“Bọn họ đâu rồi?” Ôn Bạch hỏi đèn sen nhỏ.
Đèn sen nhỏ cũng bay đầy dấu chấm hỏi trên đầu: “Không biết nữa, mới đây mà đã không thấy tăm hơi.”
“Bạch Bạch!” Đèn sen nhỏ gọi.
Ôn Bạch: “Hửm?”
Đèn sen nhỏ chỉ vào tờ giấy: “Trên đó viết gì thế?”
Ôn Bạch chậm rãi đọc lại từng chữ cho nó nghe. Đọc được một nửa, cậu khựng lại nhìn tờ giấy, nhìn đèn sen nhỏ rồi nhìn xung quanh một lượt.
“Lục Chinh nói tờ giấy dùng để vẽ tranh đang sống nên mục đồng và con trâu ở bên trong mới sản sinh ra ý thức của mình.”
“Tranh vẽ đang sống?” Đèn sen nhỏ không hiểu, “Giống em sao?”
Ôn Bạch cảm thấy giải thích như vậy là dễ hiểu nhất đối với nó, gật đầu: “Không khác nhiều lắm.”
Ôn Bạch vỗ vỗ lên nền đất dưới chân: “Em có thể cảm nhận được cái này không?”
Dù sao cũng đều làm từ “giấy”, Ôn Bạch nghĩ thầm.
Đèn sen nhỏ bay xuống, chạm vào nơi Ôn Bạch vừa vỗ, cẩn thận cảm thụ, dùng sức nhiều đến nỗi mấy cánh hoa đỏ ửng lên mà vẫn chẳng cảm nhận được gì, chán nản nói: “Không cảm nhận được.”
Ôn Bạch ôm nó vào trong ngực, xoa xoa mấy cánh hoa của nó, lo lắng hỏi: “Em nói xem, câu nói cuối cùng của mục đồng kia là có ý gì?”
Đèn sen nhỏ: “Câu nào?”
“Tôi không thích bọn họ.”
Ôn Bạch: “Đúng vậy.”
Nói xong, Ôn Bạch giật mình, cậu và đèn sen nhỏ cùng nhau quay đầu sang, bởi vì câu “tôi không thích bọn họ” không phải là cậu nói, cũng không phải đèn sen nhỏ nói mà là của ai đó vô cùng xa lạ.
Đèn sen nhỏ bay thẳng lên cao, cảnh giác nhìn xung quanh.
Hồn tranh cười xì một tiếng, cuối cùng cũng chịu hiện thân.
Ôn Bạch không biết đó là thứ gì, giống một mảnh sương mù, mà cũng giống như một đám mây dày đặc.
“Cậu cũng đến cướp tranh?” Hồn tranh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Có thể là vì thế giới này là thế giới do hồn tranh sáng tạo ra nên tiếng của nó rất trầm và vang, âm thanh quẩn quanh làm cho tai của Ôn Bạch hơi đau, cũng không biết có phải là do nó cố ý hay không nữa.
Ôn Bạch: “Cũng?”
Tức là nó đang coi mình thành người cướp tranh?
Hồn tranh coi như Ôn Bạch đã thừa nhận, nổi giận: “Cậu thật sự đến cướp tranh!”
Lẽ ra mình không nên nghe lời con trâu già kia nói, nó nói nhân tộc xinh đẹp này là người tốt, không giống những người trước đây.
Đèn sen nhỏ cảm thấy bầu trời như đang sụp xuống, cái thứ này dám hung dữ với Bạch Bạch! Nó phi thân tới trước mặt Ôn Bạch, toàn thân căng lên như một cây cung đã lên dây.
Ôn Bạch sợ hồn tranh làm tổn thương đèn sen nhỏ, vội vã nói: “Tôi không có đến cướp tranh.”
Hồn tranh cảm nhận được linh khí dồi dào trên người đèn sen nhỏ, không muốn đối nghịch với nó nhưng vẫn không cam tâm: “Vậy cậu tới làm gì?”
Ôn Bạch đành chuyển sự chú ý sang phía âm ty: “Bởi vì có người báo tranh có vấn đề nên âm ty Đông Nhạc bảo tôi tới xem thử.”
Hồn tranh cả kinh: “Cậu là người của âm ty?”
Ôn Bạch còn chưa kịp gật đầu thì đèn sen nhỏ đã nói trước: “Là người của Lục Chinh!”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch không biết đèn sen nhỏ nghĩ gì, có lẽ trong nhận thức của nó, tên của Lục Chinh dùng tốt hơn là âm ty Đông Nhạc.
Hồn tranh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu cậu là người của âm ty, vậy có thể cho tôi gặp tiên sinh một lần không?”
Không cần nó nói thêm gì, Ôn Bạch lập tức hiểu “tiên sinh” trong miệng nó là ai.
“Phá Lư tiên sinh?”
Hồn tranh “ừ” một tiếng.
Ôn Bạch không đủ nhẫn tâm nói ra sự thật, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Đã qua rất nhiều năm rồi.”
Hồn tranh im lặng hồi lâu, đến lúc mở miệng lần nữa, ngữ điệu đã trầm hơn rất nhiều: “Tôi biết.”
Nó chậm rãi đáp xuống mặt đất, thoạt nhìn chỉ còn nhỏ xíu.
“Tôi muốn gặp tiên sinh một lần, sau khi những người kia trộm tôi đi, tôi chưa từng được gặp lại ông ấy lần nào nữa.”
Ôn Bạch: “Bị trộm?”
Hồn tranh: “Ừm.”
“Những người kia ngoài miệng thì nói không thích tranh của tiên sinh, nói tiên sinh vẽ không đẹp nhưng lại thừa dịp tiên sinh đang ngủ, trộm tôi đi mất.”
Ôn Bạch nhíu mày: “Không phải là sau khi Phá Lư tiên sinh về cõi tiên tranh mới mất tích sao?”
Hồn tranh phản bác: “Đương nhiên là không phải! Tiên sinh thích tôi nhất, nếu đã vậy, nhất định sẽ mang tôi theo chôn cùng.”
Cái thái độ kia, giống như là không được mang theo vào quan tài, đối với nó mà nói chính là chuyện tiếc nuối nhất.
Ôn Bạch bắt đầu hoài nghi tính chân thực của những ghi chép trong sách.
“Ghê tởm nhất chính là bọn họ còn vẽ lên người tôi!” Hồn tranh nghiến răng.
Ôn Bạch cố gắng bắt kịp ý của nó: “Ý cậu là, trong bức Trẻ Con Dắt Trâu này, có nhiều chỗ không phải là do Phá Lư tiên sinh tự tay vẽ?”
Hồn tranh rầu rĩ đáp “ừ”.
Ôn Bạch: “…”
“Liệu có nhầm lẫn ở đâu không?” Bây giờ Ôn Bạch không chỉ hoài nghi tính chân thực của những ghi chép mà thậm chí bắt đầu hoài nghi tính chân thực của các tác phẩm hội họa.
Bởi vì trên bức Trẻ Con Dắt Trâu này, ngoại trừ mục đồng, con trâu và vài nét bút vẽ bối cảnh như núi, đồng ruộng ra thì phần lớn toàn là màu trắng, không có thứ gì khác.
Không đặt nặng vào bối cảnh chính là phong cách hội họa nhất quán của Chu Phù. Mục đồng và con trâu thì càng không cần phải nói, tên tuổi của tranh gắn liền với lời khen kỹ thuật vẽ cao siêu, không dễ mô phỏng.
“Đó là vì những thứ khác đã bị tôi nuốt hết rồi!” Hồn tranh tức giận nói.
Ôn Bạch: “… Nuốt?”
“Bọn họ cho rằng lúc vẽ tranh tiên sinh không ký tên cho nên sau khi trộm đi đã vẽ thêm vào, sau đó ký tên của mình, chiếm bức tranh làm của riêng.”
Ôn Bạch kinh ngạc: “Bức tranh này Phá Lư tiên sinh có ký tên?”
Từ cổ chí kim, có rất nhiều nghiên cứu của học giả về bức “Trẻ Con Dắt Trâu” này, không ai từng nói bức tranh này được ký tên cả.
Lúc đó là thời điểm mà con dấu được sử dụng rộng rãi nhất, văn nhân mặc khách giao lưu thư từ, tranh vẽ với nhau rất hay đóng thêm con dấu mang ấn ký của riêng mình.
Nhưng tranh của Chu Phù hầu như không có đề tên, cũng ít khi giao lưu tranh vẽ, cũng không muốn nổi danh, chỉ hứng lên thì vẽ một bức, tự vẽ tự thưởng thức.
Nếu không phải nhờ có phong cách đặc biệt tạo thành một trường phái riêng như vậy, đời sau được một vị quan lớn yêu thích thì những tác phẩm của Chu Phù có lẽ đã bị vứt bỏ hết rồi, không thể lưu giữ lại cho đời sau.
Hồn tranh gật đầu: “Có đề tên, có điều đó là một chữ ký ẩn.”
“Bạch Bạch, chữ ký ẩn là gì thế?” Đèn sen nhỏ hỏi.
Ôn Bạch đáp: “Có những lúc vẽ tranh viết chữ, cổ nhân không muốn chữ ký của mình phá hủy nội dung chính nên chỉ để lại một ký hiệu ẩn, là đề tên mình hoặc một vài ký hiệu gì đó đại diện cho thân phận của mình vào trong tranh.”
“Ví dụ như khi vẽ một bức tranh sơn thủy thì chọn phần núi rừng màu tối, dùng mực gần giống màu đó đề tên của mình vào, làm vậy sẽ rất khó nhìn ra.”
Giải thích xong cho đèn sen nhỏ, Ôn Bạch hỏi hồn tranh: “Chữ ký ẩn của tiên sinh ở chỗ nào?”
Hồn tranh trả lời: “Trên áo tơi.”
“Tiên sinh cẩn thận như vậy, bọn họ lại dùng một con dấu to đùng đóng lên đầu tôi.”
“Còn có người nói tiên sinh vẽ bối cảnh không đẹp, vẽ thêm mấy ngọn núi lên đầu tôi, còn viết thêm mấy chữ chẳng ra ngô ra khoai gì.”
“Cái gì mà cùng trải qua sống chết, cùng khóc cùng cười, chẳng hiểu là đang muốn nói gì.”
Dù là ai thì cũng không thể chấp nhận chuyện trên người mình có một con dấu to đùng, còn viết thêm chữ “chết” vào.
Đèn sen nhỏ tiến lên, nhẹ nhàng vỗ về hồn tranh: “Cậu bị làm hỏng rồi.”
“Ừm.” Hồn tranh nghiến răng, “Tôi đã bị làm hỏng.”
Ôn Bạch: “…”
Học được mấy từ này ở đâu vậy?
Ôn Bạch: “Cho nên sau khi cậu sinh ra ý thức đã xóa toàn bộ những vết tích kia đi?”
Hồn tranh: “Những thứ đó vốn không nên tồn tại.”
“Dù sao tôi cũng không cho bọn họ lợi dụng, sau khi tranh bị trộm đi, tôi đã bắt nhốt bọn họ, nhốt mười ngày nửa tháng rồi mới thả ra, hoặc là nuốt cả tranh, giấu đi, không cho những người kia nhìn thấy.”
“Về sau linh khí yếu dần, không có ai đốt hương cho tôi nữa nên tôi ngủ mất.
“Tới lúc tỉnh dậy…” Ngữ điệu của hồn tranh trầm xuống, “Thì thấy một ông già kỳ quái, nhốt tôi trong một tầng hầm tối tăm, không cho tôi nhìn thấy ánh mặt trời, còn thường xuyên dẫn người sống tới, bắt tôi tiếp khách.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Từ tiếp khách không phải dùng như vậy.”
“Không gọi là tiếp khách thì gọi là gì? Trong mấy thoại bản ở nhân gian đều viết như vậy.”
“Giam giữ tôi, ép buộc tôi gặp người sống, còn nói mấy từ dâm dê ô uế “thật đẹp thật kỳ diệu”! Quá hoang đường!”
Ôn Bạch: “…”
Đèn sen nhỏ lại không hiểu, hỏi Ôn Bạch: “Bạch Bạch, thoại bản là cái gì? Với cả tiếp…”
Ôn Bạch không để nó nói hết, bịt cánh hoa của nó lại, “Trẻ con không được nghe mấy cái này.”
[Hết chương 18]