Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 181: Em… Làm Gì Thế?




Nhìn lại bản thân mình, Thái Lãnh Hàn chỉ thấy sặc mùi tiền, và cả sự thô bỉ từ tận trong xương cốt. Hắn vốn không được học hành một cách đàng hoàng, thậm chí, còn phải học lại một năm. Trong thời gian ngồi trên ghế nhà trường, kể cả khi là sinh viên trong trường Đại học, những điều Thái Lãnh Hàn cố gắng và tập trung dung nạp vào đầu chỉ là những cách để kiếm tiền. Hắn không có tâm trí, không có sức lực và cả thời gian để ngâm thơ, đọc truyện. Ngay cả những thú vui giải trí như ca nhạc, phim ảnh,… Thái Lãnh Hàn cũng không có đủ tâm lực và trí lực để thực hiện. Vậy nên, cho đến khi gặp lại Triệu Uyển Nhu, cho đến khi Thái Lãnh Hàn nhận ra bản thân đã không thể tương xứng với cô cả về khí chất lẫn sở thích thì hắn đã trở thành loại hình mẫu mà Triệu Uyển Nhu không hề yêu thích: một kẻ thô bỉ, toàn thân chỉ sặc mùi tiền.

 

Chẳng những thế, Thái Lãnh Hàn còn biết bản thân rất khó ưa vì gương mặt lạnh ngắt, vì bản tính không quen bộc lộ cảm xúc,… Thái Lãnh Hàn hoàn toàn không thể nào hình dung được hắn sẽ có thể thoải mái tươi cười trò chuyện với Triệu Uyển Nhu như chàng trai kia. Thái Lãnh Hàn càng không dám hình dung rằng hắn sẽ được nhìn thấy dáng vẻ tươi cười vui vẻ và thoải mái của Triệu Uyển Nhu khi trò chuyện với hắn.

 

Thái Lãnh Hàn căng cứng cơ thể, căng cứng luôn cả lý trí để không chồm tới bên cạnh Triệu Uyển Nhu để tìm kiếm sự tồn tại và “dằn mặt tình địch”. Trong cái đầu đang ngập tràn những cơn sóng tiêu cực và tự ti của Thái Lãnh Hàn thì hắn còn chẳng có đủ tư cách để l.à.m t.ì.n.h địch với bất cứ chàng trai nào xuất hiện trong cuộc đời của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa bao giờ dám quên, chính hắn đã ép buộc Triệu Uyển Nhu vào bước vào cuộc hôn nhân mà cô không hề tự nguyện một chút nào. Thái Lãnh Hàn cũng chưa bao giờ dám quên những lời cảnh cáo của ông Triệu Chí Hải và bà Lâm Thanh Liên dành cho hắn. Hiện tại, những lời cảnh cáo ấy đã có vẻ trở thành hiện thực, khi bắt đầu có những chàng trai xuất hiện bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Chẳng cần nói đâu xa, ngay với chàng trai đang đứng cười cười nói nói với Triệu Uyển Nhu trước mắt Thái Lãnh Hàn lúc này cũng đủ để cho hắn lại rơi vào hố sâu tiêu cực.

 

Thái Lãnh Hàn nhổ hết đám cỏ dại ít ỏi quanh mộ mẹ rồi thì chẳng biết phải làm gì nữa. Hắn không dám đứng dậy, sợ sẽ khiến cho Triệu Uyển Nhu giật mình, thậm chí, hắn còn sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho cô cảm thấy khó xử và xấu hổ. Ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn quyết định đổi tư thế một chút. Hắn len lén chuyển từ tư thế ngồi xổm thành tư thế quỳ. Chuyển xong tư thế, Thái Lãnh Hàn thật sự nghiêm túc quỳ trước mộ của mẹ. Mặc dù năm nào hắn cũng đến đây quỳ một lúc rất lâu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thái Lãnh Hàn quỳ một cách ủ rũ và bi thương nhất.

 

Bóng lưng toát lên sự cô độc và u uất của Thái Lãnh Hàn hoàn toàn đối lập với cảnh thiên nhiên tươi đẹp xung quanh. Bóng lưng ấy cũng như chìm vào lặng lẽ, đối lập với sự vui vẻ của Triệu Uyển Nhu khi trò chuyện cùng chàng trai kia. Thế nên, khi Triệu Uyển Nhu đã tạm biệt người bạn mới và quay lại nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của Thái Lãnh Hàn thì trái tim của cô khẽ thắt lại một cái. Triệu Uyển Nhu vội cất điện thoại, bước nhanh đến bên cạnh Thái Lãnh Hàn và quỳ xuống cùng với hắn.

 

Thái Lãnh Hàn nghe tiếng động thì giật mình, tạm thời thoát ra khỏi dòng suy tưởng. Hắn còn chưa kịp định thần thì đã trông thấy Triệu Uyển Nhu quỳ xuống sát bên cạnh. Thái Lãnh Hàn vội cất tiếng:

 


- Em… làm gì thế?

 

Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị đáp:



 

- Em muốn cùng anh chào mẹ một cách đàng hoàng.


 

Thái Lãnh Hàn vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy trong lòng ngập tràn những cảm xúc phức tạp. Hắn hé môi rồi lại ngậm miệng, không biết phải nói gì cho đúng. Triệu Uyển Nhu liếc nhìn Thái Lãnh Hàn rồi điềm tĩnh cất tiếng:

 

- Ban nãy em chỉ mới thắp hương thôi, vẫn chưa giới thiệu rõ ràng với mẹ về bản thân mình. Anh sẽ giới thiệu em với mẹ, hay là anh muốn để em tự giới thiệu với mẹ?

 

Thái Lãnh Hàn chớp mắt vài cái rồi hắng giọng, nói khẽ:

 

- Mẹ, cô ấy là Triệu Uyển Nhu.

 

Nói xong một câu ngắn gọn như thế, Thái Lãnh Hàn lại ngậm miệng. Triệu Uyển Nhu chờ thêm một lúc vẫn không nghe thêm được gì nữa thì vừa tức giận vừa buồn cười. Tảng băng ngốc nhà cô đúng là ngốc thật. Bảo hắn giới thiệu vợ với mẹ mà hắn chỉ nêu lên cái tên của cô thế là xong rồi à? Triệu Uyển Nhu khẽ bĩu môi rồi ngước lên, nhìn vào tấm ảnh người phụ nữ trên bia mộ, nghiêm trang tự giới thiệu:

 

- Thưa mẹ, con là Triệu Uyển Nhu, con là vợ của Thái Lãnh Hàn. Sau này con và anh ấy sẽ thường xuyên đến thăm mẹ nhiều hơn. Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng thay mẹ chăm sóc cho chồng của con, cũng sẽ cùng anh ấy vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống. Mong mẹ linh thiêng ở trên trời phù hộ cho chồng của con luôn mạnh khỏe và bình an,…