Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 82: Hanh thị




Bên này khuyên ngăn Hổ Phách, bên kia Minh Châu lại xụ mặt.

Tề Dư nhìn nàng, bẻ một khối điểm tâm cho vào miệng từ từ ăn, Minh Châu mới đầu còn tức giận, nhưng bị Tề Dư nhìn như vậy một lát liền thỏa hiệp.

“Chuyện gì?” Tề Dư hỏi.

Minh Châu chỉ chỉ phía hành lang bên kia, chỉ thấy chỗ lối vào của hành lang có một nữ quản sự đang đứng, là quản sự Lý Thành Gia, hiện giờ đang làm việc bên người gia chủ phu nhân Hanh Thị, được xem như tâm phúc hàng đầu của bà ta, Lý Thành Gia tự mình tới, nhất định là phụng lệnh của Hạnh Thị cho mời Tề Dư.

“Ai nha, những phu nhân này thật là, đã bảo tiểu thư nhà chúng ta tới dưỡng bệnh, còn cả ngày phái người sang mời, tiểu thư đi sẽ bị mệt, không đi lại giống như không lễ phép, thật là một chút cũng không bớt lo hơn so với kinh thành. Ta đi tống cổ nàng.”

Hổ phách tính tình táo bạo, nơi nào chịu được người khác cứ ba hồi bảy hiệp tới làm phiền Tề Dư, đứng dậy liền đi, lúc này Tề Dư cùng Minh Châu nhưng thật ra rất ăn ý không có ngăn cản.

Tề Dư cũng không phải là sợ ứng phó những thẩm thẩm tẩu tẩu đó, chỉ là cảm thấy quá phiền phức, hôm nay ứng phó người này, ngày mai người kia lại đến, chẳng bao giờ ngừng.

Hổ phách khuyên can mãi, thiếu chút nữa động thủ với nữ quản sự kia mới đuổi được người đi, lúc này Tề Dư mới có thêm nữa ngày thanh nhàn.

Ai ngờ, đến buổi tối, Tề Dư đang ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, đã có nha hoàn tới thông báo, nói là Hanh Thị tự mình tới thăm nàng.

Tề Dư chỉ có thể buông đũa xuống, ngồi chờ Hanh Thị vào cửa, phía sau Hanh Thị còn đi theo một phu nhân trẻ tuổi và một lão phu nhân khoảng 40 50 tuổi.

Vị phu nhân trẻ tuổi kia Tề Dư có biết, là đại tỷ tỷ của Tề gia Tề Mẫn, mấy năm trước gả cho một dòng dõi sách hương của Uyển Bình, nhà chồng thanh quý, tri thư đạt lý, nghe nói cuộc sống cũng khá tốt. Còn lão phu nhân 40, 50 tuổi đằng sau Tề Dư hoàn toàn không quen.

Hanh Thị vào cửa, Tề Dư cũng chưa đứng dậy, chỉ là nói với nàng một tiếng:

“Đại bá mẫu thứ tội, chất nữ thân thể suy yếu, không thể đứng dậy hành lễ nghênh đón. Đại bá mẫu, đại tỷ tỷ, vị phu nhân này có muốn dùng bữa tối hay không? Nếu không dùng liền ngồi xuống nói chuyện thế nào?”

Hanh Thị là nữ thương gia, tuy rằng làm Tề gia đại phu nhân, nhưng thân phận chung quy cũng không so được với đích trưởng nữ xuất thân từ Quốc Công phủ, không có tư cách bắt Tề Dư phải đứng dậy đón chào.

Hanh Thị ngược lại cũng không ngại, ngồi xuống bên cạnh Tề Dư, thân thiết lôi kéo tay nàng hỏi han ân cần: “Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái, ngàn vạn lần phải uống thuốc tịnh dưỡng cho tốt, không thể chủ quan, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Đa tạ đại bá mẫu quan tâm.” Tề Dư cười phối hợp, nhìn về phía Tề Mẫn ở một bên, hai người gật đầu trí lễ, lẫn nhau cười cười.

Tề Mẫn nói: “Muội muội chớ trách chúng ta quấy rầy, ta hiếm khi có một lần quay lại nhà mẹ đẻ, nghe nói muội muội đã trở lại, lập tức muốn tới gặp mặt một lần, đây là mợ của ta, hôm nay vừa lúc cũng ở, liền cùng lại đây.”

Tề Dư mỉm cười với mợ của Tề Mẫn, mợ này họ Viên, Viên Thị sau khi thấy Tề Dư, đôi mắt giống như lớn lên ở trên người nàng, khen không dứt miệng nói:

“Ai nha nha, quả thật là tiểu thư của Quốc Công phủ, kim tôn ngọc quý, giống như Bạch ngọc Bồ Tát, dáng dấp thật là đẹp mắt.”

Tề Dư thẹn thùng cười, Hanh Thị cùng Tề Mận cũng cười theo, một bàn người cứ như vậy không thể hiểu được cùng nhau tươi cười, sau khi cười xong, Hanh Thị mới nói ra mục đích thật sự.

“Dư tỷ nhi, con ở Uyển Bình tịnh dưỡng, nơi này tuy cũng là nhà của con, nhưng rốt cuộc con hàng năm đều không có ở đây, đối với Uyển Bình cũng không quen thuộc lắm. Ta thân là đại bá mẫu rất muốn tận tâm tận lực chiêu đãi con, con đã hơn nửa tháng không ra khỏi cửa, mấy ngày gần đây ánh nắng vừa đủ, ngày mai trên đường Hồ Duyên có hội chùa, tất nhiên thua kém với phồn hoa ở kinh thành, nhưng cũng là đại hội lớn mỗi năm một lần của Uyển Bình, rất có nhã hứng, nếu Dư tỷ nhi nguyện ý, ngày mai chúng tỷ muội cùng nhau đi du ngoạn một phen, thế nào?”

Hanh Thị nói cực kỳ chân thành, Tề Mẫn lại từ bên cạnh thêm vào:

“Muội muội hiếm khi có thời gian ở Uyển Bình lâu thế này, mẫu thân của ta sợ chậm trễ, mới không mấy ngày đã kêu cả đám huynh đệ tỷ muội trở lại, có thể bồi muội muội đi giải khuây một chút cũng tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy. Hội chùa trên phố Hồ Duyên cực kì náo nhiệt, một năm chỉ làm một lần vào mùa xuân, trên chợ cái gì cũng có, chơi mệt rồi còn có thể sang Tam Thanh Quan bên cạnh uống một chén trà thanh tâm.”

Viên Thị cũng đi theo khuyên bảo.

Tề Dư thấy các nàng rất nhiệt tình, cũng không tiện cự tuyệt. Nghĩ bản thân quả thật đã lâu không ra khỏi cửa, bất quá đó cũng không phải do nàng cố ý, vết thương trên người mấy ngày gần đây chỉ mới đỡ hơn một chút, nàng vốn định sau khi trị thương xong sẽ đi ra ngoài du ngoạn, hiện giờ nếu Hanh Thị đã chủ động mời, vậy chắc đi xem một chút cũng không sao.

Dù sao lúc Tề Dư từ kinh thành tới Uyển Bình, nha hoàn hộ vệ từ Quốc Công phủ đi ra, ngoại trừ Hổ Phách và Minh Châu, tất cả đều là những người biết võ mà Tề Chấn Nam cố ý vơ vét tới bảo hộ nàng, có những người này ở đây, cũng không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì, nên cũng đáp ứng rồi.

“Đại bá mẫu lo lắng cho ta như vậy. Nếu Tề Dư còn từ chối thì quả thật bất kính, ngày mai còn phải làm phiền tỷ muội trong nhà tiếp đón.”

Thấy Tề Dư nhả ra, Hanh Thị cuối cùng cũng yên tâm, nhiệt tình nói:

“Dư tỷ nhi ngàn vạn lần đừng khách khí, đều là tỷ muội một nhà, phiền hay không phiền gì chứ. Con đừng ghét bỏ các nàng vụng về vụng quật là tốt rồi.”

Bảo Hổ Phách tiện mấy người Hanh Thị đi, Tề Dư cũng bưng chén ăn cơm.

Minh Châu vừa gắp thức ăn cho Tề Dư vừa nói: “Đại phu nhân và đại tiểu thư trông còn được, chỉ có vị mợ kia vừa vào sân nhà chúng ta đã ngó trái ngó phải, tròng mắt xoay chuyển liên tục, cũng không biết là đang mưu đồ cái gì.”

Tề Dư uống một ngụm canh, nói:

“Người ta chỉ mới nhìn nhiều vài cái, ngươi đã nói nàng mưu đồ, ngàn vạn lần đừng trông mặt mà bắt hình dong.”

“Nô tỳ không phải trông mặt mà bắt hình dong, nô tỳ thật sự cảm thấy đại phu nhân mời ngài đi lúc này rất không có đạo lí, chúng ta ở đây cũng đã gần một tháng, nàng chưa từng nói muốn mời tiểu thư đi đâu chơi, hôm nay lại đột nhiên nói ra…… Nô tỳ tổng cảm thấy không yên tâm.”

Đúng lúc Hổ Phách cũng vừa tiễn người xong, Minh Châu lôi kéo nàng hỏi:

“Muội có nghe thấy bọn họ nói gì không?”

Hổ phách không quan tâm mấy thứ này, nghe vậy khó hiểu: “Nghe thấy cái gì? Không có. Đại phu nhân thật là một người tốt, liên tục hỏi bọn mình có thiếu cái gì không, nói chỉ cần tiểu thư mở miệng, cho dù là long gan phượng đảm* cũng sẽ mang qua cho tiểu thư.”

(*Ý chỉ đồ ăn ngon, quý báu, giống như bào ngư vi cá, sơn hào hải vị ấy)

“Khụ khụ.”

Những lời này của Hổ Phách làm Tề Dư trực tiếp bị sặc canh, hơi hơi tác động miệng vết thương, sợ tới mức hai nha hoàn vội vàng tiến lên dò hỏi:

“Tiểu thư, không sao chứ. Đang yên ổn ăn canh sao lại sặc vậy.”

Tề Dư xua xua tay, tỏ vẻ bản thân không có việc gì, dùng khăn lau miếng canh bên khóe miệng, Minh Châu thấy Tề Dư không sao, lúc này mới tức giận trừng Hổ Phách:

“Long gan phượng đảm gì chứ, bảo bà ta đem một cái lại đây nếm thử xem nào. Nha đầu ngốc nhà muội, lời khách khí thật hay giả cũng không nghe ra.”

Hổ Phách cũng biết những lời này cũng có hơi khoa trương, nhè lưỡi, sau khi Tề Dư thuận khí nói:

“Được rồi được rồi, thật thật giả giả gì chứ, người ta để ý đến chúng ta đã là rất khách khí rồi.”

-

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôn sau Tề Dư vừa mới thức, Hanh Thị đã phái người tới chờ nàng, Tề Dư thấy thời gian còn sớm, chậm rì rì đi rửa mặt chải đầu ăn sáng, sau khi trang điểm thật xinh đẹp mới khoan thai mà đi.

Khi nàng đến trong viện Hanh Thị, mấy vị tỷ muội ở Tề gia đều đã chuẩn bị sẵn sàng, toàn gia vây quanh đi ra cửa.

Tề Mẫn là đại tỷ tỷ, lớn hơn Tề Dư hai tuổi, hiện giờ đã là một bà mẹ hai con, Tề Dư chuẩn bị quà gặp mặt không nhỏ cho hai đứa con nàng, mà một vài vị tỷ muội khác cũng đều có quà, mọi người vui mừng đi ra cửa.

Tề Dư thế nhưng lại rất được hoan nghênh, bọn tỷ muội đều mời nàng ngồi chung một xe, Tề Dư khó xử, vẫn là Hanh Thị phân phối cho nàng, để nàng và Tề Mẫn ngồi chung xe, Tề Mẫn cẩn thận săn sóc, trên đường tất nhiên nhận được nhiều sự chiếu cố, Tề Dư cảm kích suy nghĩ tinh tế này của Hanh Thị, cũng vì tấm lòng tiểu nhân hôm qua của nàng, cảm thấy Hanh Thị không có hảo ý mà hổ thẹn.

Bọn tỷ muội đứng ở cửa chờ lên xe ngựa, vài ca nhi trẻ tuổi cưỡi ngựa lại đây, đi đầu là đại phòng trưởng tử cùng con thứ, Tề Khổng và Tề Mạnh, phía sau còn có một thư sinh tuấn tú văn nhã.

“Đây là đại ca và nhị ca, mấy cô nương các người ra ngoài, ta rốt cuộc là không yên tâm, cho bọn họ tới đây bảo hộ bên cạnh. Người kia là ca nhi của Viên gia, năm trước vừa mới đỗ tiến sĩ, là người đọc sách có tiếng ở đây, nhân phẩm rất tốt, gia thế cũng khá thân với Tề gia chúng ta, hôm nay vừa vặn tới trong phủ làm khách, liền đi cùng các người thôi, trên đường đi nhớ chiếu cố người ta đó.”