Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 7: Ủy khuất




Tề Dư lười cùng hắn cãi cọ, đem thân mình hướng vào vách xe ngồi ngồi, ít nhất muốn ngồi ở chỗ xa nhất, bảo trì khoảng cách với hắn. Sở Mộ sờ sờ mũi, không còn bối rối, Quốc công phủ cùng Nhiếp Chính Vương phủ cách nhau không xa, không lâu sau liền tới nơi. Sở Mộ muốn đưa tay đỡ Tề Dư, ai ngờ Tề Dư đã sớm hơn hắn một bước, đứng dậy, xuống xe ngựa, không quay đầu lại, lạnh lùng đi vào phủ. Sở Mộ nhảy xuống xe ngựa, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Dư thanh nhã vào phủ, như suy tư việc gì. Hàn Phong đi tới bên cạnh Sở Mộ đợi một lát, Sở Mộ vẫn vẫn không nhúc nhích, Hàn Phong không khỏi hỏi: “Vương gia đang suy nghĩ cái gì?" Sở Mộ hai mắt nhíu lại, hắn sinh ra có một đôi mâu phượng nhãn, trường mi nhập tấn, anh tuấn phi phàm, giờ phút này trên mặt nhè nhẹ nở rộ ý cười: "Lâm Khâm kêu ta thuận theo, ta giờ giống như biết hắn có ý tứ gì. Đã trúng độc cổ, mạnh mẽ mà đối kháng, bất quá là tự tổn hại, nếu thuận theo nó, liền có thể không hao tổn gì." Sở Mộ cảm thấy bản thân đã thấu đáo chân lý. Hàn Phong lại có điều nghi hoặc: "Ý Vương gia là... Thân cận Vương phi?" Hắn từ nhỏ đi theo Sở Mộ, đối với suy tư của Sở Mộ có chút hiểu biết, liền đoán tràng hàm nghĩa trong lời Sở Mộ nói. Sở Mộ không phủ nhận, có nghĩa là thừa nhận. "Nếu nói như vậy, tương lai Vương gia giải được tình cổ, hết thảy khôi phục nguyên dạng, Vương phi lúc đó nên dàn xếp như thế nào?" Hàn Phong cảm thấy Vương gia làm như vậy, đối Vương phi có điểm không công bằng. Nếu trong giai đoạn này Vương gia thân cận Vương phi, Vương phi đối với Vương gia nảy sinh tình cảm, tương lai Vương gia giải tình cổ, một lần nữa trở lại bên Như phu nhân. Đến lúc đó Vương phi chẳng lẽ không phải hai lần đều bị bỏ, nghĩ đến không khỏi thổn thức. Sở Mộ nhưng thật ra không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Có một số việc vốn bất đắc đĩ, tựa như hắn không thể khống chế ảnh hưởng của tình cổ trong thân thể mình. Tương lai độc giải, hắn tự nhiên cũng không thể khống chế tình cảm khôi phục nguyên dạng, nếu đã là do thời, do vận mệnh, trách được ai. Lúc sau Sở Mộ nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng vốn dĩ rối rắm, bốn phương tám hướng thấy sương mù, tâm tình nháy mắt liền nhẹ nhàng hẳn lên. Bên kia, Tề Dư cũng không biết nên nói Sở Mộ hiện tại đối với nàng có tâm tư khó lường gì. Chỉ cảm thấy Sở Mộ gần đây, hành vi có chút kỳ quái, nhưng nghĩ tới con người hắn liền hỉ nộ vô thường, ngược lại trong lòng không biết như thế nào, so với Sở Mộ là không đúng, nàng càng lo lắng cho phụ nhân. Ngày thứ hai trở về từ Tề Quốc công phủ, Tề Dư phái người đến Bình Dương quận vương phủ đưa thiệp mời, muốn mời vương phi Bình Dương quận Tề Ninh qua phủ một chuyến nhưng không thành. Nghĩ Tề Ninh không ở quận vương phủ, người phái đi truyền tin về bẩm Tề Dư biết. Tề Dư càng thêm chắc chắn, lại phái người đi Quốc công phủ, kết quả bất ngờ, nhanh chóng mời Tề Ninh tới đây. “Ngày hôm qua sau khi trưởng tỷ cùng Vương gia rời khỏi, cha lại phát hỏa thật lớn” Tề Ninh bưng chén trà, cùng Tề Dư ngồi ở nhĩ phòng viên bên cửa sổ nói chuyện. Tề Dư nghe xong, một chút đều không cảm thấy lạ, đừng nói Tê Chấn Nam, sự tình ngày hôm qua chính nàng cũng thấy tức giận. Tề Ninh nói cho Tề Dư, ngày hôm qua náo loạn như vậy, bệnh tình Tề Chấn Nam không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, cha biết được sự tình Sở Mộ cư nhiên nghênh ngang đến Quốc công phủ. Sau đó, liền cầm một chén thuốc mới vừa đun xong lập tức ném đi, chửi ầm lên nói Sở Mộ khinh người quá đáng. Nhất trí với suy nghĩ của Tề Dư, đều cho rằng hành vi Sở Mộ tới cửa hôm qua, hoàn toàn là tới đánh rắn dập đầu, diễu võ dương oai, cực kì đáng giận. Sự tình đã phát sinh, Tề Dư cũng không có năng lực cứu vẫn, so với những việc này, nàng càng quan tâm Tề Ninh đã xảy ra chuyện gì. “Đừng nói phụ thân nữa, nói muội đi, quận vương lại làm việc gì hoang đường?" Tề Dư đổi đề tài hỏi Tề Ninh. Với Tề Yên, Tề Vận, Tề Tuyển bất đồng, Tề Dư và Tề Ninh là cùng một mẹ sinh ra, tỷ muội ruột thịt. Sau khi mẫu thân qua đời, hai người liền sống nương tựa lẫn nhau. Hôn sự của Tề Dư, ai cũng không thể thay đổi được một tờ thánh chỉ, nhưng với hôn sự này, Tề Dư trước sau cảm thấy chính mình phải có trách nhiệm. Bình Dương Quận Vương Tiết Ngọc Chương cũng không phải là một kẻ hiền lương, hẳn thừa tổ ấm, được phong tước, lại không có ý tiến thủ, cùng lắm chỉ được một môn đình, khuôn mặt còn nói tạm được. Tề Ninh lúc ấy tuổi còn nhỏ, suy xét không chu toàn, tin vào An thị khuyên bảo, gật đầu đáp ứng mối hôn sự này. Tề Dư lúc biết, Tiết gia đã tới trên cửa hạ sính lễ, khiến nàng muốn có thời gian ngăn cản cũng không còn. Sau khi thành hôn, bọn họ thật ra cũng có một thời gian đường mật ngọt ngào, Tề Dư còn tưởng mình nghĩ sai. Nhưng ai biết nửa năm sau, Tiết Ngọc Chương chứng nào tật nấy, suốt ngày đi cùng đám người bán heo, treo chó ngoài chợ, quan hệ với Tề Ninh càng ngày càng kém. Tề Ninh nghe được trưởng tỷ hỏi chuyện, còn nghĩ che lấp: "Trưởng tỷ sao lại nói lời này, hắn... Không có làm gì cả." Tề Dư bất đắc đĩ thở dài: "Cần gì giấu ta. Nếu hắn thật sự tốt, muội thế nào lại đột nhiên hồi phủ còn ở lại?” Ngày hôm qua lúc Tề Dư thấy Tề Ninh, còn tưởng rằng nàng cùng giống mình, biết chuyện phụ thân tế xỉu mới trở về thăm. Ai ngờ nàng lại không biết, lúc ấy Tề Dư đã hoài nghi, hôm nay cố ý đưa thiệp đến Bình Dương Quận Vương phủ, biết được nàng một đêm chưa về, cho nên mới có thể kết luận. Nụ cười trên mặt Tề Ninh dần dần tinh thần sa sút, thở dài, đem sự tình từ từ kể ra. Tề Dư đoán quả nhiên không sai. Tên Tiết Ngọc Chương kia lại tạo chuyện hoang đường, nửa tháng ngày đêm không về, chỉ nói đi cùng bằng hữu lên núi luận thi thư. Ai ngờ Tề Ninh ở trên phố gặp hắn đi cùng bằng hữu, hai người đi qua Tề Ninh mới biết được, nơi nào là đi lên núi. Căn bản là tụ tập đánh bạc nửa tháng, Tiết Ngọc Chương thua mất tám vạn lượng bạc và một điền trang ở thành tây. "Ta không cầu hắn phải hiếu học, chỉ cầu hắn an phận thủ thường, nhưng bằng hữu hắn nói một câu còn hơn ta nói mười câu." Tề Ninh khóc lóc kể lể. Tề Dư nhíu mày an ủi: "Tiết thái phi đâu? Cũng không quản hắn?” Bình Dương Quận Vương phủ là do Tiết thái phi quản, Tiết Ngọc Chương thua nhiều ngân lượng như vậy, Tiết thái phi lại không biết. "Nương tuổi trẻ thủ tiết, Bình Dương Quận Vương phủ cũng chỉ có một hài nhi là hắn, trang mất dường như, muốn gì cho nấy, đừng nói thua chút ngân lượng, dù Tiết Ngọc Chương bên ngoài giết người phóng hỏa, nương cũng che dấu cho hắn." Kỳ thật bao gồm Tề Ninh và Tiết thái phi ở bên trong, cảm thấy Tiết Ngọc Chương biến thành bộ dáng ngày hôm nay, Tiết thái phi thoát không được không có liên quan. Nhưng mà những lời này, nàng chỉ giấu trong lòng, tới kể khổ với tỷ tỷ, nói cho người khác nghe, người khác chỉ nói nàng không hiểu đạo lý, không biết cảm thông. "Ta với chuyện của hắn là một cuộn chỉ rối. Tóm lại hắn chưa có để ta thấy hắn lấy nữ nhân khác về, ta cũng chỉ giận hai ngày. Hai ngày sau sẽ trở về. Tỷ tỷ không cần thay ta nhọc lòng, tâm trạng còn phải quá đi xuống." Tề Ninh đem sự tình bị đè nén ở trong lòng nói ra, cảm giác khá hơn nhiều, trái lại còn an ủi Tề Dư. Tề Dư đương nhiên biết Tiết Ngọc Chương cùng Tề Ninh thành thân nửa năm sau liền lưu luyến nơi trăng hoa, cùng một kĩ nữ dây dưa không rõ sự tình. Lúc ấy rất nhiều chuyện, cũng trực tiếp cho rằng tình cảm hai phụ thê không còn hòa hợp, tình cảm sinh ra vết nứt, thở dài nói: “Muốn hay không nhờ cha lại đi tìm hắn nói chuyện?" Tề Ninh lắc đầu: "Cha không biết đã tìm hắn nói chuyện bao nhiêu lần, nếu nói có ích, hắn đã sớm sửa." Tề Dư bất đắc đĩ thay Tề Ninh lau nước mắt, ánh mắt dừng túi thơm trên hông Tề Ninh, nói: "Túi thơm này muội vẫn luôn dùng nhỉ, cũng không thấy thay đổi." Tề Ninh hít hít cái mũi, đem túi thơm cầm lấy, dường như dùng tay vỗ nhẹ bảo bối: “Trưởng tỷ làm cho muội, muội đương nhiên luyến tiếc không đổi” Tề Dư vui mừng cười, xoay người bên sườn lấy lấy ra một cái mới, đưa cho Tề Ninh, Tề Ninh mắt sáng ngời, vui vẻ hỏi: "Trưởng tỷ lại cho làm muội một cái sao? Thật là đẹp mắt. Thật thoem. Bất quá muội hiện tại dùng cái này cũng đã quen, muội nhận trước, chờ đến cái này dùng cũ rồi dùng mới. Đa tạ trưởng tỷ." “Đã cho muội túi mới, còn dùng túi cũ làm gì.” Tề Dư nói xong, duỗi tay lấy túi thơm bên hông Tề Ninh kéo xuống, thay nàng đeo mới lên, cái cũ trực tiếp thu về hộp. Tề Ninh bất giác cảm thấy trên đời này chỉ có trưởng tỷ đối nàng tốt nhất, nhào vào trong lòng trưởng tỷ nghỉ một lát. Hai tỷ muội lại nói chút chuyện riêng tư. Tề Dư mới đưa Tề Ninh ra cửa, dặn dò nàng nếu hai ngày sau còn chưa muốn về Quận Vương phủ thì tới Nhiếp Chính Vương phủ ở lại mấy ngày, rốt cuộc các nàng đều đã xuất giá, một mình lưu lại nhà mẹ thời gian dài, sẽ khiến người ta hỏi nhiều, chuyện phu thê để nhiều người biết đến ngược lại không ổn. Đưa Tề Ninh lên xe ngựa, Tề Dư nhìn xe ngựa nàng rời đi, tâm tình có chút hạ xuống. Năm ấy mẫu thân qua đời, Tề Dư chín tuổi, Tề Ninh mới ba tuổi, mẫu thân cầm lấy tay Tề Dư dặn dò nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho muội muội, Tề Dư cảm thấy mình không hoàn thành được di ngôn cuối cùng của mẫu thân. Sở Mộ ở Binh Bộ Nha sở cũng không có thời gian cố định, xử lý xong công văn, không có việc gì đặc thù liền trở về. Hôm nay trở về sớm, lúc đi ngang qua Thất Bảo Trai, cố ý mua một phần bánh hoa quế. Từ khi hắn quyết định " thuận theo mà chống đỡ ", liền cho người đi tìm hiểu Tề Dư yêu thích gì. Dày công nửa ngày, chỉ cần là Tề Dư từng biểu lộ ra yêu thích, hiện tại đâu ra từng cái một trưng bày trước mặt Sở Mộ. Từ điều tra mà nói, Tề Dư này là nữ nhân điển hình trong kinh thành, xuất thân cao quý, từ nhỏ được nuôi dưỡng cẩn thận, thường thường thuận thuận, nhân sinh chưa bao giờ trải qua bất kì sóng gió nào, yếu đuối mong manh, được nuông chiều từ bé, đồng thời cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Cái gọi là đích nữ thế gia, kỳ thật chính là hưởng thụ cái ưu danh mà người khác hưởng thụ không được. Mà cái giá chính là các nàng từ lúc còn nhỏ đã bị yêu cầu tương lai phải vì lợi ích của gia tộc mà chuẩn bị hy sinh phụng hiến. Các nàng mỗi một thứ đều phải học, mục đích cuối cùng đều là vì lấy lòng trượng phu tương lai, thật là không thú vị. Phần lý lịch đặt trước mặt Sở Mộ thật làm hắn dở khóc dở cười. Hắn xưa nay không thích nữ nhân quá tinh tế, quá quy củ, nữ nhân quá tinh tế phần lớn làm ra vẻ đa sầu đa cảm, nữ nhân quá quy củ phần lên cổ hủ. Đã thế Tề Dư trong mắt Sở Mộ, chính là nữ nhân vừa giản dị, vừa nhàm chán. Nếu không phải vì trúng tình cổ, khả năng Sở Mộ cả đời đều sẽ không đem đôi mắt đặt trên người Tề Dư như bao nữ nhân khác. Sở Mộ cảm thấy... Ủy khuất quá! Tề Dư thích ăn bánh hoa quế ở Thất Bảo Trai, về cơ bản cách mấy ngày liền sẽ sai người qua mua một chuyến. Sở Mộ xem như tìm đúng điểm yêu thích, hy vọng Tề Dư không cần quá kích động. Trở lại phủ, Sở Mộ đi thẳng đến chủ viện.