Ánh nắng rực rỡ buổi trưa xuyên qua tán lá xanh tươi, để lại những đốm sáng trên mặt đất, gió nhẹ thoảng qua, những đốm sáng lung linh thật đẹp mắt.
Giang Hòa nhận được quà do ông bà gửi đến.
Ông bà đang đi du lịch ở tỉnh W, nhìn thấy món gì ngon món gì hay cũng muốn gửi về cho Giang Hòa, cả một túi lớn khiến Giang Hòa vừa khóc vừa cười.
Không còn cách nào khác, tình yêu của ông bà, dù nặng đến đâu cũng phải mang về.
Vừa định xách đồ đi thì bên tai bỗng vang lên ba bốn tiếng còi xe, Giang Hòa quay đầu nhìn lại, cửa sổ của chiếc xe gần đó hạ xuống, để lộ khuôn mặt một người đàn ông trung niên đẹp trai.
"Chú Triệu?" Giang Hòa vui mừng bước tới, nở một nụ cười e thẹn.
"Nhóc Hòa, thật trùng hợp." Chú Triệu nhìn về phía sau Giang Hòa, ngạc nhiên: "Ồ, nhiều đồ quá vậy."
"Lên xe, chú đưa cháu về." Chú Triệu giơ tay mở cốp xe, để Giang Hòa bỏ đồ vào, rồi mở cửa ghế phụ.
Hồi nhỏ Giang Hòa đã từng sống ở đó một thời gian dài, ngay cả khi lớn lên, mỗi năm Quý Việt về thôn, Giang Hòa cũng sẽ đến một hai lần, có thể coi là lớn lên dưới sự chăm sóc của chú Triệu.
Sau khi Giang Hòa ngồi vào chỗ, xe từ từ lăn bánh.
Chú Triệu vừa lùi xe vừa hỏi thăm tình hình gần đây của Giang Hòa, Giang Hòa ngoan ngoãn trả lời vài câu, một lúc sau, Giang Hòa nghiêng đầu nhìn chú Triệu: "Chú, lần này chú đến đây có việc gì không ạ?"
Chú Triệu gật đầu, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong di động vang lên.
Giang Hòa nhìn chú Triệu đeo tai nghe Bluetooth, thỉnh thoảng ừ ừ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, dường như có chuyện gì đó khẩn cấp xảy ra ở đầu dây bên kia, sau khi cúp điện thoại, chú Triệu vẫn cau mày.
"Chú, nếu bận thì chú cứ thả cháu ở ven đường, cháu bắt xe buýt về." Giang Hòa sợ chú Triệu có việc bận, chủ động nói.
"Không sao, sắp đến rồi." Chú Triệu giãn lông mày đang cau lại: "Nhưng mà, nhóc Hòa à, lát nữa đưa cháu về nhà chú phải đi rồi, chú còn có việc phải xử lý bên kia, không có thời gian đến chỗ Quý Việt, cháu đưa giúp chú chuỗi hạt mà chú Trần làm cho Quý Việt và bạn trai của nó nhé."
Giang Hòa chớp chớp mắt: "Ồ, vâng ạ."
Bạn trai của anh Quý, chắc là Tưởng Vưu rồi, anh Quý thích Tưởng Vưu vậy mà.
Giang Hòa là một Alpha tinh ý, không đầu đất như Lam Vân Kiệt, chả phát hiện ra gì cả.
Nhưng hai người họ đã bên nhau chưa nhỉ? Nhìn không giống lắm.
Giang Hòa không nói ra nghi ngờ, chỉ chôn sâu trong lòng, định gặp Quý Việt rồi hỏi sau.
Nhà Giang Hòa không xa, chú Triệu nhanh chóng đưa cậu chàng về nhà, mặc dù con hẻm không hẹp nhưng vẫn có xe qua lại, muốn đi qua chắc phải tắc một lúc.
"Chú, đưa cháu đến đây là được rồi ạ."
"Được rồi, cháu đi đường cẩn thận, chú ý xe cộ nhé." Chú Triệu đưa đồ vợ mình làm cho Giang Hòa.
Vòng tay được đựng trong hai chiếc hộp nhỏ, một hộp màu xanh nhạt không có hoa văn gì, chỉ có một con dấu nhỏ đóng ở đáy hộp, một hộp có kết cấu mờ, rất tinh xảo.
Giang Hòa cầm hộp cho vào túi, gật đầu thật mạnh.
Đợi đến khi chiếc xe rẽ vào góc khuất không còn nhìn thấy nữa, Giang Hòa mới xách túi lớn đi về phía cửa nhà.
Nơi cậu chàng sống có môi trường rất tốt, tiếng chim hót líu lo bên đường, thỉnh thoảng sột soạt xuyên qua cành cây, khi đi ngang qua còn thấy tâm trạng rất tốt.
Có vẻ như hôm nay vận may của cậu chàng rất tốt, ông bà có thể vui vẻ làm những gì mình muốn, bản thân nhận được những món đặc sản mà họ gửi về, thậm chí còn gặp được chú Triệu nhiệt tình, không có gì tệ hại xảy ra.
Giang Hòa nghĩ như vậy, dù xách đồ nặng nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhà cậu chàng cũng gần, đi chưa được ba phút đã đến cửa.
Hả? Ai vậy?
Giang Hòa nhìn bóng người trước cửa nhà mình, đẩy kính lên, đôi mắt đào hoa sau cặp kính từ từ mở to, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.
"Nhóc Hòa ơi!"
"Mình về rồi đây!"
Thiếu niên mang theo mùi hương Omega vị đào trắng nhào vào lòng Giang Hòa, đôi mắt mèo xanh lục tràn đầy ý cười làm nũng: "Bất ngờ không?!"
Giang Hòa đặt đồ đạc sang một bên, ôm lấy thiếu niên, xoa đầu cậu ta, tuy vui vẻ nhưng vẫn nghiêm nghị răn dạy: "Bất ngờ, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa, vệ sĩ của cậu đâu?"
"Họ ở phía sau, đừng quan tâm đến họ, ôi, chỉ lần này thôi, tha thứ cho mình đi!" Thiếu niên làm nũng.
Giang Hòa ừ một tiếng, buông tay ra, mở cửa, xách đồ đi vào phòng.
"Đừng làm nũng." Giang Hòa vừa đi vừa trầm giọng nói: "Anh Quý sẽ không vui đâu."
Thiếu niên nhìn bóng lưng Giang Hòa, đi theo sát: "Được rồi, chúng ta đi tìm anh Quý chơi đi! Cho ảnh một sự bất ngờ!"
Quý Việt không biết "bất ngờ" sắp xảy ra, hắn nhìn Omega bên cạnh, ánh mắt lơ đãng.
Con mắt của hắn thật tốt.
Tưởng Kỳ mặc áo ghi lê dệt kim và áo sơ mi trắng, áo ghi lê và áo sơ mi rất vừa vặn, tôn lên vòng eo thon gọn của Tưởng Kỳ, phía dưới là chiếc váy xếp ly ngắn, đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp, nom rất thanh khiết.
Trong phòng rất nóng, chiếc áo khoác kiểu Anh bị bỏ lại sang một bên vì quá dày, Tưởng Kỳ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đôi mắt màu hổ phách nhìn Quý Việt.
Cậu biết mình đã bị lộ trước mặt Quý Việt từ lâu, nhưng cậu vẫn không thể không giả vờ ngoan ngoãn để Quý Việt có ấn tượng tốt hơn với mình một chút.
"Tôi tìm đĩa game bắn súng."
Quý Việt nhớ lần trước hắn và Tưởng Kỳ chơi súng ở khu trò chơi rất vui, trước đó Lam Vân Kiệt cũng có gửi cho hắn vài đĩa game bắn zombie hay hay.
Hắn mở ngăn kéo chứa đầy đĩa CD, lục lọi một hồi mới lấy ra được cái cần tìm, trên đĩa CD là phông nền ngày tận thế, trên vùng đất hoang không có cỏ mọc có hai con zombie nằm sấp, máu xanh chảy lênh láng, một viên đạn rơi xuống bên cạnh zombie.
Nếu nói Tưởng Vưu là thánh học tập, thì Tưởng Kỳ chắc chắn là thánh chơi game.
Lần trước Quý Việt đã phát hiện ra hắn và Tưởng Kỳ rất ăn ý khi chơi game, không biết lần này như thế nào.
Giọng nói ồ ồ ngân nga một bài hát không có giai điệu, theo nền trò chơi u ám, tiếng hát dần trở nên kỳ quái.
Tưởng Kỳ cầm gamepad, khó chịu kéo váy, đổi tư thế ngồi, liếc nhìn Alpha đang chăm chú nhìn màn hình game, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt cũng hướng về phía trò chơi.
Nhân vật trên màn hình là một nam một nữ, người nam có thân hình vạm vỡ, mặc bộ đồ thể thao bó sát, người nữ cũng mặc đồ thể thao, ánh mắt sắc bén, nhìn sơ cũng biết là một bà chị lạnh lùng.
Cốt truyện của đĩa game bắn súng này rất cũ, đó là đến phòng thí nghiệm để tìm thuốc giải độc do bác sĩ để lại để cứu toàn nhân loại, nhưng chất lượng hình ảnh của trò chơi và sự mượt mà của trận chiến, kỹ năng chiến đấu của nhân vật rất đỉnh.
Rừng dây leo chằng chịt che khuất tầm nhìn phía trước, chỉ có thể nhìn thấy khoảng một mét xung quanh, không biết zombie sẽ chui ra từ lúc nào, trò chơi này phải hai người hợp tác mới có cơ hội sống sót.
Quý Việt cầm súng cảnh giác mở đường, hắn bắn về phía dây leo đằng trước, cho đến khi dây leo bị bắn tan nát, đằng trước không còn vật cản, lúc này mới bước tới.
Tưởng Kỳ phía sau cũng bám sát hắn, tiêu diệt những con zombie còn sót lại.
Đi sâu vào cốt truyện, bầu trời dần tối, bóng tối bao trùm cả thế giới, tầm nhìn của hai người cũng chỉ giới hạn ở đối phương.
Quý Việt cẩn thận bước đi, tiếng gầm gừ ồ ồ vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề và tiếng sột soạt xuyên qua lá cây.
Một làn sóng kẻ địch đang đến gần.
"Cẩn thận." Quý Việt để nhân vật kéo đối phương lùi lại, chưa kịp dặn dò gì thêm thì rừng cây đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, con quái vật dẫn đầu mang theo dây xích dưới chân, trên người to lớn treo đầy đầu lâu, nước miếng đỏ như máu trào ra từ kẽ răng, cực kỳ gớm.
Quý Việt giơ tay bắn ầm ầm, vừa lùi vừa cản sự tấn công của đối phương.
"Tưởng Kỳ, cậu..." Quý Việt vừa định bảo Tưởng Kỳ lùi lại hỗ trợ thì thấy nhân vật của Tưởng Kỳ xông lên, ngón tay thon dài liên tục nhấn phím màu đen, lấy góc độ hiểm trên đỉnh đầu Quý Việt nhảy qua, nâng súng bắn vào đầu con quái vật.
Hành động nhanh nhẹn, không dây dưa khiến Quý Việt chết lặng.
"Ngẩn cái gì?!" Tưởng Kỳ mạnh mẽ đứng ở phía trước, những con zombie phía sau con quái vật cũng dần dần bò ra, Tưởng Kỳ quay đầu lại thấy Quý Việt không nhúc nhích, cau mày nói: "Nhanh lên!"
Bấy giờ Quý Việt mới hoàn hồn, bắn thêm hai phát vào lũ zombie, bước nhanh theo Tưởng Kỳ chuẩn bị giúp cậu đánh quái vật.
"Bùm", con quái vật to lớn ngã xuống đất, mắt và động tác của Quý Việt dừng lại, cứ như vậy mà chết?
Tưởng Kỳ nhìn con quái vật ngã xuống đất nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Quý Việt: "Trò này vui hơn lần trước, lần trước quá dễ, lần này thú vị hơn."
Giọng nói dần dần nhỏ lại, cuối cùng không còn âm thanh, Tưởng Kỳ bắt gặp ánh mắt phức tạp của Quý Việt.
Tưởng Kỳ lộp bộp, vô thức nhếch khóe môi muốn làm nũng thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Quý Việt: "Tưởng Kỳ, cậu lợi hại quá! Màn khó như vậy mà dễ dàng vượt qua!"
Tưởng Kỳ chớp chớp mắt, cậu dụi mũi, một lúc sau, đôi mắt Omega sáng lên, nụ cười mang theo vẻ ngông cuồng đặc trưng của tuổi trẻ: "Màn này đơn giản, không có tôi thì anh Quý cũng qua được."
Quý Việt nhìn Omega với vẻ mặt "khen tôi nữa đi", không nhịn được cười, hóa ra Tưởng Kỳ cũng muốn được người ta khen, thật đáng yêu.
"Lúc này mà khiêm tốn là đạo đức giả, kỹ thuật của cậu trong trò chơi này chắc chắn là cấp độ đại thần." Quý Việt cố ý nói.
Tất nhiên, đây cũng là bởi vì kỹ thuật của Tưởng Kỳ thực sự rất tốt, nếu không Quý Việt cũng không nói ra được một loạt lời khen có cánh.
Tưởng Kỳ được khen rất vui, vành tai cậu đỏ bừng, ngón tay vô thức nghịch vạt váy, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên: "Tiếp tục màn tiếp theo đi, game này thú vị quá."
Thế là Quý Việt và Tưởng Kỳ chơi game bắn súng cả buổi chiều. Truyện Tiên Hiệp
Bản thân Tưởng Kỳ không sao, dù sao hai ý thức thay phiên nhau, cậu chỉ chơi một buổi chiều, còn Quý Việt thì khác, sáng chơi với Tưởng Vưu, chiều chơi với Tưởng Kỳ, hắn đã nhức nhức đầu rồi.
Quý Việt không định nói ra, đối với một Alpha trẻ trung khỏe mạnh thì điều này không là gì cả.
"Tiếp tục màn tiếp theo đi." Quý Việt phấn khích quay đầu nhìn Tưởng Kỳ, hai người chơi game rất ăn ý, trải nghiệm chơi game tốt thực sự là một điều khiến người ta vui vẻ.
"Không chơi nữa." Tưởng Kỳ ném gamepad lên ghế sofa, nhìn Quý Việt, "Mệt rồi."
Siêu đáng yêu thật biết chịu đựng, khi chơi màn này, cậu đã thấy Quý Việt thỉnh thoảng nhíu mày, cơ thể không khỏe thì chơi cái gì?
Quý Việt không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Omega mệt nên không muốn chơi nữa.
"Sắp đến giờ ăn rồi, cậu muốn ăn gì?" Quý Việt hỏi.
Tưởng Kỳ ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Muốn ăn gì anh Quý làm cho tôi ăn? Anh Quý có biết nấu ăn không?"
Ba từ mà Alpha không thể nói nhất trước mặt Omega mình thích là: Không được, không biết, không thể.
Mặc dù kỹ năng nấu ăn của Quý Việt chỉ ở mức có thể ăn được, nhưng Quý Việt rất tự tin vào bản thân gật đầu: "Tôi bảo dì giúp việc đừng đến, tôi nấu cho cậu ăn."
Nhà họ Quý không quen để người khác thường trú trong nhà mình, dì giúp việc nấu ăn và dọn dẹp đều đến đúng giờ, dọn dẹp xong thì đi, không ở lại lâu.
Alpha muốn nấu ăn cho mình thật à?
Tưởng Kỳ vốn chỉ nói đùa, bấy giờ hai mắt sáng lên, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy mong đợi.
Nói là làm, Quý Việt vào bếp xem đồ ăn trong tủ lạnh, suy nghĩ một hồi quyết định làm món bắp cải xé và khoai tây sợi xào chua ngọt.
Tưởng Kỳ theo sát Quý Việt, nhìn động tác đâu ra đó của Alpha, không dời mắt nổi.
Quý Việt lấy tạp dề trên giá treo, tự buộc lại, dây buộc tạp dề màu đen khiến chiếc áo sơ mi trên người Quý Việt càng thêm vừa vặn, tôn lên vòng eo thon gọn, vai rộng eo thon, nhìn từ phía sau đặc biệt hấp dẫn.
Ánh mắt Tưởng Kỳ khẽ run, ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng hơi khô.
"Để tôi rửa rau nhé." Tưởng Kỳ bước lên phía trước vài bước để giúp rửa rau.
"Được, nếu hai chúng ta ăn thì rửa hai củ khoai tây là đủ." Quý Việt vừa xé bắp cải vừa nói.
Không nói cái khác, Tưởng Kỳ và Tưởng Vưu đều có chung một chứng ám ảnh sạch sẽ.
Rửa một củ khoai tây mà cứ như rửa mặt.
Quý Việt làm bắp cải xong thấy Tưởng Kỳ vẫn còn đang hì hục rửa khoai tây, im lặng, hắn không biết nên nói với Tưởng Kỳ là phải gọt vỏ, không cần tỉ mỉ thế đâu kiểu gì nữa.
Nước chảy trên khoai tây, bàn tay trắng nõn vuốt ve củ khoai tây không dính bùn đất, Tưởng Kỳ luôn cảm thấy mình chưa rửa sạch.
"—— Ting."
Ngay khi Quý Việt không nhịn được nữa muốn giật lấy củ khoai tây đã được Tưởng Kỳ rửa sạch thì chuông cửa reo.
Mắt Quý Việt sáng lên: "Tưởng Kỳ, cậu đi mở cửa, tôi gọt khoai tây cho."
Tưởng Kỳ không nhận thấy sự phấn khích của Quý Việt, ừ một tiếng đưa khoai tây cho Quý Việt, lau tay đi ra cửa.
Quý Việt nhìn bóng lưng Tưởng Kỳ rời khỏi bếp, thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy dao gọt vỏ khoai tây.
Nhất định phải làm xong trước khi Tưởng Kỳ quay lại!
Quý Việt đang mải mê gọt vỏ khoai tây, không nhận ra crush mình vẫn đang mặc đồ nữ.
Chuông cửa reo liên tục, Tưởng Kỳ cũng không nhận ra quần áo của mình có gì kỳ lạ.
Khi tay nắm cửa được nhấn xuống, cánh cửa từ từ mở ra, giọng nói vui vẻ của thiếu niên vọng vào từ bên ngoài.
"Surprise! Anh Quý, anh có nhớ em không!"