Ánh đèn sáng chiếu khắp căn phòng, rèm cửa màu trắng sữa được kéo lại, che khuất màn đêm bên ngoài, Tưởng Vưu ngồi bên bàn học lặng lẽ cúi đầu nhìn sách.
Nhưng nhìn một hồi lâu mà cậu vẫn không thể đọc vào một chữ nào.
Tưởng Vưu nhíu mày, ôm lấy ngực, cậu cảm thấy có chút bực dọc, bồn chồn hỏi: "Tưởng Kỳ, cậu làm sao vậy?"
Từ khi về nhà, Tưởng Kỳ cứ nghĩ đến một đống thứ lộn xộn, khiến cậu cũng không tài nào bình tĩnh được.
Tưởng Kỳ ngồi dậy trong tiềm thức, lúc Tưởng Vưu nói rõ mọi chuyện với Quý Việt, thực ra cậu vẫn cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ để lặng lẽ quan sát Quý Việt và Tưởng Vưu.
Khi thấy Quý Việt vẫn muốn làm bạn với Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ đã thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn muốn làm bạn với họ, tình hình không đến nỗi quá tệ.
Để không ảnh hưởng đến Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ luôn cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi đêm khuya thanh vắng, những suy nghĩ không thể giấu giếm dù có cố gắng kiềm chế đến đâu cũng sẽ lộ ra một chút.
【Không, đang nghĩ về siêu đáng yêu.】Tưởng Kỳ nhếch môi, nói ra sự thật.
Tưởng Vưu nhíu mày: "Cậu đừng trêu Quý Việt nữa."
"Cậu ấy thích cậu, nhưng cậu vẫn cà rỡn như vậy, cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?"
Tưởng Kỳ không nói gì, hai ba giây sau, Tưởng Kỳ cười khẩy:【Tôi đùa giỡn tình cảm của cậu ấy?】
Tưởng Kỳ gần như tức đến bật cười, nếu có thể, tất nhiên cậu cũng muốn ở bên siêu đáng yêu!
Nhưng, cậu không xứng.
Cậu không xứng với một Quý Việt lóa mắt như vậy.
【Đúng vậy, Tưởng Vưu, tôi đang đùa giỡn tình cảm của Quý Việt, tôi muốn trêu đùa cậu ấy.】
Tính tình Tưởng Kỳ vốn không tốt, nghe Tưởng Vưu chất vấn, trong lòng vốn đã không vui, bây giờ lại càng bùng nổ, thế là cố ý nói bậy.
Hai nhân cách vốn là một, chưa kể cảm xúc của hai người đôi khi còn ảnh hưởng lẫn nhau, Tưởng Vưu xưa nay bình tĩnh tức giận quát:
"Cậu có thể biết liêm sỉ một chút không? Trêu cậu ấy có lợi gì cho cậu?"
Nghe thấy lời này, Tưởng Kỳ im lặng, một lúc sau, cậu cúi đầu đá mạnh vào chiếc giường gỗ, chiếc giường vốn được tưởng tượng ra từ tiềm thức, bỗng nhiên vỡ tan tành.
Nhìn chiếc giường tan nát không thể nằm được nữa, cơn giận của Tưởng Kỳ vơi đi.
Trong tiềm thức, cậu có thể điều khiển đồ vật, dù là tạo ra từ hư không hay hủy diệt, chỉ trong một ý nghĩ.
Điều này khiến cậu cảm thấy mình có ý thức độc lập, tự do, chứ không phải là một sự tồn tại phụ thuộc.
Thật lòng mà nói, Tưởng Kỳ hiện tại hơi đau lòng.
Cậu không biết xấu hổ?
Nếu cậu thực sự không biết xấu hổ thì đã sớm cướp Quý Việt về rồi!
Tất cả mọi người đều có thể ghét Tưởng Kỳ, không hiểu Tưởng Kỳ, duy chỉ có Tưởng Vưu là không thể.
Nếu cậu đồng ý lời tỏ tình của Quý Việt thì hậu quả sẽ như thế nào?
Tưởng Kỳ biết sẽ có ngày mình biến mất.
Cũng như ngày cậu đột ngột xuất hiện trên thế giới này, có lẽ vào ngày Tưởng Vưu buông bỏ quá khứ, trên thế giới này sẽ không còn sự tồn tại của Tưởng Kỳ nữa.
Lúc đó Quý Việt phải làm sao?
Tưởng Kỳ nghĩ như vậy, trong lòng hơi chua xót, nhưng ngoài miệng vẫn chua ngoa.
【Cậu quan tâm Quý Việt thế? Sao? Cậu thích cậu ấy? 】
Tưởng Vưu vốn cảm thấy trong lòng dường như có chút khổ sở kỳ lạ, còn chưa kịp hiểu ra, đột nhiên nghe thấy câu chất vấn của Tưởng Kỳ, cậu sững sờ.
Cậu thích Quý Việt?
Tưởng Vưu cảm thấy khó hiểu.
Cậu chỉ coi Quý Việt là bạn, chưa bao giờ có tình cảm vượt qua ranh giới đó.
Nếu trong số họ có người thích Quý Việt, thì rõ ràng phải là Tưởng Kỳ chứ? Thời gian hai người họ ở bên nhau lâu hơn cậu rất nhiều.
"Nói bậy gì đó?" Tưởng Vưu cau mày phản bác: "So với tôi, khả năng cậu thích Quý Việt lớn hơn."
Tưởng Kỳ nghẹn lời, hừ một tiếng: "Chưa chắc, dù sao siêu đáng yêu tốt như vậy, cậu thích cậu ấy cũng là điều dễ hiểu."
Tưởng Vưu đặt cây bút trong tay xuống, xoa xoa thái dương chế nhạo: "Vậy cũng không thấy cậu thích Quý Việt."
Gậy ông đập lưng ông, ai cũng không chiếm lời.
Hai người đồng thời im lặng, không để ý đến đối phương nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt đặc biệt rõ ràng, ngòi bút dừng lại ở dòng nhận xét cuối cùng, Tưởng Vưu khép cuốn sách mình mua lại, cuốn sách dày được bọc bằng bìa cứng, trên đó là chữ cái tiếng Anh mạ vàng.
Kể từ ngày Tưởng Kỳ kể hết mọi chuyện cho Tưởng Vưu, hôm sau Tưởng Vưu đã mua cuốn sách quản lý tài chính này về.
Trong đó toàn là tiếng Anh, ngôn ngữ khó hiểu, thuật ngữ chuyên ngành lại càng nhiều không đếm xuể, Tưởng Vưu lại đọc say sưa.
Tưởng Vưu dựa vào lưng ghế, tháo kính, nhắm mắt nghỉ ngơi.
【Chuyện mặc đồ nữ cậu có cần giải thích cho tôi không? 】
Tưởng Vưu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mở bừng mắt, lạnh lùng hỏi.
Tưởng Kỳ vốn đang cố gắng thả lỏng bản thân để tránh cho Tưởng Vưu phát hiện ra cảm xúc và suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy Tưởng Vưu nhắc đến chuyện này, giật thót.
Tưởng Vưu biết nhanh vậy sao?
Nhưng biết cũng không sao.
Tưởng Kỳ vô cùng tự nhiên nói: "Đúng vậy, không phải cậu nói tôi có lỗi với siêu đáng yêu sao? Tôi đã hứa với siêu đáng yêu mặc đồ nữ, cậu đi đi, cố gắng làm siêu đáng yêu vui."
"Cậu đừng có qua loa." Tưởng Vưu nghiêng đầu, mặt không cảm xúc, "Miệng không có một câu là thật."
Tưởng Kỳ không trêu Tưởng Vưu nữa, thành thật nói: "Ăn kẹo nhiều quá, siêu đáng yêu xù lông, phạt tôi."
"Vậy cậu ngoan ngoãn đồng ý?"
"Ừm..."
Tưởng Vưu không nói nên lời, "Vậy thì cậu tự đi đi, bảo tôi đi làm gì?"
Tưởng Kỳ hùng hổ nói: "Đương nhiên là vì cái tên ký là tên của cậu!"
Tưởng Vưu bỗng không biết nên mắng cậu từ đâu, đừng tưởng cậu không cảm nhận được Tưởng Kỳ đang hả hê.
"Được thôi, tôi sẽ đi tìm Quý Việt để đổi tên đó thành tên của cậu." Tưởng Vưu lạnh lùng phản bác, "Dù sao Quý Việt cũng biết chúng ta không phải là một."
"Oan có đầu nợ có chủ mà đúng không?"
Tưởng Kỳ thầm kêu không ổn, cậu biết nếu Quý Việt giận mình, nhất định sẽ đồng ý với Tưởng Vưu, vừa nghĩ đến việc mình sẽ phải mặc đồ nữ đi chơi với Quý Việt, Tưởng Kỳ cảm thấy mình sắp tan biến tại chỗ.
Luôn tự cho mình là đại ca, anh ngầu Tưởng Kỳ cảm thấy nếu cậu mặc đồ nữ ra ngoài, thà tự đâm mình một nhát còn sướng hơn.
"Tưởng Vưu, cậu thật độc ác."
"Như nhau."
Hai người làm tổn thương lẫn nhau lại lần nữa im miệng.
Không khí thoáng yên tĩnh.
Chiếc điện thoại úp trên bàn bỗng rung lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng lúc này.
Tưởng Vưu thắc mắc không biết ai gọi cậu vào lúc này.
Tưởng Vưu cầm điện thoại lên, người gọi điện là bạn Wechat của Tưởng Kỳ, có tên ghi chú là Siêu đáng yêu.
Tưởng Kỳ đang ở trong tiềm thức cũng lập tức tỉnh táo lại, không biết siêu đáng yêu gọi điện thoại lúc này để làm gì.
Nhấn nút nghe màu xanh lá cây, trong tai truyền đến tiếng thở dốc hơi gấp gáp của Alpha.
Tưởng Vưu cảm thấy tai mình hơi tê, cậu xoa xoa tai.
"Tưởng Vưu?" Quý Việt đã đến khu biệt thự, hắn không biết Tưởng Vưu ở biệt thự nào, chỉ có thể đứng trước cổng lớn của khu biệt thự trong gió lạnh, nhìn những căn biệt thự nguy nga tráng lệ đối diện thở dài.
Giống như một chàng trai nghèo yêu thầm công tử nhà giàu.
Tưởng Vưu ở đầu dây bên kia khựng lại một chút, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tưởng Kỳ trong tiềm thức cũng dựng tai lên, cực kỳ muốn biết siêu đáng yêu có chuyện gì.
"Bây giờ tôi đang ở cổng lớn của khu biệt thự."
Giọng nói của thiếu niên mang theo sự non nớt và gợi cảm đặc trưng của tuổi này, còn có một chút thương xót vì những gì Omega đã trải qua.
Đương nhiên, qua điện thoại, giọng nói của Quý Việt đã bị bóp méo, chưa kể đến cảm xúc lẫn trong giọng nói càng không thể nghe ra.
Nghe thấy Quý Việt đang đứng ở cổng biệt thự, Tưởng Vưu đứng dậy, vội vã đi tới kéo rèm cửa sổ, ánh đèn rực rỡ ở xa xa, tòa thành cao lớn được trang trí bằng đèn neon nhiều màu, đèn đuốc trong sân sáng trưng, nhưng khu rừng nhỏ vẫn đen như mọi khi, không thể nhìn rõ.
Cũng tại cậu sốt ruột, ở nơi này làm sao có thể nhìn thấy cổng lớn của khu biệt thự.
"Tưởng Vưu, cậu có thể ra ngoài không?" Quý Việt nhìn xung quanh, chạm phải ánh mắt của bác bảo vệ đang trực, Quý Việt khựng lại, thản nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Tưởng Vưu:...
Đối với Tưởng Vưu, một Omega chỉ có thể vận động trí óc, nhảy cửa sổ quả thực là một công trình lớn, là nhiệm vụ bất khả thi.
Bác bảo vệ ở cổng đã nhìn chằm chằm cậu thiếu niên này rất lâu, thấy cậu thiếu niên cứ đi đi lại lại trước cổng biệt thự mãi không chịu đi,
Đã đến giờ đổi ca, bác bảo vệ dùng bộ đàm dặn dò đồng nghiệp trực ca tiếp theo để mắt đến cậu thiếu niên kỳ lạ kia.
Vì vậy, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đầu dây bên kia, Quý Việt vui mừng cúp điện thoại, sau đó chạm phải ánh mắt cảnh giác hơn.
Quý Việt:...
Hắn lặng lẽ quay người đi xa hơn một chút, cúi đầu nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn từ Omega, ngẩng đầu nhìn khu biệt thự đối diện, ánh đèn neon rực rỡ trong đêm tối, làm nổi bật lên vẻ cao lớn và tráng lệ của toàn bộ khu biệt thự.
Khoảng mười phút sau, Quý Việt nghe thấy tiếng bước chân.
Quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Vưu đang bước vội vàng.
Cậu mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen, ngay cả giày cũng là giày thể thao đen, tắm mình trong màn đêm.
Omega đứng trước mặt Quý Việt, cậu ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của Quý Việt, hơi thở có chút gấp gáp.
"Tưởng Vưu." Quý Việt nhìn thiếu niên trước mặt, đột nhiên dừng lại, hắn hỏi: "Tưởng Kỳ?"
Sau đó, Quý Việt khẳng định: "Cậu là Tưởng Kỳ."
Tưởng Kỳ chớp chớp mắt, lông mày mang theo nụ cười có chút kiêu ngạo và tùy ý: "Bingo."
Giống như một ngày se lạnh được đón ánh nắng ấm áp, nụ cười rực rỡ như vậy, ai có thể nghĩ nó là giả dối chứ.
Quý Việt vốn rất xót cho Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ, nhưng khi nhận ra Omega trước mặt là Tưởng Kỳ, nhìn thấy nụ cười xấu xa của cậu, cơn giận trong lòng Quý Việt lại dâng lên, ác ý nổi lên, hắn đưa tay ra.
Tưởng Kỳ đối diện chưa kịp phản ứng đã thấy chiếc mũ trên đầu mình biến mất, cậu ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại bị một bàn tay dịu dàng đè xuống, mái tóc được chải gọn gàng bị đối phương xoa rối tung lên.
Tưởng Kỳ cũng biết Quý Việt đang trút giận, không ngăn cản, ngẩng mặt lên để Quý Việt xoa đầu, trông rất ngoan ngoãn.
Các chuyên gia nói rằng xoa đầu mèo có thể giảm bớt sự khó chịu và căng thẳng trong lòng, Quý Việt hiện tại cảm thấy xoa đầu Tưởng Kỳ cũng có tác dụng tương tự.
Sự oán giận cuối cùng cũng tan biến, lý trí trở lại, bàn tay Quý Việt đặt trên đầu Tưởng Kỳ cứng đờ, lúc này mới nhận ra mình lại làm chuyện ngu ngốc gì.
Quý Việt như một người máy, từ từ nâng tay lên, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Omega và dáng vẻ ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để được xoa đầu.
Bùm ——
Mặt Quý Việt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Đệt, Tưởng Kỳ này quá có tâm cơ!
Mẹ nó ai mà chịu nổi?