Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 45




Chú Trần là người ở làng Hương Sơn, hồi nhỏ Giang Phóng thường đi theo lão hòa thượng xuống núi, tới lui một hai lần thì cũng quen mặt với mọi người trong làng, sau đó anh còn cứu được Trần Tiểu Hắc đi bơi hoang (*) suýt chết đuối, vì thế nên chú Trần vẫn luôn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.

(*) Bơi hoang [野泳]: Bơi lội ở các nơi không chính thức như ao, hồ, sông, suối,... Những nơi tiềm ẩn nhiều nguy cơ mất vệ sinh và có khả năng gây tai nạn đuối nước.

Lần này có người hỏi thăm ông chuyện về mình, chú Trần sợ những người kia không phải người tốt nên liền nói chuyện này cho anh biết, còn dặn dò anh phải cẩn thận một chút.

Quê cũ của nhà họ Giang không ở tại làng Hương Sơn, mà là ở làng Giang Gia, cả hai ngôi làng bị ngăn cách bởi một ngôi làng ở giữa.

Giang Phóng cũng chẳng ngạc nhiên khi những người đó tìm được làng Hương Sơn, dù sao khoảng cách giữa hai ngôi làng cũng không xa lắm, chỉ cần hỏi một chút là biết ngay.

Nếu bọn họ có thể tìm tới làng Hương Sơn thì chắc cũng đã nghe ngóng được từ làng Giang Gia, rằng nhà họ Giang thật sự có hai đứa con trai.

Giang Phóng không để chuyện này ở trong lòng.

“Ba, ba không nói chuyện đó với anh Giang Phóng sao?” Trần Tiểu Hắc dù ở sát vách cũng nghe thấy giọng nói oang oang của ba mình, cậu bước tới hỏi.

Chú Trần bỗng vỗ trán, “Trời đất, mới nãy nói chuyện mấy câu với nó rồi quên mất tiêu, nhưng chắc là không quan trọng đâu, hai người kia nhìn cũng không giống người tốt, dù sao Trần Bằng đã rời khỏi làng Hương Sơn rất lâu rồi, mượn danh nghĩa của ông ta một chút cũng không sao cả.”

Trần Tiểu Hắc gật đầu: “Cho dù Trần Bằng biết thì ông ta cũng không dám có ý kiến gì, trước đây nếu không phải nhờ có anh Phóng thì chắc ông ta phải đi bán thận rồi.”

*

“Anh hai, em làm xong đề thi rồi.” Giang Tề vừa làm xong câu hỏi cuối cùng liền chạy ra la lớn với Giang Phóng đang đứng ngoài sân.

Mọi người đang bàn bạc xem tối nay ăn gì liền bị tiếng la của cậu làm cho sửng sốt, tên nhóc này đắc ý cái gì chứ?

Chỉ có Tần Khả Khả và Vương Hạc biết lý do vì sao.

Tần Khả Khả liếc nhìn đề thi trên tay cậu: “Tốc độ của cậu cũng khá nhanh đó, làm xong ba đề thi nhanh vậy à?”

Giang Tề đắc ý đến nỗi mặt mày hớn hở: “Đó là đương nhiên rồi.”

Vương Hạc cười nói: “Tôi nhớ khi Tiểu Tề ghi hình tập một và tập hai, bảo cậu làm một đề toán thôi thì cậu đã mặt chau mày ủ, kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng con mắt khác (*).”

(*) Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác: Ý nói cầnphảithường xuyên loạibỏcáchnhìncũ, dùngánhmắtmớiđểđốiđãivớingườihoặcsựvật. Đây vốnlà câu nóicủa nhân vật Lữ Mông, một vị tướng được xem là "hữu dũng vô mưu" của Đông Ngô.

Giang Tề: “Đương nhiên rồi, em đã không còn là A Mông của nước Ngô ngày xưa nữa.”

Vương Hạc nhẹ nhàng vỗ tay cổ vũ, “Em thật tuyệt vời.”

Giang Tề vốn đang có chút đắc ý thì bỗng ngại ngùng khi được khen ngợi, vành tai cũng đỏ cả lên.

Tần Khả Khả “phụt” một tiếng.

Những người khác cũng cười theo.

Giang Phóng bước vào, phát hiện bầu không khí trong phòng khách không tệ lắm, anh tiếp nhận đề thi và bút đỏ mà Giang Tề đưa tới, tìm một chỗ ngồi xuống, lật tờ đề thứ nhất ra, vừa nhìn một chút liền đánh dấu soàn soạt mấy câu liên tiếp.

Những đề thi này đã được anh chọn lựa dựa theo tiến độ học tập của Giang Tề, rất hữu ích cho việc củng cố kiến thức mà cậu đã nắm trước đó.

Dạng đề và cách vận dụng công thức đều khá giống nhau, lúc trước Giang Tề đã từng làm các bài tương tự, cho nên cậu mới có thể làm xong ba đề trong vòng ba tiếng đồng hồ.

Nhìn thấy anh tích liên tục mấy câu, Giang Tề hoàn toàn không giấu được nụ cười đắc thắng trên mặt mình, cứ như cậu đã thi đậu đại học vậy.

Nhưng vả mặt cũng tới rất nhanh, có mấy chỗ bị Giang Phóng để lại dấu gạch chéo đỏ tươi.

Giang Tề cầm lấy một cái gối đặt ở trước mặt, như muốn ngăn chặn ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Giang Phóng không nhìn cậu, vừa sửa vừa nói: “Qua loa, cẩu thả, không biết làm xong bài thi còn phải kiểm tra lại một chút à, mấy chỗ này vốn không nên sai.”

Mọi người thấy anh sửa đề lia lịa, Kha Dĩ Hằng không khỏi hỏi: “Sao cậu biết Giang Tề làm đúng hay sai, mà cũng không thấy cậu so đáp án.”

Giang Phóng: “Kiến thức cấp ba mà còn phải so đáp án à?”

Kha Dĩ Hằng: “Ồ.”

Cậu cứ khoác lác đi, xem cậu có lật xe hay không.

Tưởng anh ta không học cấp ba sao?

【 Vừa định nói, Giang Phóng không nhìn đáp án thì làm sao biết Giang Tề làm đúng hay sai, tôi thấy anh ta giúp Giang Tề sửa một đề cũng chưa tới vài phút, hơn nữa còn là dưới tình huống không đối chiếu đáp án, có phải là hơi quá không?】

【 Hai tập trước còn rất thông minh, chỉ làm người thông minh không tốt sao? Sao tập này lại nghĩ quẩn như vậy, nhất định phải thiết lập hình tượng học bá (*), nói thật thì tôi có hơi thất vọng, cứ tưởng rằng Giang Phóng là một dòng nước trong tại giới xô chậu chứ.】

(*) Học bá: Chỉ những người chăm chỉ học tập nên được điểm cao.

【 Tôi chưa từng thấy ngôi sao nào trong giới giải trí dám thiết lập hình tượng học bá cả, nhất là ngôi sao lưu lượng, Giang Phóng thật là dũng cảm, ngồi đợi lật xe ~】

【 Mắc cười nhất là, hôm qua anh ta mới thiết lập hình tượng xong thì hôm nay hình tượng lại thăng cấp, anh ta định lập bao nhiêu hình tượng cho bản thân vậy? xswl.】

【 Đừng ồn ào nữa, học bá thật cũng chưa chắc có thể vừa nhìn thoáng qua đã biết đáp án, theo tôi thấy thì anh ta định lên trời đấy, tự thiết lập hình tượng học thần (*) cho bản thân ha ha ha ha ha ha.】

(*) Học thần: Chỉ những người không học mà điểm vẫn cao.

Trình Tứ liếc mắt nhìn mưa đạn của người cuối cùng, vào ngày hôm đó sau khi biết Giang Phóng đến từ đại học Yến, hắn liền lên diễn đàn của đại học Yến tìm kiếm và phát hiện ra rất nhiều bài viết có tên Giang Phóng, trong đó có một bài viết chuyên ghi chép sự tích của Giang Phóng tại đại học Yến.

Xem bài viết đó xong, hắn mới nhận ra, những gì hắn biết về Giang Phóng chỉ là phần nổi của tảng băng, sự ưu tú của người này dường như đã không thể diễn tả bằng lời.

Lúc học năm nhất đại học thì đã tham gia không ít hoạt động của trường, là một người khá năng động, lên năm hai thì cứ như đã suy nghĩ lại, bắt đầu chuyên tâm học tập, hơn nữa còn thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện, đến năm ba thì nghe nói anh đã hoàn thành tất cả học phần, bắt đầu đi theo giảng viên hướng dẫn để làm nghiên cứu khoa học.

Nhưng Trình Tứ vẫn phát hiện ra, hắn gần như không nhìn thấy một tấm ảnh nào của Giang Phóng trên diễn đàn, giống như tất cả đều bị xóa đi, sự nghi ngờ cuối cùng cũng có câu trả lời khi hắn tìm được một bài viết.

Một người xuất sắc sẽ không bao giờ thiếu những người ngưỡng mộ anh, nghe nói là do một trong số các quản lý của diễn đàn là fan của Giang Phóng.

Trình Tứ cảm thấy tiếc nuối, càng hiểu rõ về người này thì hắn lại càng muốn biết nhiều chuyện liên quan tới anh hơn.

Lúc này, trong phòng livestream đột nhiên xuất hiện một vài mưa đạn khác lạ.

【 Vì sao đàn anh Giang không thể là học bá? Giới giải trí thật lạ lùng.】

【 Hai tập trước mưa đạn vẫn còn rất bình thường mà, tôi nhìn cũng rất vui vẻ, vì sao bắt đầu từ đêm qua lại cứ luôn có người nói về đàn anh Giang, tôi còn tưởng rằng là ảo giác của mình, thì ra là không phải.】

【 Làng giải trí thật là phức tạp, thảo nào bọn họ đều không thích, nhưng nếu không phải vì xem đàn anh Giang thì tôi cũng sẽ không đi xem chương trình này đâu.】

【 Lần đầu tiên tôi thấy có người trào phúng đàn anh Giang tạo dựng hình tượng học bá đó, cảm giác vô cùng mới lạ.】

【 Tôi cũng cảm thấy thật mới mẻ, nhưng tôi vẫn muốn đính chính một chút, trường chúng tôi không gọi đàn anh Giang là học bá đâu, chúng tôi toàn gọi anh ấy là học thần không à.】

【 Có một người ở đằng trước nói không sai, nhưng đàn anh Giang không cần thiết lập hình tượng học thần, anh ấy vốn đã là học thần rồi, ngoài ra kiến thức cấp ba đúng là không khó, chỉ cần biết sử dụng công thức là ra rồi.】

【 Đằng trước nhất định là khoa toán học.】

【o(╥﹏╥)o vì sao mấy người khẳng định tui ở khoa toán vậy, đàn anh Giang cũng không phải khoa toán mà.】

【 Em chắc chắn là mấy bé năm nhất, kiểu người như đàn anh Giang khá ít.】

Những mưa đạn thế này lúc trước rất ít khi xuất hiện, lần này đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, hơn nữa nhìn sơ qua thì có lẽ người đăng còn là một đám nữ sinh mềm mại đáng yêu, điều này khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có hơi sửng sốt.

Nhưng đối với thuỷ quân và anti-fan thì chuyện này là do có người đang muốn tẩy trắng cho Giang Phóng, thế là bọn họ liền chế giễu công ty của Giang Phóng đã mua thuỷ quân.

Nhưng cũng có khán giả cảm thấy chuyện đó rất khó xảy ra, nếu thật sự là do công ty của Giang Phóng mua thuỷ quân thì những thuỷ quân này cũng quá thiếu chuyên nghiệp.

【 Tôi có thể hỏi mấy bạn đến từ trường nào không?】

【 À, chúng tôi học ở đại học Yến.】

Có dân mạng đi điều tra ngay lập tức, chỉ chốc lát sau thì người đó đã quay lại.

【 Nói thế nào nhỉ, đại học Yến đúng là có một sinh viên tên Giang Phóng, nhưng lại không tra được học tịch (*) của anh ta, tình huống này là thế nào?】

(*) Học tịch [学籍]: Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh tại một trường nào đó.

【 Ha ha ha, còn có thể là tình huống gì, điều này chứng minh rằng Giang Phóng không học ở đại học Yến, mấy người ở đằng trước chính là thủy quân của Giang Phóng.】

【 Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi, trước khi sự thật được phơi bày thì tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.】

Cùng lúc đó.

Giang Tề nhìn thấy biểu cảm khinh thường của Kha Dĩ Hằng, không nhịn được liền muốn nói chuyện thay anh trai: “Anh hai tôi rất lợi hại, môn toán của tôi tiến bộ nhanh như vậy đều là nhờ anh ấy dạy, anh không biết thì đừng có suy nghĩ lung tung!”

Kha Dĩ Hằng trợn mắt: “Sao tôi lại không biết, ai mà không quen vài học bá chứ, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ đều quên sạch kiến thức cấp ba.”

Vương Hạc cũng gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Hiếm khi có người đồng quan điểm với mình, vẻ mặt Kha Dĩ Hằng càng đắc ý hơn.

Giang Tề thở hổn hển nói: “Anh hai tôi có trí nhớ lâu, tính nhẩm cũng rất giỏi, học bá mà anh quen có như vậy không?”

Kha Dĩ Hằng bị nghẹn họng một lần, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng nói: “Đương nhiên bọn họ cũng biết...”

Nhìn thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, anh ta trề môi, “Được rồi, biết thì biết, nhưng đúng là không có giỏi như thế, nhưng những chuyện này đều là lời nói một phía của cậu, trừ phi cậu có thể lấy chứng cứ ra thì tôi mới tin được.”

Tống Lâm San nhìn anh ta một cái, thở dài trong lòng, xem ra em trai vẫn chưa chịu nhận thua.

Giang Tề ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Anh hai tôi là thạc sĩ đại học Yến.”

Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía Giang Phóng.

Không phải giới giải trí không có ngôi sao tốt nghiệp từ đại học Yến, nhưng số lượng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tần Khả Khả không khỏi hỏi: “Cậu thực sự học ở đại học Yến?”

Trùng hợp Giang Phóng vừa sửa xong ba đề, “Ừ.”

Kha Dĩ Hằng khá trực tiếp, “Thật hay giả vậy? Nếu cậu học ở đại học Yến thì tại sao lại không bị cư dân mạng moi ra, bây giờ cư dân mạng rất ghê gớm, cho dù lên trời hay xuống đất, không gì có thể làm khó được bọn họ.”

Giang Phóng không để bụng lắm, “Không moi ra được không phải rất bình thường sao? Học tịch của tôi cũng không điền tên Giang Phóng.”

Mọi người: “...”

Trong phòng livestream, thủy quân và anti-fan vừa cầm tới một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm (*) thì bỗng đều đứng yên bất động sau khi nghe thấy lời nói của Giang Phóng, mưa đạn ngột ngạt ô nhiễm như được rửa sạch qua một lần.

(*) Thượng Phương Bảo Kiếm là một thanh kiếm dành riêng cho Hoàng Đế, thường không thể ban thưởng cho các thần tử. Bởi vì người nắm giữ Thượng Phương Bảo Kiếm sẽ có quyền "tiền trảm hậu tấu". Ngoài ra, khi nhìn thấy Thượng Phương Bảo Kiếm như thấy Thiên tử, buộc phải hành lễ Quân-Thần. Người sở hữu bảo kiếm có thể nói là uy phong lẫm liệt, địa vị như lên được một đẳng cấp mới.

【 A đúng rồi, hình như đàn anh Giang vẫn luôn dùng cái tên này, cũng không biết vì sao lại không đổi thẻ căn cước.】

【 Hình như đàn anh Giang không thích người khác gọi tên thật của mình.】

【 Đêm nay, tâm trạng của tôi cứ như tàu lượn siêu tốc vậy.】

【 +1.】

【 Vậy câu hỏi đặt ra là, tên thật của Giang Phóng là gì?】

Lúc này bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, mọi người lần theo âm thanh, là điện thoại của Giang Phóng đặt ở trên bàn, nhìn thấy tên người gọi đến là mẹ Giang.

Giang Phóng cầm điện thoại lên, nói một câu “mọi người cứ nói chuyện, tôi nhận điện thoại” rồi liền đi ra ngoài.

Vì lo có thể dính quyền riêng tư nên người quay phim chỉ đặt một góc máy xa xa.

Điện thoại được kết nối, nhưng mẹ Giang ở đầu dây bên kia lại im lặng không nói gì.

Giang Phóng chỉ có thể chủ động hỏi: “Tại sao lại gọi cho con vào lúc này?”

Một đầu khác của điện thoại, vẻ mặt mẹ Giang có vẻ chần chờ, giống như là đang do dự hay lo lắng một chuyện gì đó, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của ba Giang, ba Giang gật đầu với bà.

Lúc này mẹ Giang mới lấy hết can đảm nói: “Mẹ và ba con cũng đang xem trực tiếp, con... Có phải con vẫn luôn trách ba mẹ hay không?”

Thật ra bọn họ đã mơ hồ nhận ra chuyện này từ lâu, chỉ là Giang Phóng chưa bao giờ thể hiện ra một chút bực bội nào, lúc bà tìm con trai trò chuyện thì anh cũng sẵn sàng nói chuyện với bà.

Hôm nay khi xem livestream, hai người bỗng nhìn thấy trong mưa đạn có một người nói Giang Phóng không thích người khác gọi tên thật của anh thì bọn họ mới đột ngột hiểu ra, có lẽ mọi suy nghĩ trước đây đều là mong muốn đơn phương của bọn họ mà thôi.

Con trai lớn có thể chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn luôn trách bọn họ.