Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 72




Người đến chính là Trình Tứ, trên người hắn vẫn còn mặc bộ đồ vest màu xám khi đi công tác, nhìn qua có vẻ không ăn nhập với các du khách đi ngang qua sau lưng.

Giang Phóng nhìn thấy hắn xuất hiện thì có hơi bất ngờ, đồng thời cũng có chút vui mừng, bởi vì chênh lệch múi giờ, nên thời gian rảnh gần đây của bọn họ đều không khớp với nhau.

"Đã công tác xong, cũng rất lâu rồi tôi không đến biển để thư giãn." Trình Tứ kéo kéo cà vạt, ở đây quá nóng, áo sơ mi dưới lớp áo vest của hắn đã ướt đẫm.

Giang Phóng đưa chai nước cuối cùng cho hắn, "Uống một ngụm trước đi, đừng để bị nóng đến nỗi mất nước."

Sau khi nhận lấy, Trình Tứ liền uống một hơi hết nửa chai.

【 Giọng nói thật là ấm áp dễ nghe, anh quay phim không thể chỉa ống kính lên trên một chút sao, muốn xem gương mặt của anh ấy, vóc dáng đẹp như vậy, chắc là khuôn mặt cũng phải rất ưa nhìn!】

Chỉ có nửa người của Trình Tứ xuất hiện trong ống kính, khán giả trong phòng livestream không nhìn thấy mặt của hắn, chỉ có thể ngứa ngáy trong lòng mà nhìn chằm chằm vào màn hình, nuôi ý định bắt lấy khoảnh khắc người đàn ông bước vào trong ống kính.

Nhưng tiếc là ống kính bị cố định, trừ phi Giang Phóng đi ra khỏi quầy bán quà vặt thì người quay phim mới di chuyển theo anh, từ đó góc nhìn mới có thể thay đổi.

Đối phương cố gắng tránh đi máy quay, người quay phim cũng không thể nào ép mặt người ta vào ống kính được.

Hơn nữa với một người có khí thế như vậy, dù sao cũng không thể là người bình thường.

Trình Tứ biết Giang Phóng phải ghi hình chương trình, nên cũng không tiếp tục ở lại quấy rầy anh, uống nước xong, hắn liền báo với Giang Phóng một tiếng rồi đi trước.

Trước khi đến, hắn đã bảo trợ lý mua một căn biệt thự hướng biển, lúc đến nơi, đã có một trợ lý chờ hắn ở trước biệt thự.

Trợ lý là do Từ Kiệt Lượng cử tới, biết Trình tổng muốn ra đảo nên anh ta liền cử một trợ lý đến chờ từ trước.

"Trình tổng, đây là quần áo để thay mà trợ lý Từ bảo tôi đưa cho anh." Bình thường trợ lý rất ít khi đối mặt trực diện với Trình Tứ nên có hơi lo lắng.

Trình Tứ cầm lấy túi đựng quần áo, vừa nhìn thoáng qua thì hắn liền nhíu mày lại, hắn giơ một cái quần lên: "Đây là quần bơi?"

Trợ lý cẩn thận từng li từng tí nói: "Anh không xuống biển bơi sao?"

Trợ lý Từ nói tổng giám đốc Trình muốn đi biển chơi, bảo cậu ta chuẩn bị vài bộ quần áo mang theo, theo cậu ta nghĩ đã đi biển chơi thì hiển nhiên là phải bơi lội.

Trình Tứ ném chiếc quần bơi lên trên ghế, "Sau này đừng lấy kiểu quần sịp bơi này nữa."

"Vâng." Trợ lý đã hiểu, Trình tổng không thích quần bơi kiểu này, để phòng hờ, mỗi loại quần bơi cậu ta đều lấy hai cái.

Trình Tứ thay sang đồ thường, trợ lý thấy sau khi hắn ra khỏi phòng liền bước thẳng ra ngoài, thì cũng định đuổi theo, "Cậu có thể về rồi."

Trợ lý mở to mắt ngạc nhiên, nhưng trợ lý Từ đã bảo cậu ta ở lại để chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Trong lúc sửng sốt, bóng dáng của tổng giám đốc Trình đã biến mất ngay trước mắt cậu ta.

Trợ lý không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho trợ lý Từ, kể tình hình ở đây cho anh ta biết.

Từ Kiệt Lượng nghe xong thì im lặng hai giây: "Thôi kệ, vậy cậu trở về đi."

Phỏng chừng Trình tổng cũng không muốn trợ lý ở lại đó làm phiền hắn và Giang Phóng, anh ta đã từng cho rằng có lẽ đời này Trình tổng cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào, chứ đừng nói tới việc biết cách theo đuổi người ta.

Kể từ sau khi Trình tổng quen biết Giang Phóng, anh ta liền thay đổi suy nghĩ này.

Đầu tiên là đưa người ta đến tiểu khu mà mình sống, tuy không ở chung dưới một mái nhà, nhưng ai cũng biết chỗ tốt của việc gần quan được ban lộc.

Trên đường đi công tác lần này, lại chạy tới chỗ người ta ghi hình chương trình, làm tròn lên nghĩa là cùng nhau đi du lịch rồi.

Cái này không chỉ là biết thôi nhỉ?

Trình Tứ không nghe theo lời Giang Phóng là ở lại trong nhà nghỉ ngơi, sau khi rời khỏi biệt thự hướng biển, hắn ngồi xe đưa đón đi đến vị trí ở gần quầy bán quà vặt.

Giang Phóng vẫn đang tiếp những khách du lịch đến mua nước nên không chú ý tới hắn.

Năm giờ rưỡi chiều, chân trời vẫn sáng sủa như cũ.

Khách du lịch đến mua nước chỉ nhiều chứ không ít hơn, còn có vài người không rời đi mà trực tiếp ngồi ở bên ngoài quầy bán quà vặt.

"Anh tên gì thế, có bạn gái chưa?" Một người đẹp con lai thân mặc bikini, có đường nét ngũ quan khá sắc sảo dựa vào trên bàn của quầy bán quà vặt, sau khi liên tục bị từ chối về đề nghị kết bạn Wechat và trao đổi hộp thư, cô vẫn không hề bỏ cuộc.

Giang Phóng bình tĩnh nói: "Tôi có bạn gái rồi."

Người đẹp con lai không bất ngờ chút nào, vẻ ngoài đẹp trai như vậy, có bạn gái cũng là chuyện bình thường, người đẹp có tính cách cởi mở lập tức nói: "Không sao cả, tôi không ngại."

Giang Phóng: "Tôi ngại."

【 Quào, đây là người thứ mấy rồi?】

【 Trả lời đằng trước, hôm nay tôi cố tình đếm, đã là người thứ năm mươi mốt rồi, con số này vẫn còn khá tốt.】

【 Mấy người trước đó nghe nói có bạn gái thì đều thức thời rời đi, cuối cùng cũng gặp được một người không biết điều rồi.】

"Tôi chờ hai người chia tay cũng được." Người đẹp con lai đánh giá anh một lượt rồi nói: "Với nhan sắc như vậy mà bá.n nước ở đây thì thật có lỗi với gương mặt này, tôi thấy chiều cao của anh cũng không tệ, có hứng thú đi làm người mẫu hay không? Đi một show, còn kiếm được nhiều tiền hơn so với việc anh bán nư.ớc ở đây một năm."

Giang Phóng chỉ vào máy quay cố định ở bên cạnh, "Tôi cũng có thể đi ghi hình chương trình giải trí."

Đúng lúc người quay phim đang đi vệ sinh, máy quay được đặt trên chiếc kệ ở bên phải Giang Phóng, do ống kính hướng về phía anh nên những du khách đến sau cũng không chú ý tới.

Lúc này người đẹp con lai mới kinh ngạc, "Anh là ngôi sao?"

Giang Phóng gật đầu.

Người đẹp con lai không chỉ không chùn bước, mà còn vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá, tôi có thể theo đuổi anh không?"

Giang Phóng không thể không lặp lại một lần nữa: "Tôi có bạn gái rồi."

Người đẹp con lai lắc đầu nói: "Nếu anh không phải người nổi tiếng thì tôi còn tin rằng anh có bạn gái, nhưng một người điển trai như anh, hơn nữa còn là ngôi sao ở Trung Quốc, vậy thì chưa chắc anh đã có bạn gái."

Đây là một lời ngụy biện, nhưng Giang Phóng đúng thật là không có bạn gái.

Người đẹp con lai không ra bài theo lẽ thường, cô đột nhiên vươn tay muốn nắm lấy tay Giang Phóng, tuy Giang Phóng phản ứng rất nhanh, nhưng khoảng cách quá gần, đầu ngón tay anh vẫn bị đụng trúng.

Trùng hợp là góc quay này cũng nằm trong ống kính, khán giả không nhìn thấy người đẹp con lai, nhưng lại nhìn thấy một bàn tay với bộ móng sơn màu xanh lam của bầu trời đêm (*) đột nhiên xuất hiện ở trong màn ảnh, lại còn chạm vào ngón tay của Giang Phóng.

【 A a a a ngón tay của nam thần bị sờ rồi!】

Người đẹp con lai vốn không sợ xuất hiện trong ống kính, cô còn chủ động thò người vào trong quầy bán quà vặt.

Cuối cùng khán giả cũng thấy được nhan sắc của cô, đúng là một cô gái rất xinh đẹp, khó trách cô lại tự tin như vậy.

Giang Phóng hiếm khi gặp phải người theo đuổi nhiệt tình như thế, anh vừa định mở miệng thì có một bóng người cao lớn đi tới.

"Ông chủ, cho tôi một chai bia."

Giang Phóng nhướng mày, nhìn xem Trình Tứ đến giải vây cho mình, anh cười nói: "Đã bán hết bia rồi, chỉ còn nước ngọt và nước suối thôi."

Trình Tứ: "Vậy bán một chai nước suối đi."

Người đẹp con lai thấy có khách tới, liền tạm thời đứng yên lại, cô nghiêng đầu nhìn Trình Tứ một cái, nhưng vừa nhìn thì đã không thể rời mắt.

Hôm nay cô trúng vận gì thế này, vậy mà lại gặp được hai anh chàng đẹp trai cực phẩm.

"Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?"

Người đẹp con lai cũng không ngại cho mọi người biết trình độ thay lòng đổi dạ của mình nhanh cỡ nào, hình tượng lạnh lùng này cũng là sở thích của cô, cô thích nhất là những thứ có tính thử thách.

Trình Tứ lạnh lùng liếc cô một cái rồi nói: "Tôi là gay."

Nụ cười của người đẹp con lai cứng lại, dù có tính thử thách thế nào thì cô cũng không thể bẻ thẳng người ta lại, vậy nên ánh mắt cô lại dời về phía Giang Phóng một lần nữa.

Giang Phóng cầm chai nước suối đưa cho Trình Tứ.

Ở chỗ ống kính không quay được, Trình Tứ liền kéo tay anh rồi nắm lấy, ngón tay hắn còn cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Người đẹp con lai thấy Giang Phóng không tránh ra thì lập tức hiểu ngay, thì ra hai người đều là gay, cô lườm Giang Phóng một cái, còn dám lừa cô nói đã có bạn gái.

Khán giả trong phòng livestream phát hiện âm thanh ồn ào của bãi biển đã biến mất, dường như thiết bị thu âm đã bị người ta tắt đi, khoảng bốn, năm giây sau thì âm thanh mới có lại, nhưng qua rất lâu cũng không có ai lên tiếng.

Sau sáu giờ, nhân viên công tác của thắng cảnh đến bàn giao, Giang Phóng nói với Trình Tứ rằng mình còn phải ghi hình chương trình, nên tạm thời tạm biệt hắn.

Bữa tối do ekip chương trình cung cấp, ăn xong mọi người còn chơi một trò đếm số nho nhỏ, Giang Phóng hiếm khi mắc lỗi, thế là liền bị mọi người trêu ghẹo.

Buổi tối lại là hoạt động nhặt rác tập thể, hôm nay là lần nhặt cuối cùng.

Hôm sau, ekip chương trình sắp xếp cho mọi người đi trải nghiệm các trò chơi trên biển.

Vì sự an toàn của các khách mời, bọn họ còn mời những người có chuyên môn đến hướng dẫn.

Do hôm nay không phát sóng trực tiếp nên mọi người chơi rất thỏa thích.

Chờ khi ekip chương trình thu thập đủ tài liệu cần thiết, kết thúc buổi livestream của tập bốn thì không còn hạn chế khách mời nữa.

Ngoại trừ hai nhóm Giang Phóng và Tần Khả Khả tạm thời không bị sắp xếp công việc, thì hai nhóm khách mời khác do có hoạt động nên sau khi kết thúc ghi hình, bọn họ không thể không rời khỏi hòn đảo nghỉ dưỡng này ngay trong ngày.

Giang Tề nhìn về phía chị em nhà họ Tần: "Chị Khả Khả, không phải gần đây chị rất bận à, sao còn có thời gian ở lại đây thế?"

Tần Khả Khả đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi, "Cậu này tôi mới là người nên hỏi các cậu mới đúng."

Tần Viên Viên không nhịn được mà nói: "Chị tôi vốn có việc, nhưng lại bị cướp vai mất rồi."

Bây giờ không phải lúc ghi hình, cũng không có quá nhiều người nên cô không còn dè dặt như trước.

Tần Khả Khả liếc cô một cái: "Nhiều chuyện quá đi."

Vẻ mặt Giang Tề đầy kinh ngạc, "Không phải là bộ phim Bão Tuyết chứ?"

Bão Tuyết là một bộ phim IP (*) không tệ, nhân vật nam chính đã được quyết định, nhưng nhân vật nữ chính vẫn chậm chạp chưa quyết, lúc trước cậu nghe nói hình như định mời Tần Khả Khả.

(*) Phim IP: Là các bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh được cải biên, chuyển thể từ tiểu thuyết mạng, trò chơi, anime,... đã có một lượng fan nhất định trong nước.

Tháng này Tần Khả Khả mượn 《 Cuộc sống ngôi sao 》 mà đã tăng được khá nhiều fan, danh tiếng bay lên, cũng nhận được thêm không ít tiền lãi.

Giang Phóng vừa gọi điện cho Trình Tứ, nói cho hắn biết rằng mình đã ghi hình xong, anh vừa bước tới liền nghe bọn họ nói chuyện: "Sao vậy?"

Giang Tề liếc nhìn Tần Khả Khả, vừa rồi cậu nhanh mồm quá, nếu thật sự là Bão Tuyết thì Tần Khả Khả đúng là xui tận mạng.

Khó khăn lắm mới có thể diễn vai nữ chính của một bộ phim IP không tệ, nhưng lại bị đổi vai trước thềm công bố chính thức, chuyện này cho dù là ai gặp phải thì cũng sẽ không vui vẻ gì.

"Không có gì."

Tần Khả Khả phủ nhận, Giang Tề cũng khó nói thêm.

Giang Phóng biết là có chuyện, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tôi có một người bạn đến đây chơi nên sẽ không ở cùng mọi người."

Giang Tề giật mình, "Anh hai, bạn anh đến đây khi nào?"

Giang Phóng: "Chiều hôm qua, em có thể đi chơi cùng hai người họ."

Giang Tề: "Không, em muốn đi theo anh!"

Tần Khả Khả: "Tôi và Viên Viên muốn đến chơi chỗ của con gái, không tiện đâu."

Cuối cùng, Giang Phóng vẫn phải mang cục nợ Giang Tề theo.

Hai người thu dọn đồ đạc xong rồi mới đi tới biệt thự mà Trình Tứ ở.

Hôm nay tập đoàn Trình Gia có một cuộc họp, Trình Tứ cũng phải có mặt, nhưng hắn không ở thành phố Yến, thế là cuộc họp offline liền biến thành cuộc họp online.

Đây là lần đầu tiên Từ Kiệt Lượng nhìn thấy Trình tổng mất tập trung trong lúc họp.

Sau khi cuộc họp kết thúc, các quản lý cấp cao khác lần lượt tắt video họp, Từ Kiệt Lượng đang chuẩn bị làm báo cáo tổng kết thì giọng nói của Trình tổng chợt vang lên.

"Trợ lý Từ, anh có người bạn nào rất thân với lại thường xuyên liên hệ hay không?"

Từ Kiệt Lượng không rõ lắm, anh ta gật đầu nói: "Thưa Trình tổng, tôi có một người bạn thời thơ ấu, đã quen hơn hai mươi năm."

Trình Tứ nhìn tay mình rồi nói: "Nếu anh làm một chuyện gì đó với bạn thời thơ ấu của mình, nhưng sau đó bạn anh không hỏi gì cả, vậy làm sao để biết rằng cậu ấy có tức giận hay không?"

Từ Kiệt Lượng miễn cưỡng hiểu ra vấn đề, nếu mình làm chuyện gì đó khiến bạn thời thơ ấu tức giận, phỏng chừng tên nhóc đó đã nhảy dựng lên đánh bể đầu anh ta từ lâu, nhưng anh ta đoán cốt lõi chủ đề của Trình tổng có lẽ giống với tình huống "tôi có một người bạn".

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Trình tổng, tôi có thể hỏi một chút được không, nếu đối phương không hỏi gì cả, chẳng phải đại biểu rằng chuyện này đã được cho qua sao? Vì sao anh, ừm, vẫn còn suy nghĩ về chuyện này?"

Trình Tứ trầm lặng cau mày, "Bởi vì tôi rất quan tâm đến suy nghĩ của cậu ấy, muốn biết cậu ấy đang suy nghĩ điều gì, sợ cậu ấy thật sự không vui."

Từ Kiệt Lượng: "Vậy tôi cảm thấy sự so sánh của anh bị sai rồi, nếu là bạn bình thường thì sẽ không để ý đến đối phương như thế."

Trình Tứ: "Là bạn rất rất thân, không phải bạn bình thường."

Từ Kiệt Lượng: "Bạn bè dù thân đến mấy thì cũng sẽ có giới hạn, vấn đề này tôi nghĩ nên dùng mối quan hệ bạn trai bạn gái sẽ thích hợp hơn, nhất là những đôi trai gái đang yêu nhau say đắm."

Trình Tứ buột miệng nói: "Chúng tôi không phải là người yêu trai gái."

Từ Kiệt Lượng thầm nghĩ, đúng vậy, các anh là người yêu trai trai.

Trình Tứ lại hỏi: "Giữa bạn bè không phải là như vậy sao?"

Từ Kiệt Lượng bỗng nghĩ đến, trước đó Trình tổng cũng không có bạn bè gì, chứ đừng nói đến đối tượng hẹn hò, có lẽ vì thế nên hắn không có một sự hiểu biết thật sự rõ ràng.

Không ngờ, ngoài việc giúp Trình tổng xử lý chuyện làm ăn, thì anh ta còn phải phụ trách tư vấn tình cảm giúp ông chủ, anh ta đúng là quá tận tâm mà.

Từ Kiệt Lượng không muốn giải thích sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu cho Trình tổng, anh ta nói thẳng: "Trình tổng, khi anh nghĩ đến đối phương, có phải tâm trạng anh sẽ trở nên vui vẻ ngay lập tức, mỗi ngày đều muốn gặp người ấy, chia sẻ với người ấy những chuyện xảy ra xung quanh mình, trò chuyện với họ, nhìn thấy người ấy vui vẻ thì anh cũng sẽ vui vẻ, có đúng không?"

"Còn nữa, khi nhìn thấy người khác giới hoặc cùng giới tiếp cận người ấy, trong lòng anh sẽ không tự chủ được mà buồn bực; Và mỗi lần người ấy trả lời tin nhắn của anh, anh sẽ cảm thấy rất vui, anh có những đặc điểm này hay không?"

Mỗi khi nghe anh ta nói một điều, Trình Tứ liền vô thức đặt mình và Giang Phóng vào, hắn phát hiện điều nào cũng đúng cả, hôm nay nhìn thấy người đẹp con lai kia quấn lấy Giang Phóng, hắn rất muốn ném đối phương xuống biển ngay và luôn, "Có."

Từ Kiệt Lượng: "Vậy tôi biết lý do tại sao rồi."

Trình Tứ nhíu mày lại: "Cái gì?"

Từ Kiệt Lượng: "Giữa hai người, à không, tình cảm của người này đối với bạn của anh ta tuyệt đối không phải là tình bạn gì hết, anh ta thích người bạn của mình, bởi vì những đặc điểm này đều là biểu hiện của việc thích một ai đó."

Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn thấy ánh mắt của Trình Tứ trong màn hình bỗng trở nên sắc bén.

Anh ta chợt nhớ ra, có lẽ Trình tổng không biết giữa nam và nam cũng có thể yêu nhau, đang chuẩn bị giải thích thì...

Trình Tứ: "Vậy làm sao để biết người bạn đó có thích anh ta hay không?"

Từ Kiệt Lượng: "..."

Vậy là anh đã tiếp nhận rồi sao?

Tốc độ này có phải là hơi nhanh không?

Điều này khiến một trai thẳng như anh ta biết trả lời thế nào chứ.

Từ Kiệt Lượng vắt hết óc, "Trình tổng, làm chuyện gì đó mà anh nói lúc trước là chuyện gì?"

Trình Tứ: "Nói với người khác mình là gay, còn nắm tay cậu ấy, cào vào lòng bàn tay."

Khóe miệng Từ Kiệt Lượng giật giật một cái, trong lòng xúc động muôn phần, chẳng phải Trình tổng làm rất tốt ư, còn biết cào lòng bàn tay của người ta nữa mà.

"Nếu cậu ấy không từ chối, vậy hẳn là cũng thích anh."

Trình Tứ: "Anh chắc chứ?"

Từ Kiệt Lượng: "Nếu là trai thẳng, sau khi nghe anh nói anh là gay, đừng nói là cào lòng bàn tay, tay cũng không có cho anh nắm đâu, trai thẳng rất phản cảm với mấy chuyện này."

Trình Tứ suy nghĩ một chút: "Nếu cậu ấy biết anh đang giúp mình thoát khỏi người theo đuổi khác thì sao?"

Từ Kiệt Lượng: "..."

Tiền đề này anh có thể nói sớm một chút hay không hả!!

Nếu anh ta nói có lẽ đối phương không có tình cảm nam nữ với anh, vậy Trình tổng có vì nhất thời thẹn quá hóa giận mà trừ tiền lương, phạt tiền thưởng cuối năm rồi sa thải anh ta hay không?

"Cho, cho dù là như thế, chắc là trong lòng đối phương cũng có chút thích anh, nếu không cũng sẽ không làm bạn với anh, chỉ là..." Dưới ánh mắt mong chờ của Trình tổng, Từ Kiệt Lượng nhắm hai mắt lại rồi nói: "Chỉ là cậu ấy thích anh, có thể sẽ không bằng tình cảm anh thích cậu ấy, điều này cần phải bồi dưỡng thêm mới được."

Trình Tứ: "Vậy tôi nên làm gì, mới có thể khiến cậu ấy thích tôi nhiều như tôi thích cậu ấy?"

Từ Kiệt Lượng chỉ cảm thấy áp lực như núi, từ khi nào mà anh ta đã biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm thế này, "Làm theo sở thích của người ta, hoặc là thể hiện nhiều ưu điểm của anh cho cậu ấy thấy hơn, chờ khi cậu ấy thích anh, lúc đó tỏ tình thì càng hiệu quả gấp bội."

Trình Tứ suy nghĩ trong giây lát: "Ưu điểm của tôi sao? Tôi hiểu rồi."

Anh hiểu cái gì?

Anh có muốn nói rõ một chút hay không?

Từ Kiệt Lượng nhìn Trình tổng lần đầu yêu đương, cứ có cảm giác như mẹ già lo nghĩ nát ruột vì con.

Anh ta thật sự hy vọng chuyện tình cảm của Trình tổng có thể thuận buồm xuôi gió, như vậy thì cấp dưới như bọn họ cũng sẽ dễ sống hơn.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn chưa nhìn thấy người thì tiếng nói của Giang Phóng đã truyền đến trước tiên.

Từ Kiệt Lượng nhận ra đó là giọng của Giang Phóng, chỉ là không chờ anh ta nghe kỹ thì video đã tắt.

Trình Tứ làm việc trong phòng khách, Giang Phóng vừa bước tới cửa liền nhìn thấy hắn.

"Còn đang làm việc?"

Trình Tứ khép máy tính lại, "Vừa mới kết thúc."

Giang Phóng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Trình Tứ lắc đầu: "Vẫn chưa."

Giang Phóng đặt balo lên ghế sofa của phòng khách, "Tôi và Giang Tề cũng chưa ăn cơm, vậy đi cùng nhé?"

Giang Tề vốn định nói một câu "chào Trình tổng", nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội mở miệng.

Nếu sớm biết người bạn mà anh trai nói là anh của Giọt Mưa Nhỏ, cậu thà đi với Tần Khả Khả và Tần Viên Viên còn tốt hơn là ở đây với bọn họ.

Ba người đến một quán ăn hải sản trên đảo, hải sản ở đây đều được vớt từ dưới biển lên ngay trong ngày, vô cùng tươi mới và cũng không đắt lắm, bữa tối mà ekip chương trình đãi bọn họ lúc trước cũng được đặt ở đây.

Giang Phóng cảm thấy hẳn cũng nên để Trình Tứ nếm thử, thế là anh liền dẫn hắn đến đây, ba người gọi một bàn hải sản đầy ắp, "Hải sản ở đây rất ngon"

Trình Tứ: "Tôi cảm thấy món ăn do cậu nấu càng ngon hơn."

Giang Phóng: "Cảm ơn, nhưng tôi ít khi nấu hải sản lắm, có lẽ không nấu ngon bằng người ta."

Trình Tứ: "Chỉ cần là do cậu nấu thì tôi đều thích ăn, cho dù bọn họ có nấu ngon hơn, nhưng trong lòng tôi cũng không ngon bằng đồ do cậu nấu."

Giang Tề: "..."

Nếu người ngồi ở trước mặt cậu không phải tổng giám đốc của tập đoàn Trình Gia, thì suýt chút nữa cậu đã tưởng rằng là kẻ nịnh hót ở đâu chui ra rồi.

Ăn hải sản xong, sau khi nghỉ ngơi hơn nửa tiếng thì bọn họ liền đi lòng vòng tham quan thủy cung ở trên đảo.

Đến lúc đi ra đã là hơn bốn giờ chiều, ánh nắng mặt trời vẫn gay gắt như cũ, nhưng đã không còn thiêu đốt như buổi trưa.

Giang Phóng kể ra mấy trò chơi trên biển, hỏi xem Trình Tứ có từng chơi bao giờ chưa.

Trình Tứ lắc đầu, hắn chưa từng chơi bất kỳ trò nào trong số đó.

Lúc trước hắn đã đến đảo tư nhân vài lần với ông nội, về sau khi ông nội qua đời, hắn bận việc công ty nên cũng rất ít khi ra đó nữa.

"Vậy mỗi trò chúng ta đều chơi một lần, nhưng trước khi đi thì nên thoa kem chống nắng." Giang Phóng lấy ra một tuýp kem chống nắng từ trong balo, đây là do La Vĩ Kỳ nhét cho anh, bảo anh khi đứng phơi dưới nắng thì nhất định phải bôi, đừng ỷ vào việc bản thân phơi không đen mà không bôi.

Trước tiên Giang Phóng bôi hết các vùng da bị lộ ra ngoài của mình.

Trình Tứ khen ngợi: "Cậu thật là lợi hại, còn biết bôi kem chống nắng nữa."

Giang Phóng: "..."

Giang Tề cảm thấy ở cùng bọn họ không chỉ bị lúng túng, mà còn phải nghe Trình tổng khen anh trai mình một cách vô tri, thế nên sau đó cậu liền mượn cớ lén lút chuồn đi.

Cũng may da mặt Giang Phóng khá dày, nếu không đã bị hắn khen đến mức ngượng ngùng từ lâu rồi, anh đổ một chút kem chống nắng ra tay mình, "Tôi bôi giúp anh?"

Trình Tứ gật đầu nói "được".

Giang Phóng bảo hắn ngồi xuống, đầu tiên là bôi lên mặt, tiếp đó thoa rộng ra, khoảng cách giữa hai người không thể không xích lại gần nhau.

Trình Tứ nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc của Giang Phóng, "Sao da mặt của cậu lại tốt như thế? Giống, giống như một quả trứng luộc vừa bóc vỏ."

Giang Phóng vừa bôi đến trán của hắn, chợt anh cúi đầu cười đến nỗi bả vai run run không ngừng, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, đuôi mắt anh cũng đỏ lên vì cười, giống như được tô thêm một lớp phấn mắt diễm lệ, "Hôm nay anh bị gì vậy?"

Trình Tứ: "Bị gì là sao?"

Giang Phóng bảo hắn nhắm mắt.

Trình Tứ chậm rãi nhắm mắt lại, tim hắn đập nhanh hơn, thầm nghĩ có phải Giang Phóng thích mình nhiều hơn hôm qua một chút hay không, bỗng trên mắt hắn bị một đôi tay phủ lên, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền thẳng lên người hắn.

Giang Phóng: "Được rồi, đã có thể mở mắt."

Trình Tứ: "Cậu vừa làm gì vậy?"

Giang Phóng nói: "Thoa kem chống nắng đó, mí mắt cũng nên bôi một chút đúng không? Nếu lỡ thật sự bị rám đen, vậy chẳng phải sẽ biến thành quốc bảo (*) hay sao?"

(*) Ý chỉ gấu trúc.

Trình Tứ tưởng tượng ra hình ảnh mí mắt dưới bị rám đen, trong khi các vùng da khác lại trắng bóc, trái tim có muốn đập nhanh thì cũng không đập nổi, "Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo."

Hiện tại Giang Phóng nghe hắn nói những lời này thì lại không nhịn được cười, "Hôm nay anh nịnh nọt đã đủ nhiều rồi, có thể dừng chưa?"

Trình Tứ hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chẳng phải cậu rất thích sự chân thành của tôi sao? Những lời này đều là lời từ tận đáy lòng tôi, không phải là nịnh hót đâu."

Giang Phóng cười: "Kể cả trứng luộc bóc vỏ?"

Trình Tứ: "Đúng thế."

Giang Phóng thấy biểu cảm của hắn không giống như đang nói đùa, có lẽ hắn thật sự nghĩ rằng cụm từ hình dung này vô cùng tốt, sao người này tự nhiên trở nên đáng yêu như thế chứ.

Khi đi đến bờ biển, Giang Phóng cũng mua cho Trình Tứ một chiếc mũ lưỡi trai, như vậy thì dù ánh nắng có chiếu xuống cũng sẽ không thấy chói mắt.

"Người đại diện của tôi nói con trai cũng phải bảo vệ làn da của mình thật tốt."

Trình Tứ nói: "Tôi đã hai mươi tám."

Giang Phóng: "Đúng thế, chớp mắt đã gần ba mươi rồi."

Trình Tứ: "...Rất già sao?"

Giang Phóng: "Tôi giỡn thôi, sao trông anh như rất sốc vậy?"

Cả ngày hôm nay người này đều vô cùng kỳ lạ, những rõ ràng là sinh động hơn trước rất nhiều, anh cứ cảm thấy vẻ mặt của hắn đã trở nên phong phú hơn xưa.

Trong lúc chơi, Trình Tứ vẫn cởi nón xuống, sau khi chơi xong Giang Phóng liền hỏi hắn lý do, hắn nói sợ gió sẽ thổi bay chiếc nón đi mất.

Do đã có hơi trễ, Giang Phóng không dẫn Trình Tứ đi lặn nước nữa, sau khi Trình Tứ tiễn Giang Phóng quay lại biệt thự hướng biển thì đã hơn mười hai đêm.

Ngày hôm sau, dường như có việc nên chị em Tần Khả Khả đã vội vàng rời đi.

Ba người Giang Phóng lưu lại trên đảo chơi thêm một ngày, về cơ bản thì Giang Tề không chơi cùng với bọn họ, Giang Phóng cũng lười quan tâm đến chú khỉ hoang dã này.

Buổi sáng ngày tiếp theo thì bọn họ mới trở về.

Khi đến sân bay của thành phố Yến, điện thoại Giang Phóng vừa được bật lên thì liền nhận được cuộc gọi của La Vĩ Kỳ.

"Bây giờ ở sân bay có rất nhiều người chụp ảnh thuê, cậu đừng đi lối phổ thông, sau khi ra ngoài tôi sẽ nói cho các cậu chuyện này."