Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 170: Người Tài Xế Taxi Tốt Bụng?




Chiếc xe taxi đã dừng trước cổng của công ty Thắng Lợi một lúc rồi, nhưng tài xế cũng không hề giục hai vị khách xuống xe. Có lẽ anh ta cũng cảm động khi nghe kể về câu chuyện của Thái Lãnh Hàn. Thế nên, khi Triệu Uyển Nhu mang hộp cơm xuống xe thì anh chàng tài xế taxi tốt bụng còn đưa một cái bình giữ nhiệt cho cô và nói:

 

- Này, tôi cũng thường xuyên bị chứng ăn không vào, mẹ tôi đã pha trà gừng nóng theo công thức đặc biệt cho tôi uống trước khi ăn. Cô mang cho chồng cô uống thử xem sao.

 

Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Lê Thiên Chi lại càng cảnh giác nhiều hơn. Hành vi của người tài xế taxi này quá đột ngột khiến cả hai không thể không nghi ngại. Bây giờ tài xế taxi lại tốt bụng đến thế này ư?

 

Trước kia cũng đã từng có lần mẹ kế của Thái Lãnh Hàn cho người mang đồ ăn thức uống đến cho hắn. Khi đó, Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa còn chưa hình dung được sự độc ác của người đàn bà kia nên hồn nhiên nhận lấy. Thức ăn thức uống đã chuyển qua tay của họ thì Thái Lãnh Hàn lại không nghi ngờ gì mà trực tiếp dùng. Thế là nhiều lần Thái Lãnh Hàn bị ngộ độc thực phẩm khiến công việc bị ảnh hưởng, sức khỏe lại càng chịu thêm nhiều tác động xấu khiến hệ tiêu hóa của hắn mới dễ bị tổn thương như vậy. Ai biết được lần này liệu có phải người đàn bà độc ác kia lại muốn “đầu độc” Thái Lãnh Hàn nữa hay không?

 

Hơn nữa, những lần trước, các món ăn thức uống “có độc” đưa đến cho Thái Lãnh Hàn thông qua tay của hai người bạn thân. Trước khi biết được kẻ chủ mưu thật sự là mẹ kế, trong lòng Thái Lãnh Hàn cũng đã từng vì nghĩ ngợi linh tinh và bị tổn thương u uất khá lâu. Nếu lần này Thái Lãnh Hàn lại bị “đầu độc” bằng một món thức uống do chính tay Triệu Uyển Nhu mang đến, tên chó điên ngốc nghếch kia chắc chắn sẽ càng tự cắn xé chính mình đến tơi tả luôn mất.

 

Sự nghi ngại của Triệu Uyển Nhu và nét mặt cùng ánh mắt ngập tràn nghi ngờ của Lê Thiên Chi khiến người tài xế taxi kia cũng nhận ra hành vi của mình quả thật quá đường đột và đáng nghi. Anh ta tằng hắng vài cái chữa ngượng rồi giải thích:

 



- Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy… chồng của cô cũng… quá khổ sở rồi, tôi… tôi chỉ muốn… giúp một chút thôi. Thật đấy. Cái này là do mẹ của tôi làm cho tôi uống, không có để thứ gì lạ vào đâu. Tôi uống mỗi ngày luôn ấy. Sau khi uống thì dạ dày ấm lên, ăn cơm cũng ngon miệng hơn. Tôi… nếu các người không tin thì…

 


Càng giải thích càng cảm thấy không ổn, người tài xế taxi ngượng ngùng rụt tay lại, muốn cất cái bình giữ nhiệt vào chỗ cũ. Triệu Uyển Nhu nhìn chằm chằm biểu hiện của người tài xế kia, cảm thấy anh ta không giống như đang giả vờ. Hơn nữa, anh ta đang làm tài xế của hãng taxi khá nổi tiếng trong thành phố, số hiệu của từng chiếc xe, số hiệu của tài xế vô cùng rõ ràng, chính xác, nếu anh ta dám làm gì đó trái với pháp luật thì chắc chắn sẽ bị điều tra ra ngay. Thế nên Triệu Uyển Nhu ngần ngừ thêm hai giây rồi đưa tay cầm lấy cái bình giữ nhiệt kia.

 

Lần này, đến lượt người tài xế kia giật mình. Anh ta buột miệng hỏi:

 

- Cô không sợ tôi bỏ gì trong này nữa sao?

 

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Cô sợ chứ. Thế nên, trước khi đưa cho Thái Lãnh Hàn uống, cô sẽ thử trước. Nghĩ là làm ngay, Triệu Uyển Nhu mở nắp bình, rót đầy nước vào nắp rồi uống ừng ực một hơi trước cặp mắt kinh ngạc của người tài xế và cặp mắt kinh hoàng của Lê Thiên Chi. Ối giời ôi là giời ôi, Lê Thiên Chi kêu trời thảm thiết ở trong lòng, tại sao chị dâu của cậu lại còn liều mạng hơn cả cậu nữa vậy? Đã không biết trong nước ấy có để thứ gì không mà lại còn uống hết cả một nắp đầy ắp như thế? Nếu chẳng may trong đó có pha thứ gì, nếu chẳng may Triệu Uyển Nhu gặp bất trắc gì, chắc chắc cậu sẽ bị Thái Lãnh Hàn lột luôn mấy lớp da mất.

 

Thế nhưng, đúng như người tài xế kia đã cam đoan, trong nước trà gừng kia chẳng có thứ gì kỳ lạ cả. Triệu Uyển Nhu uống xong một nắp đầy nước trà gừng, chỉ cảm thấy cả khoang miệng ngập tràn hương vị thơm ngọt nồng nàn và dạ dày ấm hẳn lên. Đúng là vừa ngon vừa tốt cho tiêu hóa và sức khỏe nha. Tuy nhiên, để pha ra được hương vị thơm ngọt vừa phải thế này, có lẽ cũng phải có công thức nào đó. Triệu Uyển Nhu chép chép miệng vài cái, rót thêm nửa nắp nước trà gừng nữa, uống cạn rồi quay sang hỏi người tài xế taxi:



 

- Anh nói cái này là do mẹ của anh pha cho anh uống mỗi ngày. Nếu bây giờ tôi mang đi, anh sẽ không sao chứ?

 

Người tài xế cười hiền lành, lắc đầu:

 

- Không sao đâu. Nhà tôi cũng ở trong thành phố này, lát nữa tôi gọi điện nhờ mẹ tôi pha lại cho tôi bình khác là được.

 

Triệu Uyển Nhu hài lòng gật đầu:

 

- Vậy anh cho tôi mua lại cái bình trà gừng này của anh nhé. Với lại, anh cho tôi xin số điện thoại của mẹ anh có được không? Tôi muốn học cách pha trà gừng này của dì ấy.

 

Người tài xế taxi vui vẻ đồng ý. Sau khi nhận năm trăm ngàn của Triệu Uyển Nhu xem như mua lại chiếc bình giữ nhiệt, anh ta nhanh chóng lái xe rời đi. Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng bước vào công ty. Nơi lề đường chỉ còn Lê Thiên Chi đang há hốc mồm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.