*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lông náck Moe bay
Beta: XiaoChirs
Bé đã sẵn sàng lên truyện thường xuyên rồi
•❅──────✧('▽'ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Chỉ cần Trương Thỉ nghĩ đến Lục Lịch thân là một dị năng giả, lại có quan hệ cùng với ba con dị chủng ngày hôm nay, ngọn lửa trên đầu hắn ngay lập tức muốn bùng nổ. Trong suy nghĩ của hắn, chính là bởi vì bản thân là dị năng giả, cho nên càng phải biết chủng biến dị rốt cuộc có bao nhiêu đáng hận.
Nhưng đối với Lục Lịch mà nói hiển nhiên không phải như thế.
Ở trong mắt Lục Lịch, dị chủng chỉ là phương tiện dùng để đối phó người khác mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trương Thỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
"Cấp trên cũng không biết nghĩ thế nào, tại sao ngay từ đầu bọn họ lại lựa chọn Lục Lịch vậy chứ?"
Khi các thành viên của bộ phận quân đội nghe thấy điều này, họ đều thở dài một lúc và giọng thấp nói: "Có lẽ bởi vì mặc dù hắn ta là một dị năng giả, nhưng hắn chưa bao giờ chiến đấu với dị chủng, bàn tay chưa hề dính một chút máu. Nếu không, thử hỏi một lão bán bánh quẩy như Quý Thành Ngải đi, mùi máu trên người hắn có thể khiến người ta sợ khóc đấy."
Sau đó, chủ đề thay đổi: "Thỉ ca, hôm nay chúng ta làm như vậy không phải rút dây động rừng sao? Tâm cơ của Lục Lịch này không phải nhỏ, nên cẩn thận hơn chứ?".
Trương Thỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Nếu hắn thật sự là hung thủ, tin tức về cái chết của con dị chủng kia có lẽ đã sớm truyền đến tai hắn rồi, mà chúng ta lại không tới cửa... Cậu cảm thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào? Phàm là người biết sử dụng não thì hẳn là rõ quân đội không biết chuyện xảy ra trong đường rừng, nếu chúng ta còn không xuất hiện thì chứng tỏ chúng ta đang bí mật theo dõi hắn, hắn sẽ càng cẩn thận hơn."
Vì vậy, không có sự khác biệt giữa hai.
Nhưng bây giờ mọi thứ đang chuyển biến tốt hơn.
Sau khi hắn nhắc tới Tần Trăn Trăn, sắc mặt cùng biểu cảm của Lục Lịch hiển nhiên là muốn ném cái nồi này lên người Tần Trăn Trăn. Như vậy để hoàn thành cái lí do dối trá này hắn ta nhất định sẽ mất một khoảng thời gian, đến lúc đó chính là thời điểm tốt nhất tìm ra sơ hở của hắn.
Nghĩ nghĩ xong lại tiếp tục nói: "Mặc kệ thế nào, bên phía Lục Lịch chắc chắn phải để mắt tới. Dù sao hắn cũng là người được cấp trên lựa chọn, nếu thật sự làm ra chuyện không thể tha thứ như vậy thì nhất định phải có chứng cứ sắt đá, nếu không sẽ khó giải thích từ trên xuống."
Các thành viên tự nhiên đều hiểu, cũng biết rằng lão đại Vệ Quân của họ vẫn luôn có quan hệ không tốt với những người bên trên. Nếu loại chuyện này xuất hiện mà không có chứng cứ mà đã ra mặt yêu cầu trừng phạt Lục Lịch, đến lúc đó chính là bộ phận đặc biệt của bọn họ sẽ xui xẻo.
Chiếc xe đang chạy trên đường, bầu không khí trong xe yên tĩnh, một lúc sau có người nói chuyện phá vỡ sự yên bình này: "Vừa mới biết được dị chủng xuất hiện trở lại tôi đã vô cùng lo lắng. Nhưng sau khi nhìn phong thái lão đại Lục Dư ngày hôm qua, tôi cảm thấy tôi đi ngủ cũng có thể gặp được mộng đẹp."
Lời vừa nói ra, những người khác trong xe đều gật đầu liên tục.
Trương Thỉ không khỏi trợn tròn mắt: "Một chọi ba thì dễ, nhưng nếu có đến cả trăm con dị chủng thì sao? Muốn một chọi trăm sao mà được? Cậu nói câu nghe vô sỉ ghê ý!"
Người thành viên kia hơ hớ cười: "Vậy làm phiền lão đại Lục Dư cố gắng hơn một chút, vạn nhất lại thành thật đấy."
Những người khác trong xe cũng phụ họa: "Có thể làm được, tất nhiên là có thể làm được, nam tử hán đại trượng phu không thể nói không được!"
Bị trêu chọc như thế, bầu không khí vốn dĩ có vẻ hơi nghiêm túc bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả Trương Thỉ vốn có khuôn mặt căng thẳng cũng không nhịn được bật cười, đập vào đầu đồng nghiệp bên cạnh: "Cậu đừng có tưởng bở."
...
Không có tin tức gì về sự xuất hiện của ba dị chủng trên đường rừng. Dị chủng xuất hiện ở khu vực phụ cận không có dân cư, chỉ cần Lục Dư và những dị năng giả có mặt tại hiện trường không mở miệng, ai cũng sẽ không biết.
Mặc dù Hạ Tích Nho đã gọi video trực tiếp cho Hàn Thanh Nham, nhưng Hàn Thanh Nham rõ ràng là một người thông minh, biết nên nói gì và không nên nói gì.
Hạ Tích Nho bắt chéo chân ngồi trong phòng làm việc của Hàn Thanh Nham, ăn bánh và trái cây do thư ký mang vào, hắn thích kiểu này chít y được. Hàn Thanh Nham mở cửa phòng làm việc sau khi họp xong, nhìn thấy cảnh này, lông mày vô thức giật giật hai lần, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét sâu sắc. Đi phía sau người nọ, nhìn đống lộn xộn trên bàn trà, hắn có chút bất lực: "Không phải Lục Dư đang quay quảng cáo sao? Sao ông không đi theo luôn đi?"
Hạ Tích Nho lườm nguýt hắn, thở dài khi nghe thấy lời này: "Thằng nhóc đấy nói Phó Vân Triều hôm nay muốn tự đưa người đi, cho nên tôi nghĩ dù sao cậu ta cũng là vị hôn phu của Lục Dư, một người ngoài như tôi đứng bên cạnh góp ánh sáng náo nhiệt làm gì".
Khi Hàn Thanh Nham nghe thấy ba từ 'Phó Vân Triều', vẻ mặt có chút khác lạ. Ngồi xuống đối diện với Hạ Tích Nho, đôi chân thon dài của Hàn Thanh Nham vắt lên nhau qua lớp vải của bộ đồ, hắn tựa như không có gì hỏi: "Cậu đã nhìn thấy Phó Vân Triều chưa?"
"Gặp qua rồi nha, hôm đó chúng tôi bị dị chủng tấn công, và sau đó chính Phó Vân Triều đã đến đón chúng tôi". Hạ Tích Nho liếc mắt nhìn Hàn Thanh Nham, nhưng đối phương lại sờ cằm, rũ mi che đi màu tối trong mắt hắn, Hạ Tích Nho nói tiếp: "Tôi nhớ trước kia cậu có quan hệ tốt với Phó Phong Lan đúng không?"
Hàn Thanh Nham 'ừm' một tiếng: "Tôi đã gặp Phó Vân Triều vài lần."
Hạ Tích Nho: "Tôi chưa từng thấy Phó Vân Triều lúc trước trông như thế nào. Nhưng bây giờ thì thấy rồi. Tuy rằng đôi chân có chút vấn đề, nhưng còn lại vẫn tương đối tốt. Chỉ là trên người luôn có một cảm giác khác lạ không thể diễn tả."
Hạ Tích Nho đã ở một nơi quỷ quái như giới giải trí trong nhiều năm như vậy, nhìn người tương đối chuẩn. Trước đây, một nghệ sĩ trẻ thường xuyên thẹn thùng cười khi gặp hắn và lo lắng hỏi hắn liệu hắn có thể trở thành người đại diện của mình không. Ngay khi Hạ Tích Nho nhìn thấy biểu cảm của kẻ kia, hắn liền thẳng thừng nói: Nếu cậu không giả vờ giả vịt như vậy, tôi có thể suy xét một chút.
Nụ cười của nghệ sĩ nhỏ biến mất ngay tại chỗ, còn trợn trắng mắt.
Lần này nhìn thấy Phó Vân Triều cũng giống như vậy.
Thoạt nhìn chính là kinh vi thiên thân(1).
(1): Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể được như vậy. Đã giải thích ở chương trước rồi áh.
Nhưng sau khi ở chung liền cảm thấy người này không thân thiện như vẻ bề ngoài, khiến người khác dè chừng.
"Cậu không biết đâu, mặc dù cậu ta đang cười với tôi, tôi vẫn cảm thấy rằng giây tiếp theo cậu ta có thể bẻ gãy cổ tôi mà không thương tiếc". Hạ Tích Nho xòe bàn tay ra, nhớ tới dáng vẻ của Phó Vân Triều nói Lục Lịch không có may mắn được cả đời sống trong tù như vậy. Lời nói mang ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi.
Nhưng giữa những câu từ nói ra lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ nghiêm túc.
Hàn Thanh Nham hạ mắt xuống, vẻ mặt có chút bất lực: "Gia đình xảy ra biến cố lớn như vậy, bản thân lại nằm trên giường ba năm, có thể tỉnh lại đều là may mắn cứu vớt cả dải Ngân Hà tích góp từ đời trước. Nhưng mà, trong mắt cậu cậu ta là dạng người như vậy, cậu vẫn có thể yên tâm để Lục Dư bên cạnh người kia sao?"
"Ôi". Hạ Tích Nho có gì đó muốn nói: "Cậu xem thường Lục Dư vậy sao? Cậu không thấy cách cậu ấy vặn cổ một con dị chủng lớn như vậy ngay khi nó vừa mới xông đến à? Ồ quên, cậu không nhìn thấy, nhưng nếu Phó Vân Triều dám làm gì đó với Lục Dư, cậu có thể nhìn thấy Lục Dư vặn cổ Phó Vân Triều xuống đấy."
Hàn Thanh Nham: "......"
Hình ảnh cậu thanh niên đứng giữa hai con dị chủng khổng lồ dường như vẫn còn ở trước mặt hắn, Hàn Thanh Nham xoa xoa lông mày, im lặng một lúc lâu mới gật đầu nói: "Cậu nói đúng."
Là hắn ngây thơ rồi.
Nhưng sau đó đề tài lại thay đổi, lại quay lên người Phó Vân Triều.
"Ông có thông tin liên lạc của Phó Vân Triều không, nếu có, cho tôi xin cái đi"
Hạ Tích Nho: "?"
Hàn Thanh Nham: "Tôi muốn nói với ta chút chuyện."
Hạ Tích Nho thở dài, cũng không hỏi chuyện gì, hắn nói: "Để tôi hỏi Lục Dư".
...
Giờ phút này, bên cạnh hồ Bán Nguyệt.
Nhà tiên tri đứng sau lưng Phó Vân Triều, ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía đùi của anh. Chủ nhân luôn tỏ ra yếu đuối khi ra ngoài và anh đang ngồi trên xe lăn vào lúc này. Nhưng các nhân viên xung quanh thật sự là quá nhiệt tình, họ gửi đồ uống, món tráng miệng và đồ ăn nhẹ từ lúc xuất hiện đến bây giờ, và chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để lấp đầy tất cả không gian trên chân chủ nhân.
Nhà tiên tri lại ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên bị bao quanh bởi vô số máy quay, áo sơ mi của Lục Dư dính máu, thấm ướt cả một mảng, thoắt ẩn thoắt hiện ra cánh vai và xương quai xanh xinh đẹp của cậu. Đạo diễn tên Ellen ở bên cạnh dường như đã nhìn thấy một cảnh tượng chấn động nào đó, hắn ta kích động đến mức hận không thể dán cả người lên Lục Dư.
"Lục thiếu rất được hoan nghênh". Hắn đột nhiên nhẹ giọng nói, đổi lại Phó Vân Triều lười biếng trả lời. Ánh mắt của người đàn ông rơi vào cậu thanh niên ở phía xa, anh thấy giữa lông mày người kia không hề xuất hiện ra một tia không kiên nhẫn, lại nhìn thấy đối phương đột nhiên nâng đôi mắt lên, từ một khoảng cách xa nhìn mình.
Lục Dư kéo quần áo ướt trên người, cảm giác bị quấn trong độ nhớt sền sệt của huyết tương rất khó chịu, cho dù trên mặt cậu không lộ ra, Lục Dư cũng nóng lòng muốn tắm rửa sạch sẽ.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Lục Dư cuối cùng cũng chờ đến lúc Ellen thả người. Ellen thấy cậu rũ mắt nhìn bả vai của chính mình, không khỏi nở nụ cười: "Lục Dư, trong xe RV(2) có một chỗ tắm, nhưng hôm nay hình như cậu không mang quần áo đến đây. Hay là cậu tìm thử trong xe có quần áo sạch có thể thay được trước đi"
(2): Xe RV: là kiểu xe to ngang với một chiếc xe buýt lớn, tiện nghi và hiện đại. Xe RV bao gồm các loại như xe lều di động, xe có cabin ngủ và xe có thể chứa đồ dùng cắm trại. Hình ảnh minh họa ở cuối chương.
Lục Dư trả lời rồi bước vào chiếc RV.
Cách đó không xa, nhà tiên tri mỉm cười và ghé vài tai Phó Vân Triều nói nhỏ: "Chủ nhân, ngài có nghe thấy gì không?"
Phó Vân Triều: "Hửm?"
Vị tiên tri nhanh chóng quay người đi đến cạnh xe, mở cốp và bắt đầu lục đồ, hắn lấy ra một chiếc áo sơ mi và quần tây mới tinh. Đặt quần áo được bọc trong túi đóng gói trong suốt vào tay Phó Vân Triều, đối diện với đôi mắt nâu trà của người đàn ông, nụ cười trên mặt nhà tiên tri không hề tiêu tan, hắn nghiêm mặt nói: "Một vị hôn phu đủ tiêu chuẩn sẽ không để nửa kia của mình mặc quần áo của người khác. Đặc biệt là áo sơ mi đã bị người khác mặc qua."
Như thể sợ mình nói chưa đủ rõ, hắn còn nói thêm: "Người có thể tưởng tượng rằng nếu Lục Dư mặc quần áo của người khác, cho dù tên kia có giặt sạch sẽ thế nào, thì nó vẫn sẽ bị nhiễm hơi thở của đối phương. Tôi không kiến nghị rằng người cần có dục vọng chiếm hữu cao, nhưng điểm này nằm trong phạm vi chấp nhận được".
Phó Vân Triều vừa nghe, liền cười như có như không mà nhìn về phía hắn.
Không thể không thừa nhận rằng nhà tiên tri xác thực rất có tố chất làm quản gia.
Bởi vì hắn ta thực sự có thể nhận ra tâm ý của chủ nhân, và cũng sẽ đưa ra những lời nhắc nhở cần thiết vào đúng thời điểm.
Phó Vân Triều đặt gói đồ ăn vặt trên đùi vào tay nhà tiên tri, giơ tay vẫy vẫy quần áo, cười trầm thấp nói: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, tăng lương cho ngươi nhé?"
Nhà tiên tri giơ tay lên ngực, nụ cười trên mặt trở nên chân thật hơn nhiều: "Cảm ơn chủ nhân."
Nhà tiên tri rõ ràng muốn tạo cơ hội cho Phó Vân Triều và Lục Dư ở một mình, đặc biệt là khi một người vừa tắm xong, người kia đã thân mật đưa quần áo cho đối phương. Dựa theo bộ phim tình cảm bữa trước nhà tiên tri vừa xem, tình huống này có thể khiến mối quan hệ giữa hai chủ nhân nóng lên nhanh chóng.
Mà Phó Vân Triều cũng đi tới RV như hắn mong muốn. Có lẽ biết Lục Dư đang tắm trong RV, phần còn lại của công việc không đơn giản, nhân viên của đoàn làm phim gần như ai ai cũng bận tới chân không chạm đất. Nhìn chung bốn phía quanh xe đều không có ai khác ở gần, và Phó Vân Triều là người đầu tiên. Người đàn ông dựa vào xe lăn, ánh mắt quét qua bậc thang của chiếc RV, trầm ngâm trong ba giây, dứt khoát đứng dậy khỏi xe lăn, bước đi bằng đôi chân thon dài của mình, dễ dàng bước lên các bậc thang.
Anh ngồi trên ghế trong xe, bên tai vang lên tiếng nước tí tách tí tách, một lúc sau, tiếng nước tiêu tán, Phó Vân Triều nghe thấy giọng nói của thanh niên qua tấm cửa xen lẫn sương mù mờ mịt: "Phó Vân Triều?"
Phó Vân Triều nhẹ nhàng trả lời rồi mới giải thích: "Tôi mang quần áo tôi không mặc đến cho em"
"Cảm ơn."
Cửa phòng tắm nhanh chóng hé mở ra một chút, từ đó xuất hiện một cánh tay màu trắng hồng nhạt. Ngón tay mảnh khảnh khẽ vươn ra, ra hiệu Phó Vân Triều đưa quần áo tới. Ánh mắt Phó Vân Triều rơi vào cánh tay kia, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy sợi dây đỏ cùng Phật châu chưa được tháo ra trên cổ tay thon gầy của cậu.
Một làn sương trắng mờ nhạt lén chui ra từ khe hở trên cánh cửa không mấy rộng rãi, quấn lấy cánh tay Lục Dư. Sau khi đợi khoảng mười giây, Lục Dư chưa từng động đậy lại đột nhiên lùi một bước, khe cửa mở rộng hơn, từ góc độ của Phó Vân Triều, theo da thịt nhìn xuống anh chỉ có thể thấy phần thân trên của thanh niên.
Làn da trắng nõn nuột nà xuất hiện trong tầm tắm của Phó Vân Triều, dễ thấy xương quai xanh kia dường như đã bị cọ xát rất mạnh, vết đỏ trên đó vẫn chưa hoàn toàn nhạt đi, dọc xuống làn da bên hông, là một vòng eo nhỏ mảnh khảnh.
"Phó Vân Triều."
Lục Dư đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu cau mày, lộ ra gần hết khuôn mặt, giọng điệu trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều: "Chân của anh không què."
Một câu nói không hề khách khí khiến Phó Vân Triều bật cười. Anh không chọc giận Lục Dư nữa, mà đưa quần áo vào trong tay cho Lục Dư. Lục Dư cầm được quần áo thì nhanh chóng đóng cửa lại. Trong vòng hai phút, cửa phòng tắm lại được mở ra, nhưng nó hoàn toàn trái ngược với khung cảnh vừa rồi, người thanh niên xuất hiện trước mặt Phó Vân Triều lúc này đã mặc quần áo đầy đủ. Giống như một viên kẹo mềm với mùi hương ngọt ngào được bọc đường, và bạn không thể ngửi hoặc nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.
Chỉ là, quần áo này đối với Lục Dư mà nói hiển nhiên là có chút rộng.
Phó Vân Triều cao hơn Lục Dư một chút, quần áo trên người Lục Dư bây giờ hoàn toàn thể hiện hết điều này. Cúc trên cùng của áo sơ mi lụa đen không được cài, phảng phất lộ ra một khoảng lớn da thịt. Chỗ rộng nhất phải kể đến vùng eo kia, Lục Dư cau mày nói với Phó Vân Triều: "Dài quá rồi"
"Tôi giúp em"
Người đàn ông tiến lên một bước, bình tĩnh giơ cánh tay Lục Dư lên, ngón tay chạm vào miếng vải được dệt tỉ mỉ, chậm rãi cuộn nó lên từng tấc, cho đến khi cổ tay Lục Dư lộ ra cùng chuỗi hạt Phật màu đen dễ thấy. Ánh mắt anh nhìn theo thân thể cậu thanh niên mà xuôi xuống thấy được ống quần quá dài theo dự kiến trong lòng.
Giống như xắn tay áo, anh kéo ống quần lên cho Lục Dư, đầu ngón tay mềm mại dường như vô tình chạm vào da chân của cậu thanh niên, cảm giác trơn trượt lúc này khiến động tác của Phó Vân Triều dừng lại. Cho đến khi rút tay về, đầu ngón tay tựa như vẫn đang nhẹ nhàng vân vê, như thể đang nhớ lại cảm giác đó.
Phó Vân Triều đang định lên tiếng, nhưng người trước mặt đột nhiên vươn tay đè anh xuống ghế. Thân thể khẽ loạng choạng theo lực kéo cùng nhau ngã xuống, còn chưa kịp để Lục Dư đứng dậy, Ellen nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó đột nhiên thấy cảnh này, hắn hít hà một hơi, chân nhanh hơn não lùi về vài bước.
Hắn thề là hắn thật sự chỉ đột nhiên nhớ tới dường như trong chiếc RV có quần áo dự phòng chưa dùng, chuẩn bị mang đến cho Lục Dư. Nhưng ai có thể nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng đến như vậy chứ!!!
Trong ánh mắt thoáng nhìn qua, hắn vẫn có thể nhớ rõ hình ảnh của chàng trai trẻ với một tay đặt trên ngực người đàn ông, và người sau dường như lo lắng cho cậu thanh niên, cánh tay của anh ta quấn quanh eo của cậu thanh niên ấy.
Aaaaa----
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không nên chọn lúc này qua phá hỏng thú vui của nhà người ta.
Nghĩ đến đây, Ellen cẩn thận ngó qua ngó lại. Nhìn chung các nhân viên công tác vẫn đang bận rộn với công việc của họ, và dường như không ai chú ý đến chiếc RV ở đây. Ellen sờ sờ mũi, hướng vào trong xe nói khẽ: "Hai người yên tâm, tôi biết người phương Đông da mặt mỏng, cho nên vừa rồi tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không hé nửa lời ra ngoài đâu!"
Lúc này mới yên tâm chạy trốn.
Lục Dư: "......"
Thanh niên cau mày nhìn người đàn ông dưới thân, Phó Vân Triều không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào khi nhìn thấy Ellen. Lục Dư không tin chỉ mình cậu nghe thấy tiếng bước chân của Ellen khi đi tới. Hiển nhiên, Phó Vân Triều cũng nghe được, nhưng anh lại không quan tâm chút nào. Lông mày vẫn nhíu chặt, Phó Vân Triều cuối cùng cũng không nhịn được vươn tay ra nhẹ nhàng ấn lên trán cậu, cười trầm thấp nói: "Cảm ơn A Dư vì đã lo lắng cho tôi nhiều như vậy".
Lục Dư vẻ mặt cứng đờ đẩy Phó Vân Triều ra, lại đứng thẳng người, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ anh đi xuống kiểu gì, có cần tôi giúp không?"
Phó Vân Triều cười nói: "Đương nhiên, bây giờ tôi không có sức lực nào đứng lên cả."
Mười phút sau, Lục Dư một tay xách theo túi trang phục bẩn, một tay đẩy xe lăn, cùng Phó Vân Triều đi tới xe. Khi hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, Ellen đang lén lút ló đầu ra rình mò, sau khi nhận thấy ánh mắt của cậu, hắn lập tức phất tay nói: "Trên đường về chú ý an toàn, chỉ chờ sau ngày mai mong rằng cảnh bom tấn này sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc".
Lục Dư gật đầu.
Nhà tiên tri lái xe ngồi đằng trước, ánh mắt vô tình rơi trên người Lục Dư qua gương chiếu hậu. Mặc dù quần áo trên người Lục Dư là của Phó Vân Triều nên nó tương đối lớn, nhưng nhìn lại khá hợp.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Phải biết rằng ở trong phim truyền hình, chủ nhân sẽ không thích cấp dưới nhìn chằm chằm vào vị hôn phu của mình.
Nhất thời trong chiếc xe sang màu đen trở nên rất yên tĩnh, Phó Vân Triều dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, còn Lục Dư một tay chống trán, nhìn điện thoại di động. Một lúc sau, cậu đột nhiên dùng ngón tay chọc vào sườn eo của người bên cạnh. Đầu ngón tay chạm vào quần áo của người đàn ông, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi lạnh trên cơ thể đối phương, khi ánh mắt Lục Dư cũng rơi vào đầu ngón tay của chính mình, Phó Vân Triều đã lên tiếng: "Làm sao vậy?"
Lục Dư rút tay về, ngước mắt lên nhìn anh: "Hạ Tích Nho nói, Hàn Thanh Nham muốn thông tin liên lạc của anh"
"Hàn Thanh Nham-" giữa răng môi lặp lại ba chữ, ánh mắt Phó Vân Triều khẽ lóe lên, rất nhiều ký ức của ba năm trước đã dần mờ đi, nhưng Phó Vân Triều vẫn nhớ rõ mọi chuyện liên quan đến người trong nhà mình.
Hàn Thanh Nham là bạn của anh trai, nói chính xác là bạn học từ nhỏ đến lớn. Và sau đó hai người con cưng của trời vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp sau khi tốt nghiệp đại học, họ thường xuyên rủ nhau đi ăn cơm uống rượu. Phó Vân Triều đã từng bị Phó Phong Lan kéo đi uống rượu cùng, còn có mấy lần gặp Hàn Thanh Nham.
"Đưa cho hắn."
Lục Dư 'ừm' một tiếng, quay đầu lại đưa danh thiếp WeChat của Phó Vân Triều vào WeChat của Hạ Tích Nho. Không bao lâu sau, điện thoại di động của Phó Vân Triều rung lên, sau đó Hàn Thanh Nham tự giới thiệu.
Phó Vân Triều trả lời 'xin chào'.
Hàn Thanh Nham đơn giản gọi điện thoại đến, ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, có chút do dự không thể giải thích được, hắn hỏi: "Cậu có thời gian muốn tán gẫu một chút không? Liên quan đến anh cậu"
Phó Vân Triều vốn thủ sẵn ngón tay định ngắt máy bỗng nhiên thu lại, anh hạ mắt xuống, che đi màu tối trong mắt, giọng nói vẫn luôn mang theo ý cười: "Được"
Hàn Thanh Nham không lãng phí thời gian khi nghe thấy điều này, trực tiếp nói: "Nếu bây giờ cậu rảnh, chúng ta có thể gặp trực tiếp ở Trại Hồ Trang, tôi sẽ gửi cho cậu số phòng riêng".
"Có thể."
Sau khi cúp điện thoại, Phó Vân Triều quay sang nhìn Lục Dư. Lục Dư cũng nhìn anh, biểu tình nhàn nhạt ném xuống một câu: "Nếu anh không nấu ăn cho tôi, tôi có thể cùng anh đi ăn tối".
Dựa theo dự định ban đầu của hai người, Phó Vân Triều muốn đưa Lục Dư đến siêu thị mua rau trước, sau đó mới nấu một bữa tối hoàn toàn khác cho vị hôn phu hôm nay. Bây giờ sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thanh Nham đã thay đổi kế hoạch của anh, Lục Dư cũng không ngại đổi chỗ ăn chút nào.
Mặc dù đồ ăn ở đằng kia rất có thể không ngon bằng món ăn của Phó Vân Triều.
Phó Vân Triều hoàn toàn không ngạc nhiên khi Lục Dư lại đưa ra lựa chọn như vậy. Đối với Lục Dư, không có sự khác biệt giữa gọi đồ ăn mang đi và ăn ngoài. Anh rũ mắt cười, bảo nhà tiên tri đi đến Trại Hồ Trang.
Trong lúc đi qua một đoạn đường, chung quanh được bao phủ bởi những tòa nhà cao chót vót, và có khá nhiều người đi bộ ở bên đường gần giờ ăn tối. Ánh mắt Lục Dư rơi vào một cửa hàng tráng miệng trên phố, cửa sổ cửa hàng tráng miệng dán rất nhiều nhãn dán, trông rất hấp dẫn. Sau khi nhận thấy ánh mắt của Lục Dư, Phó Vân Triều bảo nhà tiên tri dừng xe lại, xuống xe mua cho cậu một chiếc bánh Tiramisu*.
Đưa bánh cho Lục Dư, Phó Vân Triều nói: "Ba mẹ tôi bị tai nạn xe hơi ở đây."
Lời vừa rơi xuống, Lục Dư liền ngước mắt lên.
Cậu nhớ tới ngày đó cậu đã nói với Phó Vân Triều rằng có thể để cho anh gặp lại vợ chồng Phó Kỳ. Phó Vân Chiêu không từ chối, mà bảo cậu chờ. Cậu đành phải đợi Phó Minh trả một cái giá đắt cho tất cả những gì mình đã làm, rồi mới đưa Phó Minh đến đây gặp ba mẹ.
Anh muốn dùng toàn bộ huyết nhục trên người Phó Minh để hiến tế vợ chồng Phó Kỳ.
"Theo báo cáo, bố tôi ra khỏi xe để mua bánh cho mẹ tôi, và khi ông chuẩn bị lái xe về nhà, ông đã bị một chiếc xe tải lớn lao ra từ ven đường đâm phải".
Ánh mắt Phó Vân Triều bình tĩnh nhìn về phía xa, độ cong khóe môi không giảm, anh như nhẹ tượng lông hồng mà nói: "Tôi sẽ để Phó Minh đích thân trải nghiệm cảm giác bị xe tải hàng tấn cán qua cán lại mà không ch.ết sẽ có cảm nhận như thế nào"
Lục Dư nhìn chiếc Tiramisu lặng lẽ được đặt trên đùi mình, nói tiếp: "Vậy tôi sẽ giúp anh duy trì sự sống của hắn"
Vị tiên tri ngồi ở ghế lái, mỉm cười.
Phu phu liên thủ, kỳ lợi đoạn kim(3).
(3): Câu này được biến thể từ câu trong 'Chu Dịch' thời Tiêu Tần: [Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim; Đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan]. Ý là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại, nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa ra hương hoa lan. Trong trường hợp này nó giống với một câu ca dao tục ngữ của Việt Nam 'Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn'
Tình tiết nhỏ không ảnh hưởng đến tốc độ của con đường đến Trại Hồ Trang, ngay sau khi chiếc xe dừng lại. Lục Dư đẩy xe lăn, đi đến phòng riêng do Hàn Thanh Nham đặt cùng Phó Vân Triều, cửa phòng bị đẩy mở ra, người đàn ông trong phòng nhìn lại.
Hàn Thanh Nham vốn có gương mặt điển trai ưu nhìn, đường nét lông mày đậm và đôi mắt hơi sâu. Nhìn thấy Lục Dư và Phó Vân Triều xuất hiện cùng nhau, hắn sững sờ một hồi, ánh mắt đảo qua Lục Dư một lúc lâu rồi mới rơi vào trên người Phó Vân Triều.
Nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên môi người đàn ông, Hàn Thanh Nham nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Hạ Tích Nho.
Mặc dù anh ta đang mỉm cười, hắn vẫn cảm thấy rằng trong giây tiếp theo anh ta có thể bẻ gãy cổ hắn mà không thương tiếc.
Mím môi, hắn đứng dậy khỏi ghế và nói: "Tôi là Hàn Thanh Nham."
Phó Vân Triều duỗi tay ra, mỉm cười: "Phó Vân Triều, đây là Lục Dư, vị hôn phu của tôi."
Nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay, Phó Vân Triều khẽ véo xương ngón tay của mình, thấp giọng hỏi: "Hàn tiên sinh muốn nói gì với tôi?"
Hàn Thanh Nham dừng một chút, nhìn qua cửa phòng riêng đang đóng chặt, đột nhiên nói: "Anh trai cậu chưa chết."
Beta: 29/4/2024
***
Chúc mừng Moe đi quân sự trở về🤗🎉🎉
Chúc mừng Chirs thi xong~
Xách vali về quê hoiiiiii
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hàn chắc chắn là công cụ hình người mạnh nhất.
*Xe RV: xịn ghê áh.
*Bánh Tiramisu: