Khuôn mặt Tưởng Vưu cứng đờ, ngước nhìn Quý Việt trước mặt, nhất thời nghẹn lời.
Quý Việt thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tưởng Vưu, đột nhiên cảnh giác: "Cậu đừng nói là muốn nuốt lời đấy nhé? Nói cho cậu biết, tên đã ký rồi thì không thu lại được đâu."
"Nuốt lời thì phải mặc đồ nữ, tự cậu chọn đấy."
Tưởng Vưu nghe vậy suýt chút nữa không thở nổi, mặc... đồ nữ? Chỉ trong một buổi tự học ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Quý Việt, cho tôi xem nó đi."
Vì quá khó xử, mặt Tưởng Vưu trắng bệch, đầu ngón tay đặt trên bàn khẽ run, cậu chỉ vào quyển vở trên bàn Quý Việt, giọng hơi khàn.
Quý Việt không để ý đến sắc mặt của Tưởng Vưu, cầm quyển vở lên lắc lắc, nghi ngờ hỏi: "Cái này?"
Tưởng Vưu gật đầu.
"Cậu gọi tôi là gì?" Quý Việt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức có chút khó chịu, "Vừa mới nói sau này gọi sẽ anh, chưa được một phút đã gọi tên rồi?"
Tưởng Vưu cứng người, há miệng rồi lại ngậm lại.
Tưởng Kỳ chết tiệt, rốt cuộc đang chơi trò gì với Quý Việt vậy?!
Tưởng Vưu hít sâu một hơi, màu đỏ lan từ tai sang khóe mắt, gò rồi đến cổ, cả người như một con tôm sắp chín.
"Anh, anh Quý?"
Giọng nói nhẹ nhàng, ngắt quãng, như một con mèo con lần đầu gặp người lạ, kêu meo meo một tiếng, mềm mại, có chút rụt rè thăm dò.
Khác với Tưởng Kỳ cố ý giả vờ thẹn thùng để trêu chọc Quý Việt, Tưởng Vưu thực sự rất xấu hổ.
Cậu không giỏi giao tiếp với mọi người, thường ngày tỏ ra lạnh lùng, xa cách mọi người, nhưng từ khi Tưởng Kỳ thân thiết với Quý Việt, lớp ngụy trang của cậu đã trở thành lớp vỏ rỗng.
Đệt.
Quý Việt nhìn khóe mắt đỏ ửng của Omega, ánh mắt chuyển đến làn da trắng như tuyết trên cổ cậu, Quý Việt bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc.
Sao tự nhiên Omega này lại xấu hổ?
Là xấu hổ rồi đúng không? Chắc chắn là vậy!
Nhịp tim vừa mới bình tĩnh của Quý Việt lại bắt đầu đập thình thịch, như đánh trống bên tai, lớn đến mức khiến hắn không nghe thấy âm thanh nào khác.
Hai người không ai nói gì, không nhúc nhích, bầu không khí nhất thời trở nên khó tả, một lúc sau, Quý Việt ho khan một tiếng, trực tiếp ném quyển vở lên bàn Tưởng Vưu.
Tiếng động lớn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ, Quý Việt vùi đầu vào cánh tay che mặt, khó chịu nói: "Xem xong đưa lại cho tôi, buồn ngủ rồi, đừng ngẩn ra nữa."
Tưởng Vưu ừ một tiếng, giọng hơi khàn, như thể cố gắng thốt ra vậy.
Quý Việt lặng lẽ dùng tay chạm vào mặt mình.
Đệt, mẹ nó nóng thật.
Rút tay về, Quý Việt ép mình nhắm mắt lại, thả lỏng suy nghĩ, dạo này sắp đến kỳ mẫn cảm, nhiệt độ cơ thể cứ tăng cao, thật phiền.
Trên vở, rõ ràng có chữ ký của Tưởng Vưu, nét bút mạnh mẽ uyển chuyển, vừa nhìn đã biết là không hề do dự chút nào.
Tưởng Vưu cầm cuốn vở, các ngón tay siết chặt đến mức đầu ngón tay hơi trắng bệch, môi mím chặt.
"Tưởng Kỳ!"
"Cả ngày chỉ biết gây chuyện!"
Tưởng Vưu thở một hơi dài, khép cuốn vở lại, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Quý Việt, không phát ra tiếng động, đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Cảm nhận được Omega bên cạnh đã rời đi, Quý Việt đợi vài giây mới từ từ ngồi thẳng dậy, mở cuốn vở ra, nhìn vào chỗ chữ ký, rồi lại đóng vở lại, ném nó vào ngăn bàn.
"Anh Quý!" Giọng nói to và thô từ xa gọi Quý Việt.
Quý Việt quay đầu nhìn người đến, là đàn em dự bị số hai của hắn, Trần Thần.
Quý Việt khó chịu xoa tai, tiếng gọi "anh" này không hay bằng một phần trăm của Tưởng Vưu.
"Anh Quý!" Trần Thần không hề cảm nhận được sự khó chịu của Quý Việt, cậu ta lại gọi to một tiếng, lắc đầu khóc lóc kể lể.
"Anh, em vừa nghe Kim béo lớp bên cạnh nói, sau này chúng ta sẽ tăng thêm các bài kiểm tra, kiểm tra tháng, kiểm tra tuần, kiểm tra ngẫu nhiên! Phải làm sao đây?!"
Quý Việt đổi tư thế dựa vào bàn, đôi chân dài gác lên ghế của Tưởng Vưu, cười khẩy: "Lo cái gì, chẳng qua là số lần bị xử tử công khai nhiều hơn thôi mà? Làm quá."
"Học sinh năng khiếu, sợ cục cớt?"
Trần Thần, một Alpha cao mét chín, khóc như một đứa trẻ, suy sụp nói: "Bạn gái em không đồng ý, trước đây đã vì em không học hành tử tế mà cãi nhau, lần này bị xử tử công khai nhiều hơn, cô ấy sẽ chia tay với em mất."
Bạn gái của Trần Thần là lớp trưởng Omega lớp bên cạnh, học rất giỏi, cũng xinh đẹp, Trần Thần rất nghe lời cô ấy, ngoài tập thể thao, bình thường rất thích bám lấy bạn gái.
Quý Việt không muốn quan tâm đến Trần Thần, cũng không muốn an ủi cậu ta, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra Trần Thần vừa khóc vừa khoe.
"À đúng rồi, em quên mất anh Quý chưa từng yêu đương, không hiểu được em." Trần Thần vừa khóc vừa quay đầu nhìn Tôn Hậu, tìm kiếm sự an ủi: "Tôn à, mày có thể hiểu được tao đúng không, phiền não ngọt ngào."
Nhưng mà, phiền não của mỗi người không giống nhau.
Tôn Hậu không hiểu, cậu ta chỉ quan tâm đến việc có thêm bài kiểm tra, bố mẹ cậu ta lại cằn nhằn nữa.
"Anh Quý, anh nói xem học sinh giỏi có quan hệ tốt với anh, có thể đoán đề cho chúng ta không?"
Quý Việt nhìn Tôn Hậu như nhìn một thằng ngốc: Đang nằm mơ giữa ban ngày?
Người đàn ông cơ bắp Tôn Hậu khóc như thút thít: Hu hu.
Tin đồn này đã được xác nhận trong giờ học.
Mặc dù họ chỉ mới lên lớp 11, nhưng điều này không ngăn cản học sinh lớp 11 chuẩn bị sớm cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thầy Lý vỗ bụng, ho khan: "Hiệu trưởng mới rất nghiêm khắc trong việc giáo dục các em, đây là điều tốt, các em phải phân tích kỹ mỗi bài làm, vở bài tập sai vẫn nộp hàng tuần, lớp trưởng em phụ trách nhé."
Tưởng Vưu gật đầu.
Sau một tiết học, bầu không khí kỳ lạ giữa Tưởng Vưu và Quý Việt đã tan biến, nhưng cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau.
Thầy Lý vừa gọi, Quý Việt theo bản năng nhìn sang bạn cùng bàn của mình.
Gương mặt nghiêng của Tưởng Vưu rất sắc nét, mái tóc mềm mại, đôi mắt màu hổ phách, chiếc mũi cao, ánh nắng mùa đông chiếu lên khuôn mặt cậu làm dịu đi đôi mắt và lông mày của cậu.
Quý Việt nhìn có chút sững sờ, đột nhiên chạm phải đôi mắt bình tĩnh như nước của cậu, tim Quý Việt đập mạnh.
Tưởng Vưu nghiêng đầu, nhíu mày nghi hoặc.
"Sao vậy?" Tưởng Vưu hỏi nhưng không thêm xưng hô.
"Không có gì." Quý Việt lắc đầu, cảm nhận được nhịp tim có chút gấp gáp của mình, hắn cau mày.
Phản ứng lần này quá lớn rồi, hay là xin nghỉ mấy ngày?
Vào buổi trưa, Quý Việt, Tưởng Vưu và Lam Vân Kiệt tụ tập ăn trưa cùng nhau.
Trong khi chờ đồ ăn, Quý Việt phớt lờ sự bất mãn của Lam Vân Kiệt về việc tăng thêm bài kiểm tra, một mình lướt điện thoại tìm kiếm thông tin.
Quý Việt tìm kiếm bằng các từ khóa "Giai đoạn trước kỳ mẫn cảm", "tim đập nhanh", và kết quả là một loạt các thông tin xuất hiện.
【Làm gì khi tim đập nhanh trong giai đoạn trước của kỳ mẫn cảm?】
【Nhịp tim nhanh trong giai đoạn trước kỳ mẫn cảm có liên quan đến pheromone không?】
【Làm thế nào khiến tim của Alpha đập nhanh trong kỳ mẫn cảm, là một Omega bạn nên làm những điều này...】
【Chồng tôi gần đây không còn hứng thú với tôi, làm thế nào để khơi dậy hứng thú của chồng trong kỳ mẫn cảm, khiến tim anh ấy đập nhanh, không thể cưỡng lại được...】
Những cái ở trên còn được, còn những cái ở dưới là cái gì vậy?
Khoé miệng Quý Việt giật giật, nhấp vào mục đầu tiên và lướt qua nội dung.
Đại khái là liên quan đến pheromone, hormone, Quý Việt chậc lưỡi một cái, sau đó thấy một người ở dưới bình luận.
【Tuổi dậy thì dễ bị kích thích, là hiện tượng bình thường, nếu không chịu được thì xin nghỉ phép hai ngày, qua kỳ mẫn cảm sẽ ổn, giai đoạn trước mà như vậy, trong kỳ mẫn cảm sẽ càng dữ dội hơn.】
Bình thường sao?
Quý Việt suy nghĩ, nếu đã bình thường thì thôi, chịu riết sẽ quen.
Mì được mang lên, Quý Việt vừa định cất điện thoại đi thì Omega bên cạnh khẽ động đậy, khuỷu tay chạm vào cánh tay anh, Quý Việt nhìn sang cậu.
Tưởng Vưu mím môi: "Đừng xem điện thoại nữa, ăn cơm thôi."
Một giây sau, Tưởng Vưu thấy Quý Việt vẫn chưa có động tĩnh, tưởng rằng Quý Việt đang đợi cậu gọi tên, Tưởng Vưu do dự một chút, cắn môi nói: "Anh Quý."
Ầm.
Nhịp tim của Quý Việt lại nhanh hơn.
Quý Việt ôm tim, mặt không cảm xúc.
Ôi, xong rồi, vẫn nên xin nghỉ phép thôi.