Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 77: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU (2)




Hứa Hân Xu có chút xấu hổ, nàng biết Hiền phi và người Khổng gia quan hệ không tốt.

 

Nhưng cho dù như thế nào thì Khổng gia cũng là nhà mẹ đẻ của nàng ấy.

 

Khổng gia bởi vì có liên quan đến nàng, huynh trưởng bị phanh phui ra tội tham ô, bị xét nhà lưu đày.

 

Hứa Hân Xu đối mặt Hiền phi vẫn là có chút chột dạ.

 

Hậu cung dù sao cũng như thiên hạ của Hiền phi vậy, ôi —— Hiền phi sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t nàng chứ?

 

Hu hu hu, sớm biết thế này đã không tiến cung, thật là nguy hiểm.

 

“Oánh Oánh.”

 

“Có nô tỳ .” Tiểu cung nữ vẫn luôn đứng ở phía sau Hiền phi lên tiếng.

 

“Sau này ngươi đi theo Hứa thượng nghiên, ở bên cạnh bảo vệ an toàn của nàng ấy.”

 

“Vâng.”

 

Hứa Hân Xu:?

 

Không phải tìm nàng tính sổ sao?

 

Tại sao lại để một tiểu nha đầu bảo vệ cho nàng chứ, nhìn khuôn mặt nhỏ non mềm của tiểu cung nữ kia cũng không biết đã cập kê chưa nữa.

 

“Khổng hiền phi, cái này… trông Oánh Oánh còn quá nhỏ, để cô bé ấy bảo hộ ta, ngài nghiêm túc sao?”

 

Hiền phi: “Con bé tuy nhỏ tuổi chút, nhưng đánh mười người cũng không thành vấn đề.”

 

Ở bên người nàng tuy nói là cung nữ, kỳ thật có thể đề bạt đến bên người nàng đều tính là nửa cái đồ đệ của nàng.

 



Hiền phi một mình ở trong cung luyện võ không thú vị, thích nhặt những tiểu cung nữ có căn cốt tốt trở về đào tạo.

 

Sau khi có đồ đệ mới biết được, lúc trước sư phụ mắng bọn họ vui sướng bao nhiêu.

 

Hứa Hân Xu:?

 

“Không đúng, tại sao ngài lại tìm người bảo vệ ta?”

 

“Là bệ hạ dặn dò, ta cũng không biết vì sao. Chỉ là thị vệ không tiện tiến vào nội cung, bệ hạ còn cho ngươi một đội hộ vệ, lúc xuất cung đều phải mang theo.”

 

Nói tới đây, Hiền phi nghi hoặc đánh giá Hứa Hân Xu một chút, chắc chắn là có bí mật.

 

Nàng ta không tin mấy lời đồn nhảm rằng Hoàng Thượng coi trọng Hứa Hân Xu, bởi vì tên nam nhân vô lương tâm kia sẽ không coi trọng hậu phi tới như vậy.

 

Sau khi Phương phi gặp qua Hứa Hân Xu thì không có trực tiếp về tẩm cung, mà ngược lại đi Tuyên Thất Điện thỉnh tội với hoàng đế.

 

“Thiếp quản lý hậu cung bất tài, thế mà lại để có người mang độc dược vào trong cung, xin bệ hạ thu hồi quyền quản lý lục cung của thiếp.”

 

Dù sao sớm hay muộn đều sẽ tính đến trên đầu mình, còn không bằng tự mình đến nhận phạt trước. Nếu không, dựa theo tính tình của bệ hạ, chờ hắn tới tính sổ sẽ không phải đơn giản chỉ là thu hồi quyền lợi mà thôi.

 

Không nghĩ tới Hoàng Thượng lại không có truy cứu.

“Những người này đã kết bè kết đảng từ trước khi nàng quản lý hậu cung, mà nàng tuy có quyền quản lý hậu cung, nhưng khi thực hiện vẫn là bị không ít thứ cản trở.”

 

Thật ra, ngay từ đầu hoàng đế cũng cảm thấy là lỗi của Phương phi, hắn đối với chuyện hậu cung cũng không hiểu biết.

 

Suýt chút nữa đã xử sự giống như tiền triều, chính là dựa theo nguyên tắc: giao việc cho người phía  dưới, làm tốt có công, làm không tốt thì trừng phạt.

 

Nhưng là Bối Tịnh Sơ biết chuyện: [Người ta mới quản lý mấy ngày đã bắt người ta phải nhổ tận gốc thế lực của cung nhân.]

 

[Nơi đông người ắt sẽ có giang hồ xuất hiện, đừng nhìn bọn họ đều là cung nữ thái giám, nhưng quan hệ rắc rối rườm rà thật đúng là không ít đâu.]

 



[Hôm nay người này nhận tỷ muội, nhận dưỡng nữ, ngày mai người kia nhận dưỡng tử dưỡng phụ, còn có một số là thân thích thật.]

 

[Ví dụ như những người trong sự việc lần này, có không ít cung nhân đã làm thân với người bên cạnh Thái Hậu, thậm chí dưỡng tử của Tưởng công công cũng ở trong đó.]

 

[Phương phi phải cho người bên cạnh Thái Hậu và người ở ngự tiền chút mặt mũi, đương nhiên không dám xử lý thẳng tay rồi.]

 

Cho nên, hoàng đế hiểu rồi, khó trách hậu cung đều phải do Hoàng Hậu quản lý, mà phi tử chỉ có thể là cùng nhau xử lý.

 

Muốn người ta làm việc, ngoại trừ hạ đạt nhiệm vụ, còn phải cho người ta quyền lợi tương ứng.

 

Vì thế, hắn giao phượng ấn cho Phương phi: “Sau này phượng ấn sẽ giao cho nàng, đừng khiến trẫm thất vọng lần nữa.”

 

Phương phi có chút hoảng hốt.

 

Phượng ấn … Cứ thế này mà có được rồi?

 

Tuy rằng không phải Hoàng Hậu, nhưng là có quyền lợi ngang với Hoàng Hậu.

 

Nàng nâng ngọc ấn trong tay, giống như nâng trân bảo tuyệt thế.

 

Đã đến giờ, ma ma ở bên cạnh chờ nãy giờ bế Bối Tịnh Sơ lên, đi ra bên ngoài.

 

Phương phi bừng tỉnh từ trong niềm vui khi có được phượng ấn. Nàng mơ hồ còn nhớ rõ, lúc mình mang Bối Tịnh Sơ về thăm nhà, thời gian uống sữa hẳn là một lát nữa mới đúng, không nhịn được hỏi: “Hiện tại hình như không phải thời gian uống sữa, công chúa là muốn đi thay tã sao?”

 

Hoàng đế làm người cha bỉm sữa đã cực kỳ thành thạo, không cần nhắc nhở cũng biết là muốn làm gì.

 

“Không, là bài khí.”

 

“Bài khí?” Phương phi càng thêm nghi hoặc.

 

Thấy vậy, hoàng đế nở nụ cười tà ác: “Nàng đi xem rồi sẽ biết!”