Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 19




Ôn Bạch tốn mất nửa giờ mới giải thích được cho hồn tranh hiểu cái gì gọi là triển lãm tranh, giam giữ nó ở đây là vì tranh cổ yêu cầu nhiệt độ thích hợp, môi trường thích hợp. Trịnh Bác Xương cũng chỉ bởi vì yêu thích Phá Lư tiên sinh nên mới không muốn để nó lưu lạc bên ngoài, bỏ ra không ít tiền của mua tranh về từ tay những người ngoại quốc khác.

Ôn Bạch thầm cảm thấy may mắn, may là hồn tranh chỉ vừa mới tỉnh, linh khí không đủ, chỉ có thể giấu đồ trong tranh đi chứ chưa thể bắt người vào tranh. Nếu không dựa theo tính khí của vị này, không chỉ Trịnh Bác Xương, sợ là cả nhà họ Trịnh sẽ lồng kín toàn bộ tranh trong nhà hết mười ngày nửa tháng.

Hồn tranh không ngờ thời gian ngủ của mình lại dài như vậy, suốt trăm nghìn năm, nhân gian đã thay đổi rất nhiều. Tranh của tiên sinh vẽ cũng được người đời yêu thích, tán thành, được sùng bái và khen ngợi.

Hồn tranh không nói ra nhưng Ôn Bạch biết trong lòng nó hẳn là đang phấn khích, và sau khi hứa hẹn, cuối cùng hồn tranh cũng chịu thả Ôn Bạch ra.

Mở mắt ra lần nữa, Ôn Bạch đã quay trở lại tầng hầm.

Đột nhiên tầm mắt bị thay đổi, từ nơi sáng trưng quay về nơi tối tăm, Ôn Bạch hơi choáng váng, chân lảo đảo đứng không vững. Khi mà cậu cho rằng mình sắp được tiếp xúc thân mật với mặt đất thì thắt lưng được ai đó nâng lên, đỡ lấy cậu.

Tiếng Lục Chinh lập tức vang ngay bên tai: “Mấy tuổi rồi? Đứng cũng không đứng được à?”

Ôn Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Người thở phào nhẹ nhõm không chỉ mình Ôn Bạch, còn có cả một đám người đang đứng xúm xít ở góc tường bên kia.

Nhóm Lý Chí Thanh không biết “bức tranh” và Lục Chinh trao đổi với nhau chuyện gì, chỉ biết đầu ngón tay của Lục-tổ-tông đột nhiên bốc lên một ngọn lửa. Tuy rằng sau đó đã thu lại nhưng nhìn bằng mắt thường cũng ra, quanh thân vị này vẫn bén đầy lửa.

Nhóm người không dám thở mạnh, chỉ lo vì lý do “đang thở” mà bị Lục gia đục một lỗ trên đỉnh đầu, mãi đến khi Ôn tiên trưởng đi từ trong tranh ra. Trong giây phút, bọn họ chẳng còn muốn nghĩ xem vì sao Ôn tiên trưởng lại biến mất không thấy tăm hơi nữa, xuất hiện lại rồi đồng nghĩa với việc bọn họ đã nhặt về được một mạng.

Chờ Ôn Bạch đứng vững lại Lục Chinh mới buông tay, tiện thể bắt lấy đèn sen nhỏ đang đậu trên vai cậu.

“Cái gì cũng không biết mà dám xông vào bên trong?” Giọng Lục Chinh trầm xuống, “Ai cho mày lá gan đó hả?”

Đèn sen nhỏ lâu rồi không bị Lục Chinh mắng, rầm rì gì đó, theo phản xạ vô thức hướng về phía Ôn Bạch.

Lục Chinh quét mắt nhìn qua.

Chỉ là một ánh nhìn rất nhạt, Lục Chinh cũng không nói thêm gì nhưng Ôn Bạch vẫn có thể đọc được mục đích “uy hiếp” hàm súc trong ánh mắt kia, giống như đang nói, cậu thử bênh nó xem.

Ôn Bạch mím môi, cúi đầu.

Lần này Lục Chinh dạy dỗ không sai, quả thật là đèn sen nhỏ đã quá to gan. Sở dĩ bọn họ bình an vô sự cũng là vì trong tranh không có thứ đồ vật nào vướng tay vướng chân.

Nếu như thật sự gặp phải tà túy quỷ hung gì đó, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng toàn thân lành lặn trở ra như vậy.

Đèn sen nhỏ cũng biết lần này mình gây họa, nằm nhoài trên tay Lục Chinh, ngoan ngoãn ủ rũ nhận sai, ánh lửa của bấc đèn ảm đạm đi không ít.

Nhìn dáng vẻ của nó, Lục Chinh nhàn nhạt nói: “Bày bộ dạng này ra đối với tao vô dụng.” Nói xong còn liếc về phía Ôn Bạch một cái.

Ôn Bạch: “…”

Tức là ánh mắt này đang nói, chỉ hữu dụng với một mình cậu thôi, đúng không?

… Được rồi, không sai, đối với cậu đúng là hữu dụng thật.

Lục Chinh tiếp tục nói: “Quay về tự ngẫm, ngẫm xong lại ra.”

Không biết tại sao, Ôn Bạch cảm thấy cái câu “tự ngẫm” của Lục Chinh hình như không chỉ nói với riêng một mình đèn sen nhỏ.

Đèn sen nhỏ yên lặng thu nhỏ, biến thành một cục sương mù màu đen, quay trở lại vào trong ngọc hồ lô.

Ôn Bạch cho là sau khi dạy bảo xong đèn sen nhỏ, tiếp theo sẽ đến lượt mình nên cúi đầu chuẩn bị tâm lý nghe mắng, nhưng ai mà ngờ Lục Chinh chỉ hỏi: “Trao đổi với hồn tranh xong rồi đúng không?”

Ôn Bạch cẩn thận gật đầu.

Lục Chinh “ừm” một tiếng, quay người đi ra ngoài.

Ôn Bạch: “???”

Lâm Khâu cảm thấy mối quan hệ giữa hai vị tiền bối siêu phàm này có gì đó rất kỳ lạ nhưng cụ thể thế nào thì cậu ta không nói ra được.

Sợ Ôn Bạch và Lục Chinh nảy sinh mâu thuẫn, Lâm Khâu bước lên thuật lại một lượt những chuyện vừa xảy ra, cuối cùng Ôn Bạch cũng biết rốt cuộc “sự kiện đốt đầu” là cái gì. Cậu cảm ơn Lâm Khâu, sau đó cầm bức tranh đi ra khỏi tầng hầm.

Lúc cậu lên tới nơi, Lục Chinh đang ngồi ở ghế sô pha uống trà rồi.

Trịnh Bác Xương nhìn thấy Ôn Bạch cầm theo tranh, lập tức đứng dậy hỏi: “Đây, đây là ổn rồi à?”

Ôn Bạch không đáp ngay, suy nghĩ mất hai giây rồi mới nói ra một câu trả lời tương đối thật thà: “Sắp rồi ạ.”

Trịnh Bác Xương: “???”

Cái gì gọi là sắp rồi?

Biệt thự của Trịnh Bác Xương rất lớn, Ôn Bạch muốn tìm một chỗ phù hợp nhưng hình như hơi khó.

Đã sang tháng bảy, mặt trời quá chói chang, hồn tranh muốn tắm nắng nhưng phơi ở nơi ánh sáng mạnh quá thì không nên, cậu đi khắp nơi một lượt mà không tìm được.

Lúc này Lục Chinh mới đặt tách trà xuống, cằm hơi hất lên trên, nói: “Tầng hai.”

Ôn Bạch theo phản xạ nhìn lên, đập vào mắt chính là một ô cửa kính rộng khoảng nửa mét, cậu lập tức mở cờ trong bụng.

Quả thật là một vị trí tốt.

Gốc gác của nhà họ Trịnh ở Nam Thành không quá lâu đời nhưng tổ tiên cũng là dòng dõi thư hương thế gia, bởi vậy lúc thiết kế biệt thự cũng rất chú ý đến sự phong nhã, ngoài sân chính là một mảnh rừng trúc xanh mượt.

Rừng trúc đã che bớt đi phần lớn ánh sáng, chỉ để lọt một ít, lại tiếp tục được cửa sổ che lại, đủ râm mát nhưng vẫn ấm áp hơn tầng hầm, hơn nữa phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp, hồn tranh nhất định sẽ rất thích.

Trịnh Bác Xương đương nhiên không dám có ý kiến gì. Ôn Bạch đi thẳng lên vị trí bậc thang đầu tầng hai, sau đó “cạch” một tiếng, đặt tranh lên bệ cửa sổ.

Trịnh Bác Xương nhìn lướt qua thì thấy con trâu và mục đồng trong tranh bị biến mất đã hiện ra trở lại, phấn khích đến mức nói năng lộn xộn: “Tiên sinh, con trâu và đứa nhỏ kia chịu để cho cậu bắt rồi à?”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch qua loa gật đầu một cái, nói: “Khi nào rảnh bác đóng một cái đinh ở đây đi, từ giờ cứ treo tranh ở đây.”

Trịnh Bác Xương lo lắng: “Đây là tranh cổ, phơi nắng như vậy có bị hỏng không?”

Ôn Bạch: “Không sao đâu ạ.”

“Được được được!” Trịnh Bác Xương liên tục gật đầu đồng ý, có được lời bảo đảm của Ôn Bạch, chẳng cần chờ gì mà “khi nào rảnh”, ông ta lập tức bảo Trịnh Lộ đi làm.

Bên này Trịnh Lộ lộc cộc đóng đinh lên tường, bên kia Trịnh Bác Xương lại hỏi: “Ôn tiên sinh, cậu treo tranh ở chỗ này là do phong thủy chỗ đó tốt đúng không? Cứ treo ở đây là có thể trấn được?”

Ôn Bạch: “Không phải ạ, là do ở đó cảnh sắc đẹp.”

Trịnh Bác Xương: “???”

Ôn Bạch: “Nó thích.”

Trịnh Bác Xương: “… Nó?”

Ôn Bạch: “Chính là bức tranh ở sau lưng bác ạ.”

Trịnh Bác Xương: “…”

Thực ra Ôn Bạch cũng không muốn hù dọa gì Trịnh Bác Xương, cậu đã từng nghĩ tới việc bịa ra một lý do để lừa gạt qua cửa nhưng không tìm được lý do nào, bởi vì “muốn tắm nắng” mới chỉ là yêu cầu thứ nhất của hồn tranh. Nếu như không thể chấp nhận chuyện này thì sợ là mấy cái sau càng… khó chấp nhận.

“Trịnh tiên sinh, bức Trẻ Con Dắt Trâu là bức tranh mà Phá Lư tiên sinh yêu thích nhất, chuyện này bác biết đúng không?” Ôn Bạch dẫn dắt.

Trịnh Bác Xương vẫn chưa thoát ra được cú sốc ban nãy, theo phản xạ gật gật đầu.

“Hồi đó Phá Lư tiên sinh treo tranh ở cạnh hương án, ngày ngày đốt hương, chuyện này hẳn là bác cũng biết?” Ôn Bạch nói tiếp.

Trong lòng Trịnh Bác Xương chợt có dự cảm không tốt: “Ý cậu là…”

Ôn Bạch chỉ có thể cố gắng nói thật ôn hòa và dịu dàng: “Vâng, qua mấy ngày nữa, có thể cách một hai ngày sẽ phải đốt một nén nhang.”

Yêu cầu ban đầu của hồn tranh là đốt hằng ngày nhưng Ôn Bạch sợ Trịnh Bác Xương nhất thời không tiếp thu được, cậu thương lượng với hồn tranh, giải thích cho nó hiểu chuyện gì cũng cần phải có tuần tự, lúc này hồn tranh mới chịu đổi sang thành hai ba ngày đốt một nén.

Trịnh Bác Xương: “…”

Trịnh Lộ bị búa đập vào tay: “…”

Những người đang nghe trộm: “…”

Tắm nắng đốt hương?!

Đây đâu phải mua về một bức tranh, rõ ràng là rước về một tổ tông!!

Trịnh Bác Xương khóc không ra nước mắt: “Ôn tiên sinh, chuyện, chuyện dâng hương này, này…”

“Cháu hiểu.” Ôn Bạch nói, “Chỉ cần đốt một nén hương là được rồi, ai đốt cũng được không quan trọng, cũng không cần phải chú ý quá nhiều.”

Đối với hồn tranh mà nói, nó chỉ muốn ăn hương khói, còn ai đốt cũng được.

Ôn Bạch vừa nói xong, Trịnh Lộ lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Con, con cũng không dám đâu.”

“Ý cháu là nếu như bác sợ thì có thể nhờ một vài người mà bác tin cậy.”

Ví dụ như… Ôn Bạch quay đầu, nhìn về phía nhóm người ở Thanh Uẩn Quán.

Lý Chí Thanh lập tức tiến lên, đáp: “Thanh Uẩn Quán nguyện ý giúp đỡ.”

Nếu Ôn tiên trưởng đã nói vậy, chắc chắn đã giải quyết xong thứ đồ bên trong rồi.

Chỉ là đốt nhang mà thôi, không phải chuyện gì khó khăn, hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này đáp trả lại ân tình của Ôn tiên trưởng, Lý Chí Thanh cảm thấy đây thực sự là một miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.

Ôn Bạch gật đầu, có Lý Chí Thanh đồng ý đảm nhận thì không còn gì tốt hơn.

Trịnh Bác Xương tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng nhưng nếu chuyện này đã giao cho Thanh Uẩn Quán thì cũng coi như là đã có người bảo đảm, vì vậy ông ta cũng quay sang gật đầu cảm ơn Lý Chí Thanh.

“Vậy thì vất vả cho Lý đạo trưởng rồi.” Ôn Bạch nói.

Lý Chí Thanh vội vàng đáp: “Không dám.”

Mọi chuyện đã được giải quyết xong, lúc Ôn Bạch quay người xuống tầng, sắc mặt của Trịnh Bác Xương đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, như thể gặp phải chuyện gì đó kinh hãi quá độ.

Ông ta run rẩy vươn một ngón tay ra chỉ vào lưng Ôn Bạch, lắp bắp nói: “Tranh, tranh, chết!”

Ôn Bạch: “???”

Ôn Bạch quay người lại nhìn thì thấy trên tranh có thêm một hàng chữ: Cùng trải qua sống chết, cùng khóc cùng cười.

Đây chính là câu bị người nào đó đề lên tranh mà hồn tranh đã nói, là câu không ra ngô ra khoai gì.

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu không thể nói chuyện với hồn tranh nữa, đành nhìn về phía Lục Chinh.

Lục Chinh nể mặt Ôn Bạch, đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước lên tầng hai.

“Là hồn tranh bất mãn với sắp xếp của tôi à?” Ôn Bạch nhìn về phía Trịnh Bác Xương, “Hay là không thích nơi này nữa?”

Lục Chinh nhấc tay, chạm nhẹ vào bức tranh.

Toàn bộ hiện trường rơi vào yên tĩnh.

Ngay sau đó, Ôn Bạch nhìn thấy sắc mặt của Lục Chinh đen dần, cậu cẩn thận mở miệng: “Nó nói gì vậy?”

Lục Chinh bỏ tay ra, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn Ôn Bạch, “Quá ít linh khí, đói bụng nuốt linh tinh, buồn nôn.”

Ôn Bạch: “…”

Lục Chinh giải thích sơ sơ: “Những thứ đó không bao giờ biến mất được, chỉ bị dùng linh lực nuốt mất, bây giờ linh lực không đủ nên nôn ra cũng là chuyện bình thường.”

Ôn Bạch: “…”

Bây giờ cậu cũng mới hiểu câu “tốt nhất nên nhanh đốt hương cho tôi, nếu không tôi sợ là tôi không cầm cự được” mà khi đó hồn tranh đã nói, hóa ra chỉ chuyện này.

Còn Trịnh Bác Xương ở bên cạnh mặt đã xám như tro tàn.

“Cùng sống chết, cùng khóc cùng cười…”

Ông ta lẩm bẩm đọc lại mấy chữ kia, cả người lảo đảo đứng cũng không vững, sau đó kéo tay Trịnh Lộ đang đứng trên ghế ở sát tường, đỏ mắt nói: “Nó đang muốn giết cả nhà chúng ta!”

Ôn Bạch: “…”

Lục Chinh: “…”
[Hết chương 19]