy ít nhất cũng phải cỡ mười bảy đến mười tám kilomet, cùng là chạy bộ mà mục tiêu của Thư Bác Duệ chỉ có năm kilomet, tổng cả lượt đi lượt về luôn nha.】

【 Mặc dù biết minh tinh xây dựng hình tượng bản thân là chuyện thường như cơm bữa trên mấy show giải trí, nhưng chiếc xe này của Thư Bác Duệ lật hơi bị nhanh rồi.】

【 Tôi không thể hiểu được, Thư Bác Duệ muốn chạy bao nhiêu kilomet thì chạy bấy nhiêu, dù ít nhưng cũng là rèn luyện mà, ai quy định chạy bộ thì phải chạy xa hơn Giang Phóng, tại sao mọi người lại nhạo báng anh ấy, chẳng lẽ mấy người là thủy quân (3)?】
【 Mê Sách hả? Nếu khúc cuối Thư Bác Duệ không nói câu đó thì cũng sẽ không bị mọi người chế giễu như thế, chính anh ta thiết lập nhân vật mà còn nói bóng gió rằng Giang Phóng cũng làm giống mình, hai chuyện này có thể giống nhau sao?】

【 Chắc là Giang Phóng đã đoán được ngay từ đầu cho nên mới nói câu ‘tận tâm với nghề’ kia.】

【 Mấy người biết cái gì, Bác Duệ nhà tôi bình thường luôn rất bận rộn, vừa luyện thanh vừa tập nhảy, còn phải tham gia chương trình giải trí, đóng phim, lúc bận nhất thì phải làm việc đến hai ba giờ sáng, anh ấy nào có nhiều thời gian như vậy!】

【 Woww, phát hiện Mê Sách nguyên con.】

【 Đúng thế, idol nhà các bạn tối qua rất bận, bận đến nỗi không ăn cơm tối, là người đầu tiên trở về phòng đấy.】

Lúc này, số lượng Mê Sách ở trong phòng trực tiếp sao có thể lớn bằng số lượng người qua đường, fan Mê Sách vừa mới lú đầu lên đã bị mắng đến mức ẩn thân không dám ra.
Giang Phóng đặt bữa sáng trên chiếc bàn trong phòng khách, anh trở về phòng tắm rửa thay quần áo, sẵn tiện gọi Giang Tề dậy.

Giang Tề nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ thì liền muốn nằm xuống nướng tiếp.

“Em muốn anh đặt giờ dậy sớm cho em sao?” Giang Phóng đã biết cách trị cậu, chỉ thuận miệng nói một câu mà khiến cậu sợ đến mức tỉnh ngủ.

Giang Tề từng có một lần thức dậy đi vệ sinh lúc năm giờ hơn, lúc đó cậu phát hiện anh trai đã rời giường rồi, hơn nữa còn định ra ngoài chạy bộ.

Nếu bắt cậu dậy vào giờ đó thì cậu chắc chắn sẽ chết mất.

Khi chị em Tần Khả Khả và vợ chồng Vương Hạc xuống lầu thì đã là tám giờ sáng.

Bốn người vừa xuống liền ngửi được một mùi hương nồng nàn của cháo.

“Thơm quá.” Bụng của Vương Hạc và Chu Đồng Lâm lập tức kêu lên ùng ục, tuy tối qua họ nhờ Giang Phóng mua thức ăn đã chế biến nhưng ăn khi lạnh sao mà ngon bằng ăn khi nóng chứ.
“Ăn không?” Giang Phóng nấu một nồi cháo nấm hương cải thìa lớn, còn mua thêm một ít bánh ăn kèm với cháo.

Miệng Vương Hạc dù bảo ngại nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.

Tối qua bọn họ có ngửi được mùi thơm bay lên từ dưới lầu, nhưng vì chưa quen thân nên họ mới không xuống.

Hôm nay Giang Phóng chủ động mời, cộng thêm Vương Hạc rất muốn nếm thử nên đã mặt dày ngồi cùng.

Chu Đồng Lâm thấy vợ ngồi xuống, nếu hắn cứ đứng thì cũng kỳ nên đành ngồi vào bên cạnh.

Tần Viên Viên định múc cháo cho họ thì Vương Hạc từ chối khéo, cô quay sang bảo chồng mình làm.

Tám giờ rưỡi, khi mọi người đã ăn gần xong thì cuối cùng Thư Bác Duệ trở về với một thân nhễ nhại mồ hôi, nhìn thấy những người khác sắp ăn xong, sắc mặt của gã dần dần trầm xuống.

“Cậu ta bị sao thế?”
Thật ra Tần Khả Khả đã đoán được nhưng vẫn cố tình hỏi như vậy.

Giang Phóng: “Ra ngoài rèn luyện cơ thể, thuận tiện mua bữa sáng.”

Tần Khả Khả liếc nhìn mặt trời đã ló dạng ở bên ngoài, không nhịn được mà cười ra tiếng.

Đương nhiên, khoảng thời gian nhàn nhã như thế này rất ngắn, tổ đạo diễn sẽ không để bọn họ cứ tiếp tục thảnh thơi như vậy.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều ăn xong, tập trung ở phòng khách thì bọn họ mới công bố nhiệm vụ đầu tiên.

Giang Phóng khẽ nhíu mày: “Còn phải làm nhiệm vụ nữa à?”

Tần Khả Khả: “Cậu không xem show thực tế sao?”

Giang Phóng: “Phim tài liệu có tính không?”

Tần Khả Khả: “Đương nhiên là không tính.”

“Được rồi, tiếp theo sẽ công bố nhiệm vụ thứ nhất, trong số các bạn có người còn khá ít tiền, sau năm ngày chắc cũng rỗng túi nên bây giờ sẽ có một cơ hội kiếm tiền dành cho mọi người.”
“Chắc là mọi người cũng đã thấy được ở hai bên đường có một số lượng lớn lúa mì chín, nhiệm vụ của chúng tôi rất đơn giản, các khách mời sẽ dùng máy cắt lúa để giúp các hộ nông dân ở đây thu hoạch lúa mì, thu hoạch một mẫu (5) sẽ nhận được mười tệ, hai mẫu là hai mươi tệ, cứ thế mà suy ra, và không có giới hạn cao nhất.”

Tổng đạo diễn vừa dứt lời thì khuôn mặt các khách mời lập tức suy sụp ngay.

Bọn họ không biết dùng máy cắt lúa, cũng không biết thu hoạch lúa mì ra sao.

Với lại, một mẫu đất thì rộng cỡ nào?

Bọn họ hoàn toàn không có chút khái niệm nào cả.

Chỉ có vẻ mặt của Giang Phóng là có hơi kinh ngạc, nhưng phần lớn mặt anh bị vành nón che khuất nên những người khác không nhìn thấy được.

Đây chính là hiệu quả mà tổ đạo diễn mong muốn, nếu mấy người đều biết làm thì chương trình này còn có gì để xem nữa chứ.
“Bây giờ mọi người chuẩn bị đi, hai mươi phút sau chúng ta sẽ xuất phát.”

Giang Tề đang chuẩn bị đứng lên thì bả vai lập tức bị đè xuống.

Giang Phóng nói: “Em không cần đi, ở lại tập trung đọc sách.”

Giang Tề: “???”

Giang Tề: “Anh hai, anh nghiêm túc hả?”

Giang Phóng: “Nhìn anh có giống đang giỡn không?”

Giang Tề: “... Không giống.”

Giang Phóng: “Đọc sách cho đàng hoàng, anh quay phim giúp tôi trông nó nhé, nếu nó dám lười biếng, mà thôi, nếu như nó có hối lộ anh thì sau này tôi cũng có thể xem lại được.”

Giang Tề: “...”

Anh trở thành con giun trong bụng em từ khi nào vậy?

【 Ha ha ha ha, Tiểu Tề thật là thê thảm, bị anh trai xử lý trong vòng một nốt nhạc.】

Hai mươi phút sau, ngoại trừ Giang Tề, bảy người khác lên xe do ekip chương trình sắp xếp để đi đến nơi làm nhiệm vụ.
Giang Tề rất hâm mộ khi bọn họ có thể ra ngoài chơi, còn cậu lại chỉ có thể ở lại trong nhà học kiến thức cấp ba, thật là một cực hình mà.

“Chúng ta có thể thương lượng hay không?” Giang Tề vẫn chưa từ bỏ ý định mà bắt chuyện với người quay phim.

Người quay phim: “Tôi thấy cậu nên bỏ cuộc đi, dù tôi có đồng ý giúp cậu thì anh trai cậu cũng sẽ biết thôi.”

Giang Tề nhìn mấy quyển sách trên bàn mà càng thêm đau đầu: “Haizz, chẳng phải tôi đến để tham gia chương trình giải trí à, vì sao lại hoàn toàn không giống với những gì tôi đã tưởng tượng, cứ như tôi đang tham gia một chương trình giải trí giả vậy.”

Người quay phim nén cười, máy quay cũng rung theo.

Khán giả trong phòng trực tiếp cũng bị cậu chọc cười.

Lúc này người đại diện La Vĩ Kỳ cũng đang xem trực tiếp, vẻ mặt của anh ta có hơi ảo ma Canada.
Anh ta mở weibo của Giang Tề ra, chỉ trong vòng một đêm, lượng theo dõi weibo của cậu đã tăng thêm một trăm ngàn lượt, phần lớn các cuộc thảo luận có liên quan đến Giang Tề cũng chuyển sang hướng tích cực, hơn nữa còn là dưới tình trạng fan hâm mộ của cậu không tiến hành khống bình (4).

Thời điểm biết được Thư Bác Duệ cũng sẽ tham gia chương trình này, anh ta liền nói với Giang Tề, Thư Bác Duệ nhất định sẽ mượn chương trình để kéo giẫm và cọ nhiệt cậu, bảo cậu chuẩn bị tâm lý trước cho đỡ bỡ ngỡ.

Trước đây khi Giang Tề nói sẽ mời anh trai tham gia chương trình, La Vĩ Kỳ còn lo rằng liệu anh trai có kéo chân em mình hay không, đâu có ngờ, anh trai không những không kéo mà còn mang em trai cùng lên hương.

Tất cả chỉ qua một đêm!

Khoảng hai giờ khuya hôm qua La Vĩ Kỳ mới chợp mắt được, bởi vì liên tục có người gọi điện thoại cho anh ta, có công ty nhà mình gọi đến, cũng có những công ty khác, ngoài ra còn có rất nhiều người tự xưng là người đại diện của công ty XX nào đó, bọn họ đều tìm anh ta để nghe ngóng xem anh trai Giang Tề có ý định debut hay không.
Nếu không phải Giang Tề đang tham gia chương trình, điện thoại bị ekip chương trình tịch thu theo thông lệ thì anh ta nghĩ có thể mình cũng sẽ không kìm lòng được mà gọi cho cậu.

“Anh La, có điện thoại tìm anh này, họ nói không thể liên lạc với số điện thoại của anh, hình như họ muốn nói chuyện hợp tác.” Giọng nói của trợ lý cắt ngang suy nghĩ của anh ta.

“Anh biết rồi, chuyển máy cho anh đi.”

*

Năm giờ chiều, lúc Giang Tề còn đang đau đầu nhức óc vì đề toán thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, các khách mời đi làm nhiệm vụ đã trở về.

Giang Tề lập tức buông bút chạy ra, người đầu tiên xuống xe chính là Giang Phóng.

“Anh hai, anh và mọi người đã về rồi, nhiệm vụ diễn ra thế nào, có suôn sẻ hay không?”

Như là sợ Giang Phóng hỏi về việc học của mình, vừa thấy mặt thì cậu đã hỏi một đống vấn đề như súng liên thanh nã đạn.
Giang Phóng liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của cậu, nhưng anh cũng không vạch trần, “Mọi việc khá suôn sẻ.”

Vẻ mặt của các khách mời xuống sau tràn đầy sự giận dỗi oán trách.

Chỉ suôn sẻ thôi à?

Đó gọi là siêu suôn sẻ mới đúng!



(1) Lật xe [翻车]: Ý chỉ nói một đằng làm một nẻo, nói trước bước không qua, hay tự tay vả mặt mình.

(2) Nhân khí [人气]: Độ nổi tiếng, độ phổ biến của minh tinh, thể hiện qua lượng fan hâm mộ.

(3) Thủy quân [水军]: là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng - dìm, phát tán thông tin hay gian lận số liệu của một tác phẩm nào đó).

(4) Khống bình [控评]: Khống chế bình luận, ví dụ khi idol bị bôi đen thì fan của họ sẽ lên bình luận đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài viết bôi đen, sau đó fandom sẽ vào đẩy bình luận đó lên top và ẩn những bình luận tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top. Đó gọi là khống bình.
(5) Một mẫu đất [一亩地]: Bằng 3600 mét vuông.