Editor: Stop
***
Âm thanh của 62 khiến Độ Niệm hoàn toàn tỉnh táo lại.
Y đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh lần nữa, cảm thấy khung cảnh trước mắt có chút quen thuộc.
Lúc này, ông chủ đang dùng giẻ lau tủ rượu phía sau quầy bar đi tới, thuận miệng trò chuyện với y: "Tiểu Độ, tối nay không có khách, lát nữa cậu cứ về trước đi. Nhiều ngày nay đều là cậu làm ca đêm, cũng nên cẩn thận nghỉ ngơi chút."
Độ Niệm nghe được những lời quen thuộc này, sửng sốt một chút, gật đầu.
Y nhớ vào một buổi tối ba năm trước, ông chủ cũng đã nói câu này với y.
Hóa ra 62 đã trực tiếp đưa y trở lại ba năm trước, ngày y vẫn còn làm việc trong quán bar.
Sự đảo ngược thời gian đột ngột này khiến y không có cảm giác chân thật. Độ Niệm nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là khoảnh khắc y nhảy từ sân thượng xuống, Phó Kiêu hai mắt đỏ ngầu lao tới.
Độ Niệm nhéo nhéo lòng bàn tay, lấy lại tinh thần, sau đó đưa mắt nhìn ly rượu trong tay.
62 mới bảo y đừng uống ly rượu này, ly rượu này có vấn đề gì sao?
Y liếc mắt nhìn vị khách ngồi bên cạnh, đúng lúc gã đang lén lút nhìn về phía y, tầm mắt hai người chạm nhau.
Sau khi nhìn rõ bộ dáng của gã, Độ Niệm rốt cuộc nhớ tới chuyện xảy ra lúc ấy.
Đây là buổi tối y gặp Phó Kiêu vào ba năm trước.
Ba năm trước, khách hàng ngồi cạnh hạ thuốc vào ly rượu của y, đột nhiên bị Phó Kiêu đang đi vào phát hiện ra, Phó Kiêu đập vỡ ly rượu của gã, làm gã khách hàng sợ hãi bỏ chạy khỏi quán bar.
Sau đó, Phó Kiêu đã đưa người bị trúng thuốc là y đi.
Không ngờ 62 lại đưa y quay lại đêm này ba năm trước.
Độ Niệm rũ mắt xuống, nắm chặt ly rượu trong tay.
Bất kể Phó Kiêu có xuất hiện trong quán bar như ba năm trước hay không, lần này y cũng sẽ không để mọi chuyện phát triển như ba năm trước.
Ông chủ cùng Độ Niệm nói xong, xoay người chuẩn bị đi chỗ khác dọn dẹp, mới đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thuỷ tinh vỡ nát, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông.
Ông chủ giật mình, vội quay đầu lại thì chỉ thấy Độ Niệm đã đập vỡ ly rượu, khống chế bắt chéo tay của gã khách bên cạnh rồi đè gã lên quầy bar.
"Tiểu Độ, cái này... " Ông chủ là người thành thật an phận, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lúc nhất thời sợ tới mức chân tay luống cuống.
Độ Niệm dễ dàng đè gã khách đang giãy giụa xuống, bình tĩnh nâng cằm với ông chủ: "Kiểm tra túi của gã."
Ông chủ định thần lại, nhanh chóng đặt thứ mình đang cầm xuống rồi đút tay vào túi áo gã.
Chỉ chốc lát sau, ông chủ lấy từ trong túi gã ra một túi bột.
Ông chủ mở quán bar nhiều năm như vậy, kinh nghiệm cũng không ít, cẩn thận nhìn túi bột, vẻ mặt nghiêm túc nói với Độ Niệm: "Là **."
Nhân viên bên cạnh nghe thấy câu này, lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Gã khách nhanh chóng bị đưa đi.
Độ Niệm đợi chuyện giải quyết xong, cầm lấy áo khoác trên ghế, chào ông chủ: "Tôi về trước nhé."
"Được." Ông chủ gật đầu, lo lắng dặn dò y: "Lần sau gặp phải chuyện như thế này đừng kích động như vậy, quá nguy hiểm, ít nhất cũng phải nói cho chúng tôi biết trước một tiếng."
Độ Niệm cười nói: "Tôi biết rồi."
Y mặc áo khoác, bước ra khỏi quán bar, thuận theo con phố đi sâu vào trong.
Dù đã ba năm trôi qua nhưng y vẫn mơ hồ nhớ được vị trí căn phòng mình thuê lúc đó, hẳn là ở trong con phố này.
Đi được một đoạn, Độ Niệm dừng lại trước một khu dân cư đổ nát.
Y lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra, cắm vào ổ khóa cửa sắt rỉ sét, vặn vài vòng rồi mở ra.
Hành lang tối đen như mực, lúc y chuyển đến thì đèn kích hoạt bằng giọng nói đã bị hỏng, mãi chẳng có ai đến sửa, những người thuê nhà sống ở đây cũng đã quen từ lâu.
Độ Niệm bật đèn pin trên điện thoại, mò mẫm trong bóng tối đi lên mấy tầng, lại dừng một chút nhớ lại tầng lầu mình ở trước đây, rồi không chắc chắn lắm dừng lại ở tầng năm.
Y lấy chìa khóa ra, do dự thử cắm vào ổ khóa cánh cửa trước mặt rồi xoay theo chiều kim đồng hồ.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa đã tróc mấy lớp sơn mở ra.
Độ Niệm thở phào nhẹ nhõm, mở cửa bước vào, sau đó thuận tay đóng lại cánh cửa tồi tàn.
Y bật đèn, ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi 62 ra.
"Có thể cho tôi biết hiện tại cậu ấy đang ở đâu không?"
Cốt truyện trong sách còn có một năm nữa mới bắt đầu, y lại biết quá ít tin tức, chỉ có thể giống như lần trước, dựa vào thông tin 62 cung cấp để tìm nam phụ.
62 kiểm tra một chút, nói với y: "Thịnh Văn Nhiên hiện tại đang ở nước S, không ở trong nước."
Thịnh Văn Nhiên chính là nam phụ trong sách.
Độ Niệm nghe xong, sắc mặt hơi cứng lại.
Vậy nên y phải đến nước S mới tìm được Thịnh Văn Nhiên?
Y mở điện thoại, nhìn vào số dư ít ỏi của mình.
Đợi ngày mai y từ chức rồi nhận tiền lương tháng này, còn có thể trả lại phòng thuê và lấy lại tiền đặt cọc, số tiền này chắc cũng đủ để y mua một vé máy bay đi nước S.
62 hỏi y: "Anh định bao giờ xuất phát?"
"Đợi xử lý xong việc ở đây rồi đi." Độ Niệm đứng dậy, cầm quần áo đi về phía phòng tắm.
62 hài lòng gật đầu.
Sau khi trải qua một nhiệm vụ thất bại mà vẫn có thể chuyên nghiệp như vậy, không hổ là ký chủ mà nó đã chọn.
Độ Niệm tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng, cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài.
Nếu những ký ức đó không sống động như vậy, có lẽ y thực sự đã coi ba năm đó là một cơn ác mộng, bây giờ mới là hiện thực chân chính.
Muốn có được một cơ hội mới cũng không dễ dàng, hy vọng lần này y có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, không dẫm lên vết xe đổ như trước nữa.
Độ Niệm trở mình trên chiếc giường chật chội, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chạng vạng ngày hôm sau, Độ Niệm vẫn đến quán bar làm việc như thường lệ, nửa đêm tan ca mới nói với ông chủ rằng y muốn từ chức.
Dù ông chủ muốn giữ chân y nhưng cũng không làm khó y, sảng khoái trả trước lương tháng này cho y.
"Đúng rồi, Tiểu Độ, không phải cậu nói rằng muốn ở chỗ này chờ một người sao? Người đó đã đến rồi à?" Ông chủ thuận miệng hỏi một câu.
Ông chủ nhớ rõ hồi Độ Niệm mới tới quán bar làm việc, y đã nói rằng y muốn ở đây để chờ một người, cho nên thời gian làm việc sẽ không quá lâu, lương cũng thấp hơn những nhân viên khác một chút.
Độ Niệm sửng sốt một chút, gật đầu: "Vâng, gần như vậy."
Ít nhất thì lần trước y đã đợi được người đó.
Ông chủ cười ha hả nói: "Vậy thì tốt."
Độ Niệm cũng mỉm cười, xoay người đi vào phòng thay đồ của nhân viên.
Y mở tủ chứa đồ, lấy quần áo ra đặt lên ghế, rồi cúi đầu cởi quần áo đi làm.
Vừa cởi được một nửa, âm thanh của 62 đột nhiên vang lên: "Kiểm tra phát hiện có nhân vật mấu chốt ở gần đây."
Độ Niệm cởi áo, nghi hoặc hỏi: "Nhân vật mấu chốt?"
"Hình như là Thịnh Văn Nhiên."
Độ Niệm sửng sốt, động tác trên tay nhanh hơn, nhanh chóng mặc áo lên người.
"Không phải nói cậu ấy ở nước S sao?"
62 cũng do dự: "Đáng lẽ ra cậu ấy phải ở nước ngoài mà..."
Độ Niệm cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, nhanh chóng thay quần áo, kéo kéo vạt áo có chút lộn xộn, bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.
Mới đi được hai bước, 62 đột nhiên nói: "Ấy, tôi biết rồi, nhân vật mấu chốt này chính là Phó Kiêu."
Độ Niệm dừng lại bước chân, nhíu chặt mày.
Cho dù hiện tai y và Phó Kiêu còn chưa có quen biết, nhưng y cũng không muốn gặp người đó, vì điều đó sẽ khiến y nhớ đến một số chuyện phiền lòng.
Độ Niệm hít sâu một hơi, vừa định quay người trở lại phòng thay đồ, liền thấy một đoạn chân dài bước ra từ góc tường cách đó không xa, một góc áo của người đó bị gió thổi bay.
Y nhanh chóng lách mình trốn vào phòng kho gần đó, mãi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài xa dần rồi mới ra khỏi phòng kho, quay trở lại phòng thay đồ.
Tại sao Phó Kiêu lại xuất hiện ở quán bar vào lúc này?
Độ Niệm vừa gấp bộ quần áo làm việc vừa rồi chưa kịp thu dọn, vừa thắc mắc trong lòng.
Dù sao đi nữa, may mắn vừa rồi không chạm mặt Phó Kiêu, nếu không y chắc sẽ không khống chế được biểu tình của mình.
Y không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Phó Kiêu. Cho dù đó là một Phó Kiêu không quen biết Độ Niệm.
Độ Niệm thu dọn quần áo, lại đứng ở cửa nghe động tĩnh bên ngoài, rồi mới xách túi đồ bước ra.
Lúc ra khỏi quán bar, quả nhiên xe của Phó Kiêu đang đỗ ở cửa. Độ Niệm chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng rời đi.
Sau khi về nhà, Độ Niệm bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, chuẩn bị ngày mai đến gặp chủ nhà trả phòng và lấy lại tiền đặt cọc.
Sau khi thu dọn hành lý, y nhìn thấy trên điện thoại có tin nhắn được gửi tới cách đây vài giờ.
Là tin nhắn của Ngũ Chu.
[Ngày mai tôi được nghỉ, ra tụ tập một bữa không?]
Ngũ Chu là người bạn mà Độ Niệm quen biết khi mới đến thế giới này, hai người thường xuyên hẹn nhau đi uống rượu, nhưng Ngũ Chu không uống được nhiều, phần lớn thời gian đều là Độ Niệm phụ trách uống rượu, anh ở bên cạnh nói chuyện.
Độ Niệm nhớ tới lần cuối cùng gặp Ngũ Chu là ở bệnh viện, lúc đó vốn dĩ y đã đồng ý sẽ quay lại bệnh viện đổi thuốc, nhưng chưa được mấy ngày đã phải đi thành phố D với Phó Kiêu, sau đó lại xảy ra mấy chuyện kia.
Y cũng không ngờ rằng lần đó y đến bệnh viện băng bó lại là lần cuối cùng gặp mặt Ngũ Chu, chỉ có thể nói thế sự khó lường.
Độ Niệm trả lời tin nhắn của Ngũ Chu, hẹn gặp anh ở chỗ cũ.
Trả lời tin nhắn xong, Độ Niệm đóng vali lại, nằm trên sô pha ngủ một lúc.
Lúc y tan ca thì đã là sau nửa đêm, mới ngủ được một lát, trời bên ngoài đã sáng rồi.
Buổi trưa, Độ Niệm đi đến nơi đã hẹn với Ngũ Chu.
Ngũ Chu đã tới từ sớm, trên bàn trước mặt đặt mấy chai rượu, chỉ chờ Độ Niệm tới.
Độ Niệm ngồi xuống bên cạnh anh, liếc nhìn rượu trên bàn, hơi nhướng mày: "Buổi trưa đã uống nhiều như vậy?"
"Dù sao cũng không phải đi làm, sợ gì." Ngũ Chu rót cho y một ly rượu, "Nói mới nhớ, hai ngày trước tôi có mơ một giấc mơ."
"Giấc mơ gì?" Độ Niệm cầm ly rượu lên, thuận miệng hỏi anh.
Ngũ Chu ngẩng đầu uống rượu trong ly, "Tôi mơ thấy cậu đã chết."
Bàn tay cầm ly rượu của Độ Niệm khựng lại.
"Nói thật, tôi học y, chưa bao giờ tin mấy thứ này, nhưng giấc mơ đó làm tôi mấy ngày nay cứ thấy hoảng hốt." Ngũ Chu cau mày, "Còn có cảm giác đã rất lâu không gặp cậu."
"Không phải tuần trước chúng ta mới gặp nhau sao?" Độ Niệm cười cười, rũ mắt tránh đi tầm mắt của anh.
"Đúng vậy, thật sự là kỳ quái..." Ngũ Chu lẩm bẩm.
Đồ ăn đã gọi được đưa lên, hai người vừa ăn vừa uống, Ngũ Chu rất nhanh quên mất chuyện giấc mơ.
Anh uống hơi nhiều, uống thêm hai ly nữa rồi ngừng, chỉ ngồi bên cạnh nói chuyện.
Độ Niệm có nhắc đến việc đi nước S, nhưng lại bị anh lôi kéo phàn nàn oán giận, bữa ăn kéo dài đến tận buổi chiều.
Sau khi đưa Ngũ Chu về nhà, Độ Niệm liền quay lại phòng thuê lấy hành lý rồi đi gặp chủ nhà để trả phòng.
Buổi tối, Độ Niệm tới sân bay.
Y mua vé máy bay giá rẻ, đợi ở sân bay đến rạng sáng mới lên máy bay. Trên máy bay chợp mắt một lát, xem một bộ phim, trải qua quãng bay hơn mười tiếng.
Độ Niệm trước đây đã từng đến nước S. Lúc đó, Phó Kiêu dẫn y đi thăm Phó Đinh đang du học ở đây. Quãng thời gian bọn họ ở nước S đó, chính là lần đầu tiên Độ Niệm ra nước ngoài.
Nhưng đó đã là chuyện đã ba năm trước rồi, y cũng không nhớ rõ nữa.
Máy bay hạ cánh ở nước S.
Vì không kịp thuê nhà, Độ Niệm lên mạng đặt nhà trọ bình dân, sau khi nghỉ ngơi một hồi, y bắt đầu tìm kiếm những phòng thuê giá rẻ ở khu vực xung quanh.
Y cũng không biết mình sẽ ở lại nước S trong bao lâu. Trong khoảng thời gian này, y phải tìm cách ở lại bên cạnh Thịnh Văn Nhiên, nếu Thịnh Văn Nhiên không về nước thì y cũng không thể quay về được.
Mấy ngày tiếp theo, Độ Niệm tìm được một căn phòng cho thuê với giá cả phải chăng, lại tìm được một công việc thời gian hợp lý, tiền lương trả theo ngày, cuối cùng cũng ổn định.
Mặc dù 62 đã nói cho y biết vị trí của Thịnh Văn Nhiên, nhưng hiện tại đến cả sinh hoạt của bản thân y cũng có chút miễn cưỡng, không biết làm cách nào để đến gần Thịnh Văn Nhiên, nên chỉ có thể nhịn xuống.
Sau khi làm việc mấy ngày, Độ Niệm cuối cùng cũng có thêm chút tiền, không cần mỗi ngày phải tính toán tiết kiệm từng khoản phí sinh hoạt nữa.
Hôm nay sau khi tan làm, Độ Niệm lấy tiền lương trong ngày chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ ăn.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, những hạt mưa lạnh lẽo không ngừng rơi xuống tán ô, Độ Niệm kéo khóa áo khoác lên một chút, cúi đầu bước nhanh hơn.
Sau khi mua xong đồ ăn ở siêu thị, mưa bên ngoài đã to hơn, sắc trời cũng tối hơn rất nhiều, toàn bộ khung cảnh đều bị mưa bao phủ.
Độ Niệm mở chiếc ô trong tay, bước vào màn mưa, mũi giày nhanh chóng bị nước mưa làm ướt, những hạt mưa rơi không có quy luật, âm thanh giữa trời đất đều bị tiếng mưa che lấp.
Ngày mưa u ám luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu, Độ Niệm nghiêng ô một chút, để nước mưa đọng lại trên mặt ô rơi xuống, sau đó tiếp tục nhanh bước chân.
Giữa tiếng mưa xào xạc, chợt xen vào tiếng đàn guitar mơ hồ.
Độ Niệm dừng lại, nhìn sang bên kia đường.
Ở chỗ rẽ bên kia, một thanh niên đang ngồi dưới tán ô màu đen, trong lòng ôm cây đàn guitar. Tóc cậu đã ướt vì mưa, dán ở trên trán, ánh mắt buông xuống nhìn cây đàn, trông có chút cô đơn.
Trên đường không có ai, thanh niên một mình gảy dây đàn vài lần, âm thanh nhanh chóng biến mất trong tiếng mưa rơi.