Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 39




Thật ra Trình Tứ không quan tâm đến chuyện có tổ chức sinh nhật hay không, hắn đã qua cái tuổi cần có ba mẹ bầu bạn từ lâu rồi, nếu hôm nay mẹ Trình không đột nhiên nhắc tới thì có lẽ hắn cũng đã quên mất chuyện đó.

Lúc nhỏ, hắn từng nghe Vương Ninh Vũ ở cạnh nhà khoe với người khác rằng, vào ngày sinh nhật, mẹ cậu ta đã nấu một bát mì trường thọ thơm ngon cho cậu ta ăn.

Hôm đó trùng hợp là sinh nhật của hắn, khi hắn về nhà thì thấy mẹ Trình cũng có mặt, thế là hắn nói với bà rằng hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng chưa nói hết câu thì mẹ Trình bỗng hét vào mặt hắn một cách điên cuồng, nói rằng em gái của mày đã bị lạc mất mà mày còn nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật à.

Ngày Trình Tiêu Vũ đi lạc tình cờ cũng là ngày sinh nhật của cô, từ đó về sau, mẹ Trình vừa nghe đến hai từ “sinh nhật” thì sẽ có phản ứng stress ngay lập tức.

Sau này, hắn không còn nhắc đến chuyện sinh nhật nữa, dần dần, có đôi lúc hắn cũng quên mất sinh nhật của mình là khi nào.

Trình Tứ dụi dụi khóe mắt, thoát ra khỏi hồi ức, ngay lúc đó thì điện thoại bỗng vang lên.

Giang Phóng: Mau tải Vương Giả đi.

Giang Phóng: Có người tốt bụng muốn dẫn chúng ta chơi Vương Giả.

Suy nghĩ trong đầu Trình Tứ bị quét sạch sành sanh, hắn lập tức tìm kiếm bản tải về, trực giác nói cho hắn biết là ứng dụng đầu tiên, thế là hắn liền tải xuống.

Đúng lúc này Giang Phóng cũng gửi tên đầy đủ sang.

.: Sao đột nhiên muốn chơi game thế?

Giang Phóng: Người trẻ tuổi ai cũng chơi trò này, sau này nếu có ai dám nói anh thì anh cứ đáp trả, tôi chơi Vương Giả đấy, cậu có chơi không.

Ngón tay đang gõ bàn phím của Trình Tứ dừng lại, không ngờ bản thân chỉ thuận miệng nói một câu nhưng anh lại vẫn nhớ rõ.

.: Nhưng tôi không biết chơi, người tốt bụng mà cậu nói có tức giận hay không?

Giang Phóng: Không sao cả, anh có chơi tệ cỡ nào thì anh ta cũng không dám nổi giận.

Trình Tứ còn tưởng rằng người tốt bụng là bạn của Giang Phóng, nhưng chờ sau khi hắn tải về rồi đăng nhập, gia nhập vào đội của Giang Phóng thì mới nghe được giọng nói của đối phương, hắn lập tức nhận ra đây là giọng của ngôi sao lưu lượng Kha Dĩ Hằng, trước đó không lâu hắn còn nghe được tiếng nói này trong phòng phát sóng trực tiếp.

Trên mặt Trình Tứ không khỏi lộ ra một nụ cười, hắn đã biết vì sao Giang Phóng lại nói đối phương không dám nổi giận,  hẳn là chương trình vẫn còn đang ghi hình.

Hắn chưa từng chơi game bao giờ, phải loay hoay mất mười phút thì mới tạo được một tài khoản mới, vì sợ không được ở chung nhóm với Giang Phóng, thậm chí hắn còn nhắn tin hỏi anh, sau đó mới biết được cho dù ở phòng nào thì bọn họ cũng có thể chơi cùng nhau.

Giang Phóng: À đúng rồi, đợi sau khi bắt đầu, anh nhớ mở chat voice của nhóm, tôi sẽ dạy anh cách chơi tướng.

Giang Phóng gửi ảnh chụp màn hình qua cho hắn, hướng dẫn micro ở chỗ nào, mở ra làm sao.

Khi Kha Dĩ Hằng nghe Giang Phóng nói sẽ đi hỏi thử thì anh ta liền có linh cảm xấu, chẳng lẽ lại là một người mới chưa từng chơi Vương Giả, và kết quả thực sự là một người mới đến mức không thể mới hơn.

Vì chờ đối phương tải game, bọn họ ngồi chờ gần mười phút trong sự tẻ ngắt, cuối cùng đối phương cũng tạo tài khoản xong.

Giang Phóng kéo người vào đội của bọn họ, anh ta nhìn tài khoản của đối phương, phát hiện tên tài khoản là một chuỗi dấu chấm câu, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở chế độ ghép đội đấu ngẫu nhiên.

Giang Phóng: “Tài khoản mới không có nhiều tướng, lát nữa anh hãy chọn Arthur, là nhân vật có mặc áo choàng đấy, mấy hình vẽ bên phải là kỹ năng của nhân vật, cái nào sáng lên thì anh bấm cái đó, anh cứ xông lên, đánh về kẻ địch một lần là được, nếu không có kỹ năng thì chạy.”

Mặc dù Trình Tứ đã nghe qua giọng anh trên TV, nhưng hắn luôn có cảm giác khoảng cách giữa hai người vẫn rất xa xôi, còn lần này khoảng cách dường như đã được kéo gần lại.

Giọng nói của Giang Phóng rất mát lạnh, kèm theo hơi thở của sự mạnh mẽ khiến người ta không nhịn được mà muốn nghe anh nói nhiều hơn.

Kha Dĩ Hằng vừa nghe thì hai mắt liền tối sầm, “cái nào sáng lên thì bấm cái đó”, “không có kỹ năng thì chạy” là sao chứ, quả thực là không có một chút trình độ kỹ thuật nào, rõ ràng cả hai đều là người mới, nhưng một người dám nói, một người hình như cũng dám nghe.

Khi bọn họ bước vào bản đồ, Giang Phóng liền bảo Trình Tứ đi theo mình.

“Hai chúng ta có nhiều máu, cùng lên đường, tôi sẽ bảo vệ anh.”

“Nhân tiện, lên đường chính là lên đường trên, hai con đường còn lại là đường giữa và đường dưới.”

Mọi người thấy khuôn mặt Kha Dĩ Hằng đã biến thành màu đen, sau khi nhìn nhau, ai cũng không nhịn được cười.

Giang Tề không còn tâm trí làm bài nữa, cậu thật sự không ngờ rằng bản thân anh trai chưa từng chơi Vương Giả thì cũng thôi, ai dè anh còn dẫn một người còn mới hơn anh chơi chung, ly kỳ nhất là giọng điệu anh dạy người ta chơi cứ như anh là một tay chơi rất già dặn kinh nghiệm vậy.

Một chiến sĩ, một xe tăng, máu thì nhiều thật, nhưng không biết chơi thì đúng là bó tay, một loạt thao tác dữ như cọp (*), hai người đồng thời chết rồi quay về trụ chính.

(*) Một loạt thao tác dữ như cọp [一顿操作猛如虎]: Chỉ những người chơi game có tốc độ và kỹ thuật nhìn như vip pro nhưng thật ra lại rất kém cỏi.

“Chúng ta đã chết mà còn có thể sống lại sao?”

Giọng nói của Trình Tứ đột nhiên vang lên, không khác với những gì Giang Phóng suy đoán là bao, chững chạc và trầm thấp, chính là phong thái của một tổng giám đốc bá đạo, còn dễ nghe hơn so với trong tưởng tượng của anh.

Giang Phóng: “Tất nhiên rồi, mục đích cuối cùng của trò chơi này hình như là phải đẩy ngã trụ chính của phe địch thì mới thắng, chúng ta bây giờ... Thôi bỏ đi, chờ khi trụ chính của chúng ta bị đẩy ngã thì anh sẽ biết thôi.”

Kha Dĩ Hằng: “...”

Mọi người đã bắt đầu thông cảm cho Kha Dĩ Hằng.

Các nhân viên công tác đã cười ngặt nghẽo, không ngờ sau khi kết thúc livestream lại còn có một kịch bản xuất sắc như vậy.

Đường trên của bọn họ tuy là hai tướng có nhiều máu, nhưng đồng thời cũng là hai nhân vật gục ngã nhanh nhất, hai người thật sự không biết chơi một chút nào, phe địch cũng phát hiện ra điều đó, vậy nên giai đoạn sau họ liền đổi một tướng tên là Công Tôn Ly để chơi, dịch chuyển* rất nhiều lần.

*Dịch chuyển: Một khả năng trong game Vương giả Vinh Diệu, cho phép nhân vật dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác.

Giang Phóng: “Hậu Nghệ, anh mau tới giúp chúng tôi, phe địch mạnh quá.”

Kha Dĩ Hằng: “...Nhờ công hai người đút làm cho cô ta mập quá, tôi bất lực.”

Giang Phóng: “Chẳng phải anh là Vương Giả à? Kỹ thuật phải vô cùng lợi hại mới đúng chứ.”

Kha Dĩ Hằng cắn răng: “Chờ đó.”

Anh hùng của Kha Dĩ Hằng là Hậu Nghệ, sau khi anh ta xông lên, không được vài hiệp thì đã bị đối thủ tiễn về trụ chính.

Giang Phóng: “Hiện tại tôi không tin anh được nữa.”

Kha Dĩ Hằng tức giận đến mức trợn mắt, không còn quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa: “Cậu vốn không biết chơi trò này một chút nào, trình độ cách nhau xa như thế, cho dù tôi có giỏi tận trời thì cũng không thể thắng được!”

Trình Tứ: “Ngụy biện?”

Giang Phóng: “Bình thường thôi, bỏ đi, chúng ta cho anh ấy chút mặt mũi.”

Kha Dĩ Hằng đã tức giận đến nỗi nói không nên lời.

Ván này bọn họ thua mà không có chút bất ngờ nào, Kha Dĩ Hằng muốn mượn cơ hội này để rời đội.

Giang Phóng: “Bắt đầu đi, chúng tôi chuẩn bị xong rồi.”

Tống Lâm San: “Chờ đã, tôi không chơi nữa, mọi người chơi tiếp đi.”

Nói xong cô liền rời đội rồi tắt điện thoại với tốc độ ánh sáng, hành động vô cùng liền mạch lưu loát.

Kha Dĩ Hằng nói chuyện còn không nhanh bằng động tác của cô.

Đệch, nếu biết sớm thì anh ta cũng sẽ thẳng thừng rời đội như thế này, bây giờ thì bị giành trước mất rồi.

Trình Tứ: “Tướng tên Công Tôn Ly đó cũng không tệ, tại sao tôi không có nhân vật đó?”

Kha Dĩ Hằng: “Hừ, ngay cả Arthur cũng không chơi được mà còn muốn chơi Công Tôn Ly? Anh nên luyện chơi tanker cho giỏi trước đi.”

Trình Tứ im lặng một lúc lâu.

Giang Phóng: “Chơi game là để tìm niềm vui mà.”

Sau một lát, dường như Trình Tứ đã trở lại: “Được, tôi có Công Tôn Ly rồi.”

Giang Phóng: “Hửm, từ đâu ra?”

Trình Tứ: “Mua trong cửa hàng, tôi còn mua vài tướng khác nữa.”

Giang Phóng: “...Xài tiền thì anh không cần tôi dạy cũng biết.”

Anh đã thấy từ lâu, chỉ là không muốn bỏ tiền mua thôi.

Trình Tứ: “Hiện tại tôi có rất nhiều tướng, có thể chọn ai cũng được đúng không?”

Giang Phóng: “Đúng vậy.”

Trình Tứ: “Được, tôi thích nhân vật có thể chủ động tấn công.”

Kha Dĩ Hằng không nhịn được nói: “Tốt hơn hết là nên lựa chọn sở trường của bản thân, không nên tùy ý thay đổi tướng, ngoài ra, mặc dù là kiểu ghép ngẫu nhiên nhưng nếu các tướng phối hợp tốt thì tỷ lệ thắng sẽ cao hơn.”

Giang Phóng: “Anh nói giống như chúng tôi có tướng sở trường vậy.”

Kha Dĩ Hằng: “...”

Sau khi ván thứ hai bắt đầu, quả nhiên Trình Tứ đã chọn Công Tôn Ly, tài khoản mới của Giang Phóng không có nhiều nhân vật nên anh đổi sang chơi Arthur.

Mười phút sau, tướng của phe địch đấu với Trình Tứ không thể nhịn được nữa.

“Này này, Công Tôn Ly của mấy người bị gì thế, lần nào cậu ta cũng chủ động chạy đến trước mặt tôi, tôi giết đến nỗi ngại luôn rồi.”

Giang Phóng: “Người mới, thông cảm một chút.”

Phe địch: “Nhưng tôi chơi để luyện tướng chứ không phải để hành hạ người mới, hơn nữa còn không có một chút cảm giác khoái chí nào.”

Giang Phóng: “Anh muốn có cảm giác khoái chí đúng không, Hậu Nghệ, mau tới đây, hãy cho anh ta xem thực lực của anh.”

Kha Dĩ Hằng: “...”

Kha Dĩ Hằng thực sự không muốn qua đó, nhưng trụ của bọn họ đã bị đẩy hết, chỉ còn lại một trụ chính cô đơn lẻ bóng.

Tướng của phe địch giết tới, có thể là do tiếng kêu trước đó của Giang Phóng mà người kia thực sự chạy tới giết Kha Dĩ Hằng.

Kha Dĩ Hằng thấy hai người ngồi xổm bất động ở bên cạnh trụ chính, “Hai người còn không mau tới giúp tôi.”

Giang Phóng: “Ván trước bạn tôi không thấy được cảnh cuối khi trụ chính bị phá hủy, dù sao thì ván này cũng không cứu được nữa, cứ để anh ấy nhìn một chút đi.”

Kha Dĩ Hằng: “...”

Kha Dĩ Hằng vừa ngây người thì Hậu Nghệ của anh ta liền bị đối thủ phe địch g.iết ch.ết.

Phe địch còn nói: “Chỉ có như thế à? Cũng không mạnh lắm.”

Sau khi hết ván, Kha Dĩ Hằng lấy lý do điện thoại hết pin mà tắt Vương Giả, sau này anh ta cũng sẽ không rủ Giang Phóng đánh Vương Giả nữa, cái tên này và bạn của cậu ta quả thực chính là hai hố đen vũ trụ trong trò chơi.

Tuy đã chết rất nhiều lần nhưng đêm nay lại là thời điểm Trình Tứ vui vẻ nhất, hóa ra chơi game lại vui như vậy.

Nhưng trong thâm tâm hắn hiểu rõ, điều khiến hắn cảm thấy vui không phải trò chơi mà là được chơi cùng Giang Phóng.

Giang Phóng: “Tối nay không chơi nữa, lần sau khi tôi và Kha Dĩ Hằng mở đen (*) thì sẽ gọi anh.”

(*) Mở đen [开黑]: Là một từ trong cộng đồng game đối chiến như Liên minh huyền thoại, Vương giả Vinh diệu..., chỉ việc một nhóm người chơi cùng một game hẹn nhau ở một chỗ ngoài đời thực để cùng chơi hoặc trực tiếp chỉ huy thông qua chat voice. Như vậy thì nhóm đó sẽ có lợi thế hơn các nhóm chỉ có thể nhắn tin tác chiến.

Trình Tứ cười: “Được.”

Kha Dĩ Hằng: Mấy người nằm mơ đi!

.