Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 1: Vật hiến tế




"Tại sao người ta cứ chạy tới Kỳ Sơn vì một chút views nhỉ? Ngôi nhà ma kia thật sự hấp dẫn người như thế sao? Không khéo lại mất mạng như chơi."
Quản lý Hắc Kính trực tiếp điều khiển máy tính, lựa chọn phòng livestream lân cận, tiêu đề phòng livestream thình lình hiện vài chữ lớn: Streamer to gan một mình đi khám phá nhà ma Kỳ Sơn, can đảm thì vào xem!
Tiêu đề gợi lên sự quái dị dọa người.
Kỳ Sơn là một ngọn núi tiếp giáp thủ đô Hoa quốc và tỉnh lân cận A, nghe nói vào nhiều năm về trước Kỳ Sơn cũng là một khu nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy. Quốc gia mở rộng, bán Kỳ Sơn và những mảnh đồi xung quanh cho nhà giàu Kha Dư Minh. Kha Dư Minh xây lên một dinh thự lớn ở giữa sườn núi Kỳ Sơn, đồng thời cùng vợ chuyển vào.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, vẻn vẹn năm năm sau, vợ của Kha Dư Minh đột nhiên phát bệnh mà chết ở bên trong dinh thự.
"Mọi người nghĩ bà Kha thật sự chết vì bệnh sao? Sai rồi! Rõ ràng bà Kha bị ma quỷ bên trong dinh thự này hại chết."
Đang nói chuyện là một nam sinh trẻ tuổi, nhìn không quá 25 tuổi, nhuộm một đầu tóc vàng nổi bật, giơ gậy tự sướng quay người thu tòa nhà lớn trước mặt vào ống kính, nhìn số người ở phòng livestream không ngừng tăng cao, cậu ta đắc ý cười trong lòng, tiếp tục chậm rãi nói.
"Thực ra trước khi Kha Dư Minh mua và phát triển Kỳ Sơn, toà dinh thự này đã tồn tại trước đó. Hơn nữa, dinh thự này không rõ lai lịch, không ai biết được người nào xây vào khi nào, ai xây. Nhưng nghe nói trước khi Kha Dư Minh vào ở, người ở dinh thự này đã chết hết rồi, là một tòa nhà ma danh xứng với thực. Năm đó Kha Dư Minh bị yêu ma mê hoặc con mắt, mang vợ đến sống cùng trong tòa nhà này."
Tóc vàng chậc một tiếng: "Nếu không phải Kha Dư Minh này khi còn sống luôn làm việc thiện, thì vợ chồng ông ta đã bị ngôi nhà ma này hại chết trước khi chuyển đến ở rồi."
Quản lý bắt chéo hai chân nhìn dáng vẻ bình chân như vại của streamer tóc vàng, vẻ mặt giả vờ khiến người ta bật cười nhưng hiệu quả cực tốt, trong mười phút ngắn ngủi số người xem trong phòng livestream từ một vạn người biến thành tròn năm vạn.
Giữa bầu không khí yên lặng, đồng nghiệp đi đến cạnh hắn, nhướn cao lông mày cười nói: "Tại sao nhân vật chính trong câu chuyện về nhà ma Kỳ Sơn lại biến thành Kha Dư Minh rồi? Tao nhớ hai năm trước vẫn là Phù Xuyến mà."
Phù Xuyến là ảnh đế huyền thoại trong nước.
"Nghe bảo sau khi giải nghệ, không biết Phù Xuyến nghĩ gì mà lại bỏ rất nhiều tiền mua mảnh đất ở Kỳ Sơn này, kết quả vào ở không được bao lâu thì chết, đều nói là nhà ma hại người đấy."
Quản lý nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Ai biết được."
Bên trong phòng livestream, tóc vàng vẫn đang huyên thuyên không ngừng.
"Hiện tại là năm rưỡi chiều, ước chừng đến khoảng bảy giờ trời mới tối, chúng ta chờ đến khi trời tối thì vào nhà ma tìm hiểu, trước đó tôi mang các bạn đi dạo một vòng gần đây, non-fan nhớ nhấn theo dõi nha, đến lúc đó tôi sẽ dẫn các bạn đến khám phá nhà ma."
Chập tối chân trời nhuộm lên dải ráng chiều. Màu cam đến đỏ nổi bật trên những tán cây xanh cực kỳ xinh đẹp. Bao phủ toàn bộ núi Kỳ Sơn, cũng nhuộm nhà ma trong miệng đời thêm mấy phần rực rỡ. Liếc mắt một cái thấy được ngôi nhà ma ám rất lớn, cánh cổng cổ kính lộ ra rêu xanh cùng những vết xước dễ thấy, tay cầm rỉ sét lẳng lặng treo ở một bên.
Trời đã về đêm, sư tử đá trước cửa vẫn uy nghiêm ngồi, xung quanh tối đen như mực, ánh đèn pin chiếu vào mắt sư tử đá phản chiếu một điểm ánh sáng. Xoạch một tiếng, hai giọt nước nhỏ xuống trên mặt tóc vàng, hắn mê man chớp chớp mắt, lúc ngẩng lên chỉ thấy trên bầu trời đen kịt có một vệt sáng màu bạc cắt qua, ngày sau đó sấm sét cùng tiếng sấm ập đến.
Từ một hai giọt giọt nước đột nhiên biến thành mưa rào tầm tã.
Tóc vàng tránh mưa không kịp bị dội lạnh thấu tim, lập tức muốn mắng chửi người. Nhưng vừa nhìn bão bình luận, cơn tức giận lập tức lại bị ép xuống.
[Sao trời đang êm đẹp tự dưng lại mưa vậy? Như thế nào lại có chút cảm giác sởn gai ốc thế.]
[Tôi cũng cảm thấy là lạ, một tiếng trước thời tiết ở Kỳ Sơn không có vẻ gì là sắp mưa cả.]
[Vãi chưởng, không phải là bị ma quỷ quấy phá đấy chứ?]
Bầu không khí nương vào hai chữ "nhà ma" dần dần trở nên quỷ dị, hình như những người ngồi xem trước máy tính hoặc cầm điện thoại phát hiện ra gì đó, phía sau đột nhiên cảm thấy mát lạnh, da gà trên cánh tay ẩn ẩn dựng lên.
Thế nhưng streamer tóc vàng lại càng thêm phấn khích.
Cơn mưa này tới thật đúng lúc khiến cho nhà ma cổ quái ở Kỳ Sơn khủng bố hơn. Dưới tiếng mưa và tiếng sấm, cậu ta hô to: "Hiện tại chúng ta vào trong nhà ma tránh mưa một tẹo."
Lá gan tóc vàng xác thực lớn, lập tức chạy đến trước cánh cửa cũ kỹ rồi đưa tay đẩy cửa lớn.
Tiếng két két ê răng rất nhanh vang vọng trong không khí, tóc vàng cười một tiếng. Trước khi tới đây hắn cũng nghiên cứu qua, một người từng tới đây có nói cánh cửa lớn này rất khó đẩy, nhưng bây giờ bản thân thử mới biết được tất cả đều là nói nhảm.
Một tia chớp trắng nữa xẹt qua chân trời, khác với lần trước ở chỗ thời gian tia chớp lần này kéo dài rất lâu, ánh sáng của nó đủ lớn để chiếu sáng gần như toàn bộ khoảng sân trước mắt. Thoạt nhìn, dường như không có điểm nào khác đáng chú ý ngoại trừ cỏ dại đã chui ra khỏi các khe đá và mọc một cách tùy ý khiến cả sân trở nên lộn xộn.
Tóc vàng quay điện thoại về phía mình, bắt đầu giải thích tình huống lúc này. Chợt một thứ sền sệt lạnh buốt rơi xuống trên vùng da cánh tay khiến cậu ta vô thức ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng màu bạc dường như có bóng đen cực lớn bao trùm lấy thứ gì đó. Một bóng dáng gầy gò lẳng lặng đứng bên cửa sổ bị tia sét chiếu sáng, người kia nhìn chằm chằm cậu ta bằng đôi mắt đen nhánh, môi đỏ, làn da trắng bệch.
Khuôn mặt vô cùng tinh xảo, như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ.
Nếu đổi lại những lúc bình thường, có lẽ tóc vàng sẽ huýt sáo trêu chọc người đẹp một hai tiếng, nhưng giữa căn nhà ma ám trong truyền thuyết này đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt như vậy, tóc vàng không thể khống chế được thở gấp, lồng ngực lõa lồ truyền đến từng cơn ớn lạnh sởn da gà.
Cậu ta nín thở theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đúng lúc này tia chớp cuối cùng cũng biến mất, bóng người tĩnh lặng trong bóng đêm dưới cửa sổ cũng không thấy nữa. Tóc vàng nuốt nước bọt, ngón tay run rẩy nhưng vẫn giơ gậy tự sướng lên ngượng ngùng cười:
"Vừa rồi mọi người có thấy không, ở kia có người..."
Lời còn chưa dứt, tất cả chữ đều như kẹt lại trong cổ họng, nghẹn đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Màn hình điện thoại di động ở trước mặt tóc vàng chẳng biết đã tắt từ lúc nào, tối đen như mực, lại một tia sét nữa xẹt ngang chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của cậu ta.
Tay chân cậu ta cuống cuồng thu gậy tự sướng về, ngón tay ấn lên phím điện thoại nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Làm đi làm lại mấy lần vẫn là kết quả tương tự, điều này khiến cả người tóc vàng run rẩy. Miệng cậu ta không ngừng lẩm bẩm cái gì, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ.
Đột nhiên, tia chớp màu bạc lần nữa chiếu sáng bầu trời, đúng lúc tóc vàng không kịp đề phòng mà nhìn thấy thứ chất lỏng sền sệt rơi xuống tay lúc nãy...
Mùi máu tươi nồng nặc xộc lên giống thùng rượu lâu năm đột nhiên bị nứt, theo gió đêm nhanh chóng chui vào trong mũi, mùi hương khiến tóc vàng trợn trắng mắt bị kích thích đến phát nôn. Cậu ta gắt gao nuốt xuống. Một lát sau liền cảm giác được âm thanh tí tách vang lên ngày càng lớn, trên cơ thể giống như có vô số chỗ bị dính phải chất lỏng sền sệt kia.
Máu.
Đều là máu.
Một khuôn mặt đầy máu bị ánh bạc chiếu vào được phản xạ trên màn hình điện thoại, hai mắt tóc vàng đột nhiên mở to, hô hấp trì trệ, cả người ngã xuống đất, con mắt đảo một vòng liền hôn mê bất tỉnh.
...
Bên trong căn phòng lớn dần sáng lên ánh đèn yếu ớt, toàn thân Lục Dư run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên có diện mạo giống hệt mình trước mặt, sợ hãi trong mắt bị sự điên cuồng bao phủ triệt để, thanh âm đứt quãng.
"Giúp tôi, làm ơn, giúp tôi với."
Thanh niên cụp mắt nhìn người trên mặt đất. Người tên Lục Dư này bị một nhóm người nhốt ở đây vào hai ngày trước. Khi đến, cả người đã điên khùng khùng, y trốn ở trong góc, miệng lẩm bẩm không ngừng nói chuyện.
Đã lâu rồi không có ai đến đây.
Cậu trốn trong bóng tối nhìn đám người kia cười cợt giẫm đạp người ta dưới chân, ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén xé rách da thịt y. Giọt máu rơi tí tách trên mặt đất, lập tức có một con thú cưng có hình dạng kỳ quặc được thả khỏi lồng, nó nằm rạp trên mặt đất liếm sạch sẽ máu, dùng con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lục Dư.
Người đàn ông cầm đầu khoanh tay cười chế giễu: "Mày cứ ở cùng cái loài khát máu này đi, nếu hai ngày sau mày vẫn chưa chết, bọn tao sẽ lại mang mày đi chơi trò mới."
Đám người rời đi, Lục Dư co rúm lại trong góc, đôi mắt xinh đẹp chỉ còn lại hoảng hốt và sợ hãi. Y lùi về sau từng chút từng chút cho đến khi lưng dán lên bức tường lạnh toát, khí lạnh như xuyên thấu từ da thịt vào xương tủy, lạnh đến mức người run lên. Loài thú khát máu lại đang dần đến gần, đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ tham lam.
Y không thể sống nổi.
Lục Dư tự nhủ như thế.
Y lớn lên ở khu ổ chuột, từ nhỏ đã theo sau ăn mày đi nhặt rác, ngay cả mặt cha mẹ cũng chưa từng thấy qua. Đám ăn mày luôn gọi y là tiểu ăn mày, y cười ngốc nghếch nghe họ nhưng lúc cúi đầu lại thấy hơi buồn. Cho nên không ai biết lúc y biết mình có cha mẹ bản thân đã vui đến cỡ nào, y mặc một bộ quần áo cũ, tắm rửa sạch sẽ trở lại Lục gia, nơi mà được biết đến là gia đình giàu có ở thủ đô.
Nhưng khi đến Lục gia, y mới biết vọng tưởng vẫn chỉ là vọng tưởng.
Lục gia đã có một người thay thế thân phận của y, mà cha mẹ lại cực cưng chiều người kia, y nhìn cha và anh ôm bả vai người kia cười nói: "Lịch Lịch của chúng ta lợi hại quá."
Quay đầu lại lộ ra biểu cảm căm ghét đối với y: "Chúng tôi không hy vọng cậu có thể ưu tú như Lịch Lịch. Cậu cứ làm thiếu gia của cậu, Lục gia sẽ bảo vệ cậu, nhưng cậu không được tranh giành cái gì của Lịch Lịch."
Lục Dư không hiểu, y muốn tranh giành cái gì của Lịch Lịch chứ?
Y cũng không hiểu tại sao trước mặt người khác thì Lục Lịch nắm tay y, nói với y sau này sẽ cùng ăn cùng ở với y, sẽ dẫn y đi ăn một bữa thật thịnh soạn, sẽ cùng y đi công viên trò chơi, nhưng vừa quay đi đã sai người nhốt y trong căn nhà này, một lần nữa đẩy y xuống vực sâu.
Lục Dư ôm chặt hai đầu gối, trong con ngươi của y in diện mạo của loài khát máu dữ tợn.
Ngay tại thời điểm y cho rằng mình sẽ chết, một làn sương đen quấn lấy loài thú khát máu, tiếng gào chói tai của chúng nó khiến y ngơ ngác nhìn về phía của làn sương đen.
Nhưng y không biết phía đó rốt cuộc là cái gì.
Mãi đến ngày thứ hai.
Bỗng nhìn y khàn giọng dò hỏi: "Người là quỷ sao?'
Rất lâu sau thứ bí ẩn kia mới lên tiếng: "Không phải"
"Tại sao anh ở đây?"
"Không ra được"
"Người muốn ra ngoài không?"
"Làm thế nào thì người mới có thể ra ngoài?''
"Tôi có thể giúp người không?"
"Người có thể giúp tôi giết bọn họ không?"
"Chúng ta làm cuộc trao đổi được không?"
Thanh niên gầy gò như ý thức được điều gì, từng bước tới gần cửa sổ. Dưới ánh sáng đột ngột lóe lên, y nhìn thấy một bóng bóng đen thon dài, trực giác nói cho y đây chính là người bí ẩn nọ. Y bò qua, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra khát vọng gần như điên cuồng.
"Giờ cái gì tôi cũng không muốn, tôi tình nguyện làm một tên ăn mày nhặt ve chai cả đời cũng không cần cha mẹ nữa. Tôi không mong họ thích tôi, cũng không muốn tiếp tục ở trong ngôi nhà đó. Bọn họ sẽ lại nhốt tôi vào lồng, ngoài chiếc lồng sẽ có rất nhiều quái vật, đám quái vật kia luôn chảy nước miếng khi không ăn được tôi... Người giúp tôi một chút được không?"
"Bọn họ nói trong nhà ma Kỳ Sơn thực sự có quỷ, người là con quỷ rất lợi hại đó phải không? Tôi nghe mấy ông lão ăn mày nói, quỷ sẽ không dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của con người, vậy cái giá người muốn tôi trả là gì. Linh hồn của tôi, thân thể của tôi, người muốn thì cứ lấy hết đi, chỉ cần người giúp tôi báo thù thôi..."
Trong mắt của y chảy xuống huyết lệ, nhưng lại nở nụ cười với bóng đến trước mắt: "Giúp tôi đi mà, giúp tôi giết bọn họ."
Bóng đen im lặng lúc lâu, dưới sự chăm chú của thanh niên đám sương mù chậm rãi ngưng tụ lại với nhau, một ngọn đèn không biết được thắp lên tức lúc nào tỏa ánh sáng mờ nhạt trên cái bàn tròn, ánh đèn yếu ớt cuối cùng cũng chiếu rõ hình dáng thật của bóng đen.
Lục Dư nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt mình.
Ngón tay thon dài của đối phương lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo, trong con ngươi như chứa tuyết trắng mênh mang bao trùm hết sức sống. Ngón tay hướng xuống vân vê môi mỏng, màu đỏ rực rỡ dưới bóng đêm khiến lòng người khẽ run rẩy.
Cậu cúi người đưa tay chạm vào khuôn mặt Lục Dư, đầu ngón tay xuyên qua làn da đối phương, như một bóng ma.
Đôi mắt Lục Dư đỏ bừng, nét mặt càng thêm điên cuồng: "Người đồng ý với tôi đi mà? Người xem, người và tôi giống nhau như đúc... Người có thể giúp tôi được không?"
"Được thôi."
...
Màn đêm trôi qua, trời lại sáng.
Ánh nắng xuyên qua cành cây, từng mảnh lá cây đổ bóng xuống phía trước cửa sổ. Khi tóc vàng tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ, mở mắt ra, ánh nhìn còn chưa có tiêu cự đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc biệt chỉ ngửi thấy ở bệnh viện.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn, một người quen trong hội phát sóng trực tiếp tình cờ cũng nhìn sang: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng mày cũng tỉnh lại. Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nhất định phải chạy khỏi Kỳ Sơn."
Ký ức trở lại trong nháy mắt, tóc vàng đột nhiên bật dậy khỏi giường, túm lấy tay đối phương hoảng sợ nói: "Bên trong nhà ma Kỳ Sơn thực sự có quỷ! Tao nhìn thấy nó đang đứng trước cửa sổ!"
Mặt người cùng hội không biểu cảm nhìn cậu ta: "Có phải ngoại hình con quỷ kia đặc biệt xinh đẹp không? Môi hồng răng trắng, đẹp hơn nhiều so ra với mấy tiểu minh tinh?"
Tóc vàng sững sờ: "Mày cũng từng thấy rồi?"
Đối phương rút tay ra, trợn mắt: "Rất nhiều người cũng nhìn thấy. Đồ ngu này, đấy là người. Người ta tốt bụng đưa mày đến bệnh viện, còn giúp báo cảnh sát nữa. Nhưng không sao, mặc dù không có quỷ thật nhưng số người xem mày livestream tăng gấp ba lần đấy, là chuyện tốt."
"Là người ư?"
"Đúng vậy, ngoại hình khá ok, tao còn hỏi cậu ấy xem có muốn tham gia hội của chúng ta với tư cách là minh tinh streamer không mà bị người ta từ chối rồi. Nghe cảnh sát điều tra nói, người ta là cậu chủ của một nhà giàu có, chướng mắt mấy cái hội bé tí như của chúng ta cũng là chuyện bình thường thôi."
Tóc vàng nghe một tràng dài, chỉ ừ hử đáp lại. Cậu ta không nói thêm gì nữa. Tựa vào cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh sau đó giật mình. Phạm vi quan sát vừa đúng gần đoạn đường lớn, một thanh niên gầy gò mặc áo thun quần đùi đơn giản, làn da tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trắng như sứ, trắng đến mức như đang phát sáng lấp lánh.
Thanh niên như là phát hiện ra cái gì, quay người ngước mắt nhìn.
Đột nhiên con ngươi của tóc vàng co rút lại.
Lục Dư nghiêng đầu, sau khi chứng kiến cảnh tên tóc vàng kia bỗng dưng lủi biến mất tăm, cậu đành rời mắt đi. Nhìn đường phố tấp nập trước mặt, xe cộ qua lại vội vã, ánh mắt đám người xung quanh đổ dồn về phía cậu, nóng bỏng có, thăm dò có, ngạc nhiên cũng có, nhưng chẳng hề khiến cho Lục Dư - người vì căn nhà ma kia mà trở nên kỳ quái - cảm thấy khó chịu.
Cậu đưa tay vẫy một chiếc taxi, giọng hơi khàn: "Đến số 3 khu Vườn Hoa Cẩm Tú."
Nên đi hoàn thành lời hứa với tế phẩm rồi.