Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 14




Ngày hôm sau, Ôn Bạch dậy thật sớm rồi chuẩn bị đi tới sơn trang.

Tối hôm qua đã được Lục Chinh đồng ý, hôm nay Ôn Bạch gửi cho Trịnh Bác Xương một lời đề nghị hẹn gặp mặt.

Với thân phận của Trịnh Bác Xương, trước khi tới cửa phải hẹn gặp mặt trước là chuyện thường tình, nói chung sẽ có người chuyên môn phụ trách. Có lẽ là do chuyện lần này quá đặc biệt nên số điện thoại di động mà Ngô Dược cho Ôn Bạch chính là số riêng của Trịnh Bác Xương luôn.

Trong đề nghị hẹn gặp Ôn Bạch nói sơ qua về mục đích mà mình tìm đến, sợ Trịnh Bác Xương không tin, cậu cố ý mượn cả danh nghĩa của giáo sư Lý.

Không ngờ bên phía Trịnh Bác Xương hồi âm rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ mà lập tức đáp lại luôn, còn nói nếu có thể giải quyết thì tiền không thành vấn đề, mang tranh đi cũng được, hiển nhiên là đã lâm vào đường cùng, cái gì cũng sẵn sàng thử trong tuyệt vọng.

Lúc này Ôn Bạch mới hiểu vì sao lại là tình trạng “người ra vào cửa liên tục không dứt”.

Chỉ nhìn vào thù lao mà Trịnh Bác Xương đưa ra, tạm chưa tính đến tiền, tranh mang đi luôn cũng được?

Với bút tích thực sự của Chu Phù mà nói, ít nhất cũng phải một trăm vạn đổ lên. Những bức tranh được đặt trong phòng đấu giá có trị giá tám con số trở lên là điều rất bình thường.

Lục Chinh đi từ trong biệt thự ra, không có người theo sau, trông tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Ôn Bạch đã chuẩn bị trước tâm lý, cậu biết toàn bộ âm ty có khả năng thật sự rất bận rộn, chỉ có một mình Lục Chinh là “người nhàn rỗi”, nhưng chung quy cũng không thể cứ ba ngày lại bắt ông chủ chạy ra ngoài cùng mình hai ngày được.

Ôn Bạch hơi nghiêng đầu thăm dò, nhìn thử xem có phải thật sự không đi cùng ai hay không.

Lục Chinh đã bước tới đứng trước mặt cậu, nhìn thấy động tác nhỏ của Ôn Bạch, ngữ khí khó chịu hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Chào buổi sáng ông chủ ạ.” Ôn Bạch ngẩng mặt lên, nở nụ cười.

Những tia nắng sớm ban mai xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, Lục Chinh bị nụ cười này của Ôn Bạch làm cho sững người, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Nhìn cái gì mà lại không chịu trả lời? Chắc chắn Ôn Bạch đang cố tình biểu hiện tốt để qua ải, hắn bực bội mà không có chỗ nào phát tiết.

“Ở đâu ra mà lắm chuyện như vậy?” Lục Chinh cau mày.

Tuy ông chủ không chỉ mặt gọi tên nhưng Ôn Bạch lại hiểu rất rõ ràng, Lục Chinh đang nói cậu, nói cậu kiếm đâu ra lắm chuyện như vậy.

Ôn Bạch cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng muốn biết.”

“Cũng không thể không quản mà đúng không?” Ôn Bạch cẩn thận nói tiếp, “Nhỡ đâu thực sự có vấn đề thì cũng nằm trong trách nhiệm của âm ty.”

Chạy đâu cũng không tránh được.

Lục Chinh: “Cậu để bụng chuyện của âm ty thế?”

Ôn Bạch làm bộ nghe không hiểu giọng điệu vẫn đầy âm dương quái khí của ông chủ cõi âm, chỉ đáp: “Nên làm mà.”

Lục Chinh: “…”

Lục Chinh bực bội suốt một đường, Ôn Bạch lại không để tâm cho lắm, vì trong khái niệm của cậu, Lục Chinh khó chịu mới là thái độ bình thường, mặt mũi cau có đen thui mới là sắc mặt mà đối phương nên có.

Vui vẻ tán gẫu là chuyện thi thoảng thôi, còn cười lên thì mới chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất.

Tuân theo nguyên tắc sinh tồn “tâm tình của ông chủ càng không tốt, nhân viên càng phải im lặng, càng nói nhiều càng dễ sai, chi bằng nói ít thôi cho đỡ sai”, dọc đường đi Ôn Bạch cũng không mở miệng lần nào.

Sợ bầu không khí quá khô khan gượng ép, cậu tự kiếm việc làm cho mình, lên mạng tìm một số thông tin liên quan đến cuộc đời của Chu Phù, tìm một lúc rồi nghiện luôn.

Sức hấp dẫn của một “ông lão tính tình kỳ lạ” trong nháy mắt vượt qua cả “ông chủ tâm trạng không tốt” ngồi bên cạnh.

Lục Chinh càng tức giận hơn, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi Đế Thính cố tình kéo Ôn Bạch đến đây để chọc giận hắn.

Có quản được đâu mà ngồi xem nghiêm túc thế?

Chẳng lẽ đối tượng nên để ý không phải là người ông chủ này à?

Đến cùng thì cậu ấy đang xem cái gì?

Vì vậy, đến lúc xuống xe, khí áp xung quanh Lục Chinh như thể đã được ngưng tụ lại, thành công dọa Trịnh Lộ được cử ra dẫn đường sợ hết hồn.

Ban nãy đứng ở cửa nhìn từ xa, Trịnh Lộ nhìn thấy hai người mặc quần áo bình thường gọn gàng, ngoại hình nổi bật, trên tay không cầm theo bất kỳ đồ vật hay dụng cụ hỗ trợ trừ tà nào, anh ta còn tưởng là cha mình tìm nhầm người rồi.

Hai người này nhìn hoàn toàn không giống đại sư bình thường, trông cứ như công tử nhà nào đó nghe được tin đồn nên đặc biệt tìm tới xem trò vui.

Đến gần hơn thì Trịnh Lộ bị khí thế của Lục Chinh dọa cho chết khiếp, không nói nên lời, cũng xác định người này hoàn toàn lạ mặt, lúc này anh ta mới bỏ suy đoán lúc trước đi, chỉ lo mình thất lễ.

“Tiên sinh, mời đi bên này.” Trịnh Lộ nói.

Ôn Bạch nhìn thấu sự căng thẳng của Trịnh Lộ, chủ động chào hỏi: “Chào anh, tôi là Ôn Bạch, lời đề nghị hẹn gặp ngày hôm qua là do tôi gửi.”

“Còn vị này là ông chủ của tôi, Lục Chinh.”

Trịnh Lộ lau bớt mồ hôi trên trán mình đi.

Sau khi xảy ra chuyện, trong nhà liên tục có người đến. Đạo sĩ, hòa thượng, thầy tướng số, cái gì cũng có, chưa nói tới bản lĩnh thật hay giả, riêng phần xưng hô thôi đã vô cùng “cao ngất” rồi, cứ như chỉ sợ người khác không biết mình là cao nhân vậy, nào là cư sĩ, đại sư, đạo trưởng, chân nhân, nghe tới đâu choáng tới đấy.

Còn cái xưng hô ông chủ này quả thực là người đầu tiên.

Những lời Trịnh Lộ định nói bị hai chữ “ông chủ” chặn lại, cuối cùng chỉ máy móc nói được hai câu: “Chào ông chủ, chào ông chủ.”

Nếu như vị ông chủ này không lộ ra biểu cảm “đi chết hết đi” thì sẽ càng tốt hơn.

Trong lúc đang nói chuyện thì bọn họ chạm mặt một nhóm người đi từ trong nhà ra, vừa đi vừa lắc đầu thở dài, ăn mặc cũng rất gì và này nọ.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đạo bào.

Ông ta nhìn thoáng qua Ôn Bạch, sau đó hỏi Trịnh Lộ: “Hai vị này là…?”

Trịnh Lộ cung kính cúi người với ông ta, trả lời: “Lý đạo trưởng, vị này là “khách” của cha tôi mời đến.”

Vừa nghe thấy chữ “khách”, nhóm người lập tức thay đổi sắc mặt.

“Khách” của Trịnh Bác Xương, đồng nghĩa với người đoạt mối làm ăn.

Chưa kể nhìn dáng dấp thế này, không khác gì đặc biệt chạy một chuyến tới Nam Thành đoạt mối làm ăn của bọn họ, không biết quy củ của bọn họ ở bên này.

Vị đạo trưởng dẫn đầu tên là Lý Chí Thanh, chắp tay sau lưng ra hiệu cho mọi người yên lặng, bình tĩnh đừng nóng vội.

“Hai vị tiểu hữu nhìn thật lạ mắt, không biết tu hành ở nơi nào?”

Là “tiểu hữu”, không phải “cư sĩ” hay “đạo sĩ”, chỉ nói là “tiểu hữu”, ngữ điệu còn không che giấu sự khinh thường, hiển nhiên là không thèm đặt Ôn Bạch và Lục Chinh vào trong mắt.

Ôn Bạch nghe ra, cậu cảm nhận được, vậy thì Lục Chinh hẳn cũng cảm nhận được.

Ôn Bạch: “Không dám, chỉ là…”

Bốn chữ “đến xem một chút” chưa kịp nói ra, một đạo sĩ tuổi xấp xỉ Ôn Bạch đứng đằng sau Lý Chí Thanh đã nói: “Bên đó chắc là thuật sĩ đúng không?”

Mặc dù là câu hỏi nhưng ý tứ lại ám chỉ bọn họ là phường lừa đảo, không phải những người tu đạo chính thống.

Lục Chinh chỉ nhìn lướt qua.

Có thể là hắn đã ngủ quá lâu, không biết trên dương gian còn có những loại đạo sĩ này, khoác lên người bộ đạo bào rồi tự nhận mình là tu sĩ?

Nhìn đám người hỗn tạp trước mắt, chẳng mấy ai có bản lĩnh thật sự, toàn là đạo sĩ vớ vẩn tự cao tự đại, Lục Chinh chỉ ném ra bốn chữ: “Đám vô tích sự*.”

(*nguyên văn là酒囊饭袋 – tửu nang phạn đại, ám chỉ những kẻ ăn hại, vô tri vô năng, không được tích sự gì)

“Anh nói ai!?” Đạo sĩ trẻ vừa mới ngầm chế giễu Ôn Bạch lập tức đỏ bừng mặt.

Ở thời đại này, chuyện trừ tà trừ hung không còn hưng thịnh như trong quá khứ nhưng các phe phái vẫn chia thành không ít nhánh nhỏ, thường ngày lúc làm việc bọn họ hay phân công cụ thể, mối làm ăn nào là của tôi, nào là của cậu. Cẩn thận trong lời nói cũng là một điều rất quan trọng, cực kỳ cơ bản, cho dù không phục thì cũng chỉ có thể thầm chế giễu sau lưng vài câu, mặt mũi vẫn phải giữ cho nhau.

Cậu ta hoàn toàn không ngờ lại gặp phải một người mắng thẳng mặt như thế này.

Mắng thẳng mặt thì cũng thôi đi, đằng này còn mắng hết cả một đám!

Cái ánh mắt khinh bỉ thờ ơ quét một vòng kia, rõ ràng là mắng cả sư phụ của mình!

“Anh có biết sư phụ của tôi là ai không!? Đúng là không biết trời cao đất dày!” Người kia bước lên trước hai bước, đỉnh đầu bốc khói, rút một thanh kiếm đồng xu ở bên hông ra, bộ dạng như muốn đả thương người đối diện.

Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, bước lên trước một bước, che chở cho Ôn Bạch đứng sau lưng mình.

Ôn Bạch cũng nhất thời kinh ngạc, sau đó nhìn lại lưỡi kiếm thì thấy món đồ này không thể làm mình bị thương được, cậu còn phát hiện sắc mặt của Lục Chinh thay đổi rất rõ ràng, chỉ sợ Lục Chinh thiếu kiên nhẫn làm cho đối phương đi đời ngay tại chỗ luôn, vì vậy theo phản xạ giơ tay ra cản lại.

Động tác của Ôn Bạch cực kỳ nhanh, cũng không chú ý lòng bàn tay mình đang kề sát vào mu bàn tay của Lục Chinh.

Nhìn từ góc độ của Lục Chinh mà nói, rất giống hai người bọn họ đang nắm tay nhau.

Ôn Bạch ngẩng lên nhìn Lục Chinh, chớp mắt: “Đừng tức giận.”

Lục Chinh ngẩn người.

Ngọn lửa trong lòng bị dập tắt một cách khó giải thích được.

Trịnh Lộ thấy tình hình căng như dây đàn, vội vàng khuyên can: “Các vị đại sư các vị đại sư, đều là người tu hành, gặp nhau tức là có duyên, tuyệt đối đừng tổn thương hòa khí.”

Đạo sĩ trẻ kia hoàn toàn không nhận ra mình vừa nhặt về được một cái mạng, thậm chí còn cảm thấy hành động của Ôn Bạch chứng minh bọn họ đang sợ hãi.

Cậu ta càng cảm thấy hai người kia chỉ là loại miệng cọp gan thỏ, càng dễ giải quyết.

Giả dụ như là bình thường thì còn bỏ qua được, nhưng hôm nay bọn họ đang đứng trong biệt thự của Trịnh Bác Xương, nếu chuyện này bị truyền đi thì mặt mũi của Thanh Uẩn Quán bọn họ để vào đâu!?

Càng nghĩ càng không thể cứ thế bỏ qua như vậy được, tay đạo sĩ trẻ vẫn giơ kiếm đồng xu ra, tiến lại gần thêm một bước, gần chạm vào áo của Ôn Bạch.

“Có bản lĩnh thì so tài, thua thì đến từ đâu trở về đó, không được xuất hiện ở Nam Thành nữa!”

Trịnh Lộ đang đứng ở bên cạnh chờ dẫn người vào: “…”

Chuyện này là sao? Tại sao lại không cho người ta xuất hiện ở Nam Thành nữa? Cha tôi còn đang chờ ở bên trong kia kìa!

Trịnh Lộ vội vàng tổ chức ngôn ngữ, chuẩn bị hòa giải.

Lúc này bỗng xuất hiện một giọng nói truyền đến từ đằng sau nhóm người kia: “Vậy nếu anh thua thì sao?”

Âm thanh trong trẻo, là chất giọng của một thiếu niên.

Đạo sĩ trẻ hình như cũng không ngờ lại có người hỏi như vậy, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Ôn Bạch tập trung quan sát, cuối cùng cũng nhìn thấy vị đạo sĩ thiếu niên kia.

Có lẽ là do tầm mắt của mọi người đang tập trung hết lên người cậu ta, cậu ta chậm rãi đi lên trước hai bước.

Lúc này Ôn Bạch mới nhìn rõ ngoại hình của người đối diện.

Nghe giọng tưởng tuổi không lớn lắm nhưng đại khái cũng khoảng 16 – 17 tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo đoan chính, so với tên đạo sĩ đang gây chuyện thì nhìn giống một người tu hành đàng hoàng hơn.

Ôn Bạch nhớ tới câu “nếu anh thua thì sao” của đứa nhỏ này vừa nói, ngữ điệu rất bình tĩnh, nhưng cũng nghe ra là đang nói chuyện thay bọn họ.

Thật thú vị.

Ôn Bạch nhìn kỹ hơn mới phát hiện, hóa ra là có hai nhóm người khác nhau.

Nhóm người mới xuất hiện cũng mặc kiểu đạo bào tương tự nhưng thực tế vẫn có chút gì đó khác biệt.

Ví dụ như vị “sư phụ” này, họa tiết hình mây trên áo rất tỉ mỉ và chi tiết.

Nhưng đứa nhỏ kia thì không giống bọn họ.

Hoa văn ở ống tay áo cậu không phải là họa tiết hình mây mà là những đường kẻ ngang cực kỳ đơn giản, nhìn giống như những quẻ tượng nào đó, màu sắc của áo cũng đậm hơn một chút.

Ôn Bạch suy đoán, vị tiểu đạo trưởng này và nhóm người kia không xuất thân cùng một đạo quán.

Quả nhiên, tên đạo sĩ kia lên tiếng: “Không biết tiểu sư đệ của Chính Thiên Quán có gì muốn chỉ bảo?”

“Chính Thiên Quán?” Ôn Bạch thấp giọng lặp lại.

Lục Chinh cách cậu gần nhất, nghe rất rõ ràng, ánh mắt chứa đầy dấu hỏi chấm nhìn cậu.

Ôn Bạch: “Chính Thiên Quán là đạo quán lớn nhất ở Nam Thành chúng ta, cũng là đạo quán có lịch sử lâu đời nhất.”

Lục Chinh hoàn toàn không có hứng thú gì với những thông tin này, thuận miệng “ừ” một tiếng, hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

Ôn Bạch mím môi, lắc đầu: “Không có sau đó.”

Cậu chỉ muốn nói vậy thôi, tiện thể nhắc nhở Lục Chinh một chút, tiểu đạo trưởng của Chính Thiên Quán này xem như cũng là truyền thừa của một đạo quán “mấy ngàn đời”, tuyệt đối đừng tùy tiện đả thương bọn họ.

Lục Chinh: “…”

Lúc này, vị “tiểu sư đệ” kia cũng bước lên đằng trước, “Không có gì chỉ bảo cả, chỉ muốn nói nếu đã là so tài thì sẽ có thua có thắng, cũng không thể chỉ nói mỗi nếu đối phương thua thì làm sao mà không nhắc đến bản thân mình.”

Đã nói tới nước này rồi, tên đạo sĩ trẻ cũng chẳng còn gì cố kỵ nữa, “Được, nếu tôi thua tôi sẽ đưa thanh kiếm này của tôi cho cậu.”

Lực chú ý của Ôn Bạch tập trung về lại người kia: “Tôi lấy kiếm của anh làm gì?”

Tạm chưa nói đến chuyện so tài gì đó, cây kiếm này đối với cậu thực sự chẳng có tác dụng gì.

Người kia hoàn toàn không ngờ Ôn Bạch lại không biết điều như vậy, cũng là lần đầu tiên đụng trúng một người nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại rất cứng cỏi như Ôn Bạch, một tên nhóc đẹp trai cứng đầu!

“Tôi, tôi thèm mà quan tâm cậu làm gì!”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch cũng chẳng muốn so tài gì với đối phương cả, chỉ là nhìn thấy mặt mũi đối phương đỏ bừng cùng với một đám người dùng ánh mắt ăn dưa vây xem náo nhiệt xung quanh, cảm thấy bản thân sẽ không dễ được bỏ qua.

Nhưng nếu để Lục Chinh ra tay thì sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn mất, Ôn Bạch không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, hỏi: “Anh muốn so cái gì?”

Người kia cười to một tiếng, ngữ khí càng ngày càng ngông cuồng: “Nếu như người đề nghị so tài là tôi thì tôi cũng không làm khó cậu, tùy cậu, cậu muốn so cái gì thì chúng ta so cái đó.”

Ôn Bạch cạn lời.

Đây là lời anh nói đấy nhé.

Cậu xác nhận lại một lần nữa: “Cái gì cũng được?”

Người kia vô cùng tự tin: “Đúng!”

Ôn Bạch nở nụ cười.

“Vậy anh thấy so vi phân và tích phân thế nào?”
[Hết chương 14]