Triều Dương không hề muốn học tiếng Anh một chút nào hết, ít nhất thì bây giờ không muốn.
Cả căn phòng được quét dọn không nhiễm một chút bụi nào, từ trước đến giờ không cho bất kỳ ai bước vào nửa bước, toàn bộ đồ vật bên trong cũng không cho phép ai rớ vào một chút. Từ Lỗi có quan hệ tốt nhất với anh khi đến nhà chơi cũng chỉ được phép dừng lại ở ghế salon ngoài phòng khách.
Triều Dương nghẹn lời, không phản đối nổi. nhưng mà cậu lại không ngờ rằng Liêu Tinh Thần vậy mà yếu ớt đến mức độ này, ngay cả một người nhỏ gầy như cậu mà không đẩy ra nổi.
Cậu chỉ muốn đơn thuần cùng anh đẹp trai xem phim thôi.
“Không có gì, mọi người làm việc đi.”
Đầu óc cậu có hơi chập mạch, trong lúc nhất thời không nhớ được tối hôm qua mình đã ngủ ở đâu, cũng không phản ứng kịp người nằm đó là ai chỉ tưởng rằng bản thân đang mơ một giấc mộng đẹp đẽ tuyệt vời, vui mừng đến nỗi lòng nở đầy hoa, không nói nhiều một câu đã chui tọt vào lòng trai đẹp luôn.
Nội dung bộ phim “Người nghệ sĩ dương cầm trên biển” nhạt nhẽo, còn hở chút là lại đánh đàn, phải nói là cực kì thích hợp xem trước khi đi ngủ. Triều Dương vốn dĩ đã không thích xem phim nghệ thuật, càng tra tấn hơn khi phải vừa xem vừa hao tâm tốn sức đi dịch lại lời thoại.
(*) “Thừa nhân chi nguy” hay “Giậu đổ bìm leo” là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
Tối hôm qua cậu đã mất ngủ cả đêm, hôm nay vào ban ngày lại gặp đủ thứ chuyện như thế, tâm trạng không thể nào kéo lên nổi. Bộ phim chiếu chưa đến nửa giờ mí mặt cậu đã lao vào đánh nhau rồi, mỗi chữ viết ra trực tiếp kéo dài thành một đường ngoằn ngoèo.
Trần Hoa lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, cảm thấy mình bị tráo con trai rồi.
Hình ảnh trong phim vừa lúc chiếu đến đoạn nam chính ở trong khung cảnh lung linh đánh đàn dương cầm, ảnh chiếu còn lúc ẩn lúc hiện, đầu Triều Dương cũng chạy theo chuyển tới chuyển lui, mới nhìn tưởng như đang đánh nhịp theo vậy.
Triều Dương xấu hộ vô cùng, mặt cũng bắt đầu nóng lên, cậu như vịt chết mà vẫn mạnh miệng nói: “Vậy, vậy cậu hoàn toàn có thể đẩy tớ ra mà!”
Triều Dương: “…”
Mắt thấy chuẩn bị nện đầu xuống mặt bàn thì chợt có một bàn tay lớn duỗi sang đỡ dưới cằm của cậu, Liêu Tinh Thần quay đầu liền thấy người này đã nhắm mắt ngủ ngon lành, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
Tim Liêu Tinh Thần đập rộn lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, anh ngắm nhìn người trong ngực.
Triều Dương bỗng nhiên xuất hiện sự lúng túng mơ hồ như bản thân làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào, Liêu Tinh Thần đứng ở sau lưng cậu, giọng nói rất bình tĩnh: “Tối hôm qua con dạy bù cho cậu ấy, muộn quá nên mới ngủ lại ở đây.”
Mắt thấy chuẩn bị nện đầu xuống mặt bàn thì chợt có một bàn tay lớn duỗi sang đỡ dưới cằm của cậu, Liêu Tinh Thần quay đầu liền thấy người này đã nhắm mắt ngủ ngon lành, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
Thảo nào mãi chẳng thấy hỏi anh câu nào cả, hóa ra là ngủ mất.
Trần Hoa và Liêu Chí Hàng đều là người có sinh hoạt tùy tiện, chẳng chú ý những chuyện lặt vặt thường ngày, trong nhà tuy không tính là lộn xộn nhưng tuyệt đối không thể xem như sạch sẽ được.
Trần Hoa mới vừa vào cửa đã thấy ngay Triều Dương bước ra từ phòng Liêu Tinh Thần, bà còn tưởng đâu mình đi nhầm nhà: “Dương Dương? Sao con lại… ở đây vậy?”
Triều Dương thật sự mệt muốn chết rồi, một giấc ngủ này cứ như người uống say bất tỉnh vậy, vừa sâu vừa nặng. Trong lúc mơ mơ màng màng còn quậy lên ôm chặt lấy chân bàn học sống chết cũng chả buông ra, mặc kệ Liêu Tinh Thần có gọi ra sao cũng không tỉnh lại.
Trước đây anh vẫn cảm thấy bộ dáng Triều Dương chạy theo sau Tô Tần vừa giống một kẻ mù vừa như một thằng đần, nhưng hiện tại sửa lại góc nhìn thì kẻ mù chính hiệu phải là tên họ Tô kia.
Giọng điệu Trần Hoa mệt mỏi: “Ừm, tình trạng của bệnh nhân làm phẫu thuật buổi chiều không ổn lắm, mẹ đến xem sao.”
Không thể nào ôm cả người lẫn bàn mang lên lầu trên được, Liêu Tinh Thần kéo tấm thảm từ trên giường xuống đắp lên người Triều Dương, còn rất tri kỉ nhét cho cậu một cái gối kê đầu.
Không thể nào ôm cả người lẫn bàn mang lên lầu trên được, Liêu Tinh Thần kéo tấm thảm từ trên giường xuống đắp lên người Triều Dương, còn rất tri kỉ nhét cho cậu một cái gối kê đầu.
Vừa ngồi bên giải đề vừa chờ người tỉnh ngủ.
Đến nửa đêm Triều Dương trở mình, từ bên kia giường lăn vào giữa giường, va phải một vật cản không cứng chẳng mềm, mắt nhắm mắt mở ngó xem thì bỗng phát hiện vật cản nào đó hóa ra là một anh đẹp trai cao lớn!
Liêu Tinh Thần tò mò không biết rốt cuộc tên nhóc này nằm mơ thấy bảo bối lớn gì, đến nỗi ôm chặt lấy anh không buông tay thế này?
Tuy là đang mùa hè nhưng nằm trên sàn nhà một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy lạnh như cũ, Triều Dương lại mặc áo ngắn quần ngắn, cánh tay với đùi lộ cả ra ngoài, chỉ một lúc sau nhiệt độ cơ thể đã bị mặt sàn bằng gạch men rút đi mất, tấm thảm không đủ để ủ ấm cơ thể cho cậu nữa.
Hai tay cuối cùng cũng chịu buông chân bàn ôm trước ngực ra, Triều Dương hơi cuộn thân thể lại, nhíu mày lẩm bẩm một tiếng: “Lạnh.”
Tuy là đang mùa hè nhưng nằm trên sàn nhà một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy lạnh như cũ, Triều Dương lại mặc áo ngắn quần ngắn, cánh tay với đùi lộ cả ra ngoài, chỉ một lúc sau nhiệt độ cơ thể đã bị mặt sàn bằng gạch men rút đi mất, tấm thảm không đủ để ủ ấm cơ thể cho cậu nữa.
Ngòi bút lại chọc xuống trang sách một lỗ nhỏ, trong lòng Liêu Tinh Thần có một phần xoắn xuýt cùng chín phần mềm lòng, do dự trong khoảng ba thì quyết đoán bỏ bút xuống. Anh cúi người đỡ một tay dưới lưng đến nách Triều Dương, tay kia thì luồn xuống đầu gối cậu, nhẹ nhàng bế người từ dưới đất lên.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng bừng lên, là ánh chớp rạch ngang bầu trời, theo ngay sau là tiếng sấm rền vang ầm ầm. Mưa rào rơi tầm tã nói đến là đến ngay, màn cửa bị gió thổi mạnh bay phần phật như là có thể giương buồm ra khơi.
Triều Dương luôn cho rằng Liêu Tinh Thần gầy yếu quá mức, nào ngờ cậu mới chính là cái người gầy yếu.
Không khí yên tĩnh khoảng chừng mười giây, Liêu Tinh Thần xoa huyệt thái dương bò lên từ dưới đất, vẻ mặt hờ hững liếc qua Triều Dương, cắn răng hỏi: “Cậu có bệnh?”
Trận mưa dai dẳng đến tận sáng sớm ngày thứ hai mới ngừng lại, không khí hòa quyện cùng mùi bùn đất đầy thanh mát, tia nắng yếu ớt len qua từng kẽ lá dày khít của cây long não, chiếu từng tia nắng thưa thớt đến bên giường, tiếng chim hót lanh lảnh không ngừng.
Chuyện này thật sự quá mức khác thường, Trần Hoa không giấu nổi bí mật này vừa quay đầu bà đã gọi ngay cho hội chị em cây khế của mình.
Liêu Tinh Thần ôm cậu chẳng tốn bao nhiêu sức lực, tay nhỏ chân nhỏ, chẳng khác nào đang ôm một bé mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực.
Đáng tiếc trong mắt Triều Dương hoàn toàn không có anh, chỉ có Tô Tần kia.
Nệm giường lún xuống theo một biên độ nhỏ, ga giường trắng tinh phẳng phiu cũng trong chớp mắt xuất hiện gợn sóng. Mèo con chạm vào ổ nằm ấm áp tiện tay kéo chăn trở mình một cái, cứ thể quấn bản thân thành một dải dài.
Liêu Tinh Thần ôm cậu chẳng tốn bao nhiêu sức lực, tay nhỏ chân nhỏ, chẳng khác nào đang ôm một bé mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực.
Nệm giường lún xuống theo một biên độ nhỏ, ga giường trắng tinh phẳng phiu cũng trong chớp mắt xuất hiện gợn sóng. Mèo con chạm vào ổ nằm ấm áp tiện tay kéo chăn trở mình một cái, cứ thể quấn bản thân thành một dải dài.
Trần Hoa và Liêu Chí Hàng đều là người có sinh hoạt tùy tiện, chẳng chú ý những chuyện lặt vặt thường ngày, trong nhà tuy không tính là lộn xộn nhưng tuyệt đối không thể xem như sạch sẽ được.
Liêu Tinh Thần không chút lưu luyến cúp điện thoại, anh ngồi trước bàn học thêm mười phút, không giải đề mà chỉ ngồi đó ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bệnh thích sạch sẽ của Liêu Tinh Thần là bị đột biến gen, một nhà ba người thì anh là người chú ý vấn đề này nhất —
Liêu Tinh Thần tắt máy chiếu đi, mở đèn bàn học giải đề đến mười một giờ, lầu trên lầu dưới vẫn yên tĩnh như cũ, phụ huynh hai nhà vẫn chưa trở về. Anh hoạt động cổ một chút, gọi điện cho Trần Hoa, trong lòng thầm nghĩ bốn người này đi bộ rồi lội hết xuống sông luôn hay gì?
Cậu chỉ muốn đơn thuần cùng anh đẹp trai xem phim thôi.
Cả căn phòng được quét dọn không nhiễm một chút bụi nào, từ trước đến giờ không cho bất kỳ ai bước vào nửa bước, toàn bộ đồ vật bên trong cũng không cho phép ai rớ vào một chút. Từ Lỗi có quan hệ tốt nhất với anh khi đến nhà chơi cũng chỉ được phép dừng lại ở ghế salon ngoài phòng khách.
Triều Dương tỉnh lại từ trong mộng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay khuôn mặt của Liêu Tinh Thần.
Nhưng kỳ lạ thay, tối nay anh không chỉ chủ động đẩy Triều Dương vào phòng, ngồi chung một chỗ xem phim, giờ phút này còn để Triều Dương ngủ trên giường của anh, trên người quấn chăn của anh chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, mềm mềm như chiếc bánh bao.
Thân thể Liêu Tinh Thần cứng ngắc, do dự có nên đẩy người ta ra hay không đây.
Liêu Tinh Thần đứng ở cuối giường nhìn chằm chằm chiếc bánh bao nọ nửa ngày trời, chỉ cảm thấy thật thần kỳ.
Anh lấy một cái mền khác ra từ trong tủ quần áo, nằm xuống bên mép giường phía ngoài, duy trì một khoảng cách không xa không gần với Triều Dương nằm cạnh, theo tiếng mưa rơi dần ngủ thiếp đi.
Anh còn tưởng rằng bản thân sẽ sinh ra kháng cự hoặc mâu thuẫn, không nghĩ tới hình ảnh Triều Dương nằm trên giường mình lại ngoài ý muốn hài hòa như vậy.
Mãi đến khi sắp kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia mới nối thông, Liêu Tinh Thần tai thính, đầu tiên liền nghe thấy âm thanh máy thở chuyển động mơ hồ truyền đến từ bên kia.
Vẻ mặt thiếu niên giấu dưới mái tóc đen trong lúc ngủ thật ngoan ngoãn yên tĩnh, mí mắt nhắm chặt tạo thành một đường cong tinh tế, bên tai có nhúm tóc nghịch ngợm cong lên, cực kỳ giống với bộ dáng bay nhảy thường ngày của chủ nhân nó.
Trần Hoa có hơi sợ con trai mình nên không dám tự ý ra mặt đồng ý: “Chờ Tinh Tinh về để tớ hỏi nó xem sao.”
Liêu Tinh Thần tắt máy chiếu đi, mở đèn bàn học giải đề đến mười một giờ, lầu trên lầu dưới vẫn yên tĩnh như cũ, phụ huynh hai nhà vẫn chưa trở về. Anh hoạt động cổ một chút, gọi điện cho Trần Hoa, trong lòng thầm nghĩ bốn người này đi bộ rồi lội hết xuống sông luôn hay gì?
Triều Dương nghe xong liền trở nên hoảng hốt, cảnh tượng ấy quả thật cậu có ấn tượng, hóa ra toàn bộ những gì xảy ra tối qua không phải là mơ sao?! Anh đẹp trai nọ chính là Liêu Tinh Thần á?!
Mãi đến khi sắp kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia mới nối thông, Liêu Tinh Thần tai thính, đầu tiên liền nghe thấy âm thanh máy thở chuyển động mơ hồ truyền đến từ bên kia.
Triều Dương nhờ lại một đạp khi nãy của mình có hơi ác quá thì phải, trong lòng thấp thỏm vô cùng, rất sợ mình đạp bay luôn gia sư gia đình miễn phí này.
Anh hỏi: “Mẹ đang ở bệnh viện?”
(*) “Thừa nhân chi nguy” hay “Giậu đổ bìm leo” là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
Giọng điệu Trần Hoa mệt mỏi: “Ừm, tình trạng của bệnh nhân làm phẫu thuật buổi chiều không ổn lắm, mẹ đến xem sao.”
Tim gan Liêu Tinh Thần bị hai cách gọi này của cậu làm cho mềm nhũn cả ra, đưa tay vuốt vuốt đầu Triều Dương, làm cho mái tóc đen bóng kia bị vò thành một ổ chim bù xù mới hài lòng.
Triều Dương không hề muốn học tiếng Anh một chút nào hết, ít nhất thì bây giờ không muốn.
Liêu Tinh Thần đã sớm tập mãi thành quen với chuyện thế này, lại hỏi: “Dì Lan với chú Hải đâu rồi?”
Anh hỏi: “Mẹ đang ở bệnh viện?”
Cha ruột của mình thì không hỏi chỉ lo ba mẹ của người ta, Trần Hoa coi như con trai đang giận lẫy, quanh co để quan tâm Liêu Chí Hàng.
Mẹ Từ Lỗi là một thành viên trong đó, sau khi nghe xong chuyện này liền muốn đề con trai tới tham gia chung cho vui: “Dạy bù cho một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, dứt khoát cho Thạch Đầu nhà tớ cũng đến ké một chân được không?”
Bà kẹp điện thoại bên vai vừa nói vừa xem kết quả kiểm tra của bệnh nhân, báo cáo toàn bộ hành trình của từng người một.
“Sáng sớm ngày mai dì Lan có ca phẫu thuật phải làm nên đêm nay trực tiếp ngủ luôn ở bệnh viện. Chú Hải và ba con đi Phú Kiều tham dự hội thảo sức khỏe rồi, chắc cũng phải đến khuya mới về đến nhà. Làm sao?”
Trong lòng xuất hiện nỗi khiếp sợ nhiều hơn là rung động.
“Không có gì, mọi người làm việc đi.”
Cậu ngồi dậy dựa vào tường, kéo chăn lên che trước ngực, nét mặt lộ ra dường như phải chịu oan ức gì lớn lắm: “Không ngờ cậu lại là con người như thế! Vậy mà dám làm chuyện giậu đổ bìm leo(*)!”
Liêu Tinh Thần không chút lưu luyến cúp điện thoại, anh ngồi trước bàn học thêm mười phút, không giải đề mà chỉ ngồi đó ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chuyện này vốn dĩ là một việc ngoài ý muốn, Liêu Tinh Thần cố ý giả vờ như không quan tâm, da mặt Triều Dương cũng không dày đến mức nhai đi nhai lại, hai người hết sức ăn ý cùng bỏ qua chuyện này.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng bừng lên, là ánh chớp rạch ngang bầu trời, theo ngay sau là tiếng sấm rền vang ầm ầm. Mưa rào rơi tầm tã nói đến là đến ngay, màn cửa bị gió thổi mạnh bay phần phật như là có thể giương buồm ra khơi.
Ngòi bút lại chọc xuống trang sách một lỗ nhỏ, trong lòng Liêu Tinh Thần có một phần xoắn xuýt cùng chín phần mềm lòng, do dự trong khoảng ba thì quyết đoán bỏ bút xuống. Anh cúi người đỡ một tay dưới lưng đến nách Triều Dương, tay kia thì luồn xuống đầu gối cậu, nhẹ nhàng bế người từ dưới đất lên.
Giọt mưa rơi xuống trên lá cây, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong tai làm cho Liêu Tinh Thần đang ngẩn người có hơi buồn ngủ, lười chẳng muốn làm thêm việc gì khác.
Triều Dương luôn cho rằng Liêu Tinh Thần gầy yếu quá mức, nào ngờ cậu mới chính là cái người gầy yếu.
Anh lấy một cái mền khác ra từ trong tủ quần áo, nằm xuống bên mép giường phía ngoài, duy trì một khoảng cách không xa không gần với Triều Dương nằm cạnh, theo tiếng mưa rơi dần ngủ thiếp đi.
“Sáng sớm ngày mai dì Lan có ca phẫu thuật phải làm nên đêm nay trực tiếp ngủ luôn ở bệnh viện. Chú Hải và ba con đi Phú Kiều tham dự hội thảo sức khỏe rồi, chắc cũng phải đến khuya mới về đến nhà. Làm sao?”
Đến nửa đêm Triều Dương trở mình, từ bên kia giường lăn vào giữa giường, va phải một vật cản không cứng chẳng mềm, mắt nhắm mắt mở ngó xem thì bỗng phát hiện vật cản nào đó hóa ra là một anh đẹp trai cao lớn!
Đầu óc cậu có hơi chập mạch, trong lúc nhất thời không nhớ được tối hôm qua mình đã ngủ ở đâu, cũng không phản ứng kịp người nằm đó là ai chỉ tưởng rằng bản thân đang mơ một giấc mộng đẹp đẽ tuyệt vời, vui mừng đến nỗi lòng nở đầy hoa, không nói nhiều một câu đã chui tọt vào lòng trai đẹp luôn.
Bao nhiêu tức giận khi vừa rời giường của Liêu Tinh Thần đều biến mất ráo, anh chống trán bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giúp cho bệnh nhân mất trí nhớ này tìm lại ký ức: “Người giậu đổ bìm leo là cậu đấy.”
Liêu Tinh Thần ngủ khá nông, ngay lúc Triều Dương đụng vào mình đã tỉnh rồi, bây giờ lại trơ mắt nhìn người nọ không ngừng chui vào trong lòng mình.
Vẻ mặt thiếu niên giấu dưới mái tóc đen trong lúc ngủ thật ngoan ngoãn yên tĩnh, mí mắt nhắm chặt tạo thành một đường cong tinh tế, bên tai có nhúm tóc nghịch ngợm cong lên, cực kỳ giống với bộ dáng bay nhảy thường ngày của chủ nhân nó.
Thân thể Liêu Tinh Thần cứng ngắc, do dự có nên đẩy người ta ra hay không đây.
Vào khoảng thời gian anh chần chừ không quyết, Triều Dương được một tấc lại tiến một bước kéo lấy cánh tay Liêu Tinh Thần quấn sang eo mình, hai tay thì vòng lấy cổ đối phương.
Bà kẹp điện thoại bên vai vừa nói vừa xem kết quả kiểm tra của bệnh nhân, báo cáo toàn bộ hành trình của từng người một.
Khoảng cách giữa hai người sát rạt, thậm chí Liêu Tinh Thần còn có thể cảm nhận được hơi thở phả ra của Triều Dương, mùi bưởi thơm quen thuộc quẩn quanh chóp mũi.
Giọt mưa rơi xuống trên lá cây, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong tai làm cho Liêu Tinh Thần đang ngẩn người có hơi buồn ngủ, lười chẳng muốn làm thêm việc gì khác.
Tim Liêu Tinh Thần đập rộn lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, anh ngắm nhìn người trong ngực.
Lão cán bộ chơi hệ cấm dục có xu hướng tính dục là nam hay nữ thì Triều Dương không rõ lắm nhưng chính cậu trăm phần trăm là thích người cùng giới, bị con trai ôm ấp theo kiểu mập mờ thế này vẫn là lần đầu tiên.
Chủ nhật chỉ có nửa ngày lên lớp học, buổi chiều vẫn còn dư thời gian, Triều Dương không muốn lãng phí chút nào.
Là cậu chủ động chui vào trong ngực tôi, cũng là cậu kéo lấy tay tôi bắt tôi ôm lấy cậu.
Trên gương mặt non nớt của Triều Dương treo nụ cười thỏa mãn, giống như một đứa trẻ mơ thấy kẹo, ẩn đằng sau sự đáng yêu là chút gì đó ngu ngốc.
Liêu Tinh Thần tò mò không biết rốt cuộc tên nhóc này nằm mơ thấy bảo bối lớn gì, đến nỗi ôm chặt lấy anh không buông tay thế này?
Anh duỗi ngón trỏ ra đặt lên trán Triều Dương, đẩy nhẹ hai cái tượng trưng cho có, dĩ nhiên chẳng thể đẩy ra nổi, cuối cùng thuận lý thành chương đưa tay đặt lên phần gáy người ta kéo sát vào trong ngực mình, nhắm mắt ngủ tiếp.
Trước đây anh vẫn cảm thấy bộ dáng Triều Dương chạy theo sau Tô Tần vừa giống một kẻ mù vừa như một thằng đần, nhưng hiện tại sửa lại góc nhìn thì kẻ mù chính hiệu phải là tên họ Tô kia.
Một bé con đáng yêu như thế này, chỉ cần nhìn một cái cười một tí đã có thể làm cho lòng người mềm nhũn, nếu đổi lại là anh nhất định sẽ nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương chiều chuộng.
Đáng tiếc trong mắt Triều Dương hoàn toàn không có anh, chỉ có Tô Tần kia.
Hình ảnh trong phim vừa lúc chiếu đến đoạn nam chính ở trong khung cảnh lung linh đánh đàn dương cầm, ảnh chiếu còn lúc ẩn lúc hiện, đầu Triều Dương cũng chạy theo chuyển tới chuyển lui, mới nhìn tưởng như đang đánh nhịp theo vậy.
Bệnh thích sạch sẽ của Liêu Tinh Thần là bị đột biến gen, một nhà ba người thì anh là người chú ý vấn đề này nhất —
Trong lòng Liêu Tinh Thần dâng lên nỗi khó chịu, càng ôm chặt lấy người trong ngực hơn nữa.
Trong lòng Liêu Tinh Thần dâng lên nỗi khó chịu, càng ôm chặt lấy người trong ngực hơn nữa.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, anh nhỏ giọng mơ hồ nói bên tai Triều Dương: “Làm thế nào mới có thể khiến cậu quên đi cậu ta?”
Trên gương mặt non nớt của Triều Dương treo nụ cười thỏa mãn, giống như một đứa trẻ mơ thấy kẹo, ẩn đằng sau sự đáng yêu là chút gì đó ngu ngốc.
Cậu nhích từng bước nhỏ sang chủ động ra vẻ làm hòa: “Thầy Liêu ơi, anh Liêu à, hôm nay chúng ta học bù cái gì vậy ạ?”
Làm thế nào, tôi mới có thể thay thế vị trí của cậu ta trong lòng cậu đây?
Hoảng sợ quá độ sẽ dẫn đến hành động phản ứng quá khích, sau khi Triều Dương hoàn hồn liền đưa chân lên đạp một phát khiến Liêu Tinh Thần lăn quay ra đất.
…
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, anh nhỏ giọng mơ hồ nói bên tai Triều Dương: “Làm thế nào mới có thể khiến cậu quên đi cậu ta?”
…
Liêu Tinh Thần ngủ khá nông, ngay lúc Triều Dương đụng vào mình đã tỉnh rồi, bây giờ lại trơ mắt nhìn người nọ không ngừng chui vào trong lòng mình.
Trận mưa dai dẳng đến tận sáng sớm ngày thứ hai mới ngừng lại, không khí hòa quyện cùng mùi bùn đất đầy thanh mát, tia nắng yếu ớt len qua từng kẽ lá dày khít của cây long não, chiếu từng tia nắng thưa thớt đến bên giường, tiếng chim hót lanh lảnh không ngừng.
Cậu sửng sốt hổi lâu, muốn trộm dịch người kéo dài khoảng cách giữa cả hai, động đậy hai lần mới phát hiện ra eo của mình đang bị đối phương ôm chặt lấy.
Triều Dương tỉnh lại từ trong mộng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay khuôn mặt của Liêu Tinh Thần.
Triều Dương: “…”
Vào khoảng thời gian anh chần chừ không quyết, Triều Dương được một tấc lại tiến một bước kéo lấy cánh tay Liêu Tinh Thần quấn sang eo mình, hai tay thì vòng lấy cổ đối phương.
Cậu sửng sốt hổi lâu, muốn trộm dịch người kéo dài khoảng cách giữa cả hai, động đậy hai lần mới phát hiện ra eo của mình đang bị đối phương ôm chặt lấy.
Lão cán bộ chơi hệ cấm dục có xu hướng tính dục là nam hay nữ thì Triều Dương không rõ lắm nhưng chính cậu trăm phần trăm là thích người cùng giới, bị con trai ôm ấp theo kiểu mập mờ thế này vẫn là lần đầu tiên.
Trong lòng xuất hiện nỗi khiếp sợ nhiều hơn là rung động.
Hoảng sợ quá độ sẽ dẫn đến hành động phản ứng quá khích, sau khi Triều Dương hoàn hồn liền đưa chân lên đạp một phát khiến Liêu Tinh Thần lăn quay ra đất.
Không khí yên tĩnh khoảng chừng mười giây, Liêu Tinh Thần xoa huyệt thái dương bò lên từ dưới đất, vẻ mặt hờ hững liếc qua Triều Dương, cắn răng hỏi: “Cậu có bệnh?”
Cha ruột của mình thì không hỏi chỉ lo ba mẹ của người ta, Trần Hoa coi như con trai đang giận lẫy, quanh co để quan tâm Liêu Chí Hàng.
Vừa ngủ dậy nên Liêu Tinh Thần không đeo kính, phong cách lúc làm mặt lạnh mắng người và lúc làm trí thức yếu đuối khác nhau một trời một vực, Triều Dương ngây người nhìn mãi sau đó mới phản ứng kịp hiện tại không phải lúc để làm hoa si.
Cậu ngồi dậy dựa vào tường, kéo chăn lên che trước ngực, nét mặt lộ ra dường như phải chịu oan ức gì lớn lắm: “Không ngờ cậu lại là con người như thế! Vậy mà dám làm chuyện giậu đổ bìm leo(*)!”
Triều Dương xấu hộ vô cùng, mặt cũng bắt đầu nóng lên, cậu như vịt chết mà vẫn mạnh miệng nói: “Vậy, vậy cậu hoàn toàn có thể đẩy tớ ra mà!”Triều Dương luôn cho rằng Liêu Tinh Thần gầy yếu quá mức, nào ngờ cậu mới chính là cái người gầy yếu.Chuyện này vốn dĩ là một việc ngoài ý muốn, Liêu Tinh Thần cố ý giả vờ như không quan tâm, da mặt Triều Dương cũng không dày đến mức nhai đi nhai lại, hai người hết sức ăn ý cùng bỏ qua chuyện này.Trần Hoa lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, cảm thấy mình bị tráo con trai rồi.(*) “Thừa nhân chi nguy” hay “Giậu đổ bìm leo” là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
Một bé con đáng yêu như thế này, chỉ cần nhìn một cái cười một tí đã có thể làm cho lòng người mềm nhũn, nếu đổi lại là anh nhất định sẽ nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương chiều chuộng.
Bao nhiêu tức giận khi vừa rời giường của Liêu Tinh Thần đều biến mất ráo, anh chống trán bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giúp cho bệnh nhân mất trí nhớ này tìm lại ký ức: “Người giậu đổ bìm leo là cậu đấy.”
Nhưng kỳ lạ thay, tối nay anh không chỉ chủ động đẩy Triều Dương vào phòng, ngồi chung một chỗ xem phim, giờ phút này còn để Triều Dương ngủ trên giường của anh, trên người quấn chăn của anh chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, mềm mềm như chiếc bánh bao.
Là cậu chủ động chui vào trong ngực tôi, cũng là cậu kéo lấy tay tôi bắt tôi ôm lấy cậu.
Hai tay cuối cùng cũng chịu buông chân bàn ôm trước ngực ra, Triều Dương hơi cuộn thân thể lại, nhíu mày lẩm bẩm một tiếng: “Lạnh.”
Triều Dương nghe xong liền trở nên hoảng hốt, cảnh tượng ấy quả thật cậu có ấn tượng, hóa ra toàn bộ những gì xảy ra tối qua không phải là mơ sao?! Anh đẹp trai nọ chính là Liêu Tinh Thần á?!
Triều Dương xấu hộ vô cùng, mặt cũng bắt đầu nóng lên, cậu như vịt chết mà vẫn mạnh miệng nói: “Vậy, vậy cậu hoàn toàn có thể đẩy tớ ra mà!”
Liêu Tinh Thần đứng ở cuối giường nhìn chằm chằm chiếc bánh bao nọ nửa ngày trời, chỉ cảm thấy thật thần kỳ.
Triều Dương thật sự mệt muốn chết rồi, một giấc ngủ này cứ như người uống say bất tỉnh vậy, vừa sâu vừa nặng. Trong lúc mơ mơ màng màng còn quậy lên ôm chặt lấy chân bàn học sống chết cũng chả buông ra, mặc kệ Liêu Tinh Thần có gọi ra sao cũng không tỉnh lại.
Liêu Tinh Thần trầm mặc hai giây, mở to mắt nói dối: “Cậu ôm chặt quá, tôi không đẩy ra được.”
Triều Dương nghẹn lời, không phản đối nổi. nhưng mà cậu lại không ngờ rằng Liêu Tinh Thần vậy mà yếu ớt đến mức độ này, ngay cả một người nhỏ gầy như cậu mà không đẩy ra nổi.
Chuyện này vốn dĩ là một việc ngoài ý muốn, Liêu Tinh Thần cố ý giả vờ như không quan tâm, da mặt Triều Dương cũng không dày đến mức nhai đi nhai lại, hai người hết sức ăn ý cùng bỏ qua chuyện này.
Thảo nào mãi chẳng thấy hỏi anh câu nào cả, hóa ra là ngủ mất.
Triều Dương nhờ lại một đạp khi nãy của mình có hơi ác quá thì phải, trong lòng thấp thỏm vô cùng, rất sợ mình đạp bay luôn gia sư gia đình miễn phí này.
Cậu nhích từng bước nhỏ sang chủ động ra vẻ làm hòa: “Thầy Liêu ơi, anh Liêu à, hôm nay chúng ta học bù cái gì vậy ạ?”
…
Chủ nhật chỉ có nửa ngày lên lớp học, buổi chiều vẫn còn dư thời gian, Triều Dương không muốn lãng phí chút nào.
Đáy mắt anh ngậm ý cười rõ ràng, giọng nói cũng thật dịu dàng: “Toán học, đi thôi tôi đưa cậu đến trường.”
Tim gan Liêu Tinh Thần bị hai cách gọi này của cậu làm cho mềm nhũn cả ra, đưa tay vuốt vuốt đầu Triều Dương, làm cho mái tóc đen bóng kia bị vò thành một ổ chim bù xù mới hài lòng.
Đáy mắt anh ngậm ý cười rõ ràng, giọng nói cũng thật dịu dàng: “Toán học, đi thôi tôi đưa cậu đến trường.”
Nội dung bộ phim “Người nghệ sĩ dương cầm trên biển” nhạt nhẽo, còn hở chút là lại đánh đàn, phải nói là cực kì thích hợp xem trước khi đi ngủ. Triều Dương vốn dĩ đã không thích xem phim nghệ thuật, càng tra tấn hơn khi phải vừa xem vừa hao tâm tốn sức đi dịch lại lời thoại.
Trần Hoa mới vừa vào cửa đã thấy ngay Triều Dương bước ra từ phòng Liêu Tinh Thần, bà còn tưởng đâu mình đi nhầm nhà: “Dương Dương? Sao con lại… ở đây vậy?”
Triều Dương bỗng nhiên xuất hiện sự lúng túng mơ hồ như bản thân làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào, Liêu Tinh Thần đứng ở sau lưng cậu, giọng nói rất bình tĩnh: “Tối hôm qua con dạy bù cho cậu ấy, muộn quá nên mới ngủ lại ở đây.”
Trần Hoa lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, cảm thấy mình bị tráo con trai rồi.
Chuyện này thật sự quá mức khác thường, Trần Hoa không giấu nổi bí mật này vừa quay đầu bà đã gọi ngay cho hội chị em cây khế của mình.
Vừa ngồi bên giải đề vừa chờ người tỉnh ngủ.
Mẹ Từ Lỗi là một thành viên trong đó, sau khi nghe xong chuyện này liền muốn đề con trai tới tham gia chung cho vui: “Dạy bù cho một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, dứt khoát cho Thạch Đầu nhà tớ cũng đến ké một chân được không?”
Làm thế nào, tôi mới có thể thay thế vị trí của cậu ta trong lòng cậu đây?
Trần Hoa có hơi sợ con trai mình nên không dám tự ý ra mặt đồng ý: “Chờ Tinh Tinh về để tớ hỏi nó xem sao.”
===