Ba ngày sau Ôn Bạch nhận được cuộc gọi của nhà họ Chung, có điều lần này người gọi cho cậu không phải Chung Vân, cũng không phải lão chủ tịch Chung mà là Chung Hạo.
Lúc trước bị cha và ông nội đóng cửa cấm túc hai ngày, Chung Hạo cơ bản không dám gọi điện cho Ôn Bạch nữa, cho nên lúc nghe thấy giọng của Chung Hạo, Ôn Bạch còn hơi ngạc nhiên.
Vừa ấn nút nghe thì vang lên tiếng hô hưng phấn của đầu dây bên kia: “Anh ơi!”
Ôn Bạch cách điện thoại ra xa một chút, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh, hôm lễ kỷ niệm thành lập trường ấy, mấy cục đá mà anh đưa cho cha em tìm được ở đâu thế ạ? Thật sự là ở trên núi Hương sao?”
“Cục đá?” Ôn Bạch nghĩ mất hai giây mới nhớ ra Chung Hạo đang nói đến cái gì, “À ừ, anh lấy trên núi Hương đó, sao vậy?”
“Tức là anh biết trước rồi? Anh còn biết xem cả cái này? Giỏi quá đi mất, anh dạy em được không?”
Chung Hạo càng nói càng hưng phấn, Ôn Bạch càng nghe càng hoang mang: “Anh biết cái gì? Dạy cái gì?”
Chung Hạo: “Quặng đá quý ấy! Anh, bên trong cục đá này là phỉ thúy đó!”
Ôn Bạch: “…”
Đập ra có cái gì cơ?
Phỉ, phỉ thúy?
“Tuy không phải là đế vương lục* nhưng phẩm chất cũng rất tốt, không lẫn tạp chất nhiều.”
(*Đế vương lục là màu chính xanh biếc, đậm đặc, màu như ngọc lục bảo, cảm giác trong lục có ánh lam nhưng không bị ngả màu. Đế vương lục là màu sắc đứng đầu trong các loại phỉ thúy, có giá trị cao nhất)
“Mấu chốt nằm ở kích cỡ, cả một cục to.”
Ôn Bạch: “…”
Nửa ngày sau Ôn Bạch mới tìm về được giọng nói của mình: “Nhà em đập cục đá ra à?”
Lần trước lúc ở trường học, cậu thấy Chung Vân tự mình ôm mấy cục đá này lên xe, không chịu giao cho trợ lý bên cạnh, kể cả giao cho Chung Hạo cũng thấy không yên lòng, chỉ lo thằng con nhà mình hấp tấp làm rơi làm hỏng.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ thận trọng đó, Ôn Bạch cảm thấy cho dù bọn họ có biết ở trong đá là phỉ thúy đi chăng nữa thì khả năng cao cũng sẽ không động vào vì là đồ của Chung Thời Ninh.
Một miếng phỉ thúy đối với nhà họ Chung mà nói, thật sự chưa đủ để đặt vào trong mắt, chứ đừng nói gì là ngọc thô này, đến cả những chuyên gia giàu kinh nghiệm còn dễ giám định sai, không phải là thứ mà người bình thường phân biệt được.
Rốt cuộc vì sao cục đá đó bị đập ra?
“Là, là do… em bất cẩn.” Chung Hạo ấp úng đáp, vừa nói vừa gượng cười.
“Là thế này, sau khi anh giao túi đá cho cha em, cha em mang thẳng về nhà, sau khi mang về nhà thì đặt luôn lên bàn thờ, đốt hương và tắm rửa.”
Ôn Bạch nhất thời không hiểu: “Đốt hương tắm rửa cho ai? Cho mấy cục đá đó ấy hả?”
Chung Hạo: “Vâng.”
Ôn Bạch: “…”
“Sau đó thì sao?”
“Dù sao đó cũng là đồ vật mà ông nhỏ muốn, đặt ở bàn thờ trong nhà, ông nội sợ ông nhỏ lưu luyến nên muốn mang ra chỗ mộ của ông nhỏ, sau đó còn đi tìm đạo trưởng Huyền Cơ xin một quẻ xem nên đặt ở vị trí nào.”
Nhà họ Chung không dám qua quýt bất kỳ việc gì liên quan đến Chung Thời Ninh, đặc biệt là mảng phong thủy, Ôn Bạch cũng hiểu điều đó.
Lúc trước thắp hương cũng phải hỏi đạo trưởng xem nên vái hướng nào, giờ mấy cục đá đó cũng quan trọng không kém, đương nhiên cũng phải đi hỏi, Ôn Bạch không bàn luận gì, chỉ đáp lại một tiếng ra hiệu cho Chung Hạo nói tiếp.
“Lão chủ đạo quán tính ra một vị trí, sau khi dặn dò ít điều cấm kỵ thì nói lúc ông nhỏ mất tuổi vẫn còn khá trẻ nên những chuyện thế này nên để tiểu bối làm sẽ thích hợp hơn.”
Nói tới đây Ôn Bạch đã hơi đoán được ra rồi.
Tiểu bối nhà họ Chung, người thích hợp nhất, cũng là người duy nhất thích hợp, chỉ có Chung Hạo.
Kết nối với câu hỏi không hiểu tại sao cục đá lại bị vỡ ra, Ôn Bạch hỏi: “Em làm rơi đá?”
Chung Hạo yên lặng, coi như là cho Ôn Bạch câu trả lời.
Mấy phút sau mới nói tiếp: “Vị trí mà đạo trưởng Huyền Cơ tính hơi cao quá, lại còn hẹp, em, em không cẩn thận… cầm không chắc.”
Chung Hạo thật không dám nghĩ lại tình cảnh lúc đó.
Lúc cục đá rơi xuống, cha mẹ giật mình hô lên, ông nội thì ném bay cây gậy chống về phía cậu ta.
Chung Hạo cảm thấy cuộc đời mình vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ có mười mấy phút đó, cậu ta thực sự muốn đi chết cho rồi.
Mặc dù Ôn Bạch đã đoán được nhưng nghe Chung Hạo thừa nhận xong, cậu cũng chẳng biết phải nói gì.
Ôn Bạch bỏ qua đề tài phỉ thúy, vội vã hỏi: “Thế mộ của Thời Ninh thì sao?”
Đừng nói bị đá rơi trúng nhé?
Chung Hạo mất một lúc mới nối được đường thẳng giữa hai cụm từ “Thời Ninh” và “ông nhỏ”.
“Cũng may em phản ứng nhanh, em làm rơi đá nhưng không rơi trúng mộ của ông nhỏ.” Lúc đó cậu ta gần như đã huy động toàn bộ sức mạnh của cơ thể, trước khi đá hoàn toàn tuột khỏi tay đã vung thật mạnh, cục đá vốn dĩ sẽ rơi trúng bia mộ nhưng bị lệch hướng, tránh được khỏi bia mộ và chỉ đập phải bậc thềm ở bên cạnh.
Ôn Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ thở thay Chung Thời Ninh mà còn thở thay Chung Hạo.
Nếu thật sự rơi trúng mộ của Chung Thời Ninh, kiểu gì Chung Hạo cũng lại bị ăn đòn một trận.
Chung Hạo tiếp tục nói: “Hòn đá kia đập phải thềm đá ở bên cạnh, va chạm khá mạnh rồi còn bị lăn đi mấy vòng, lúc em nhặt lên thì cục đá đã thiếu mất một góc, còn thấy màu xanh xanh.”
Lúc đó trong đầu Chung Hạo chỉ toàn là cục đá này bị vỡ mất rồi, thiếu mất một góc rồi, tiêu đời, hoàn toàn không biết mấy cái màu xanh kia có ý nghĩa gì.
Vốn định che cái góc bị mất lại, tránh tầm mắt của mọi người, thần không biết quỷ không hay đặt trên mộ của ông nhỏ nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy lừa được người chứ đâu thể lừa được quỷ, càng đừng nói quỷ này lại là ông nhỏ của mình, dù thế nào cũng không thể làm chuyện có lỗi với tổ tông, Chung Hạo đành ôm cục đá đi tự thú.
Sau đó, trong nhà có một người chú chuyên kinh doanh đá quý phát hiện chỗ phỉ thúy nằm bên trong đá kia.
Sự tình ảo diệu đến độ Ôn Bạch không biết phải tiếp lời thế nào, sau đó cậu nghe Chung Hạo nói thêm rằng tối hôm qua Chung Thời Ninh lại báo mộng cho lão chủ tịch Chung, vì vậy Ôn Bạch quyết định đi đến Dương Thành một chuyến.
Chung Hạo lập tức báo tin Ôn Bạch muốn tới cho người trong nhà, vì chuyện cục đá kia mà lão chủ tịch Chung cũng muốn mời Ôn Bạch đến, hẹn cậu gặp nhau ở nhà chính của họ Chung.
Sau khi chào hỏi xong, Ôn Bạch và Chu Vỹ đi ra chỗ nghĩa trang – ngày hôm qua trùng hợp Chu Vỹ cũng ghé sang âm ty, sau khi biết chuyện bên trong đá là phỉ thúy, cậu ta nằng nặc đòi đi cùng xem thử.
Chung Thời Ninh nhìn thấy Ôn Bạch và Chu Vĩ, nhẹ nhàng bay tới.
Tầm mắt Chu Vỹ lại rơi vào cục đá bị vỡ mất một miếng ở phía sau, cái màu xanh biếc kia, cậu ta nhìn chằm chằm trong đủ một phút rồi mới phát ra một tiếng: “Đệt!”
Quả thực là một miếng ngọc phỉ thúy.
Món đồ quý giá như vậy mà nhà họ Chung lại đặt khơi khơi ở ngay trước bia mộ, không sợ có ai lấy mất à?
Chu Vỹ chợt nhớ ra đây là nghĩa trang riêng của nhà họ Chung, thuê cả người trông nom nên không cần phải sợ thật.
Còn Ôn Bạch chỉ đặt sự chú ý lên việc báo mộng: “Thời Ninh, tôi nghe Chung Hạo nói tối hôm qua anh báo mộng cho lão chủ tịch Chung?”
Chung Thời Ninh gật đầu hai lần, cậu cũng đang nghĩ mãi không hiểu.
Chung Thời Ninh biết tại sao Ôn Bạch lại hỏi vậy, bởi vì lần trước báo được mộng là nhờ có phù, nhưng tối hôm qua lúc báo mộng, trên tay cậu ta chẳng có thứ gì cả.
“Anh có còn nhớ trước khi báo mộng anh đã làm gì không?” Ôn Bạch hỏi.
Chung Thời Ninh cẩn thận nghĩ lại rồi đáp: “Không làm gì đặc biệt, chỉ giống như ngày thường, đi dạo loanh quanh trong nhà thôi.”
Trước khi tới, Ôn Bạch cũng có nghe lão chủ tịch Chung nói qua một lần, nói tối hôm qua lúc đột nhiên chú nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của ông, hình như cũng hơi mờ mịt, cứ như là hai người “chạm mặt nhau” một cách bất ngờ vậy.
Hai người đồng thời giật mình.
Chung Thời Ninh bất ngờ do không hiểu tại sao mình lại báo mộng được, còn lão chủ tịch Chung thì tưởng ban sáng Chung Hạo làm rơi đá nên khiến Chung Thời Ninh tức giận, ai ngờ Chung Thời Ninh còn khuyên nhủ ông, bảo ông đừng giận hay phạt Chung Hạo.
Lúc lão chủ tịch Chung nói những lời này, Chung Hạo cũng đang ở ngay bên cạnh.
Cậu ta vẫn cho rằng ông nội không phạt là do bên trong cục đá có phỉ thúy, hóa ra lại là nhờ ông nhỏ cầu tình thay mình, vậy mà cậu còn suýt chút nữa làm hỏng bia mộ của ông nhỏ. Chung Hạo vội vàng đi tới từ đường, cung kính thắp cho ông nhỏ của mình ba nén nhang tạ lỗi.
Trước khi tới Ôn Bạch còn tưởng rằng Chung Thời Ninh có thể báo mộng là nhờ Chính Thiên Quán làm lễ, kết quả lại chẳng có gì, thực sự rất kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ của Chung Thời Ninh, Ôn Bạch cũng không muốn để đối phương lo lắng lâu, định về hỏi lại Lục Chinh.
“Phỉ thúy này định để ở đây luôn à?” Ôn Bạch đổi đề tài.
“Tối hôm qua lúc báo mộng quên mất không nói, bọn họ không dám động vào nên để tạm ở đây.” Chung Thời Ninh trả lời.
Chu Vỹ chăm chú nhìn Chung Thời Ninh, hai mắt bỗng phát sáng: “Thời Ninh, tôi cũng muốn học cái này!”
“Tôi, tôi thật sự không biết bên trong là phỉ thúy!” Chung Thời Ninh nhờ nhà họ Chung mang đá đến cho mình chủ yếu là vì đây là mấy cục đá đẹp nhất mà cậu ta tìm được trên núi Hương, ở nghĩa trang của nhà họ Chung cái gì cũng có nhưng vẫn hơi không quen thuộc lắm, vì vậy nên mới nhắc đến nhân lúc báo mộng.
Ai biết đâu bên trong lại là phỉ thúy.
Lúc bọn họ nói nhìn thấy có màu xanh lục, chính Chung Thời Ninh cũng ngơ ngác.
Mặc dù lão chủ tịch Chung đoán được bên trong là thứ gì nhưng nếu không có sự cho phép của Chung Thời Ninh, chính ông cũng không dám đập hết ra, vậy nên mới làm theo đề xuất của Chính Thiên Quán, đốt một cây hương cắm trước mộ Chung Thời Ninh, nếu khói hương chuyển động chứng minh Chung Thời Ninh đồng ý, vậy thì cứ mở nốt ra, còn nếu không nhúc nhích chứng tỏ Chung Thời Ninh không đồng ý, có sao để y nguyên như vậy.
Đốt hương lên, Chung Thời Ninh ngồi cạnh cây hương phồng mang trợn mắt thổi khí.
Thấy khói hương hơi chuyển động rồi lão chủ tịch mới phái người đập nốt cục đá kia ra.
Sau đó thì thấy một cục phỉ thúy rất lớn.
Bọn họ không tỏ ra phấn khích khi thấy phỉ thúy nhưng lại vui mừng vì đây là phỉ thúy mà Chung Thời Ninh để lại, sau khi đập ra cũng không có ai dám động vào, lại để ở chỗ mộ của Chung Thời Ninh.
“Vậy mấy cục khác thì sao? Cũng vậy hả?” Chu Vỹ chỉ vào ba cục đá ở bên cạnh.
Chung Thời Ninh lắc đầu: “Tôi không biết nữa…”
“Tự dưng nhớ ra hồi trước mình từng đặt mông ngồi lên cục phỉ thúy này, cảm thấy tội lỗi quá.” Chu Vỹ than thở.
“Không đúng không đúng.” Chung Thời Ninh chỉ tay vào một cục đá khác, “A Vỹ ngồi cục này, còn cục này là Tiểu Bạch ngồi.”
“Cậu có muốn xem thử cục này không? Nếu muốn thì chúng ta đập thử.”
Chu Vỹ: “… Đệch! Đừng có nói cái kiểu đập một miếng quặng đá quý giống như là đang bổ một quả dưa hấu chứ!” Cậu ta không thể hiểu nổi thú vui của mấy người giàu.
Ôn Bạch bật cười, đối với Chung Thời Ninh mà nói, có khi phỉ thúy kia còn chẳng thực dụng bằng mấy cục đá: “Đập một cục là được rồi, lần sau chúng ta đến vẫn có cái để mà ngồi.”
Chung Thời Ninh cực kỳ vui mừng khi nghe Ôn Bạch nói “lần sau chúng ta đến”, vội vàng cất kỹ mấy “cái ghế nhỏ” còn lại đi.
Ôn Bạch và Chu Vỹ ở lại tán gẫu với Chung Thời Ninh thêm một lúc nữa, tới tối mới quay trở về Nam Thành.
Ngày hôm sau, Ôn Bạch đến âm ty, cậu hỏi Lục Chinh chuyện báo mộng của Chung Thời Ninh.
“Cũng đang định nói chuyện này với em.” Lục Chinh nói.
Ôn Bạch: “Chuyện của Thời Ninh ạ?”
“Ừm.”
“Bên chỗ Đế Thính có manh mối gì rồi sao?” Một tháng qua, Tạ Cửu Chương vẫn luôn chăm chỉ điều tra về Chung Thời Ninh.
“Ừm.”
“Chung Thời Ninh quanh năm bám vào cây hòe, âm khí địa khí lẫn lộn, nhà họ Chung còn thay cậu ta kết nhiều thiện duyên, bởi vậy nên linh thể mới không biến mất.”
Về phần báo mộng, thì lại là do trong khoảng thời gian này, nhà họ Chung cung phụng quá nhiều đèn nhang, linh khí thừa thãi nên giúp Chung Thời Ninh nhập mộng theo mong muốn của mình.
Nhưng mà Ôn Bạch không biết cái linh thể không bị biến mất kia sẽ kéo dài trong bao lâu.
Lục Chinh trả lời: “Ngắn thì mấy chục năm, lâu thì mấy trăm năm.”
Ôn Bạch: “Vậy tức là sẽ luôn duy trì trong trạng thái hồn phách?”
Ôn Bạch nhíu mày.
Tuy Lục Chinh không hạ cấm chế lên Chung Thời Ninh, để cậu ta có thể tự do đi lại trong nghĩa trang và trong nhà nhưng ngoại trừ nhà họ Chung ra thì Chung Thời Ninh cũng không thể đi đến đâu được nữa.
Dù sao cũng là trạng thái linh hồn, nhỡ đâu bị ai bắt được thì rất phiền phức, lúc trước Lục Chinh cũng từng nhắc nhở một lần.
Báo mộng không sao, thỉnh thoảng làm một lần cũng được nhưng số lần tăng lên quá mạnh e là bên phía lão chủ tịch cũng lại nghĩ nhiều.
“Mấy trăm năm…” Ôn Bạch lẩm bẩm.
Quá buồn chán.
Chờ đợi trong nhiều năm như vậy, chuyển sang nơi khác vẫn lại phải tiếp tục đợi, vẫn cứ không có ai trò chuyện cùng, cậu và Chu Vỹ đâu thể thường xuyên tới nhà họ Chung, so ra nghĩa trang và núi Hương cũng chẳng khác gì nhau.
Nhất thời Ôn Bạch không biết rằng “linh thể không bị biến mất” đến tột cùng là tốt hay xấu, trước đó cậu còn tưởng sau khi mọi chuyện được điều tra xong, Chung Thời Ninh có thể đi đầu thai.
Lục Chinh nhìn Ôn Bạch, không lên tiếng.
Một tuần sau, Ôn Bạch cầm công văn đã được Lục Chinh ký tên, nhìn ba chữ “Chung Thời Ninh” ở bên trên, cậu kinh ngạc: “Anh muốn triệu Thời Ninh về làm âm sai?”
Lục Chinh nhàn nhạt đáp: “Dù sao cũng rảnh rỗi.”
“Sao đột nhiên lại muốn…” Ôn Bạch khựng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Làm âm sai, trên người có thẻ nhân viên của âm ty đồng nghĩa với việc Thời Ninh sẽ không bị hạn chế bên trong nghĩa trang nữa, có thể tự do đi lại.
Cũng không cần phải để ý đến những đạo sĩ thuật sĩ mù quáng, quan trọng nhất là chờ đến hạn, quyền lựa chọn đầu thai hay muốn tiếp tục làm việc sẽ nằm trong tay mình, kiếp sau cũng không cần phải lo nữa…
Nhìn đôi mắt càng ngày càng sáng của Ôn Bạch, Lục Chinh khẽ cười.
“Có vấn đề gì à?” Lục Chinh làm bộ không nhìn thấy dáng vẻ của cậu, tiếp tục hỏi, “Em cảm thấy Chung Thời Ninh sẽ không muốn?”
Ôn Bạch giấu đi ý cười, lắc đầu.
Khi cậu đang định đi đưa luôn vật này cho âm sai nhỏ mới lên chức thì có tiếng Chu Vỹ gọi kèm âm thanh gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
“Ông chủ Lục, Tiểu Bạch, hai người có ở bên trong không?”
Chu Vĩ đến phòng làm việc này theo kiểu một lần thì lạ hai lần là quen, giờ cơ bản chỉ cần muốn tìm Tiểu Bạch thì cứ đến thẳng văn phòng của ông chủ Lục.
Hơn nữa sau khi nhìn thấu tâm tư của Lục Chinh, Chu Vỹ cảm thấy ông chủ Lục cũng không đến nỗi, không còn sợ như lúc trước nữa.
Ôn Bạch ra mở cửa cho Chu Vỹ.
“Tiểu Bạch, cậu tránh qua một chút, cẩn thận.” Chu Vỹ bưng vào một cái hộp gấm rất to, đặt xuống chỗ bàn trà.
Cậu ta vừa mở lớp đóng gói bên ngoài vừa nói với Ôn Bạch: “Hôm nay không phải mười lăm, đạo trưởng Lâm Khâu đến miếu tìm ông nội tớ, thuận tiện nhờ tớ đưa cái này cho cậu.”
“Là nhà họ Chung đưa tới.”
Chu Vỹ vừa dứt lời, hộp cũng được mở ra.
Cậu ta lật miếng vải đỏ lên, một cái đèn sen bằng phỉ thúy xuất hiện ngay trước mặt.
Màu sắc này rất quen thuộc, phẩm chất cũng quen thuộc, nhìn sơ qua thôi cũng biết đây là phỉ thúy của Chung Thời Ninh.
“Không phải ý của lão chủ tịch Chung mà là ý của Thời Ninh, nói mình giữ cục phỉ thúy đó lại cũng vô dụng, nên mới báo mộng cho lão chủ tịch, nhờ ông ấy chạm khắc thành đồ vật đưa cho cậu.”
“Thời Ninh không biết cậu có một cái đèn rồi à? Giờ lại bảo lão chủ tịch khắc thêm một cái đèn nữa, làm suốt một tuần, hay là để… Tiểu Bạch, có tờ giấy này rơi xuống đất, cậu còn cần nữa không?”
Chu Vỹ nói được một nửa thì thấy có tờ giấy bị bay đi, rơi đúng chỗ chân cậu ta.
Chu Vỹ bận rộn đậy cái đèn sen bằng phỉ thúy bên trong hộp lại, đảm bảo cho nó không bị nguy hiểm gì rồi mới cúi mình nhặt tờ giấy lên.
Lúc nhìn thấy rõ chữ trên giấy kèm ngày tháng bên dưới.
Chu Vỹ cứng nhắc ngẩng đầu, nhìn ông chủ Lục đang khoan thai ngồi gần đó. Cậu ta miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Hay! Hay lắm!
Ngày hôm nay ông chủ Lục vừa mới ký tên.
Công văn còn chưa đưa xuống, quà của âm sai nhỏ đã được biếu tới.
Đút, đút lót công khai.
Còn bị bắt ngay tại trận.
[Hết chương 44]