Cái ôm của Triệu Uyển Nhu làm cho đầu óc của Thái Lãnh Hàn trở nên đặc quánh, trắng xóa. Hắn vươn tay ra, muốn vỗ về cô, nhưng rồi lại ngần ngại không dám chạm vào bờ vai thon thả ấy. Triệu Uyển Nhu xúc động một lúc thì bình tĩnh lại. Nhớ đến tình trạng sức khỏe của Thái Lãnh Hàn lúc này, Triệu Uyển Nhu vội níu lấy tay của hắn, dìu hắn ngồi xuống ghế.
Nhìn ánh mắt và nét mặt lo lắng của Triệu Uyển Nhu, đầu óc đang trì trệ của Thái Lãnh Hàn cũng nhanh chóng hoạt động trở lại. Và như có tâm ý tương thông, Thái Lãnh Hàn cũng nhớ ra rằng Triệu Uyển Nhu đang đói bụng. Thế là hắn vội lên tiếng:
- Em mau ăn cơm đi, không cần lo cho tôi. Lát nữa tôi mua một ly mì ăn liền ăn là được.
Triệu Uyển Nhu thút thít:
- Em… em cũng sẽ ăn mì ăn liền cùng với anh…
Thái Lãnh Hàn cau mày. Hắn không muốn để Triệu Uyển Nhu phải ăn mì ăn liền trong khi đang có cơm canh thịt ngon lành thế kia. Hơn nữa, mì ăn liền sẽ không đủ dinh dưỡng. Thái Lãnh Hàn nghiến răng một cái, hạ quyết tâm nói:
- Tôi… tôi thử ăn cơm một lần nữa vậy.
- Anh không cần tự ép buộc bản thân! Nếu ăn vào sẽ khiến anh bị nôn thì không cần…
Thái Lãnh Hàn khẽ khàng đáp:
- Tôi sẽ cố gắng. Tôi cũng không muốn bản thân cứ xảy ra tình trạng thế này nữa.
Nhất thời Triệu Uyển Nhu không biết phải phản ứng như thế nào. Dĩ nhiên là cô muốn Thái Lãnh Hàn có thể thoát khỏi tình trạng tồi tệ hiện tại; nhưng cô lại không muốn ép buộc Thái Lãnh Hàn, càng không muốn hắn vì cô mà tự ép buộc bản thân. Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang ngẫm nghĩ thì Thái Lãnh Hàn đã cầm chén đũa lên, chuẩn bị ăn miếng cơm thứ hai. Triệu Uyển Nhu căng thẳng quan sát Thái Lãnh Hàn đưa cơm vào miệng, hồi hộp theo từng cái nhai của hắn. Dù thế nào đi nữa, Triệu Uyển Nhu cũng khó mà tin được Thái Lãnh Hàn sẽ có thể trị khỏi được tình trạng của tâm lý trong một thời gian ngắn như thế chỉ dựa vào sự cố gắng nhất thời.
Quả nhiên, miếng cơm vừa nuốt qua cổ họng thì Thái Lãnh Hàn lại bắt đầu muốn nôn. Hắn cố gắng nghiến răng chịu đựng cơn nhợn nhạo. Trong lòng Triệu Uyển Nhu thổn thức từng cơn theo từng hơi thở đầy dồn nén của Thái Lãnh Hàn.
Được một lúc thì Triệu Uyển Nhu không chịu nổi nữa. Cô sà xuống ngồi cạnh Thái Lãnh Hàn, đưa tay vuốt nhẹ dọc dài theo tấm lưng rộng của hắn. Những cái vuốt dịu dàng ấy giúp Thái Lãnh Hàn có thể tăng thêm khả năng chịu đựng. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Uyển Nhu đã cảm nhận được căng cứng của các bắp thịt trên cơ thể của Thái Lãnh Hàn cho thấy hắn vẫn đang rất khó chịu. Có lẽ chỉ vuốt lưng thôi là chưa đủ.
Triệu Uyển Nhu vỗ về lưng của Thái Lãnh Hàn một lúc thì cảm nhận được hơi thở của hắn lại dồn dập hơn. Cơn nhộn nhạo đã tăng thêm, muốn buộc hắn phải nôn ra. Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, gồng chặt hai nắm tay, cố gắng nén xuống. Nhưng hắn càng cố nén thì cơ thể lại càng có phản ứng mạnh hơn. Đúng lúc Thái Lãnh Hàn cảm thấy bản thân không thể nín nhịn nổi nữa, muốn nhổm dậy để chạy đi nôn thì Triệu Uyển Nhu đã chồm tới.
Hai tay của Triệu Uyển Nhu vịn lấy hai bên gương mặt của Thái Lãnh Hàn, xoay hắn qua đối diện với cô và in đôi môi của mình lên đôi môi tái nhợt của hắn. Như có một tia sét đánh xuống ngay đỉnh đầu, Thái Lãnh Hàn đờ ra đến quên cả thở. Đầu óc của hắn, một lần nữa, trở lại trạng thái đặc quánh, trắng xóa ban nãy nhưng cấp độ còn cao hơn gấp nhiều lần. Hắn không chỉ được Triệu Uyển Nhu ôm lấy, dỗ dành mà hắn còn đang được cô… hôn?
Thật ra đây chưa thể gọi là hôn mà chỉ là môi chạm vào môi mà thôi. Nhưng đối với cả Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn, điều này có thể xem như là nụ hôn đầu của cả hai. Bởi vì, ngay cả trong kiếp trước, khi bọn họ đã từng có những thân mật khắn khít hơn của đạo chồng vợ nhưng cả hai vẫn chưa từng hôn môi nhau. Bởi vì Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan niệm rằng, nụ hôn môi của cô phải dành cho người mà cô yêu sâu đậm và cũng phải yêu cô tương xứng. Thế nên, trong kiếp trước, khi Triệu Uyển Nhu vẫn còn chưa yêu Thái Lãnh Hàn, và cũng chưa cảm nhận được tình yêu của hắn thì cô đã từ chối khi hắn đưa môi tới. Từ đó về sau, Thái Lãnh Hàn không bao giờ đặt môi đến cạnh đôi môi của Triệu Uyển Nhu nữa.
Còn trong kiếp này, Thái Lãnh Hàn thậm chí còn chưa được ở chung một phòng với Triệu Uyển Nhu, và hành động thân mật nhất của hắn với cô chỉ mới dừng lại ở việc nắm tay, mà cao nhất là hắn vừa được cô hôn một cái mà thôi. Nhưng lần đó, là lúc Triệu Uyển Nhu đang say rượu. Hơn nữa, sau khi hôn hắn xong thì cô đã ngất xỉu, khiến nỗi kinh hoàng của Thái Lãnh Hàn đã át đi mất niềm vui sướng khi được hôn.
Vì vậy, nụ hôn vụng về trong lúc tỉnh táo kia lại như có phép thuật đông cứng, khiến cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu ngẩn ngơ đờ đẫn đến mấy phút. Nhất là Thái Lãnh Hàn, hắn ngơ ngác ngỡ ngàng đến quên cả thở. Và trong mấy phút Thái Lãnh Hàn không thở ấy, cơn buồn nôn của hắn đã biến mất từ khi nào không biết.