Editor: Hoàng
Những vị khách trong sảnh nhìn việc đang diễn ra trong hoa viên, tất cả họ đều rất cảm khái.
An quốc công phủ trông thì cao cao tại thượng, lừng lẫy khắp chốn, có nữ gả có đám hỏi, có giao lưu với các thị tộc lớn nhưng khi đối mặt với một nhân vật quyền lực thực sự thì một nửa phẩm giá cũng không có.
Nhưng lý do cho những lời này, họ thừa rõ nhưng lại chẳng nói.
An quốc công phủ không hề đưa được nhân tài vào, đàn ông trong phủ đều là những người cưỡi ngựa phong lưu. Và hầu hết những kẻ trong An quốc công phủ đều rất hám sắc. Do đó, người trong An quốc công phủ được gọi là những tên cạp váy. Ví dụ thành công nhất là sau cái chết của hoàng hậu, An quốc công sợ sẽ bị hoàng cung bỏ lại nên đã gửi cháu gái của mình, người chỉ mới mười bốn tuổi đến hoàng cung để thay thế cho con gái đã chết của mình. Sau khi được sủng ái, thế là lại thành người của thái hậu.
Kể từ đó, An quốc công phủ thậm chí còn được chú ý nhiều hơn. Trong số các hào môn vọng tộc ở kinh thành có rất nhiều mỹ thiếp được An quốc công phủ gửi đến.
Nhưng rõ ràng, lần này họ chuyển tâm trí của họ đến Nhiếp Chính Vương.
Hai người phụ nữ được Nhiếp Chính Vương đánh giá là hát rong đường phố là công cụ mà An quốc công phủ muốn mua chuộc Nhiếp Chính Vương. Nhưng thật không may, Nhiếp Chính Vương lại chẳng để tâm đến, không những không để tâm, mà còn làm hỏng cả thanh danh An quốc công.
Thực ra, chuyện gửi các vũ nữ không phải là bất thường giữa các gia tộc quyền thế. Ngay cả khi An quốc công phủ có kinh nghiệm trong việc này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, nhưng những việc này thường chỉ có thể thực hiện một cách kín đáo. Điều họ làm là tìm ứng viên tốt trước, sau đó giấu đi và nuôi họ, chờ đúng thời điểm thì sẽ gửi họ cho đúng người và ở nơi thanh thiên bạch nhật giống như hôm nay. Nhưng cũng thật hợp lý khi Nhiếp Chính Vương từ chối theo cách coi thường như vậy.
Tề Ninh nghe những lời của Sở Mộ, cuối cùng cũng thở phào, đến cạnh Sở Mộ nói khẽ:
“Tỷ phu, muội không ngờ là huynh lại chính trực như thế.”
Sở Mộ liếc cô, trả lời nhẹ: “Đừng quên nói với tỷ tỷ ngươi.”
Tề Ninh mỉm cười: “Yên tâm nhé, muội sẽ tâng bốc huynh như một bông hoa.”
Với sự can thiệp của Sở Mộ, kế hoạch làm Tề Ninh khó xử của Tề Yên và Tề Vận đã bị đánh bại. Hai người nhìn nhau, gật đầu một cách tiếc nuối, định quay người bỏ đi, nhưng Sở Mộ kêu lên:
“Đứng yên.”
Tề Yên và Tề Vận liếc nhìn nhau. Tề Yên cắn môi, nghĩ là Sở Mộ có gì đó muốn nói với họ. Cô quay lại chân thành, ngại ngùng nói:
“Không biết vương gia có gì chỉ giáo ạ?”
Sở Mộ nói: “Khi nãy lúc bổn vương đi đến hành lang, bổn vương đã nghe thấy ngươi nói vương phi của bổn vương thất bại.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tề Yên hơi đóng băng lại, cô ngước nhìn Sở Mộ, tự hỏi ý hắn là gì.
Các nàng thấy Sở Mộ chỉ vào họ: “Các ngươi xúc phạm vương phi, tát vào miệng đi.”
Tề Yên và Tề Vận chết lặng. Sau khi Sở Mộ ra lệnh, một người hộ vệ đến giữ họ lại. Tề Vận kêu lên vì sốc:
“ Vương gia bớt giận. Lần sau tiểu nữ sẽ không dám thế nữa.”
Tề Vận xấu hổ cùng cực. Nàng chưa bao giờ nghĩ Sở Mộ sẽ đánh họ để trút giận cho Tề Dư nhưng nàng thật sự không muốn khóc trước Sở Mộ, nàng phải giữ thể diện cho mình.
Nàng nhìn xung quanh, hy vọng có ai đó sẽ đứng ra nói vài lời thay họ. Nhìn một lúc, nàng trông thấy ngay cả thái hậu cũng chẳng dám nói gì, Tề Yên chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng vào Tiết Bảo Tuấn và Triệu Khuê, hai người này một người thì sẽ sớm ngày ở bên nàng, người kia thì sẽ sớm đính hôn với Tề Vận. Trong vấn đề như này, tất nhiên, họ vẫn phải đứng ra bảo vệ.
Nhưng ai biết được, trước mặt Sở Mộ, Triệu Khuê và Tiết Bảo Tuấn đừng nói đến nài nỉ, ngay cả một cái rắm họ cũng không dám đánh, chỉ có thể cúi đầu lui về sau.
An quốc công do dự. Nếu việc ngày diễn ra vào những ngày bình thường, hắn sẽ không dám xúc phạm Sở Mộ chỉ vì hai cô con gái nhỏ của mình, nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay khách khứa tập trung tại phủ rất đông, Sở Mộ sắp đánh cháu gái của hắn. Nếu hắn không nói lời nào, sau này rất có thể sẽ bị thiên hạ dè bỉu. Hắn cân nhắc bảo với hắn:
“Vương gia, hôm nay là ngày đại hỷ trong phủ. Người đừng giận, đừng để tâm đến hai đứa nhỏ không hiểu chuyện ấy. Bên cạnh đó, vương phi cũng là đích tỷ của họ. Nếu như để vương phi biết chuyện, người đã trừng phạt muội muội nàng ở nơi công cộng. Chỉ sợ nàng sẽ trách vương gia.”
An quốc công quả là một củ gừng già. Vì Sở Mộ đã dụng Tề Dư làm cớ để đánh cháu gái hắn, hắn cũng dụng Tề Dư để thuyết phục, để người ngoài nhìn, nghe, cũng không buông lời bảo rằng An quốc công phủ vô dụng. Nên đó là lý do tốt nhất để Sở Mộ thu hồi mệnh lệnh lại, nếu hắn không thu hồi, nghĩa là hắn không nể mặt Tề Dư, mối liên quan tới An quốc công phủ sẽ ít đi một chút.
Sở Mộ nheo mắt hỏi Tề Ninh:
“Tỷ của muội có tức giận nếu ta đánh những người ấy không?”
Tề Ninh sững người, sau đó lắc đầu: “Muội không biết, muội không đoán được suy nghĩ của tỷ tỷ.”
Sở Mộ trông như vô cùng xúc động: “Cũng phải. Quá khó để đoán mà. Được thôi.”
Tề Ninh nghĩ hắn muốn thu lại mệnh lệnh tát miệng, ai ngờ Sở Mộ lại quay đầu nói thêm một câu khác:
“Vậy thì cứ kéo hai ả đến nơi mà vương phi không thấy được đi.”
Tề Ninh và người trong hoa viên: ...
Lý thị sùng kính Hầu lão phu nhân đang nói về trải nghiệm của người khi du ngoạn ở Giang Nam trên con thuyền vào mùa xuân, Tề Dư ngồi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại thì thầm với Tần thị vài câu, Vĩnh An bá phu nhân Tôn thị lúc này thì đang hỏi những câu tầm phào:
“Sẵn tiện nói về điều này, lần cuối cùng ta đến Tĩnh Từ để thắp hương, ta tình cờ gặp Hầu lão phu nhân ở An Trung và trò chuyện với người được đôi câu, trông người không được vui vẻ lắm.”
Lý thị nghe Tôn thị nhắc đến nàng dâu của mình, biểu hiện của nàng hơi không tự nhiên. Cư nhiên không muốn nói quá nhiều, nhưng tất cả bọn họ đều là lão tỷ muội. Mọi người đều biết hết và chẳng tài nào che giấu được, liền nói:
“Là do con trai ta không tốt. Nó nạp một nàng thiếp mười bảy tuổi. Ta không trách con dâu ta giận dỗi nó. Ta cũng không sợ những câu đùa cợt từ lão tỷ nhi, nhưng cứ mỗi lần nói về môn gia là chỉ thấy một phen đau đầu.”
Những lời Lý thị nói mọi người hiểu khá rõ. Tất cả đều có những rắc rối khó nói. Ở độ tuổi của các nàng, không thể kiểm soát, mà chỉ có thể chấp nhận nó.
Các lão phu nhân bắt đầu thuyết phục Lý thị bình tĩnh lại.
Lý thị bối rối, nàng muốn chuyển chủ đề và thu hút mọi người tách ra khỏi vấn đề này, liền nhìn Tề Dư, cố làm cho bầu không khí vui hơn:
“Vương phi đúng là hiền tài từ khi vừa xuất sinh, hồi còn là một nữ tử, luôn được mọi người gọi là một người đức hạnh, tựa như một vị bồ tát xinh đẹp, vừa vui vẻ vừa tốt bụng, bất ngờ là sau khi kết hôn, vẫn giữ được đức tính kiên nhẫn như vậy, sẵn sàng ngồi nghe những lão già này nói chuyện.”
Tề Dư mỉm cười dịu dàng, Tần thị trả lời:
“Là ta đưa nàng đi đó, các ngày trong tuần rất hiếm khi gặp nàng. Bây giờ gặp rồi, phải nói với nhau nhiều hơn chứ. Đừng chê nàng còn trẻ là được.”
Lý thị liên tục vẫy tay: “Nào dám nào dám. Về bản sắc, vương phi là người duy nhất trong lão già chúng tôi, vương phi đừng không thích các lão phu nhân này a.”
“Lão tỷ tỷ, đừng trách muội hỏi thẳng, vương phi đã gả vào vương phủ được hai ba năm rồi, liệu trong bụng có động tĩnh gì chưa?”
Lại là Tôn thị. Dường như có những tin đồn bất tận trong bụng, cho nên nàng không thể ngừng hỏi những chủ đề nhạy cảm.
Tề Dư khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Cảm ơn lão phu nhân đã quan tâm, vẫn chưa.”
“Than ôi, sao lại như vậy được, nữ nhân ấy, vẫn phải có một tiểu hài nhi để giữ trái tim phu quân.”
Nói về chủ đề sinh hài tử, người ở đây có khá nhiều kinh nghiệm. Lý thuyết sinh hài tử để giữ trái tim phu quân là bắt nguồn từ An Viễn Hầu lão phu nhân, người đã sinh ra tám hoặc bảy đứa con cho Hầu phủ, bây giờ đã dưới bảy mươi nhưng lại chẳng khác nào bảy mươi.
Tề Dư không muốn tham gia vào cuộc thảo luận về chủ đề này. Bất kể họ có mục đích tốt hay mục đích xấu, tiêu chuẩn kính già yêu trẻ luôn được đặt lên trên hết, Tề Dư rõ ràng không thể đổ lỗi cho ai.
Nàng chỉ đơn giản là nhặt một miếng bánh ngọt, dùng khăn che môi lại, sau đó cắn một miếng nhỏ, hy vọng rằng các lão nhân gia có thể nhìn vào sự ngoan ngoãn của nàng và để nàng đi.
Tuy nhiên, mọi thứ đã không như mong đợi, các lão phu nhân càng nói lại càng hăng. Lúc đầu họ nói Tề Dư có nên sinh hài tử hay không, sau đó chủ đề đột nhiên nảy sinh thành giữa Tề Dư và Sở Mộ có bất đồng, lão phu nhân nói họ đồng cảm với Tề Dư, nhưng họ bắt đầu phân tích sự bất đồng giữa hai vợ chồng. Cuối cùng lại nói về đó là vấn đề của nam nhân hay nữ nhân.
Liền sau đó tình hình lại trở nên vô cùng khó khăn, các lão phu nhân đã cùng nhau dạy Tề Dư theo cách thương yêu phu quân mà họ đã dùng cả cuộc đời mình để tìm kiếm kinh nghiệm trong việc giữ chân một người đàn ông, và hướng dẫn Tề Dư một cách vô cùng hùng hồn. Hãy ở trước Sở Mộ, quỳ xuống và cầu xin hắn thỏa mãn nàng và cho nàng một hài tử...
Ngay khi Tề Dư chuẩn bị ngừng nghe, tiểu nha đầu bên ngoài bước vào bẩm báo:
“Tham kiến các vị lão phu nhân, Nhiếp Chính Vương đang muốn gặp Tề quốc công thiếu phu nhân.”
Chén trà trong tay Tề Dư run lên, nàng ngước lên nhìn Tần thị với ánh mắt bối rối hệt mình, nàng không biết tại sao cả, Tần thị chỉ đành xác nhận lại với tiểu nha đầu:
“Nhiếp Chính Vương tìm lão thân? Hắn, đang ở đâu?”
Tiểu nha đầu chỉ ra cửa: “Hồi lão phu nhân, vương gia đang đợi bên ngoài. Quốc công gia cũng đang ở bên ngoài. Ban đầu, quốc công muốn nô tỳ trực tiếp đưa vương gia vào, nhưng vương gia khăng khăng đòi ở ngoài ấy, nói là người sợ thất lễ trước lão phu nhân.”
Nếu không phải vì những lời rõ ràng của tiểu nha đầu, lão phu nhân trong căn phòng này còn nghĩ là mình đang nằm mơ.
Họ còn đang đưa ra lời khuyên cho Tề Dư, chỉ dạy nàng cách giành lấy trái tim của phu quân, nhưng nhìn vào tình hình của vương gia, có vẻ như Tề Dư không cần phải làm vậy rồi.
“Mời vào nhanh.” Mặc dù sốc nhưng Tần thị vẫn phản ứng nhanh chóng. Nàng không biết hắn muốn làm gì. Nhưng gặp chiêu thì hủy chiêu thôi. Nhân gia tuân theo các quy tắc mà đến cầu kiến như vậy, nàng không thể không cho vào.
Sau khi Sở Mộ bước vào cửa, trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy Tề Dư ngồi cạnh Tần thị, sau bao ngày chờ đợi thì cuối cùng trái tim hắn đã được yên ổn.
Kể từ ngày Tề Dư hoảng sợ trước lời tỏ tình của hắn. Hắn đã không gặp Tề Dư trong ba ngày liền. Hắn không biết mình đã sống sót qua ba ngày đó bằng cách nào. Hiện giờ, hắn chỉ biết Tề Dư là viên thuốc duy trì sự sống của hắn. Nếu hắn không gặp nàng một ngày, hắn sẽ bắt đầu mơ tưởng đến. Hai ngày không gặp, hắn sẽ đau lòng. Không được gặp suốt ba ngày, hẳn là ngày cái chết tìm đến với hắn cũng không còn xa nữa.
Sở Mộ đi đến trước Tần thị, cung kính một cái vãn bối lễ, làm Tần thị sợ đến mức đích thân đứng dậy dìu hắn: “Vương gia đừng khách sáo thế chứ, ngồi cạnh lão thân này.”
Nha hoàn lấy một chiếc ghế định đặt vào vị trí chính, nhưng lại thấy Sở Mộ chỉ vào vị trí bên cạnh Tề Dư:
“Bổn vương chỉ muốn ngồi cạnh vương phi thôi.”
Sở Mộ được ngồi cạnh Tề Dư như hắn mong muốn, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng mà mỉm cười, Tề Dư nói dưới sự áp lực:
“Người lại điên nữa rồi sao?”
Sở Mộ dồn nén tâm tư, mỉm cười nói vào cánh tai bị thương của Tề Dư: “Nàng nói vậy, nàng có biết ta khó chịu nhường nào không? Nàng tàn nhẫn quá.”
Tề Dư đầy vẻ chán ghét: ...