Editor: Stop
***
Từ sau đêm giao thừa, Độ Niệm không chỉ có thể tự do ra khỏi phòng, mà còn có thể đi dạo ở tầng ba và tầng hai.
Nhưng Độ Niệm không có hứng thú rời khỏi phòng cho lắm. Vừa rời khỏi phòng, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, khiến y cảm giác mình giống như một tù nhân được thả ra hóng gió .
Y thà ở trong phòng đọc sách, không bị ai làm phiền.
Không biết là do mệnh lệnh của Phó Kiêu, hay là do Độ Niệm an phận, mấy ngày sau đến cửa phòng cũng không khóa, bên ngoài cũng chỉ còn lại một hai người canh giữ.
Mấy ngày nay, ngoại trừ chờ đợi phản hồi của hệ thống, Độ Niệm cũng đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Phó Kiêu. Nhưng Phó Kiêu vẫn chưa từng lên tầng ba, cũng không có chỉ thị gì khác.
Một tuần cứ thế trôi qua.
Bỗng buổi sáng hôm nào đó, có tiếng nói chuyện vang lên ngoài cửa phòng.
Độ Niệm nghe thấy giọng nữ có chút quen thuộc, y do dự một chút, đi tới sau cánh cửa, muốn nghe giọng nói bên ngoài.
Chỉ là còn chưa kịp nghe người bên ngoài nói cái gì, cửa đã bị mở ra.
Độ Niệm lùi lại một bước, bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ đang bước vào. Sau khi nhìn thấy rõ là ai, y sững sờ một lúc.
Là cấp dưới của Phó Kiêu, Du Ánh.
Độ Niệm khá ấn tượng với nhân vật Du Ánh trong truyện.
Mặc dù trong truyện Du Ánh không có nhiều tình tiết, nhưng cô ấy luôn trung thành và giúp đỡ Phó Kiêu. Đáng tiếc là mặc dù cô ấy đã phát hiện Tiêu Như Niên không ổn, nhưng chưa đợi Du Ánh có thời gian tìm bằng chứng, Phó Kiêu đã bị tác giả sắp xếp cho offline.
Ban đầu Độ Niệm đã muốn kéo gần quan hệ với Du Ánh, nhưng không biết vì sao cô vẫn luôn rất lạnh nhạt với y, sau nhiều lần thử, Độ Niệm đành phải từ bỏ ý định này.
Vốn tưởng rằng y cùng Du Ánh sẽ cứ như vậy vĩnh viễn không có qua lại, không nghĩ tới thời điểm này cô lại xuất hiện ở đây.
So với phản ứng kinh ngạc của Độ Niệm, Du Ánh có vẻ tự nhiên hơn nhiều. Cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn Độ Niệm.
"Tôi đến là để nói với anh một chuyện."
Độ Niệm lại sững người, "Nói với tôi?"
Du Ánh gật đầu.
Cô vén một lọn tóc ra sau tai, cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phó Đinh vẫn chưa về nước, cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra."
Độ Niệm mất hồi lâu mới có thể phản ứng lại.
Phó Đinh không về nước, vậy là Phó Kiêu đang lừa y?
Du Ánh cũng không nán lại chủ đề này, cô dừng lại một chút rồi nói: "Hơn nữa, anh không phải là người thông đồng với Phó gia, tôi đang thu thập chứng cứ cho chuyện này. Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Phó tổng thả anh ra."
Mặc dù Độ Niệm biết Du Ánh vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Phó gia, có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn, nhưng y không ngờ tới Du Ánh sẽ trực tiếp xác định rằng chuyện này không liên quan đến y.
Từ giọng điệu của Du Ánh, có lẽ cô vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực, vì sao lại lựa chọn tin y?
Du Ánh không phải vẫn luôn không thích y sao?
Tựa hồ cuối cùng cũng chú ý tới vẻ mặt của Độ Niệm, Du Ánh còn tưởng y đang kinh ngạc vì sao cô lại phát hiện ra điều gì đó không thích hợp, khẽ nhướng mày: "Lúc trước Phó gia nhận được tình báo giả, tôi biết là do anh làm."
Cô nói: "Vết thương trên tay anh lần trước, cũng là do chuyện đó mới bị Phó gia nhắm tới phải không?"
Độ Niệm nhớ tới lần trước đến công ty Phó Kiêu đã gặp Du Ánh, lúc đó cô đã chằm chằm vào tay y một lúc lâu, hoá ra lúc đó Du Ánh đã biết chuyện.
Kinh ngạc trong lòng y tăng lên mấy phần, cũng không biết Du Ánh bắt đầu chú ý tới y từ lúc nào.
"Anh còn có thông tin gì hữu ích không?" Du Ánh không đợi Độ Niệm thừa nhận đã chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Hình như cô lén đến đây sau lưng Phó Kiêu, từ lúc bước vào đến giờ đã nhìn đồng hồ vài lần, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh.
Độ Niệm suy nghĩ một chút, nói cho Du Ánh tất cả những tin tức mà y biết, cuối cùng nhắc nhở cô: "Cô có thể lưu ý Tiêu Như Niên."
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Du Ánh trở nên nghiêm túc. Cô đã nghi ngờ Tiêu Như Niên ngay từ đầu, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng nên chưa bao giờ đề cập với Phó Kiêu.
Cũng giống như chuyện của Độ Niệm, mặc dù biết Độ Niệm không làm những chuyện đó, nhưng cô không thể đề cập với Phó Kiêu cho đến khi tìm được bằng chứng.
Du Ánh cụp mắt xuống, "Được, tôi hiểu rồi."
Cô nhìn đồng hồ lần nữa, đứng dậy khỏi ghế, đang định rời khỏi phòng thì Độ Niệm lại nói: "Cảm ơn cô đến nói cho tôi biết chuyện của Phó Đinh."
Cô hơi ngẩn ra rồi quay sang nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt.
Trên mặt Độ Niệm nở nụ cười nhàn nhạt, thần sắc có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, ánh sáng bên ngoài chiếu trên người y, thậm chí từng sợi tóc đều khiến người ta không thể rời mắt.
Du Ánh nhớ lại lần gặp Độ Niệm ở quán bar.
Khi đó Độ Niệm cũng giống như bây giờ, vẻ đẹp tuỳ ý lại khoa trương, bất luận đứng ở đâu đều là tiêu điểm của mọi người. Nhưng khi đến bên cạnh Phó Kiêu, y như bị bào mòn hết hết dáng vẻ ban đầu, chỉ còn lại cái vỏ bọc ưa nhìn.
Dáng vẻ hiện tại của Độ Niệm khiến cô như nhìn thấy bóng dáng trước kia.
Du Ánh lắc đầu, không nói gì nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Độ Niệm đứng trong phòng một lúc, vẫn đang suy nghĩ về những lời vừa rồi của Du Ánh.
Vì những lời Phó Kiêu nói nên mấy ngày nay y mới không dám hành động gì, y lo lắng Phó Đinh thật sự chạy về nước rồi bị y liên luỵ.
Nhưng Du Ánh vừa nói Phó Đinh vẫn chưa trở về, thằng bé thậm chí còn không biết mấy chuyện xảy ra ở đây.
Những lời Phó Kiêu dùng để uy hiếp y hoàn toàn không tồn tại, vậy thì y không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Độ Niệm suy nghĩ một chút, sở dĩ lần trước y không thể rời khỏi đây là bởi vì Phó Kiêu đã dùng Phó Đinh đe dọa y, nếu đã không còn ràng buộc, y có thể rời khỏi đây.
Huống chi gần đây Phó Kiêu buông lỏng cảnh giác với y, người bên ngoài cũng không theo dõi chặt chẽ như trước.
Mấy ngày này chính là cơ hội tốt nhất.
Sau khi suy nghĩ xong, Độ Niệm quyết định hôm nay sẽ rời đi.
Bởi vì chuyện lần trước, cửa sổ phòng y bị trang bị lưới phòng hộ, cho nên lần này y định trực tiếp từ cửa phòng rời đi.
Buổi trưa khi người bên ngoài mang cơm vào, Độ Niệm nhìn ra bên ngoài, phát hiện hôm nay bên ngoài chỉ có hai người canh giữ, yên tâm hơn một chút.
Buổi tối, đợi người từ bên ngoài vào đưa đồ ăn, Độ Niệm dùng dao đánh bất tỉnh người đó, sau đó nấp sau cửa chờ người khác vào kiểm tra rồi tiếp tục đánh gục.
Y đóng cửa lại, cởi quần áo của một người trong đó rồi mặc vào. Sau đó y lấy chìa khóa từ trong túi họ, rời khỏi phòng khoá cửa lại.
Cả quá trình thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Độ Niệm, sau khi rời khỏi phòng liền nhanh chóng đi xuống tầng, rất nhanh đã tới đại sảnh.
Khi y chuẩn bị bước ra khỏi sảnh, bất ngờ va phải một người.
Thanh âm nghi hoặc của người nọ vang lên: "Anh xuống dưới làm gì? Trên tầng không cần người canh gác sao?"
Độ Niệm hơi dừng bước chân, là giọng nói của Tiêu Như Niên.
Y lúc này đã thay quần áo, còn đeo thêm một cặp kính lấy được từ trên người vệ sĩ, cúi đầu thật thấp, Tiêu Như Niên nhất thời còn không nhận ra y.
Độ Niệm càng cúi đầu thấp hơn, đang suy nghĩ có nên đánh ngất Tiêu Như Niên không, cậu ta đã không kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, tránh ra đi, đừng cản đường."
Độ Niệm buông lỏng nắm tay bên hông, cúi đầu bước nhanh hơn, rời khỏi đại sảnh ra đến sân vườn.
Người giúp việc trong sân không nhiều, nhân lúc trời tối, Độ Niệm bước nhanh tới cổng sắt.
Tuy rằng đi ra từ cổng sắt sẽ rất mạo hiểm, nhưng y biết nếu trèo tường ra ngoài sẽ tự động kích hoạt chế đột cảnh báo của biệt thự, cho nên cổng sắt là con đường duy nhất.
May mắn là xung quanh cổng sắt cũng không có ai, Độ Niệm nhanh chóng đi đến nhấn công tắc để mở cổng.
Cánh cổng nặng nề từ từ mở ra.
Độ Niệm hít sâu một hơi, vững vàng đi ra ngoài, lúc vừa bước chân qua cổng sắt, y không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
Đã gần nửa tháng y không ra khỏi nơi này, thời điểm vừa bước ra ngoài, y lại cảm nhận được sự tự do đã lâu không thấy.
Bên ngoài cổng sắt yên ắng, chỉ có một chiếc ô tô đỗ phía bên trái cổng, chiếc xe màu đen hòa vào trong màn đêm.
Trước mặt y có hai con đường, đi theo con đường bên trái là có thể đi đến đường lớn, còn bên phải là con đường lên núi.
Độ Niệm do dự một chút, sau đó xoay người đi về con đường bên trái.
Chỉ cần đi được đến đường lớn, y có thể dễ dàng bắt taxi, đến lúc đó cho dù có người phát hiện y mất tích cũng khó mà đuổi kịp.
Độ Niệm nghĩ như vậy, bước chân càng lúc càng nhanh.
Khi đi ngang qua chiếc ô tô đỗ cạnh cổng sắt, cửa ô tô "cạch" một tiếng bất ngờ mở ra.
Độ Niệm còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay y, sau đó dùng sức đẩy một cái, lưng y va vào cửa xe truyền đến một trận đau nhói.
Y theo bản năng muốn đá một cái, nhưng bị bị giữ chặt không thể di chuyển.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt u ám.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Độ Niệm, Phó Kiêu nâng tay tháo kính trên mặt y xuống, ném xuống đất nghiền nát, khóe môi nhếch lên nhưng không chút ý cười.
"Độ Niệm, xem ra em không để tâm đến lời nói của tôi."
Phó Kiêu sờ lên khuôn mặt đã nhiều ngày không gặp, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua, cảm xúc trong mắt làm người khác kinh sợ.
Độ Niệm không ngờ tới Phó Kiêu lại ở trong xe, nói không chừng nãy giờ hắn vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của y, chờ ở chỗ này bắt y trở về.
Y chán ghét quay đầu đi né tránh bàn tay của hắn, muốn chống lại bàn tay đang đè y của Phó Kiêu, vừa định dùng sức liền thấy tay đau âm ỉ.
Phó Kiêu giữ chặt hai tay y ra sau lưng, lạnh lẽo nhìn y khiến y không thể di chuyển.
Phó Kiêu trước kia từng luyện qua cận chiến, dưới tình huống có phòng bị, không ai có thể làm hắn bị thương.
Hai tay Độ Niệm bị Phó Kiêu giam cầm, mới vừa giãy giụa vài cái liền bị Phó Kiêu trực tiếp khiêng trên vai.
Sau đó mặc kệ y có giãy giụa như thế nào, Phó Kiêu vẫn có thể vững vàng đè chặt eo y, khiêng y về phòng.
Độ Niệm lại quay về tầng ba.
Phó Kiêu đi đến cửa phòng, một chân đá văng cửa phòng bị khoá, đi vào phòng.
Hai vệ sĩ bị Độ Niệm đánh ngất vẫn còn nằm giữa phòng, trong đó có một người trên người không có quần áo, bên cạnh còn có đống quần áo Độ Niệm đã cởi ra.
Cả người Phó Kiêu toả ra khí lạnh, đá hai người họ ra khỏi cửa phòng, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Mặt hắn âm trầm, thả Độ Niệm xuống, nắm chặt cổ tay y kéo vào trong.
Thấy hắn đi vào phòng tắm, Độ Niệm càng giãy giụa, nhưng Phó Kiêu khỏe đến không ngờ, dễ dàng kéo y đi.
Sau khi vào phòng tắm, Phó Kiêu đen mặt bắt đầu xé quần áo trên người y.
Hắn chỉ thấy Độ Niệm mặc quần áo của người khác thật chướng mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy Độ Niệm ngoài cổng sắt, lý trí của hắn hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt, chỉ muốn lập tức lột bỏ tất cả những gì thuộc về người khác trên người Độ Niệm.
Độ Niệm nhanh chóng bị lột sạch sẽ, làn da trắng nõn dưới ánh đèn, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài, lập tức run rẩy.
Y còn chưa kịp phản ứng đã bị dội nước lạnh, lại bị Phó Kiêu chà sữa tắm khắp người, không chừa lại chỗ nào trên cơ thể.
Mãi cho đến khi toàn thân Độ Niệm bị chà đến đỏ bừng, Phó Kiêu mới tắt vòi hoa sen, thả y ra.
Độ Niệm bị sặc một chút nước, quay đầu ho vài tiếng, vừa hoàn hồn liền thấy Phó Kiêu đang cởi áo.
Y sửng sốt trong chốc lát, lửa giận trong lòng trào lên, vừa định đứng dậy, Phó Kiêu đã cúi người đè y xuống, sau đó trùm áo lên người y.
"Thích mặc quần áo của người khác à?" Đôi mắt luôn trầm tĩnh của Phó Kiêu lúc này đỏ ngầu, giọng nói cũng khàn khàn đến doạ người, "Dám cởi ra thử xem."
Độ Niệm bị cưỡng ép mặc quần áo Phó Kiêu, sau đó lại bị kéo ra khỏi phòng tắm.
Phó Kiêu ôm chặt y trong lòng, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau đó ném điện thoại, đè Độ Niệm vẫn đang giãy giụa xuống.
Vẻ mặt của hắn đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt như hồ nước lạnh không gợn sóng, nhưng lực đạo trên tay lại tăng lên, nắm chặt làm y đau đớn.
Lúc nãy Độ Niệm đã phát hiện Phó Kiêu trong phòng tắm hình như có chút mất kiểm soát, nhưng khi nhìn thấy người bên ngoài cầm một sợi dậy thừng đi vào, y vẫn kinh ngạc đến mức ngừng giãy giụa.
Vừa rồi bị ngâm trong nước lạnh một lúc, thân thể vẫn còn đang run rẩy, Phó Kiêu dùng dây thừng quấn quanh tay y vài vòng, trói hai tay y lại với nhau, đầu dây thừng còn lại buộc vào giường.
Cho đến khi hai tay bị dây thừng trói chặt, Độ Niệm vẫn còn có chút không thể tin được, thanh âm không tự giác cao lên mấy độ: "Phó Kiêu, anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Phó Kiêu ngẩng đầu nhìn y một cái, tiếp tục động tác trên tay cho đến khi cả hai đầu dây thừng được buộc chặt.
Cột chắc dây thừng, Phó Kiêu mới buông Độ Niệm ra.
Hắn cúi đầu nhìn Độ Niệm đang chật vật, đưa tay muốn giúp y lau đi giọt nước trên mặt, nhưng lại bị Độ Niệm quay đầu né tránh.
Tay Phó Kiêu dừng lại giữa không trung, ngữ khí lạnh lẽo: "Độ Niệm, đừng có chơi mấy trò này với tôi."
"Chuyện trước đây tôi có thể tha thứ cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ tiếp tục bao dưỡng em." Phó Kiêu nắm chặt tay, "Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi."
Độ Niệm không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn sợi dây thừng trong tay, con ngươi xám xịt.
Trong lòng Phó Kiêu không hiểu sao có chút bực bội cùng bất an.
Hắn đã nói sẽ tha thứ cho những gì y đã làm trước đây, cũng hứa sẽ tiếp tục bao dưỡng Độ Niệm, tại sao Độ Niệm vẫn là cái bộ dạng này?
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Gân trên trán Phó Kiêu giật giật, bóp cằm Độ Niệm, ép y nhìn mình: "Độ Niệm, tôi nuôi em ba năm, em cho rằng rời khỏi tôi rồi em có thể sống sót sao?"
Độ Niệm chỉ liếc hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy hắn.
Bàn tay còn lại của Phó Kiêu nắm chặt thành quyền, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, gân xanh nổi lên, cuối cùng chỉ nện mạnh lên tường.
Một tiếng động lớn vang lên, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Phó Kiêu mới khàn khàn nói: "Một thời gian nữa Tiêu Như Niên sẽ đi đại học A đào tạo, em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ sắp xếp cho em một suất đi đại học A, có thể học chút gì đó."
Độ Niệm không nói có đồng ý hay không, đôi môi tái nhợt, lông mi dài hơi rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Phó Kiêu nhìn y cái cuối rồi xoay người rời đi.
Cửa phòng "Rầm" một tiếng, bị dùng sức đóng lại.
Độ Niệm không có sức lực dựa vào đầu giường, đôi môi tái nhợt nhưng sắc mặt lại đỏ bừng vì vừa rồi kích động, tóc rối bù xõa trước trán, che đi một phần lông mày và đôi mắt.
Dây thừng trên tay bị trói quá chặt, cho dù y không giãy giụa, cổ tay vẫn đau như thiêu như đốt.
Độ Niệm nhìn chằm chằm sợi dây thừng trong tay một lúc, yết hầu hơi động, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng.
Y vốn tưởng rằng mình làm nhiệm vụ còn phải gánh nồi thay nội gián đã là kết quả xấu nhất, không nghĩ tới còn có thể tồi tệ hơn.
Cứ như vậy yên lặng ngồi thật lâu, Độ Niệm xuống giường, dùng vai đẩy đệm ra, từ bên dưới lấy ra một con dao găm.
Đây là con dao găm lần trước y về phòng ngủ cũ lấy đến, không ngờ lại thực sự có tác dụng.
Độ Niệm cắn vỏ dao, chậm rãi rút dao ra, cẩn thận đặt dao xuống giường.
Y dùng cánh tay cố định con dao găm, sau đó đặt chỗ bị trói vào vị trí lưỡi dao, dùng sức mài vài cái.
Có lẽ sợi dây được cấp dưới Phó Kiêu tuỳ tiện tìm đến, tuy nhìn cứng cáp nhưng không phải đặc biệt chắc chắn, rất nhanh đã bị lưỡi dao sắc bén mài ra một khe hở.
Phó Kiêu quấn dây thừng trên tay y thành nhiều vòng, y chỉ có thể mài đứt từng vòng một. Vất vả nửa ngày còn chưa thể hoàn toàn cởi bỏ dây thừng, ngược lại còn toát một thân mồ hôi lạnh.
Độ Niệm hôm nay chưa ăn tối, vừa rồi còn bị Phó Kiêu dội nước lạnh, giờ đã là nửa đêm, y lăn lộn một trận, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Y trầm mặc một chút, buông cánh tay đang cố định dao găm, ngồi xuống sàn cạnh mép giường.
Sợi dây thừng thô ráp đã bào rách da chỗ cổ tay trắng sứ, Độ Niệm không thèm để ý, chỉ ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo.
Y thật sự quá mệt mỏi. Cho dù đêm nay có thể mài đứt được dây thừng, ai biết ngày mai Phó Kiêu có dùng xích sắt trói y lại, cho đến khi y hoàn toàn bị thuần phục, trở thành giống như trước hay không.
Từ trước đến nay, mọi chuyện đều do Phó Kiêu định đoạt, tựa như đó là thiên kinh địa nghĩa.
Độ Niệm đột nhiên không muốn phản kháng nữa, nhìn con dao găm trên giường, cảm thấy lưỡi dao không nên dùng để cắt dây thừng, mà nên cắm vào tim y.
Nếu không phải do y chưa nộp nhiệm vụ...
Bàn tay nắm ga trải giường của Độ Niệm buông lỏng, lông mi chậm rãi khép lại, ý thức dường như một giây sau liền biến mất.
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt nhưng quen thuộc vang lên trong đầu, giống như một dòng điện nhỏ chạy qua não y.
Độ Niệm gần như ngay lập tức từ trạng thái hôn mê tỉnh lại.
Y đột nhiên ngồi thẳng dậy, vô ý kéo căng dây thừng trên tay, sợi dây thô ráp lại cọ rách một mảng da thịt.
Độ Niệm không thèm để ý đến vết thương trên tay, ở trong lòng gọi số hiệu hệ thống vài lần, sau đó nín thở chờ đợi phản hồi.
Thật nhanh, y nghe thấy một tiếng "Tích", một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu y.
"Đã nhận được nhiệm vụ do người thực thi nộp lên, kết quả đang được kiểm tra—"
Cùng lúc đó, một giọng nói khác ít máy móc hơn vang lên.
"Đã lâu không gặp! Ui... chuyện gì xảy ra vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, Độ Niệm thở phào nhẹ nhõm, chống sàn nhà ngồi thẳng dậy.
Đợi lâu như vậy, y còn tưởng mình đã mất liên lạc với hệ thống, không nghĩ tới lúc này lại đột nhiên nhận được phản hồi.
Hệ thống số 62 giống như đang quan sát hoàn cảnh xung quanh với tình huống của Độ Niệm, giọng điệu kinh ngạc: "Đây là đâu? Sao anh lại bị trói?"
Độ Niệm không trả lời nó, chỉ hỏi: "Nhiệm vụ thành công chưa?"
Y chỉ muốn nộp nhiệm vụ ngay lập tức, thậm chí không rảnh quan tâm đến tình hình tồi tệ của chính mình.
"À, vẫn đang trong quá trình kiểm tra." 62 trả lời y.
Độ Niệm "Ừ" một tiếng.
Trong lúc chờ đợi, 62 còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Độ Niệm mở miệng trước: "Đợi lát nữa khi nhiệm vụ thành công, cậu có thể giúp tôi rời khỏi đây không?"
"Cái này..." 62 suy nghĩ một chút, mơ hồ nói: "Tuy rằng tôi không thể giúp được chuyện gì quá lớn, nhưng vẫn có thể cho anh một chút trợ giúp."
Độ Niệm đã quen với việc nó nói chuyện thích để lại đường lui, cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa, yên lặng chờ kết quả.
Vài phút sau, giọng nói của 62 lại vang lên: "Đã có kết quả."
Sau đó, âm thanh thông báo máy móc và lạnh lùng xuất hiện.
"Sau khi đo lường, nhiệm vụ thất bại."
Nghe được câu này, Độ Niệm sững sờ tại chỗ, không thể tin được.
"Nhiệm vụ thất bại? Sao có thể..."
62 cũng bị cái kết quả này làm cho khiếp sợ.
Nó biết từ khi tiếp nhận nhiệm vụ này, Độ Niệm đã dốc hết sức mình, ba năm nỗ lực vì nhiệm vụ không chút lười biếng, dù thế nào cũng không nên thất bại.
"Để tôi đi kiểm tra xem."
62 không hỏi lại Độ Niệm, mà trực tiếp đi tổng bộ kiểm tra nguyên nhân nhiệm vụ thất bại.
Sau khi nghe được nhiệm vụ thất bại, Độ Niệm vẫn luôn im lặng.
Không phải y bị đả kích nặng nề, mà là y nhớ tới Độ Tư vẫn còn nằm trong bệnh viện. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, Độ Tư sẽ phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau bệnh tật.
Ba năm trước, y còn tràn đầy tự tin, cho rằng cái chết của mình sẽ thay đổi được gì đó, nhưng bây giờ mọi nỗ lực của y đều trở nên vô ích, chẳng thu được gì.
Độ Niệm đã không muốn nghe lý do nhiệm vụ thất bại nữa, nhưng 62 rất nhanh đã tìm ra nguyên nhân, quay lại nói với y.
"Giá trị nguy hiểm của đối tượng cứu vớt sau khi kết cục xảy ra vẫn quá cao, hơn nữa người thực thi nhiệm vụ hiện tại đang trong tình huống nguy hiểm, cho nên nhiệm vụ phán định thất bại."
Độ Niệm nâng mắt, "Giá trị nguy hiểm?"
Y trước nay chưa từng nghe thấy 62 nói đến từ này.
"Ừ... Nói cách khác, ngay cả khi đối tượng cứu vớt tránh được cái kết ban đầu, họ vẫn ở trong một hoàn cảnh không an toàn."
62 suy nghĩ một chút, "Anh vẫn chưa xử lý mối đe doạ tiềm ẩn xung quanh đối tượng cứu vớt sao?"
Nói đến đe doạ tiềm ẩn, Độ Niệm lập tức nghĩ đến Tiêu Như Niên vẫn đang sống trong biệt thự.
Nhưng Tiêu Như Niên thích Phó Kiêu như vậy, lần này sau khi đổ hết tội lên đầu y, cậu ta nhất định sẽ quyết định sống một cuộc sống tốt đẹp với Phó Kiêu, sao có thể là mối đe dọa tiềm ẩn được.
Nhưng Tiêu Như Niên quả thực là nội gián trong sách, không thể chối cãi.
Chỉ là Độ Niệm không nhịn được nói một câu: "Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, hình như cậu không nhắc tới chuyện này."
"..."
62 nhìn thoáng qua tiến độ nhiệm vụ, tận lực khéo léo trả lời hắn: "Tôi nhắc tới rồi thì anh có thể làm được sao?"
Độ Niệm không nói gì.
Cho dù ngay từ đầu 62 nói yêu cầu này cho y, liệu y thực sự có thể khiến Phó Kiêu tin lời y, nghi ngờ Tiêu Như Niên không?
Thế nên dù 62 có nói hay không, thì kết quả vẫn sẽ như vậy.
Thấy y cúi đầu không nói lời nào, 62 cũng không đành lòng, an ủi nói: "Lỗi không phải do anh đâu. Mục tiêu cứu vớt bị tình tiết trong truyện ảnh hưởng, chỉ số thông minh giảm xuống cũng là chuyện bình thường, ba năm nay anh đã làm rất tốt rồi."
Độ Niệm vẫn không lên tiếng.
Y biết 62 muốn an ủi y, nhưng những gì xảy ra trong khoảng thời gian này không liên quan gì đến chuyện chỉ số thông minh bị hạ thấp.
Nói không chừng Phó Kiêu còn rất tỉnh táo, thế nên mới nghi ngờ y .
Điều y để ý không phải là ba năm này, mà là nếu nhiệm vụ thất bại, bệnh tình của Độ Tư sẽ không còn hy vọng.
"Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu nhiệm vụ thất bại không phải là cái này." 62 tiếp tục nói, "Mối đe doạ tiềm ẩn xung quanh đối tượng cứu vớt cũng không phải quá lớn, nếu như vậy, tổng bộ cũng không phải không thể châm chước."
Nó dừng lại một chút, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Nhưng tình trạng bây giờ của anh quá bất lợi, người thực thi nhiệm vụ đặt mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, tổng bộ sẽ không phán định nhiệm vụ thành công."
Độ Niệm nhìn sợi dây thừng trong tay, không phản bác.
Y chống sàn nhà đứng dậy, kéo dây thừng đi tới cửa: "Trước khi đi, cậu có thể giúp tôi ra khỏi đây không?"
62 lập tức không vui: "Thế mà đã đuổi tôi đi rồi sao? Tôi vẫn chưa nói xong đâu, anh không muốn thử lại nhiệm vụ này sao?"
Thử lại?
Độ Niệm sửng sốt một chút, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phó Kiêu vào ba năm trước, lại nghĩ tới trải nghiệm trong thời gian suốt ba năm qua.
Thử lại một lần, nghĩa là một lần nữa trải qua ba năm như thế này, còn chưa chắc có thể thay đổi được gì.
Nhưng nghĩ đến tình trạng của Độ Tư, y rất nhanh liền gật đầu: "Muốn."
Cho dù không có nhiều hy vọng, nhưng y không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Nghe được câu trả lời của y, 62 hài lòng "Ừm" một tiếng, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong đống hồ sơ, vừa tìm vừa nói với Độ Niệm: "Lần này tôi đổi một nhiệm vụ có độ khó thấp hơn cho anh, anh phải nắm chắc đấy."
Độ Niệm trong chốc lát không hiểu ý nó.
Độ khó thấp hơn, là yêu cầu của nhiệm vụ thấp hơn sao?
Rất nhanh, 62 đã tìm được thông tin của một người rồi bày trước mắt y.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Độ Niệm hơi sững lại.
Đây chính là nam phụ mà y đã thấy trên TV trong khách sạn ngày hôm đó.
"Cậu ấy là một nhân vật chưa hoàn thiện khác trong cuốn tiểu thuyết này." 62 giới thiệu.
Sau đó, 62 chiếu ra một đoạn tin tức gần đây.
Trong ảnh, xe cấp cứu đỗ dưới một khu dân cư, một người được khiêng ra ngoài.
Có một hàng chữ bên dưới bức ảnh.
[Bùng nổ Internet, ca sĩ tự sát tại nhà, tình trạng nguy kịch.]
62 nói với Độ Niệm: "Cậu ấy chết rồi."
Mặc dù đã đọc qua kết cục trong sách, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này trên tin tức, Độ Niệm vẫn thấy căng thẳng trong lòng.
Y nghĩ đến thanh niên ôm đàn ghi ta cười rạng rỡ hôm đó nhìn thấy trên TV, lại nhìn người nằm trên cáng được phủ một tấm vải trắng, thật sự không đành lòng.
Nếu như nam phụ cũng có một người thực thi nhiệm vụ bên cạnh, có lẽ sẽ tránh được kết cục như vậy.
Sau khi chiếu hết đoạn tin tức, 62 lại lên tiếng: "Anh có thể một lần nữa làm lại nhiệm vụ, nhưng đối tượng cứu vớt lần này chính là cậu ấy"
Lần này Độ Niệm thật sự kinh ngạc.
62 không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của y, tiếp tục giảng giải cặn kẽ: "Nhưng chúng ta cần phải kết thúc nhiệm vụ này trước đã, hơn nữa phương pháp sẽ có chút đáng sợ, anh chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Đúng rồi, đừng quên giải quyết ràng buộc với đối tượng nhiệm vụ này nhé."