Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 43: Cảm Thấy Tội Lỗi




Thái Lãnh Hàn đảo mắt, ngắm “tọa độ” rồi mở miệng xin phép:

 

- Vậy... chậu này... để ở cửa sổ... được không?

 

- Ừm.

 

Lâm Thanh Liên khẽ gật đầu. Thái Lãnh Hàn có chút không được tự nhiên đi về phía bệ cửa sổ. Hắn không phải chỉ là ngượng ngùng vì không quen giao tiếp với trưởng bối, mà còn vì trong lòng hắn biết rõ, ở trong phòng này hắn thật ra chỉ là người ngoài.

 

Triệu Uyển Nhu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Thái Lãnh Hàn, lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ mình, cô muốn dựa vào một chậu cây có thể thay đổi thiện cảm của mẹ hiền lành nhà mình đối với Thái Lãnh Hàn, nhưng hình như cũng hơi khó thật. Cô cầm lấy giỏ hoa quả không biết của ai tặng đang đặt trên bàn, quay ra nói với Thái Lãnh Hàn:

 

- Thái Lãnh Hàn, anh có thể giúp em rửa mấy trái cây này được không?

 

- Được.

 

Thái Lãnh Hàn mang theo rổ hoa quả đi vào bên trong phòng tắm của phòng bệnh, nơi có vòi nước và bệ rửa tay.

 



Lâm Thanh Liên cố gắng nín nhịn đến khi nghe tiếng nước xả xuống mới nhỏ giọng hỏi con gái cưng:

 

- Sao nó lại tới đây?

 

Triệu Uyển Nhu cau mày, vừa thương vừa bực hỏi ngược lại:

 

- Mẹ, bây giờ anh ấy là chồng của con, mẹ ngã bệnh, anh ấy có thể không tới được sao?

 

Dĩ nhiên là không được. Lâm Thanh Liên bĩu môi. Trong lòng của bà mâu thuẫn như thế đấy. Nếu Thái Lãnh Hàn không tới, bà nhất định sẽ rất tức giận, rất uất ức, rất tủi thân. Nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn tới thăm, thì bà cũng không vui.

 

Cơn khó chịu cứ để trong lòng vô cùng ấm ách, Lâm Thanh Liên tìm cách xả ra:

 

- Nó tới là được rồi. Sao con lại còn đưa chậu cây đó cho nó cầm? Con có biết cây đó là cây gì không?

 


Triệu Uyển Nhu nhoẻn cười. Cô chờ câu hỏi này chờ đến muốn nôn nóng luôn rồi. Hắng giọng, dùng ngữ điệu nghiêm nghị, trịnh trọng nhất của mình, Triệu Uyển Nhu nói rành rọt từng chữ:

 

- Mẹ, con biết. Đó là cây sống đời! Mẹ, con muốn sống đời với anh ấy!



 

Lâm Thanh Liên há hốc mồm một lúc mới gắt lên:

 

- Con đừng nói bừa! Con đừng quên, chính nó đã ép buộc con phải gả cho nó, con vốn không hề quen biết với nó, càng không hề yêu nó, vậy mà, con phải làm vợ của nó. Con có biết mấy ngày nay... mẹ lo lắng đến thế nào, mẹ đau lòng đến thế nào, con có biết không? Mẹ không dám thắp hương cho ông bà của con! Mẹ sợ… ông bà cũng sẽ đau lòng, sẽ trách bố mẹ không thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho con… Con có biết không, Uyển Nhu?

 

Lâm Thanh Liên càng nói càng kích động, giọng của bà vang ra đến mức ba người trong phòng đều nghe thấy, mà Thái Lãnh Hàn vừa lúc tắt vòi nước cũng nghe rõ ràng. Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra trong nhà tắm, nhìn vào trong gương thấy gương mặt tái mét của chính mình mà trong lòng vừa khinh vừa ghét. Hắn đúng là rất xấu xa, rất hèn hạ. Hắn đã ép buộc Uyển Nhu, đã khiến cho một người mẹ thương con như Lâm Thanh Liên đau lòng, cũng khiến cho một người bố đáng kính như Triệu Chí Hải phải tổn thương. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, hắn đúng là tội ác ngập đầy đầu.

 

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang đứng ngây ra tự căm ghét bản thân thì ngoài kia, Triệu Uyển Nhu cũng giật thót cả mình khi tiếng nước trong nhà tắm im bặt. Cô lo lắng, không biết Thái Lãnh Hàn có nghe được những lời mà mẹ cô vừa nói hay không. Nếu nghe được... Triệu Uyển Nhu bỗng có chút chờ mong. Cô mong chờ Thái Lãnh Hàn sẽ bước ra, sẽ giải thích với mẹ cô, sẽ đính chính với người thân của cô về tình yêu mà hắn dành cho cô và tình cảm hắn dành cho người nhà họ Triệu.

 

Nhưng Triệu Uyển Nhu chờ một lúc vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn xuất hiện. Cộng với việc có lẽ là khoảng cách khá xa nên cô cũng không nghe được tiếng lòng của hắn. Sự lo lắng của Triệu Uyển Nhu tăng lên. Nhưng trước mặt cô chỉ trông thấy mẹ của mình tức đến thở hổn hển. Triệu Uyển Nhu đành phải nén lo nhẹ giọng xoa dịu tâm trạng cho Lâm Thanh Liên:

 

- Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.

 

- Mẹ có thể không lo lắng được sao? - Lâm Thanh Liên vẫn chưa hết xúc động, gắt. - Tại sao con phải gả cho nó chứ? Nó có thể ra bất kì điều kiện gì, chúng ta có thể đem hết cổ phần của nhà họ Triệu cho nó cũng được, tại sao nó lại hết lần này tới lần khác muốn cưới con? Cuộc hôn nhân này rốt cuộc có nhận được sự chúc phúc thật lòng của ai đâu cơ chứ? Cuộc hôn nhân này chỉ khiến cho con bị người ta chê cười, khinh bỉ và chỉ trích mà thôi. Bản thân của thằng khốn đó bị mọi người khinh rẻ và căm ghét một mình còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo con cùng rơi xuống bùn theo hắn, để con phải chịu tiếng xấu, chịu sự bẩn thỉu chung với hắn. Đúng là ác độc mà!

 

Lâm Thanh Liên nói một hơi dài nhất trong đời của mình từ trước đến giờ. Nói xong, bà vẫn còn chưa hả tức, vỗ n.g.ự.c thở hổn hển. Triệu Uyển Nhu không khuyên được mẹ, ngước nhìn bố cầu cứu.