Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 94: 94: Nói Dối





Diệp Ca vô cảm, hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Kê Huyền trưng ra vẻ mặt đáng thương bước tới: “Sao thế? Anh không muốn gặp em à?”
Hắn vừa nói vừa xáp đến gần, Diệp Ca đành phải chống tay lên vai đối phương, nghiêng đầu đi: “Này… đừng đến gần vậy chứ.”
Nhưng dường như Kê Huyền đã quá quen thuộc với thói quen hành động của anh.
Hắn thuận đà bắt được cổ tay lạnh băng của đối phương, kéo anh về phía mình.
Khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại.
“Khoan đã…” Diệp Ca giãy dụa: “Cậu không gặp Mi hả?”
“Không ạ.” Kê Huyền ôm eo đối phương, mặt dày dí sát mặt lại, cọ cằm lên hõm vai anh: “Quỷ ảnh vừa đi không bao lâu em đã đi tìm anh rồi.”
Diệp Ca: “…”
Anh chậm rãi hít thật sâu, hỏi: “Thế cậu cử nó đi truyền lời làm cái quái gì?”
Hành động khó hiểu không thể tin nổi.
Kê Huyền dính lấy đối phương như kẹo kéo, giọng hắn ấm ách: “Em vừa phái nó đi là hối hận luôn đó.”
Hắn vùi mặt trong hõm cổ Diệp Ca, hít hà hơi thở mát lạnh trên người đối phương: “Em không muốn rời xa anh đâu.”
Muốn gặp anh.
Sau khi tách ra, mỗi phút mỗi giây, từng khoảnh khắc, mỗi một tế bào, từng bộ phận trên cơ thể hắn đều kêu gào như vậy.
Muốn gặp anh.
Diệp Ca híp mắt quay mặt đi, giọng anh bình tĩnh: “Mẹ sẽ nghi ngờ đấy.”
“Mục đích của bà ta là tách tôi và em ra cho dễ kiểm soát, hiện tại tôi đã giấu cả một thành phố đi rồi, cũng đồng nghĩa tôi đã thoát khỏi sự giám sát của bà ta, nếu như cậu cũng…” Hắn đặt tay lên vai đối phương: “Về đi, nhân lúc Mẹ chưa để ý.”
Kê Huyền siết chặt vòng tay: “Ôm thêm chút nữa.”
Diệp Ca: “Không được.”
Thân hình người đàn ông đang ôm chặt hông anh chợt nhỏ lại, Diệp Ca còn chưa hết sửng sốt đối phương đã biến thành đứa trẻ chừng mười một, mười hai tuổi, ranh mãnh chui vào lòng anh, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy anh, giọng nói trẻ con mềm nhũn: “Chỉ một lát thôi ạ.”
Diệp Ca ngạc nhiên, ánh mắt vô tình nhìn sang chiếc ghế sô pha trong góc.
Trang giấy ban nãy anh nhặt lên đang nằm đó, bên rìa vẫn còn dấu vết bị anh nắm chặt, chữ viết phía trên dưới ánh đèn trông có vẻ đã hơi nhòe đi.
Ánh mắt Diệp Ca tối lại.
Anh ôm Kê Huyền vào lòng rồi lặng lẽ xoay lưng sang bên cạnh, khéo léo chặn đi trang giấy viết kín chữ:
“…Chỉ một lát thôi đấy.”
Kê Huyền ngẩng đầu lên khỏi ngực Diệp Ca, đôi mắt đỏ tươi như máu bán đông sáng ngời trong bóng tối, hắn hỏi:
“Lần này có phần thưởng gì không?”
Diệp Ca thoáng khựng lại cúi đầu mổ nhẹ lên trán đối phương, bình tĩnh hỏi: “Đủ chưa?”
Kê Huyền: “Không giống lần trước.”
Diệp Ca: “…”
Được voi đòi tiên!
Khóe miệng anh giần giật, anh cong ngón tay gõ mạnh lên trán đối phương:
“Hết giờ, buông tôi ra, biến lại.”
Sự thật chứng minh, Kê Huyền nghe lời có chọn lọc, chỉ nghe theo những mệnh lệnh có lợi cho mình.
Thế nên Diệp Ca phải mất rất lâu mới có thể thoát khỏi Kê Huyền vừa đột ngột hóa lớn trong lòng mình.
Anh thở hổn hển, đầu tóc rối bù, bực dọc đẩy Kê Huyền khỏi cửa:

“Mau về đi!”
“Chờ chút…” Kê Huyền bám víu khung cửa cố gắng chống lại, ánh mắt như cún con bị bỏ rơi nhìn đối phương: “Anh ơi…”
Diệp Ca thở dài: “Đợi khi mọi chuyện kết rồi còn rất nhiều thời gian mà.”
Kê Huyền cụp mắt, vẻ mặt đùa giỡn trước đó hoàn toàn biến mất, hắn trở nên nghiêm túc và tập trung, ánh sáng sâu trong mắt hắn khiến Diệp Ca vô thức khựng lại:
“Quyết định vậy nhé?”
Diệp Ca: “…Gì cơ?”
Gương mặt sắc sảo của người đàn ông bị ánh sáng mờ ảo bao phủ, bóng đen sâu thẳm lan tràn trong mắt hắn, mang theo sự cố chấp khó lòng nhận ra.
Kê Huyền đăm đăm nhìn đối phương, Diệp Ca gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức nặng từ ánh mắt đó, như thể đang đổ toàn bộ tình cảm nóng rực khiến làn da bỏng rát lên người anh.
Giọng hắn trầm thấp mà chậm rãi dịu dàng, như tình nhân rù rì bên tai:
“Sau khi mọi thứ kết thúc.”
Diệp Ca im lặng hồi lâu.
Thân hình chàng thanh niên như một bức tượng trầm mặc bị bao phủ trong bóng tối, không cử động cũng không hít thở, hệt như một vật chết.
Một lúc lâu sau.
“…Ừ.”
Anh thấp giọng đáp.

Sau khi bị đối phương kéo co đòi “thưởng”, cuối cùng Diệp Ca cũng tiễn được đối phương đi.
Diệp Ca vuốt môi.
Bị cắn rách.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa vết thương, vết trầy da đã biến mất không còn dấu vết.
Sau lần trước, kĩ thuật của đối phương vẫn không tốt chút nào, răng nanh sắc bén rạch rách môi anh, khiến vị máu tanh nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.
Tuổi Tuất đấy à?
Diệp Ca nhíu mày.
Một cơn đau kì lạ lan ra từ vết sẹo, có lẽ vì một phần sức mạnh của đối phương đang nằm trong ngực anh.
Diệp Ca hơi mất tập trung.
Anh chợt nhớ đến ngày đó, sau khi bách quỷ dạ hành kết thúc, đối phương đứng trên hành lang cởi nút áo, để lộ vết sẹo xấu xí trên ngực, vết thương trí mạng xuyên thẳng qua tim trông cực kỳ đáng sợ trên làn da tái nhợt.
Mà bây giờ…
Diệp Ca nhớ lại cảm giác bàn tay đối phương xuyên qua ngực mình.
Cũng không đau lắm, chỉ là rất lạnh, gió lạnh ào ào luồn vào bên trong, mỗi một cử động dù là nhỏ nhất của ngón tay hắn đều sẽ tác động đến thần kinh anh.
Tiếp sau đó, anh mới muộn màng cảm nhận được đau đớn khi biến thành lệ quỷ.
Diệp Ca phát hiện không biết từ lúc nào anh đã sờ lên vết thương trên ngực.
Anh cười khẽ, nhưng âm thanh lại không có mấy vui vẻ.
Diệp Ca cẩn thận cất quyển sổ màu đen đi, sau đó cúi người nhặt từng tờ giấy rải rác dưới sàn.
Anh nhìn đống tro tàn từ số giấy bị đốt sạch bay khắp phòng, sau đó biến mất toàn bộ.
Trong phòng vẫn còn vương lại mùi khói, ngoài ra thì không có gì khác.
Đúng lúc này, chuông điện thoại anh vang lên.
Diệp Ca nhận cuộc gọi.
Giọng nói vui vẻ của BLAST vang lên bên kia đầu dây: “Bên phía Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đã giải quyết xong rồi.”

Rất tốt.
Vậy thì, kế hoạch của anh đã có thể bắt đầu rồi.
Diệp Ca quay người rời đi, thả lại tiếng thở dài trong căn phòng trống rỗng phía sau, rồi tan biến trong không khí như chưa từng xuất hiện.
Đầu tiên, phải đảm bảo Mẹ không thể nào quay lại thành phố M.
“Tôi sẽ dùng quỷ vực đưa các cậu đến nơi Mẹ định mở cửa.” Diệp Ca nói, ngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Hai trăm ngàn linh hồn kia đều được yêu cầu đưa đến đó, thông tin từ thuộc hạ Kê Huyền cũng xác nhận điểm này.”
“Sử dụng các đạo cụ thu được từ thủ đô, cố hết sức giữ chúng lại.”
Ngón tay tái nhợt của chàng thanh niên dời đến một góc khác cách đó không xa, nơi được kí hiệu là thành phố M: “Còn tôi sẽ về đây.”
Do lần đầu tiên cửa mở là tại thành phố M, vì vậy trong suốt vài thập niên qua, ác ý do giết chóc đọng lại dưới lòng đất đều chảy về thành phố M.
Nguyên tắc hoạt động tựa như giếng âm, âm khí và ác ý đều sẽ tập trung về chỗ trũng.
Đó là lí do tại sao Mẹ đào nguồn suối dưới thành phố M.

Tuy nhiên, nơi cửa đã từng mở ra không thể tạo ra cánh cửa thứ hai, vì vậy tất nhiên Mẹ sẽ phải dẫn ác ý tuôn ra từ những nguồn suối này đến nơi bà ta định mở cửa lần thứ hai; mà Diệp Ca chính là muốn tận dụng khoảng thời gian chênh lệch này để “lọc sạch” số ác ý này trước khi chúng bị dẫn ra khỏi thành phố M.
“Rất đơn giản, đúng không?” Diệp Ca rút tay về, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Ngũ Túc hai mắt rưng rưng.
Diệp Ca: “!”
Người đàn ông rau quai nón rơm rơm nước mắt, rống to: “Anh Diệp!!!!”
Diệp Ca: “!!!!”
Ngũ Túc xúc động oà khóc như một bé gái: “Thì… thì ra… cậu thật sự không bỏ rơi chúng tôi!!!! Huhuhuhuhuhuhuhu hù chết tôi rồi…”
Diệp Ca: “…”
Anh bình tĩnh quay sang nhìn những người còn lại: “Mọi người hiểu cả chứ?”
Ngũ Túc: “??? Sao anh phớt lờ tôi vậy, anh Diệp!”
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Chắc là do cay mắt quá đó.”
BLAST đồng tình gật đầu.
Ngũ Túc: “…”
Trái tim thiếu nam của mị bị tổn thương.
“Sau đó thì sao?” BLAST chợt nghĩ đến, hỏi: “Sau khi ông lọc sạch ác ý, tụi tui phải làm gì?”
Diệp Ca: “Khi mật độ ác ý trên thế gian không còn đủ chống đỡ cho Mẹ nữa, bà ta sẽ bị loại khỏi thế giới thực.

Nhưng, cánh cửa giữa trò chơi và hiện thực ngày từ đầu sẽ không đóng kín, đám lệ quỷ và quái vật vẫn sẽ tồn tại, nhưng chỉ cần Mẹ rời khỏi, thế cân bằng giữa con người và lệ quỷ sẽ dần được khôi phục… Vậy nên, việc đầu tiên cần làm là bãi bỏ quy tắc tiêu diệt những linh hồn vô tội, không thể lại…”
“Khoan đã…” BLAST chen ngang, nghi ngờ nhíu mày: “Thật ra chuyện tui muốn hỏi là sau khi mọi chuyện thành công, có cần đến thành phố M đón ông không?”
Cậu ta gãi đầu, cười lớn: “Sao ông đã nói đến việc tái thiết sau thảm hoạ rồi?”
BLAST ngây thơ nói tiếp: “Chẳng phải lúc ấy ông vs tụi tui kiểu gì cũng ở cùng nhau sao, đến đó rồi nói không được à?”
Diệp Ca sững lại, sau đó cong môi mỉm cười:
“Cậu nói đúng.”
Anh cuộn tấm bản đồ: “Đến lúc đó không cần đón tôi làm gì, tôi có đủ năng lực tự vệ, còn các cậu đi sâu vào nơi ác quỷ tụ tập, không cẩn thận lại chết mất xác đấy.”


Tay chân đứt gãy cuộn trào trong ao máu, màu đen sền sệt cùng màu đỏ dính bết vào nhau, cuồn cuộn không ngừng toả ra mùi máu tanh nồng nặc và hôi thối.
Mây đen trên đầu dày đến mức không thể nào thấy được bầu trời.
Ác quỷ xung quanh lượn lờ canh giữ, chúng rầm rì to nhỏ:
“Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”
“Dĩ nhiên.”
“Mẹ sẽ sớm mở cửa đúng không?”
“Đương nhiên, chắc là ngày mai…”
Con quỷ phía sau còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng quỷ thét thảm thiết vang lên phía xa, máu thịt văng tung toé khắp nơi, nhuộm đỏ bầu trời u ám trong nháy mắt, đám lính gác kinh hãi:
“Chuyện… chuyện gì vậy?”
“Có người xông vào!!!!!!” Tiếng thét chói tai vang lên phía xa: “Áaaaaaaa!!”
Sao lại có người xông vào được?
Xung quanh những vị trí, căn cứ nòng cốt thế này đều được canh giữ rất nghiêm mật, sao kẻ xâm nhập có thể vào được trong này mà không động đến bất kì con quỷ nào?
“Nhanh lên! Báo cho Mẹ đi!” Con quỷ kia rít lên chói tai.
Con quỷ còn lại lắc lư cơ thể như thạch đông, bốn năm khuôn mặt mọc trên đầu đều lộ ra vẻ hoảng sợ: “Ừ… Ừ ha!”
Xa xa, ngọn lửa hừng hực bốc lên trong tay BLAST như có thể thiêu đốt không khí, cơ thể con quỷ vặn vẹo thành hình thù quái dị trong ngọn lửa rực cháy, sau đó biến thành những mảnh vụn nám đen giữa tiếng kêu gào thảm thiết.

Đám sâu bọ chi chít bay bên cạnh cơ thể khổng lồ đen tuyền đang đong đưa của A Trường, cặp càng sắc bén cắt đôi cơ thể con quỷ trước mặt nó khiến các cơ quan nội tạng rào rào chảy xuống.
“Há há há há há há!!: “BLAST cười lớn: “Lâu rồi không được thoải mái thế này!”
“Lúc này rồi cậu cũng không im lặng được à?” Trần Thanh Dã nghiêm nghị lườm cậu ta: “Cẩn thận phía sau.”
Viên đạn bắ n ra từ nòng súng đen ngòm xuyên thủng đầu con quỷ đang lao về phía BLAST, não trộn với máu văng tung toé như một vụ nổ chấn động lòng người.
“Ái chà.” Mắt Ngũ Túc sáng rỡ, hắn ta nhìn chằm chằm khẩu súng mới coóng trong tay mình: “Đúng là đạo cụ trong trò chơi, sức mạnh khác biệt thật sự.”
Lính tinh nhuệ của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đều ở đây, ai nấy đều ôm quyết tâm liều chết cùng lòng tin mà đến nên sức chiến đấu phi thường dũng mãnh.

Hơn nữa, sự xuất hiện đột ngột của họ bỗng chốc tạo thành khí thể không cản phá nổi, chỉ phút chốc đã ép tới mấy chục mét.
Bên ngoài thành phố M.
Diệp Ca cảm giác được hơi thở của Mẹ đã rời khỏi nơi xa nhất của thành phố.
Tốt lắm, xem ra cuộc chiến bên kia đã có hiệu quả.
Anh kéo mũ trùm đầu lên, đôi mắt đỏ rực loé lên ánh sáng lạnh lẽo ác liệt như lưỡi kiếm rời vỏ.

Lưỡi hái khổng lồ chậm rãi xuất hiện trong tay anh, lưỡi dao mỏng như trăng khuyết phản xạ ánh sáng đỏ máu trên bầu trời.
Thân hình chàng thanh niên hoà vào màn đêm.
Động tác của anh nhanh nhạy mà mau chóng, lặng yên không tiếng động tiến về phía trước, ánh sáng bạc lóe lên ở những nơi anh đi qua, đám lệ quỷ còn chưa kịp kêu lên đã bị chém đứt cổ họng.
Diệp Ca có thể ngửi thấy mùi hôi thối nhớp nháp trong không khí.
Từ khi biến thành ác quỷ, các giác quan của anh mạnh hơn một cách đáng sợ.
Anh xuyên qua địa đạo ngoằn ngoèo trải dài tứ phía như đã sớm biết đích đến của mình ở đâu, không chút do dự lướt qua không trung, lặng lẽ như hòa làm một cùng bóng tối.
Anh ngửi được mùi hương càng lúc càng nồng nặc của ác ý, đang được dần dần dẫn đi xa.
Diệp Ca ấn lên ngực mình.
Nhất định phải chờ đến cuối cùng mới lấy khối thịt kia ra, vì ngay khi đó Mẹ cũng sẽ phát hiện… bà ta sẽ nhận ra kế hoạch của anh ngay lập tức.
Thế nên, anh nhất định phải mau.
Sâu trong ngực anh cảm thấy ngứa ngáy.
Lúc này Diệp Ca mới chợt phát hiện, vết thương này có sự tương đồng một cách vô lí cùng với vết thương trên người Kê Huyền.
Đều được tạo ra vì một lời nói dối, do người còn lại chính tay gây ra.
Diệp Ca không biết tại sao hiện tại mình lại nghĩ đến đối phương, anh ép mình phải tỉnh táo lại, chăm chú hướng mắt nhìn bóng tối phía xa.


Anh có thể lờ mờ cảm thấy cái kết đã đến gần.
Bất kể thế nào…
Để đề phòng đối phương hành động thiếu lí trí, Diệp Ca đã để lại quyển sổ cho hắn, đặt nó trong phòng trước khi rời đi.
Nó là thứ mẹ anh tặng cho ông ngoại, theo nghĩa nào đó… nó có thể xem như di vật của gia đình anh.
Diệp Ca không biết liệu những gì mình làm có đúng hay không.
Nhưng… vào lúc này, đây đã là cách tốt nhất.
Cánh cửa phía trước hiện lên một đường nét mơ hồ, mùi ác ý sền sệt tỏa ra từ đó…
Đến rồi.

Mẹ xuất hiện trên ao máu đỏ tươi.
Bà ta đáp xuống, mũi chân tái nhợt nhẹ nhàng khuấy động những bộ phận thối rữa và máu đặc trong ao.
“Đến giờ vẫn chưa giải quyết xong sao?” Giọng bà ta vẫn dịu dàng như cũ, song lại khiến đám lệ quỷ xung quanh không rét mà run: “Rõ ràng đều là con ta, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?”
Sau lưng Mẹ, những ác quỷ cấp cao vừa đến đã tham gia trận chiến.
“Hãy dâng lên cho ta thành quả thắng lợi của các con.” Mẹ mỉm cười, yêu thương nói: “Giết hết những kẻ không có kí hiệu, dìm xác chúng vào ao, còn những kẻ có kí hiệu thì băt sống cho ta.”
Đầu lưỡi đỏ như máu thè ra, chậm rãi đảo quanh môi: “Có lẽ… chúng sẽ trở thành anh em của các con đấy.”
Với sự gia nhập của lệ quỷ cấp cao, phe con người nhanh chóng gặp khó khăn.
Tiếng thét thảm thiết của con người liên tục vang lên, trán những người ở tiền tuyến ướt đẫm mồ hôi, họ lực bất tòng tâm đối phó với những đợt tấn công càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khó chống đỡ.
“Chết tiệt…” BLAST nghiến răng, giọng cậu ta khản đặc, khóe môi chầm chậm rỉ máu.
Bao lâu nữa?
Còn phải chống đỡ bao lâu?
Đột nhiên, cậu ta nhìn thấy một con quỷ thân hình gầy mỏng chợt lao ra cách đó không xa, gương mặt mờ ảo nhanh chóng đến gần…
Là Mi!
BLAST giật mình trợn tròn mắt.
Nhưng ngay lúc cậu ta đang ngây ra, đối phương đã tàn nhẫn tấn công đến.
Vụ… vụ gì đây?
“Mẹ.” Giọng nói nam giới quen thuộc vang lên cách đó không xa: “Mẹ có biết sao chúng lại xâm phạm khu vực quan trọng đến vậy không?”
Cả nhóm Trần Thanh Dã đều sửng sốt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Kê Huyền bước ra từ bóng tối sau lưng Mẹ, đôi mắt hẹp dài đỏ rực cụp xuống nhìn những người bên dưới, trong mắt không có chút cảm xúc nào: “Có nội gián.”
Mọi người giật mình.
“Kê Huyền, mày…” Mắt BLAST đỏ ngầu, cậu ta hung ác nghiến răng, như thể đang hận không thể xông lên xé xác đối phương.
Kê Huyền rời mắt.
“Mẹ, mẹ định ngày mai mở cửa phải không?”
Mẹ ngắm gương mặt đối phương, nói: “Đúng vậy, con của ta.”
Kê Huyền: “Phòng ngừa có biến, không bằng bây giờ làm luôn đi.”
“Ồ…” Mẹ cụp mắt, như đang suy nghĩ về đề xuất của đối phương: “Cũng không phải không được…”
Sau khi hai trăm ngàn linh hồn được đưa vào, số người huyết tế đã đủ, việc duy nhất còn lại là dẫn ác ý từ thành phố M vào đó.
Còn có…
Bà ta ngước mắt nhìn sau lưng kê Huyền, dịu dàng hỏi: “Con của ta, con thấy thế nào?”
Thân hình cao gầy của chàng thanh niên từ từ bước ra khỏi bóng tối, gương mặt điển trai lộ rõ dưới ánh sáng.
Ai nấy khó tin trợn tròn mắt, gần như không thể tin nổi những gì họ đang thấy…
Chỉ thấy chàng thanh niên khẽ ngước đôi mắt đỏ rực, nhìn Mẹ ngồi cách đó không xa:
“Có thể.”.