Thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, Từ Lỗi chạy hết cả nửa sân trường, cuối cùng cũng tìm thấy Triều Dương ngồi trong góc của tòa nhà thí nghiệm.
Liêu Tinh Thần túm lấy hắn ta từ dưới đất kéo lên, trên mặt toàn là sự không kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đừng có nói nhảm.”
Cậu cúi đầu ngồi trên ghế đá, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, gọi vài tiếng cũng chẳng thấy phản ứng, Từ Lỗi sắp sửa nghĩ rằng cậu bị trúng tà: “Khó chịu hả?”
“Dù sao có lẽ là rất nghiêm trọng đó.”
Tô Tần không thích cậu.
“Vừa nãy là ai kéo cậu đi vậy?”
Thanh toán xong là có ý gì? Là cái ý mà cậu ta nghĩ hả?
Thuộc tính ‘Tinh Tinh xấu bụng’: get.
Người ngồi trên ghế đá rốt cuộc cũng hồi hồn: “Tô Tần.”
Bị đánh ở đâu? Có bị thương hay không? Có nghiêm trọng không? Còn…
Từ cổng đến dưới lầu đơn nguyên[2], lại một mạch trèo lên tận lầu năm, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập ra chính là tiếng gió gào thét lướt qua.
“Tên đó tìm cậu làm gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Người ngồi trên ghế đá rốt cuộc cũng hồi hồn: “Tô Tần.”
“Cậu ta nói muốn làm bạn trai tớ.”
Còn chưa đi đến tòa nhà thí nghiệm, mẹ đơn thân[1] – Từ Lỗi đã não bổ ra một vở kịch lớn về yêu hận tình thù đầy âm mưu rắc rối!
Vi Quốc Học cũng theo sau hừ một tiếng, ông hiếm có mà nói một câu: “Em ấy đánh cậu? Bị thương ở đâu? Đưa đây cho tôi xem một chút.”
Triều Dương gục đầu xuống, những ngón tay cắm vào trong mái tóc, hành đồng hoang đường của Tô Tần làm cho cậu nhớ lại quá khứ hèn mọn trước đây, giống như mạch nước ngầm nơi đáy biển sâu thăm thẳm, từng dòng cuồn cuộn trồi lên khiến cho cậu không thể thở nổi.
Liêu Tinh Thần cụp mắt, có chút hứng thú mà nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, rõ ràng có thể mặt đối mặt lại vẫn cứ tiến tới ghé sát vào lỗ tai cậu hỏi nhỏ: “Vì sao lại khóc?”
Hôm nay Liêu Tinh Thần chịu trận, cũng là do phần cơm gạo nếp mà cậu tặng kia.
Nét mặt Triều Dương thống khổ, Từ Lỗi cảm thấy kỳ quái: “Cậu… không vui sao?”
Tiết học trôi qua một nửa, một vài học sinh nơi góc lớp bỗng nhiên líu ríu ồn ào cả lên, có người không nhịn được kích động la lên: “Fuck! Thật hay đùa?”
Thuộc tính ‘Tinh Tinh xấu bụng’: get.
Vui vẻ cái rắm, Triều Dương tự giễu cười một tiếng.
… Nửa tiếng sau.
Cậu hiểu rất rõ Tô Tần, lần tỏ tình chẳng đầu chẳng đuôi thế này chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi, căn bản chẳng có tí liên quan nào đến thật lòng.
Tô Tần không thích cậu.
Ngay cả lý do để hận đối phương cậu cũng chả có.
Gì mà Tô Tần ấn Liêu Tinh Thần xuống đất hành hung này, đánh đến sưng to cả mặt mũi, tay cũng bị quẹt trúng chảy rất nhiều máu nữa…
Trước đây sẽ không, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không.
Phòng ở kiểu cũ thiết kế rất không hợp lý, ánh sáng trước cửa nhà rất tối, Liêu Tinh Thần tay phải quấn băng gạc, chỗ mắt trái nơi xương gò má xuất hiện một khối máu bầm tím.
“Có chuyện gì đó? Có tin tức động trời gì hả?”
Không hiểu chuyện gì Từ Lỗi nghe xong đầu óc càng mơ hồ, không thích thì sao lại tỏ tình chứ? Cậu ta cảm thấy Triều Dương đang suy nghĩ lung tung.
Triều Dương nhìn thấy bộ dạng thảm không nỡ nhìn này của Liêu Tinh Thần, trái tim lập tức vỡ tan nát rơi xuống đất, không hề nghĩ ngợi nhào lên, chôn mặt vào hõm vai của đối phương, buồn bực khóc lớn.
Từ Lỗi điều chỉnh độ phóng đại của kính hiển vi, ghi chép lại số liệu, không nhịn được sự tò mò trong lòng, thừa dịp cô Mạnh không để ý, quay mặt sang nhỏ giọng hỏi mấy người kia:
Triều Dương lắc đầu.
(*) Mình giải thích chỗ này một chút, bạn học trên kia đang văng t.ụ.c, trong tiếng Trung có từ ‘thao’ là nghĩa chửi bậy, cô Mạnh chơi chữ dùng lại từ thao nhưng là của từ ‘thao tác’ có nghĩa làm việc.
Vốn dĩ bị cặp kính che lấp và bị móc gài(**) che đi sự hung bạo cùng cảm giác áp bách vào giờ phút này lại tùy ý để lộ ra ngoài, Tô Tần nhìn tên học sinh yếu như gà hoàn toàn xa lạ trước mặt, trợn mắt: “Đ**m* mày chơi tao???”
Trước đó ở trong văn phòng, bầu không khí nghiêm túc khác thường.
Lòng người sẽ chẳng đổi thay, người thật sự khiến cho Tô Tần chìm đắm vẫn còn chưa xuất hiện, ngay khi Vu Tiểu Lạc lên sàn thì mọi thứ sẽ ngay lập tức trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Triều Dương ngu xuẩn cả một đời, tấm lòng chân tình bị ánh trăng sáng từng dao đâm thành tổ ong, sau khi sống lại vẫn mang theo vết sẹo cũ. Càng buồn cười hơn nữa chính là quá khứ đã qua cùng với biết bao từng trải, chỉ vẻn vẹn có một người là cậu nhớ kỹ, còn kẻ cầm dao lại may mắn làm sao khi chẳng biết gì cả.
Dính dính khó chịu, lại không vội vã đi thay.
Hắn và Liêu Tinh Thần vừa mới bước vào nhà vệ sinh nam, nắm đấm còn chưa kịp vung ra nữa liền bị đối phương một cước gạt ngã lăn quay ra đất. Sức lực mạnh đến mức khiến hắn tưởng như đã gãy luôn cái xương sườn.
Triều Dương gục đầu xuống, những ngón tay cắm vào trong mái tóc, hành đồng hoang đường của Tô Tần làm cho cậu nhớ lại quá khứ hèn mọn trước đây, giống như mạch nước ngầm nơi đáy biển sâu thăm thẳm, từng dòng cuồn cuộn trồi lên khiến cho cậu không thể thở nổi.
Ngay cả lý do để hận đối phương cậu cũng chả có.
Đối thủ không thèm đấu võ mồm, Tô Tần cmn sắp sửa nghẹn chết rồi.
Nhưng mà, buông cũng buông rồi, còn gì mà hận đây?
Ba mẹ Liêu Tinh Thần đều không nhận điện thoại, Vi Quốc Học phê duyệt cho anh một tờ giấy phép xin nghỉ, lúc đưa cho anh mới phát hiện vết thương trên mu bàn tay vẫn còn đang chảy máu, liền để cho anh đến phòng y tế trước.
Sau đó vì Triều Dương không muốn làm kẻ thứ ba nên đã nén lệ từ chối???
Trước giờ Triều Dương người này gân ngắn, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, mới qua một lát đã khôi phục lại bình thường, cậu thở phào một hơi thả lỏng nói: “Được rồi, tớ với cậu ta đã thanh toán xong cả rồi, trở về lớp thôi.”
(**) đồ dùng để gài hai bên mép áo
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nửa người Liêu Tinh Thần chìm vào trong góc tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh mặt trời vàng tươi, có lẽ để cho tiện hoạt động, anh lại cởi bỏ thêm một chiếc cúc áo đồng phục.
Tiết sau là tiết thực hành thí nghiệm hóa học, Từ Lỗi kéo theo Triều Dương đi về phía phòng thí nghiệm, trong lòng lại cứ sợ hãi không nguôi.
“Ra tay rất mạnh.”
Thanh toán xong là có ý gì? Là cái ý mà cậu ta nghĩ hả?
Lâm Tử lúc đó không có mặt, tất cả sự việc lớn nhỏ đều là nghe từ một bạn học chứng kiến ở lớp tám bên cạnh kể lại.
Tô Tần há mồm muốn cãi lại cho mình nhưng sự thật nói ra thật sự quá mức mất mặt, cuối cùng chỉ đành mơ hồ nói một câu: “Tên này cũng ra tay đánh tôi!”
Vu Tiểu Lạc là ai?
—— ken két.
Lẽ nào Tô Tần đã có đối tượng rồi, còn thổ lộ với Triều Dương là đang muốn bắt cá hai tay?!
Sau đó vì Triều Dương không muốn làm kẻ thứ ba nên đã nén lệ từ chối???
Lẽ nào Tô Tần đã có đối tượng rồi, còn thổ lộ với Triều Dương là đang muốn bắt cá hai tay?!
Fuck… Sao cái vòng quan hệ này phức tạp thế nhờ?
Ông chỉ vào đuôi mắt ứ máu của Liêu Tinh Thần, còn có vết thương trên mu bàn tay, “Cái này còn không gọi là ra tay nặng sao hả?”
Còn chưa đi đến tòa nhà thí nghiệm, mẹ đơn thân[1] – Từ Lỗi đã não bổ ra một vở kịch lớn về yêu hận tình thù đầy âm mưu rắc rối!
Triều Dương ngu xuẩn cả một đời, tấm lòng chân tình bị ánh trăng sáng từng dao đâm thành tổ ong, sau khi sống lại vẫn mang theo vết sẹo cũ. Càng buồn cười hơn nữa chính là quá khứ đã qua cùng với biết bao từng trải, chỉ vẻn vẹn có một người là cậu nhớ kỹ, còn kẻ cầm dao lại may mắn làm sao khi chẳng biết gì cả.
(1) Từ gốc 母胎 solo – độc thân làm mẹ, ngôn ngữ mạng còn được gọi là mẹ độc thân, được gọi là “mẹ”, dùng để chỉ một người sống độc thân từ khi sinh ra và chưa từng có quan hệ tình cảm. Trong số đó, “solo” dùng để chỉ ý nghĩa của sự đơn độc và độc thân.Liêu Tinh Thần nửa nằm trên ghế salon, tư thế ngồi của anh lười nhác tùy ý, chân dài gập lại, trên đầu vai áo ướt mảnh lớn, là vết tích Triều Dương vừa mới nằm trên người anh làm ra.(**) đồ dùng để gài hai bên mép áoLên lớp được nửa tiết, bởi vì bà dì ghé thăm nên cô không tham gia tập thể dục giữa giờ, nằm sấp trong phòng học mãi quá khó chịu bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ngang qua cửa nhà vệ sinh nam thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn truyền ra từ bên trong.(1) Từ gốc 母胎 solo – độc thân từ trong bụng mẹ, ngôn ngữ mạng còn được gọi là mẹ độc thân, được gọi là “mẹ”, dùng để chỉ một người sống độc thân từ khi sinh ra và chưa từng có quan hệ tình cảm. Trong số đó, “solo” dùng để chỉ ý nghĩa của sự đơn độc và độc thân.
Ngữ văn của Lâm Tử rất kém, nhưng cậu ta miêu tả hình ảnh kia hệt như thật, sinh động lôi cuốn, Triều Dương nghe xong chỉ thấy trong lòng run rẩy không thôi.
Ngực, đầu gối, cổ tay… Tô Tần bị đánh đến hai mắt nổ đom đóm, cuối cùng ở trên người ngay cả một vết thương nhỏ cũng chả có, chỉ còn lại nỗi đau thấu tim gan.
Ba tòa nhà thí nghiệm của Thế Ninh có lối kiến trúc gần giống như của bệnh viện, đặc biệt là tòa nhà sinh học, phía trên hành lang gắn đèn sợi đốt, đằng sau cánh cửa của phòng thí nghiệm đặt một bộ xương người, bên trong tủ nhôm đựng đầy các loại dụng cụ ống nghiệm, khắp nơi đều là hơi thở của bệnh viện.
Bởi vì anh phải dỗ tốt cái vị làm từ nước mắt trong ngực mình trước đã.
Trước khi vào tiết thí nghiệm, tất cả giáo viên và học sinh nhất định phải mặc áo choàng trắng, mang khẩu trang màu xanh, Triều Dương phân biệt mọi người đều nhờ vào đôi mắt và kiểu tóc.
“Đcm cô đánh rắm!!” Tô Tần nhíu mày quát, “Ông đây không hề xuống tay mạnh bạo!”
Trong đầu lướt qua một hình ảnh, sau khi Triều Dương hoàn hồn thì cứ như kẻ điên lao vụt ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Trước đây cậu ghét nhất là đến tiết thực hành thí nghiệm, nhưng bây giờ cậu chọn ban khoa học tự nhiên, tiết thí nghiệm sẽ tính vào điểm thi tốt nghiệp trung học, không có cách nào cúp học được nữa nên đành phải chấp nhận thôi.
(**) đồ dùng để gài hai bên mép áo
Tóc lộn xộn, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, trên mặt còn vương đầy nước mắt, tủi thân vô cùng.
Giáo viên dạy môn hóa họ Mạnh, cùng dạy cả hai lớp một và lớp bảy. Khoảng độ ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, rõ ràng dáng người là nữ nhưng lại chọn một kiểu tóc ngắn già dặn như thế, khí thế lúc mắng người khác hoàn toàn không thua kém gì lão Chu cả.
Hơn nữa còn chọn đánh cmn toàn những chỗ không thể thấy được!
Tác giả có lời muốn nói:
Đám học sinh ma quái của lớp bảy ưa thích đặt biệt danh cho giáo viên, sau lưng đã lén lút gọi cô giáo Mạnh là Diệt Tuyệt sư thái rồi.
Trước đây cậu ghét nhất là đến tiết thực hành thí nghiệm, nhưng bây giờ cậu chọn ban khoa học tự nhiên, tiết thí nghiệm sẽ tính vào điểm thi tốt nghiệp trung học, không có cách nào cúp học được nữa nên đành phải chấp nhận thôi.
Diệt Tuyệt sư thái đứng trên bục giảng dặn đi dặn lại những điều quan trọng trong lúc thí nghiệm, Triều Dương ở bên dưới nghe được câu này quên câu nọ, đến lúc thực hành chân chính toàn dựa hết vào cảm giác với trí tưởng tượng.
“Em đã thấy những gì?” Vi Quốc Học nhẹ giọng trấn an tâm tình của cô bạn, “Đừng sợ, em cứ nói đúng sự thật là được, giáo viên sẽ làm chủ.”
Từ Lỗi với cậu chung một nhóm, may mắn chưa làm cho nổ tanh bành.
Cậu trước giờ chưa từng chạy nhanh như thế này.
Nữ sinh bị Tô Tần nhìn chằm chằm suốt, sợ đến sắp khóc rồi nhưng mà nghĩ lại, cô là người ủng hộ hotboy hệ văn, tuyệt đối không thể bởi vì sợ đại ca trường liền im lặng, cô muốn vì Liêu Tinh Thần đòi lại công bằng!
Tiết học trôi qua một nửa, một vài học sinh nơi góc lớp bỗng nhiên líu ríu ồn ào cả lên, có người không nhịn được kích động la lên: “Fuck! Thật hay đùa?”
Cô Mạnh vỗ bàn hô im lặng, khí thế bùng nổ: “Em kêu thao cái gì mà thao hả? Làm xong hết rồi sao? Ai cho các em mang theo điện thoại lên lớp? Để tôi thấy lần nữa sẽ tịch thu hết!”
[2] Một khu chung cư có nhiều tòa nhà tách biệt, đơn nguyên là cách gọi của một tòa nhà, còn có thể gọi là block.“Khóc đủ rồi?”Phòng ở kiểu cũ thiết kế rất không hợp lý, ánh sáng trước cửa nhà rất tối, Liêu Tinh Thần tay phải quấn băng gạc, chỗ mắt trái nơi xương gò má xuất hiện một khối máu bầm tím.Ngay cả lý do để hận đối phương cậu cũng chả có.[2] Một khu chung cư có nhiều tòa nhà tách biệt, đơn nguyên là cách gọi của một tòa nhà, còn có thể gọi là block.(*) Mình giải thích chỗ này một chút, bạn học trên kia đang văng t.ụ.c, trong tiếng Trung có từ ‘thao’ là nghĩa chửi bậy, cô Mạnh chơi chữ dùng lại từ thao nhưng là của từ ‘thao tác’ có nghĩa làm việc.
Người kia dùng giọng tức giận nói ra một cái tên: “Liêu, Tinh, Thần.”
Trước đây sẽ không, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không.
Tiếng bàn tán dần nhỏ xuống nhưng không ngừng hẳn, nghe loáng thoáng thì nội dung thảo luận có vẻ như là tòa nhà dạy học bên kia đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Từ Lỗi điều chỉnh độ phóng đại của kính hiển vi, ghi chép lại số liệu, không nhịn được sự tò mò trong lòng, thừa dịp cô Mạnh không để ý, quay mặt sang nhỏ giọng hỏi mấy người kia:
Lên lớp được nửa tiết, bởi vì bà dì ghé thăm nên cô không tham gia tập thể dục giữa giờ, nằm sấp trong phòng học mãi quá khó chịu bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ngang qua cửa nhà vệ sinh nam thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn truyền ra từ bên trong.
“Có chuyện gì đó? Có tin tức động trời gì hả?”
Từ Lỗi tự nói trong lòng đại ca trường đánh nhau thì có cái quái gì là tin tức động trời, đáng giá tới nổi để mấy cậu dám ở ngay trước mặt Diệt Tuyệt sư thái ồn ào thế cơ à, “Đánh ai vậy?”
Có người thấp giọng trả lời: “Tô Tần lại đánh người.”
Từ Lỗi tự nói trong lòng đại ca trường đánh nhau thì có cái quái gì là tin tức động trời, đáng giá tới nổi để mấy cậu dám ở ngay trước mặt Diệt Tuyệt sư thái ồn ào thế cơ à, “Đánh ai vậy?”
Triều Dương cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, cậu hít hít mũi, cẩn thận từng li từng tí nâng bàn tay phải bị thương của Liêu Tinh Thần lên, động tác nhẹ nhàng hệt như đang nâng niu một báu vật, sợ làm bị thương, va phải.
Người kia dùng giọng tức giận nói ra một cái tên: “Liêu, Tinh, Thần.”
—— ken két.
Lâm Tử lén lút nói với Triều Dương, từ hồi xảy ra vụ việc ở vũ đài ngôi sao đến giờ, Tô Tần vẫn luôn cáu kỉnh rất lớn, âm tình bất định, lúc ở quán net còn gây sự với người khác mấy lần liên tục.
Ghế ngồi bên cạnh bỗng bị đẩy ra, thành ghế bằng kim loại ma sát với sàn nhà lát gạch men sứ, thanh âm vang dội lại lạnh buốt. Mặt Triều Dương trắng bệch đứng bật dậy, những gì vừa nói cậu đều nghe hết.
Triều Dương lắc đầu.
Tô Tần đánh Liêu Tinh Thần, Liêu Tinh Thần bị Tô Tần đánh.
Liêu Tinh Thần khẽ hừ một tiếng.
Tổ cha nhà hắn.
Liêu Tinh Thần nửa nằm trên ghế salon, tư thế ngồi của anh lười nhác tùy ý, chân dài gập lại, trên đầu vai áo ướt mảnh lớn, là vết tích Triều Dương vừa mới nằm trên người anh làm ra.
Đầu Triều Dương hoàn toàn trống rỗng, thân thể Liêu Tinh Thần yếu như thế, đi đường cmn còn nhẹ nhàng lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi luôn, làm sao chịu nổi nấm đấm của Tô Tần chứ?
(1) Từ gốc 母胎 solo – độc thân làm mẹ, ngôn ngữ mạng còn được gọi là mẹ độc thân, được gọi là “mẹ”, dùng để chỉ một người sống độc thân từ khi sinh ra và chưa từng có quan hệ tình cảm. Trong số đó, “solo” dùng để chỉ ý nghĩa của sự đơn độc và độc thân.
Bởi vì bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, vẻ mệt mỏi và tái nhợt giữa lông mày còn chưa rút đi, tóc mái rối tung xõa trước trán, nhìn thế nào cũng thấy tình trạng tinh thần không tốt lắm.
Bị đánh ở đâu? Có bị thương hay không? Có nghiêm trọng không? Còn…
(1) Từ gốc 母胎 solo – độc thân làm mẹ, ngôn ngữ mạng còn được gọi là mẹ độc thân, được gọi là “mẹ”, dùng để chỉ một người sống độc thân từ khi sinh ra và chưa từng có quan hệ tình cảm. Trong số đó, “solo” dùng để chỉ ý nghĩa của sự đơn độc và độc thân.
Còn sống không?
Cô Mạnh vỗ bàn hô im lặng, khí thế bùng nổ: “Em kêu thao cái gì mà thao hả? Làm xong hết rồi sao? Ai cho các em mang theo điện thoại lên lớp? Để tôi thấy lần nữa sẽ tịch thu hết!”
“Cậu ta nói muốn làm bạn trai tớ.”
(1) Từ gốc 母胎 solo – độc thân làm mẹ, ngôn ngữ mạng còn được gọi là mẹ độc thân, được gọi là “mẹ”, dùng để chỉ một người sống độc thân từ khi sinh ra và chưa từng có quan hệ tình cảm. Trong số đó, “solo” dùng để chỉ ý nghĩa của sự đơn độc và độc thân.
Fuck, Triều Dương nhớ đến nam sinh xui xẻo lần trước bị Tô Tần đánh tới mức phải nằm viện suốt cả tuần lễ, nào là băng bó nào là bó bột, cậu không dám nghĩ tiếp thêm nữa.
[2] Một khu chung cư có nhiều tòa nhà tách biệt, đơn nguyên là cách gọi của một tòa nhà, còn có thể gọi là block.
Khắp người giống như bị ấn vào lòng hồ lạnh giá, cả người đều đang run rẩy, ngón tay cuộn chặt đến mức các khớp đầu ngón tay cũng trở nên trắng bạch.
Trong đầu lướt qua một hình ảnh, sau khi Triều Dương hoàn hồn thì cứ như kẻ điên lao vụt ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Diệt Tuyệt sư thái ở phía sau hét lớn: “Triều Dương! Chưa hết tiết đâu! Quay lại cho tôi!”
“Đau không?”
Từ Lỗi muộn màng mới ý thức được rằng chuyện này có khả năng khá là nghiêm trọng, sau khi giải thích rõ lý do với cô giáo xong cũng đi theo ra ngoài.
(*) Mình giải thích chỗ này một chút, bạn học trên kia đang văng t.ụ.c, trong tiếng Trung có từ ‘thao’ là nghĩa chửi bậy, cô Mạnh chơi chữ dùng lại từ thao nhưng là của từ ‘thao tác’ có nghĩa làm việc.Cô hít sâu vài lần, né tránh ánh mắt đáng sợ của Tô Tần, cố hết sức lấy dũng khí kể lại toàn bộ sự việc phát sinh lúc đó: “Em, em nhìn thấy Tô Tần đè Liêu Tinh Thần xuống đất đánh.”.
Sau khi Triều Dương nín khóc mới phát hiện bản thân vẫn luôn bị Liêu Tinh Thần ôm lấy, cậu ngượng ngùng gật đầu, lại lắc đầu, sau đó kìm lòng không được lại thút thít khóc tiếp.
Trước đó ở trong văn phòng, bầu không khí nghiêm túc khác thường.
Thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, Từ Lỗi chạy hết cả nửa sân trường, cuối cùng cũng tìm thấy Triều Dương ngồi trong góc của tòa nhà thí nghiệm.
Nét mặt Triều Dương thống khổ, Từ Lỗi cảm thấy kỳ quái: “Cậu… không vui sao?”
Chu Khải không có ở đây, liên quan đến bạo lực học đường lại còn dính đến đại ca trường học và hòn ngọc quý trên tay của ông nên không ai dám ra mặt xử lý củ khoai lang bỏng tay này.
Tác giả có lời muốn nói:
Vi Quốc Học nhận nhiệm vụ trong tình trạng nguy cấp, ông đang cầm bình giữ nhiệt ngồi trên ghế, nhìn Liêu Tinh Thần một tí lại liếc Tô Tần một tẹo, một người trên mặt bị thương người kia thì lông tóc chẳng tổn hại gì cả.
Giáo viên dạy môn hóa họ Mạnh, cùng dạy cả hai lớp một và lớp bảy. Khoảng độ ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, rõ ràng dáng người là nữ nhưng lại chọn một kiểu tóc ngắn già dặn như thế, khí thế lúc mắng người khác hoàn toàn không thua kém gì lão Chu cả.
Ông thực sự không thể nào hiểu nổi hai tên nhóc này làm sao có thể ‘lao’ vào nhau được, cuối cùng ánh mắt chuyển dời đến trên người học sinh nữ đứng bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Em có thể nói cho thầy biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Em học sinh nữ này tự xưng là “người chứng kiến”.
Lên lớp được nửa tiết, bởi vì bà dì ghé thăm nên cô không tham gia tập thể dục giữa giờ, nằm sấp trong phòng học mãi quá khó chịu bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ngang qua cửa nhà vệ sinh nam thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn truyền ra từ bên trong.
Ghế ngồi bên cạnh bỗng bị đẩy ra, thành ghế bằng kim loại ma sát với sàn nhà lát gạch men sứ, thanh âm vang dội lại lạnh buốt. Mặt Triều Dương trắng bệch đứng bật dậy, những gì vừa nói cậu đều nghe hết.
Giống như có vật gì đó đập thật mạnh vào trên tường.
Bên phía ngoài nhà vệ sinh nam là bồn rửa tay, tính riêng tư không cao lắm, bạn học nữ này liền theo bản năng đi sang ngó vào xem thử…
“Em đã thấy những gì?” Vi Quốc Học nhẹ giọng trấn an tâm tình của cô bạn, “Đừng sợ, em cứ nói đúng sự thật là được, giáo viên sẽ làm chủ.”
Vấn đề là giáo viên các thầy cũng sợ đại ca trường học đó!
Có người thấp giọng trả lời: “Tô Tần lại đánh người.”
“Khóc đủ rồi?”
Nữ sinh bị Tô Tần nhìn chằm chằm suốt, sợ đến sắp khóc rồi nhưng mà nghĩ lại, cô là người ủng hộ hotboy hệ văn, tuyệt đối không thể bởi vì sợ đại ca trường liền im lặng, cô muốn vì Liêu Tinh Thần đòi lại công bằng!
Lòng người sẽ chẳng đổi thay, người thật sự khiến cho Tô Tần chìm đắm vẫn còn chưa xuất hiện, ngay khi Vu Tiểu Lạc lên sàn thì mọi thứ sẽ ngay lập tức trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Cô hít sâu vài lần, né tránh ánh mắt đáng sợ của Tô Tần, cố hết sức lấy dũng khí kể lại toàn bộ sự việc phát sinh lúc đó: “Em, em nhìn thấy Tô Tần đè Liêu Tinh Thần xuống đất đánh.”
Vu Tiểu Lạc là ai?
“Một quyền đánh vào bên má phải.”
“Ra tay rất mạnh.”
[2] Một khu chung cư có nhiều tòa nhà tách biệt, đơn nguyên là cách gọi của một tòa nhà, còn có thể gọi là block.
Tổ cha nhà hắn.
“Đcm cô đánh rắm!!” Tô Tần nhíu mày quát, “Ông đây không hề xuống tay mạnh bạo!”
Nam sinh họ Tô kia chẳng biết bị cái gì cứ khăng khăng nói rằng Liêu Tinh Thần cũng ra tay đánh nhau, ông chỉ có thể dựa theo lẽ công bằng mà làm, báo cho phụ huynh của hai bên đến đón người về nhà trước, chờ nhà trường tra rõ đầu đuôi sự việc rồi sẽ xử lý sau.
Hắn và Liêu Tinh Thần vừa mới bước vào nhà vệ sinh nam, nắm đấm còn chưa kịp vung ra nữa liền bị đối phương một cước gạt ngã lăn quay ra đất. Sức lực mạnh đến mức khiến hắn tưởng như đã gãy luôn cái xương sườn.
Tiết sau là tiết thực hành thí nghiệm hóa học, Từ Lỗi kéo theo Triều Dương đi về phía phòng thí nghiệm, trong lòng lại cứ sợ hãi không nguôi.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nửa người Liêu Tinh Thần chìm vào trong góc tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh mặt trời vàng tươi, có lẽ để cho tiện hoạt động, anh lại cởi bỏ thêm một chiếc cúc áo đồng phục.
(*) Mình giải thích chỗ này một chút, bạn học trên kia đang văng t.ụ.c, trong tiếng Trung có từ ‘thao’ là nghĩa chửi bậy, cô Mạnh chơi chữ dùng lại từ thao nhưng là của từ ‘thao tác’ có nghĩa làm việc.
Vốn dĩ bị cặp kính che lấp và bị móc gài(**) che đi sự hung bạo cùng cảm giác áp bách vào giờ phút này lại tùy ý để lộ ra ngoài, Tô Tần nhìn tên học sinh yếu như gà hoàn toàn xa lạ trước mặt, trợn mắt: “Đ**m* mày chơi tao???”
Đầu Triều Dương hoàn toàn trống rỗng, thân thể Liêu Tinh Thần yếu như thế, đi đường cmn còn nhẹ nhàng lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi luôn, làm sao chịu nổi nấm đấm của Tô Tần chứ?
“Tên đó tìm cậu làm gì?”“Cậu ta nói muốn làm bạn trai tớ.”Chu Khải không có ở đây, liên quan đến bạo lực học đường lại còn dính đến đại ca trường học và hòn ngọc quý trên tay của ông nên không ai dám ra mặt xử lý củ khoai lang bỏng tay này.Kỳ thật vụ án này chẳng cần thẩm vấn làm gì sất, ai ra tay ai đơn phương chịu trận chỉ cần liếc qua là thấy ngay rồi, nhưng Vi Quốc Học rõ ràng không phải là chủ nhiệm lớp bảy, không có quyền trực tiếp kết luận sự việc.(**) đồ dùng để gài hai bên mép áo
Liêu Tinh Thần túm lấy hắn ta từ dưới đất kéo lên, trên mặt toàn là sự không kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đừng có nói nhảm.”
Tô Tần hoành hành ngang ngược đó giờ ở Thế Ninh, trước nay chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày thua ở trên tay một tên học sinh giỏi, Liêu Tinh Thần từng quyền nện lên người hắn, vừa chuẩn vừa ác.
Triều Dương hỏi trong tiếng nức nở.
Hơn nữa còn chọn đánh cmn toàn những chỗ không thể thấy được!
Ngực, đầu gối, cổ tay… Tô Tần bị đánh đến hai mắt nổ đom đóm, cuối cùng ở trên người ngay cả một vết thương nhỏ cũng chả có, chỉ còn lại nỗi đau thấu tim gan.
Kỳ thật vụ án này chẳng cần thẩm vấn làm gì sất, ai ra tay ai đơn phương chịu trận chỉ cần liếc qua là thấy ngay rồi, nhưng Vi Quốc Học rõ ràng không phải là chủ nhiệm lớp bảy, không có quyền trực tiếp kết luận sự việc.
Mà một quyền hắn đánh vào trên mặt Liêu Tinh Thần kia, ngay cả chút sức lực hạ xuống cũng không làm nổi, ở đâu ra mà ra tay tàn bạo!?
Fuck, Triều Dương nhớ đến nam sinh xui xẻo lần trước bị Tô Tần đánh tới mức phải nằm viện suốt cả tuần lễ, nào là băng bó nào là bó bột, cậu không dám nghĩ tiếp thêm nữa.
Đối thủ không thèm đấu võ mồm, Tô Tần cmn sắp sửa nghẹn chết rồi.
Vấn đề là giáo viên các thầy cũng sợ đại ca trường học đó!
Vi Quốc Học cầm lấy bình giữ nhiệt đập bốp xuống bàn, bắt chước khí thế mắng người khác của lão Chu: “Ai cho cậu nói tục thế hả?”
Ông chỉ vào đuôi mắt ứ máu của Liêu Tinh Thần, còn có vết thương trên mu bàn tay, “Cái này còn không gọi là ra tay nặng sao hả?”
“Có phải đánh đến khi người ta mù mắt rồi mới gọi là nặng tay đúng không?”
Tô Tần há mồm muốn cãi lại cho mình nhưng sự thật nói ra thật sự quá mức mất mặt, cuối cùng chỉ đành mơ hồ nói một câu: “Tên này cũng ra tay đánh tôi!”
Liêu Tinh Thần khẽ hừ một tiếng.
Vi Quốc Học cũng theo sau hừ một tiếng, ông hiếm có mà nói một câu: “Em ấy đánh cậu? Bị thương ở đâu? Đưa đây cho tôi xem một chút.”
Kỳ thật vụ án này chẳng cần thẩm vấn làm gì sất, ai ra tay ai đơn phương chịu trận chỉ cần liếc qua là thấy ngay rồi, nhưng Vi Quốc Học rõ ràng không phải là chủ nhiệm lớp bảy, không có quyền trực tiếp kết luận sự việc.
Nam sinh họ Tô kia chẳng biết bị cái gì cứ khăng khăng nói rằng Liêu Tinh Thần cũng ra tay đánh nhau, ông chỉ có thể dựa theo lẽ công bằng mà làm, báo cho phụ huynh của hai bên đến đón người về nhà trước, chờ nhà trường tra rõ đầu đuôi sự việc rồi sẽ xử lý sau.
Ba mẹ Liêu Tinh Thần đều không nhận điện thoại, Vi Quốc Học phê duyệt cho anh một tờ giấy phép xin nghỉ, lúc đưa cho anh mới phát hiện vết thương trên mu bàn tay vẫn còn đang chảy máu, liền để cho anh đến phòng y tế trước.
Diệt Tuyệt sư thái ở phía sau hét lớn: “Triều Dương! Chưa hết tiết đâu! Quay lại cho tôi!”
Cậu sắp áy náy chết rồi.
Đến khi Triều Dương chạy về tòa nhà dạy học, hai chỗ ngồi phía sau của lớp bảy đều trống không, cậu chộp lấy Lâm Tử hỏi thăm.
Ba tòa nhà thí nghiệm của Thế Ninh có lối kiến trúc gần giống như của bệnh viện, đặc biệt là tòa nhà sinh học, phía trên hành lang gắn đèn sợi đốt, đằng sau cánh cửa của phòng thí nghiệm đặt một bộ xương người, bên trong tủ nhôm đựng đầy các loại dụng cụ ống nghiệm, khắp nơi đều là hơi thở của bệnh viện.
Lâm Tử lúc đó không có mặt, tất cả sự việc lớn nhỏ đều là nghe từ một bạn học chứng kiến ở lớp tám bên cạnh kể lại.
Gì mà Tô Tần ấn Liêu Tinh Thần xuống đất hành hung này, đánh đến sưng to cả mặt mũi, tay cũng bị quẹt trúng chảy rất nhiều máu nữa…
“Một quyền đánh vào bên má phải.”
“Dù sao có lẽ là rất nghiêm trọng đó.”
Lâm Tử lén lút nói với Triều Dương, từ hồi xảy ra vụ việc ở vũ đài ngôi sao đến giờ, Tô Tần vẫn luôn cáu kỉnh rất lớn, âm tình bất định, lúc ở quán net còn gây sự với người khác mấy lần liên tục.
Vi Quốc Học cầm lấy bình giữ nhiệt đập bốp xuống bàn, bắt chước khí thế mắng người khác của lão Chu: “Ai cho cậu nói tục thế hả?”
Hôm nay Liêu Tinh Thần chịu trận, cũng là do phần cơm gạo nếp mà cậu tặng kia.
Ngữ văn của Lâm Tử rất kém, nhưng cậu ta miêu tả hình ảnh kia hệt như thật, sinh động lôi cuốn, Triều Dương nghe xong chỉ thấy trong lòng run rẩy không thôi.
Đến khi Triều Dương chạy về tòa nhà dạy học, hai chỗ ngồi phía sau của lớp bảy đều trống không, cậu chộp lấy Lâm Tử hỏi thăm.
Cậu sắp áy náy chết rồi.
Trước khi vào tiết thí nghiệm, tất cả giáo viên và học sinh nhất định phải mặc áo choàng trắng, mang khẩu trang màu xanh, Triều Dương phân biệt mọi người đều nhờ vào đôi mắt và kiểu tóc.
Làm bằng nước à? Sao có thể khóc mãi như thế.
Liêu Tinh Thần sau này có thể là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất ở khu Tân Giang, là Hoa Đà tái thế cứu lấy vạn vật chúng sinh, nếu bởi vì cậu mà xảy ra chuyện gì không may…
Vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Triều Dương trực tiếp đón xe chạy về đại viện.
Vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Triều Dương trực tiếp đón xe chạy về đại viện.
Cậu trước giờ chưa từng chạy nhanh như thế này.
Từ Lỗi với cậu chung một nhóm, may mắn chưa làm cho nổ tanh bành.
Chu Khải không có ở đây, liên quan đến bạo lực học đường lại còn dính đến đại ca trường học và hòn ngọc quý trên tay của ông nên không ai dám ra mặt xử lý củ khoai lang bỏng tay này.
Từ cổng đến dưới lầu đơn nguyên[2], lại một mạch trèo lên tận lầu năm, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập ra chính là tiếng gió gào thét lướt qua.
Cậu hiểu rất rõ Tô Tần, lần tỏ tình chẳng đầu chẳng đuôi thế này chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi, căn bản chẳng có tí liên quan nào đến thật lòng.Sau khi Triều Dương nín khóc mới phát hiện bản thân vẫn luôn bị Liêu Tinh Thần ôm lấy, cậu ngượng ngùng gật đầu, lại lắc đầu, sau đó kìm lòng không được lại thút thít khóc tiếp.Tô Tần há mồm muốn cãi lại cho mình nhưng sự thật nói ra thật sự quá mức mất mặt, cuối cùng chỉ đành mơ hồ nói một câu: “Tên này cũng ra tay đánh tôi!”[2] Một khu chung cư có nhiều tòa nhà tách biệt, đơn nguyên là cách gọi của một tòa nhà, còn có thể gọi là block.
Cuối cùng cậu lảo đảo dừng lại trước cửa nhà 501, lúc gõ cửa tay đều phát run.
Phòng ở kiểu cũ thiết kế rất không hợp lý, ánh sáng trước cửa nhà rất tối, Liêu Tinh Thần tay phải quấn băng gạc, chỗ mắt trái nơi xương gò má xuất hiện một khối máu bầm tím.
Từ Lỗi muộn màng mới ý thức được rằng chuyện này có khả năng khá là nghiêm trọng, sau khi giải thích rõ lý do với cô giáo xong cũng đi theo ra ngoài.
Bởi vì bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, vẻ mệt mỏi và tái nhợt giữa lông mày còn chưa rút đi, tóc mái rối tung xõa trước trán, nhìn thế nào cũng thấy tình trạng tinh thần không tốt lắm.
Triều Dương nhìn thấy bộ dạng thảm không nỡ nhìn này của Liêu Tinh Thần, trái tim lập tức vỡ tan nát rơi xuống đất, không hề nghĩ ngợi nhào lên, chôn mặt vào hõm vai của đối phương, buồn bực khóc lớn.
Diệt Tuyệt sư thái đứng trên bục giảng dặn đi dặn lại những điều quan trọng trong lúc thí nghiệm, Triều Dương ở bên dưới nghe được câu này quên câu nọ, đến lúc thực hành chân chính toàn dựa hết vào cảm giác với trí tưởng tượng.
Dỗ cũng không im, kéo cũng chả xuống.
(*) Mình giải thích chỗ này một chút, bạn học trên kia đang văng t.ụ.c, trong tiếng Trung có từ ‘thao’ là nghĩa chửi bậy, cô Mạnh chơi chữ dùng lại từ thao nhưng là của từ ‘thao tác’ có nghĩa làm việc.
… Nửa tiếng sau.
Mà một quyền hắn đánh vào trên mặt Liêu Tinh Thần kia, ngay cả chút sức lực hạ xuống cũng không làm nổi, ở đâu ra mà ra tay tàn bạo!?
“Khóc đủ rồi?”
Liêu Tinh Thần nửa nằm trên ghế salon, tư thế ngồi của anh lười nhác tùy ý, chân dài gập lại, trên đầu vai áo ướt mảnh lớn, là vết tích Triều Dương vừa mới nằm trên người anh làm ra.
Dính dính khó chịu, lại không vội vã đi thay.
Dỗ cũng không im, kéo cũng chả xuống.
Bởi vì anh phải dỗ tốt cái vị làm từ nước mắt trong ngực mình trước đã.
Làm bằng nước à? Sao có thể khóc mãi như thế.
Sau khi Triều Dương nín khóc mới phát hiện bản thân vẫn luôn bị Liêu Tinh Thần ôm lấy, cậu ngượng ngùng gật đầu, lại lắc đầu, sau đó kìm lòng không được lại thút thít khóc tiếp.
(**) đồ dùng để gài hai bên mép áo
So với “người bị thương” là Liêu Tinh Thần, cậu ngược lại càng giống người vừa mới bị người ta hung hăng bắt nạt xong.
Tô Tần đánh Liêu Tinh Thần, Liêu Tinh Thần bị Tô Tần đánh.
Tóc lộn xộn, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, trên mặt còn vương đầy nước mắt, tủi thân vô cùng.
Bên phía ngoài nhà vệ sinh nam là bồn rửa tay, tính riêng tư không cao lắm, bạn học nữ này liền theo bản năng đi sang ngó vào xem thử…
Cậu cúi đầu ngồi trên ghế đá, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, gọi vài tiếng cũng chẳng thấy phản ứng, Từ Lỗi sắp sửa nghĩ rằng cậu bị trúng tà: “Khó chịu hả?”
Liêu Tinh Thần cụp mắt, có chút hứng thú mà nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, rõ ràng có thể mặt đối mặt lại vẫn cứ tiến tới ghé sát vào lỗ tai cậu hỏi nhỏ: “Vì sao lại khóc?”
Còn sống không?
Triều Dương cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, cậu hít hít mũi, cẩn thận từng li từng tí nâng bàn tay phải bị thương của Liêu Tinh Thần lên, động tác nhẹ nhàng hệt như đang nâng niu một báu vật, sợ làm bị thương, va phải.
Fuck… Sao cái vòng quan hệ này phức tạp thế nhờ?
Em học sinh nữ này tự xưng là “người chứng kiến”.
“Đau không?”
Triều Dương hỏi trong tiếng nức nở.
Liêu Tinh Thần giật mình ngẩn ra trong nháy mắt, suýt nữa câu nói “không đau” đã lăn ra khỏi miệng bị anh mạnh mẽ nuốt trở về, anh nâng mắt đối diện với ánh nhìn sâu sắc của Triều Dương, ngón trỏ đặt trong lòng bàn tay của đối phương hơi cuộn lại.
Trầm mặc một hồi, anh trả lời lại một chữ: “Đau.”