Lần nào tới khu trò chơi cũng làm Quý Việt cảm thấy cái thứ này thật biết kinh doanh, ngày nào cũng không ngừng có người đến, nhưng chẳng có mấy ai có thể ôm thú bông đi.
Tưởng Kỳ không chiếm hời của Quý Việt, Quý Việt cho cậu kẹo, cậu bèn chủ động mua một mớ tiền game về.
"Chơi cái gì đây?"
"Bắn nhau không?" Tưởng Kỳ chỉ chỉ trò bắn súng đôi.
Quý Việt nhai kẹo cao su hờ hững gật đầu.
Đó là trò bắn zombie, virus trong phòng thí nghiệm lây nhiễm cho người thường, nhưng manh mối về chiếc hộp Pandora vẫn còn nằm trong hộp, nhóm nhân vật chính nhận được yêu cầu đi tìm dữ liệu huyết thanh trong phòng thí nghiệm.
Trên đường sẽ có zombie liên tục bò ra từ phòng thí nghiệm hoặc từ trên cầu treo, có khi chúng sẽ nhảy xuống từ sân thượng, cũng có zombie mở cửa kín gió phía sau phòng thí nghiệm rồi giết bạn, thậm chí bạn có thể đụng phải zombie nhiệt tình lao tới ở ngã rẽ.
Ngoài ra sẽ có những zombie con, zombie chọi đá, càng khỏi nói tới Boss, đứa sau khó chơi hơn đứa trước.
Bình thường Tưởng Kỳ không chơi hai người, toàn là solo, đây là lần đầu tiên có đồng đội.
"Đừng kéo chân tôi đó."
Quý Việt thuận miệng nói một câu.
Tưởng Kỳ nhìn Quý Việt nói: "Không đâu."
Quý Việt không tỏ ý kiến: "Có hay không phải xem kết quả mới biết."
Tưởng Kỳ tán thành nhìn Quý Việt, nói: "Không sai, nói suông ai chả nói được, không chừng đến lúc đó người kéo chân sau là cậu."
Quý Việt nhận ra hàm ý của Tưởng Kỳ, không phải đang mỉa mai mình kéo chân sau à, biết chém gió đó.
Hai người liếc nhau, bầu không khí bỗng nhiên trở nên kì cục, rõ ràng là đồng đội lại giống như đối thủ, nồng đặc mùi kình địch.
Một trái một phải, trò chơi bắt đầu.
Zombie ồ ạt bò lên ván gỗ, Quý Việt bắn một cái, zombie lao xuống, bị Tưởng Kỳ bắn nổ đầu.
Diệt sạch một đợt, hai nhân vật trên màn hình dựa gần nhau, cùng đợi cửa kín gió mở ra rồi nhắm bắn, nhanh chóng giải quyết một đợt zombie nữa, tiếp đó Boss dẫn theo mấy thằng lính khuyết tật nhưng vô cùng chí khí xuất hiện.
Quý Việt và Tưởng Kỳ không nói chuyện, nhưng vô cùng ăn ý tách Boss ra, một người giải quyết Boss, một người giải quyết zombie xung quanh, tránh để Boss nổi điên, cũng tránh mấy thằng lính tiếp cận họ.
Lần đầu tiên Tưởng Kỳ có trải nghiệm thế này, bản thân không nói gì chỉ cần đánh Boss, bốn bề được Alpha bảo vệ kín kẽ.
Thật ra không phải Quý việt không muốn đánh Boss, nhưng mấy thằng lính này quá cay mắt, hơn nữa vị trí đứng của Boss thích hợp để Tưởng Kỳ bắn hơn, Quý Việt không đi góp vui làm gì.
Hai người gần như tiêu diệt zombie cùng lúc, họ liếc nhau, không nói gì, chạy tới tòa thí nghiệm tầng hai, chờ đợt zombie mới xuất hiện.
Hai người không ngừng bóp cò, càng bắn càng ăn ý, tiếng súng đùng đoàng khiến người ta máu nóng sục sôi, cảnh tượng không ngừng thay đổi, máu Boss càng lúc càng trâu, độ khó càng lúc càng cao, tới tầng thứ 5 phòng thí nghiệm, hai người chỉ thiếu một chút nữa là thắng, Tưởng Kỳ chết trước, Quý Việt theo sau.
"Đệt, mẹ nó sướng vãi." Lâu rồi Quý Việt không sướng đến vậy, bời vì thỉnh thoảng hắn không kéo nổi thằng Lam Vân Kiệt.
Tưởng Kỳ cũng có cảm giác như vậy.
"Ván nữa."
"Bắt đầu!"
Lần này mở màn suôn sẻ hơn nhiều, hai người dựa vào kinh nghiệm nhanh chóng đến tầng 5 phòng thí nghiệm.
Quý Việt dẫn đầu giải quyết zombie ném đá, sau đó ở bên cạnh hỗ trợ Tưởng Kỳ.
"Grào!"
Boss gầm lên giận dữ, tuyệt vọng ngã xuống đất, bụi bay đầy trời, không thấy rõ hình ảnh.
Quý Việt và Tưởng Kỳ chỉ vui sướng một giây rồi lại lập tức tập trung chiến đấu.
Chơi liên tục hai ba ván, hai người mới cảm thấy thỏa mãn bỏ gamepad xuống để tìm trò khác chơi, có lẽ do cùng nhau chiến đấu, quan hệ của hai người tốt hơn trước nhiều.
"Cậu được đó, Tưởng Vưu." Lần đầu tiên Quý Việt cảm thấy quả nhiên là học sinh giỏi, chơi game cũng giỏi như vậy.
Tưởng Kỳ vốn có ấn tượng rất tốt với siêu đáng yêu, hiện giờ hoàn toàn coi siêu đáng yêu như anh em.
"Cậu cũng không tệ."
Hai người bàn bạc một chút, quyết định chơi đua xe, chẳng qua ban nãy bắn súng phê quá nên họ thấy trò này không hay bằng.
"Chơi ném bóng rổ đi, cậu chơi bóng rổ cũng giỏi lắm. " Tưởng Kỳ nghiêng đầu nhìn Quý Việt.
Quý Việt chưa bao giờ là người khiêm tốn, hắn tự tin gật đầu, cười nói: "Nếu cậu không biết chơi thì đứng kế bên nhìn trước đi."
Sự thật chứng minh, đúng là Quý Việt chơi bóng rổ rất giỏi, Tưởng Kỳ ở bên cạnh nhìn Quý Việt nâng tay ném một cái, bóng nhẹ nhàng vào rổ.
Kết thúc đếm ngược, màn hình điện tử hiển thị con số 763 đỏ tươi, cao hơn kỷ lục 50 điểm.
Tưởng Kỳ dựng ngón tay cái, khen: "Đỉnh."
Quý Việt được khen trắng ra như vậy lại hơi xấu hổ.
"Cậu cũng đến thử xem."
Tưởng Kỳ chưa chơi trò này bao giờ nhưng cậu vẫn thấy hứng thú.
"Giống như ném bóng rổ bình thường nhưng đơn giản hơn, khung ở đằng kia, chọi vào là được."
Quý Việt nói như không nói.
Song Tưởng Kỳ không thèm để ý, ném hai lần theo cảm tính.
Một quả may mắn trúng, một quả bị khung dội trở ra.
Quý Việt giật giật khoé miệng, từ đó giờ hắn chưa từng thấy Tưởng Vưu chơi bóng, tuy hắn nghĩ có khi cậu không biết chơi thật, nhưng không ngờ lại tới mức này.
Quý Việt đi tới giúp cậu sửa đúng tư thế đặt tay và tư thế đứng.
"Cậu chưa chơi bao giờ thì không cần để ý điểm số, nhắm ném là được, dễ hơn chơi bóng rổ bình thường nhiều."
"Lúc ném, chân, đầu gối, khuỷu tay, tay phải thẳng hướng với khung bóng rổ, và khi ném bóng phải dùng sức."
Quý Việt đứng phía sau Tưởng Kỳ, vừa nói vừa điều chỉnh động tác của cậu, hai người đứng rất gần.
Thể lực Quý Việt không tiêu hao nhiều, chỉ là chơi lâu như vậy, thân thể hơi nóng lên, mùi hương từ cơ thể truyền ra, như mùi khói khi đốt nhựa cây, nhưng không toát mồ hôi, rất khó ngửi thấy.
Chóp mũi Tưởng Kỳ khẽ nhúc nhích, thân thể tê rần, sau cổ nong nóng, nhẩm tính ngày, Tưởng Kỳ yên tâm, có lẽ do hôm nay vận động nhiều quá thôi, cậu không để ý nữa.
Tưởng Kỳ vốn có hiểu biết về mảng vận động, nghe xong hai câu cũng hiểu ra.
Sửa đúng tư thế, Tưởng Kỳ ném thử hai quả, quả nhiên tốt hơn nhiều.
"Chơi cái khác đi." Tưởng Kỳ chơi sáu đồng, tỉ lệ trúng là 50 50, cảm thấy chán chán, cậu quay đầu nhìn Quý Việt.
Vừa lúc Quý Việt cũng ngừng, gật đầu đáp: "Được, chúng ta chơi trò bên kia đi."
Tưởng Kỳ sao cũng được, cậu gật đầu, đi theo sau hắn, dù sao cậu chơi gì cũng ổn.
Tiếp theo, Alpha dẫn Omega đi tới khu vực toàn bong bóng hồng.
Xung quanh đều là cặp đôi.
Tưởng Kỳ khựng người, quay đầu nhìn Quý Việt tỏ vẻ nghiêm túc.
"Cậu muốn gắp thú bông?"
Trông vẻ mặt Quý Việt là lạ, dường như bị cứng họng, Tưởng Kỳ thử đoán.
"Chơi chút thôi."
Nghe vậy, Tưởng Kỳ gật đầu, ánh mắt bay tới một máy gắp thú bông, bên trong đầy thú lông xù.
"Tôi nhớ con thú bông lần trước cậu cho tôi xem, là nó à?"
Con chó bông có bộ mặt mỉa mai và con mèo cao quý vẫn còn bị nhốt trong máy gắp thú, Tưởng Kỳ vừa nhìn là thấy ngay, lần trước cậu đã muốn rồi.
Nhưng anh ngầu Tưởng Kỳ không mê lông xù, đặc biệt là trước mặt đàn em (Mạnh Tư Triết).
Song, hiện giờ cậu đang giả làm Tưởng Vưu, không phải anh ngầu, người trước mặt cũng không phải đàn em cậu.
Quý Việt nhìn cái máy kia, nhớ đến bản thân trăm cay ngàn đắng mới gắp được, nặng nề gật đầu: "Cái máy này rất khó gắp."
"Khó gắp mà cậu còn gắp được, cậu đỉnh thật." Tưởng Kỳ nhìn hai con thú bông, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Nếu cậu tiêu gần một ngàn tiền game thì cậu cũng có thể gắp được thôi, Quý Việt lặng lẽ nuốt lời này xuống bụng.
"Ừm, cũng bình thường." Quý Việt tỏ vẻ bình tĩnh.
Tưởng Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn: "Chơi hai người không."
Hai tay đút trong túi của Quý Việt khẽ run, ho khan: "Cái này rất dễ, cậu trước đi, xem cậu có thể gắp được không."
Tưởng Kỳ nghĩ nghĩ gật đầu: "Được, tôi thử trước."
Quý Việt khẽ thở phào, hắn định trêu Tưởng Vưu một chút, không ngờ người mất mặt là mình.
"Cậu thích mấy con thú bông này nhỉ?" Quý Việt nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tưởng Kỳ.
Tưởng Kỳ lắc cần gạt, hai mắt nhìn chằm chằm nó không nhúc nhích, thuận miệng nói: "Cậu phải cậu cũng thích à?"
Quý Việt vô thức muốn phản bác, ai thích chứ? Nhưng bỗng nhớ tới con thú bông ở nhà mình, hắn thoáng im lặng, ấm ức thừa nhận.
Móng vuốt đi xuống, cạ tai mèo một chút rồi lại đi lên.
Tưởng Kỳ nhíu mày không vui: "Móng vuốt này lỏng quá nhỉ?"
Quý Việt cực kỳ tán thành.
Nhìn vẻ mặt thù hận của Tưởng Kỳ, Quý Việt âm thầm suy xét xem có nên nói bản thân hắn từng dùng gần một ngàn đồng xu mới có thể lấy hai con thú bông kia về nhà không.
Quý Việt cắn rứt lương tâm tự hỏi, ngay sau đó hắn tận mắt nhìn thấy Tưởng Kỳ gắp được con chó mặt mỉa mai kia ở lần thứ ba bỏ đồng xu vào.
Lúc này, gương mặt mỉa mai kia cực kỳ sống động, sống động đến nỗi khiến Quý Việt không khoẻ.
Quý Việt:...
Tưởng Kỳ không nhìn thấy biểu cảm của Quý Việt, ôm chó vuốt hai cái, vô cùng thỏa mãn.
"Giúp tôi giữ một chút đi." Tưởng Kỳ quay đầu đưa chó cho Quý Việt, nóng lòng muốn thử gắp con mèo cao quý kia.
Quý Việt ừ một tiếng, vuốt lông chó tự an ủi rằng cậu chỉ may mắn thôi, may mắn một lần không có nghĩa là may mắn mãi mãi.
Kế đó, Quý Việt vô cảm nhìn Tưởng Kỳ bế con mèo chảnh chọe kia lên, hai mắt toát lên vẻ vui sướng.
Quý Việt cúi đầu nhìn gương mặt mỉa mai của con chó.
Không muốn nói gì hết.
Quý Việt:
"Cậu muốn gắp một lần không? Không khó lắm đâu." Tưởng Kỳ nhìn quanh máy gắp thú bông, muốn tìm xem còn có con nào đáng yêu nữa không.
Quý Việt lạnh lùng nói: "Thôi, giữa chó và mèo nhà tôi không thể chứa thêm kẻ thứ ba."
Tưởng Kỳ chớp mắt nhìn thú bông của mình trong ngực Quý Việt, gật đầu bằng vẻ mặt là lạ.
"Nên về rồi." Quý Việt nhìn di động.
Lúc chơi không cảm thấy gì, khi hồi phục tinh thần lại đã sắp tới mười giờ, thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã phải đi rồi.
"Ừm."
Hai người mỗi người ôm một con ra khỏi khu trò chơi, sau đó gọi xe taxi ven đường.
"Đi khu biệt thự."
Hơn mười giờ tối không phải giờ cao điểm, dọc đường chỉ dừng khoảng hai ba phút.
"Cậu cũng thú vị đó chứ."
Quý Việt nhìn cái gáy Tưởng Kỳ từ cửa sổ, bỗng nhiên nói.
Tưởng Kỳ cong môi nghiêng đầu nhìn Quý Việt, mặt mày lạnh lùng như tuyết tan, như thiếu niên phóng khoáng dưới ánh mặt trời, cậu cười một tiếng: "Tôi có nên xem đây là lời khen không?"
"Không sai, đúng là lời khen."
Quý Việt gật đầu.
Tưởng Kỳ buồn cười: "Vậy cảm ơn cậu nhé, cậu cũng thú vị lắm."
Quý Việt nhướng mày: "Ừm."
Xe nhanh chóng chạy đến khu biệt thự, Tưởng Kỳ xuống xe, Quý Việt đưa con chó trong lòng cho Tưởng Kỳ.
Hai con thú bông chiếm hết vòng tay Tưởng Kỳ.
"Tới rồi, tôi đi đây." Tưởng Kỳ điều chỉnh tư thế cho nhóc con trong lòng, chuẩn bị đóng cửa lại.
"Học sinh giỏi." Quý Việt cản lại.
Tưởng Kỳ khó hiểu nhìn Quý Việt.
"Cái này cho cậu."
Là mấy cây kẹo mút vị dâu tây.