Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 135: Ghen Tị Và Tủi Thân




Ấy thế mà Ha Ha rất thông minh, có thể hiểu được ý của “mẹ”. Chú ta ngoan ngoãn lùi trở lại băng ghế sau, chờ Triệu Uyển Nhu xuống xe xong, mở cửa cho chú ta thì Ha Ha mới nhào tới như muốn ôm chầm lấy “mẹ”. Triệu Uyển Nhu ôm Ha Ha xoa một trận, cô quay đầu nhìn về phía Thái Lãnh Hàn đang đứng một bên rồi nói:

 

- Hình như Ha Ha càng ngày càng thích tôi rồi này.

 

Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang chui đầu của nó vào n.g.ự.c Triệu Uyển Nhu, khóe miệng hắn không tự chủ được mà xụ xuống. Sau đó hắn vươn tay tới cầm lấy vòng cổ của Ha Ha mà nhấc chú ra khỏi người Triệu Uyển Nhu. Động tác mạnh mẽ đó của Thái Lãnh Hàn làm Ha Ha kêu lên ăng ẳng và khiến Triệu Uyển Nhu giật mình. Cô gắt khẽ:

 

- Anh nhẹ tay thôi. Đừng làm Ha Ha đau của tôi!

 

- ...

 

Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang vui vẻ vẫy đuôi lè lưỡi làm nũng với Triệu Uyển Nhu, lại nhìn sự trìu mến mà Triệu Uyển Nhu dành chó chú chó, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tủi thân vô hạn. Bây giờ đối với Triệu Uyển Nhu thì Ha Ha đã là “Ha Ha của cô” rồi, vậy còn hắn? Hắn có được tính là “của cô” không? Chắc là không rồi. Thái Lãnh Hàn ngoài mặt lạnh ngắt mà trong lòng bừng bừng ngọn lửa không thể gọi tên là gì. Rõ ràng Triệu Uyển Nhu vừa vì “Ha Ha của cô” mà gắt gỏng với hắn đấy thôi. Rõ ràng là Triệu Uyển Nhu bảo vệ Ha Ha, quan tâm Ha Ha, yêu thương Ha Ha,… mà chẳng thèm để ý gì đến hắn cả.

 

Triệu Uyển Nhu buồn cười nhìn tảng băng ngốc nghếch nhà mình lại đi ghen tị với cả một chú chó nhỏ. Cô đẩy đẩy Ha Ha vài cái, ra hiệu cho chú ta chạy đi chỗ khác chơi rồi cô bước tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn. Đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, Triệu Uyển Nhu thoáng ngượng ngùng nhưng vẫn khẽ nói:

 



- Tôi không phải cố ý quát anh, tôi chỉ bị giật mình nên hơi to tiếng một chút thôi. Chúng ta vào nhà chuẩn bị ăn cơm được không? Tôi đói rồi!

 

Thái Lãnh Hàn đờ đẫn gật đầu. Bàn tay của Triệu Uyển Nhu đang nắm lấy tay hắn, dễ dàng dập tắt ngọn lửa không tên trong lòng của hắn. Không hiểu sao Thái Lãnh Hàn nhìn Ha Ha đang tung tăng ngoài kia lại thấy “con trai” của mình đáng yêu hơn bao giờ hết.


 

Thím Hai nghe được tiếng động ở ngoài sân biệt thự, bèn nhanh chóng đi ra phòng khách nhìn xem. Khi nhìn thấy Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn cùng nhau trở về, thím Hai vô cùng mừng rỡ. Nhìn “một – nhà - ba - người” đang ấm áp bên nhau ngoài kia, thím Hai cười tủm tỉm nói:

 

- Ngày hôm nay cô chủ và cậu chủ trở về sớm hơn thường ngày, vậy tôi cũng phải nấu cơm sớm hơn rồi.

 

Bà nói xong thì liền vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp. Triệu Uyển Nhu thấy Thím Hai đi vào thì nói với Thái Lãnh Hàn:

 

- Vậy anh chơi với Ha Ha một lúc đi, tôi đi thay quần áo khác.

 


Thái Lãnh Hàn gật đầu ừ một tiếng. Hắn nhìn theo Triệu Uyển Nhu cho tới khi cô đi vào nhà rồi mới ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Ha Ha vài cái. Nhưng bàn tay chạm vào cái đầu xù xù của Ha Ha càng khiến Thái Lãnh Hàn hụt hẫng và luyến tiếc cái nắm tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu ban nãy.

 

- Gâu gâu gâu...



 

Ha Ha sủa vài tiếng, sau đó dường như cảm nhận được tâm trạng của Thái Lãnh Hàn không tốt, cậu chàng thè lưỡi l.i.ế.m tay của “cha” vài cái. Thái Lãnh Hàn gượng cười, an ủi “con trai”:

 

- Đừng lo lắng, cha không sao!

 

Mặc dù nói vậy, nhưng đến chính Thái Lãnh Hàn cũng không thể tin nổi vào hai chữ “không sao” mà chính mình vừa nói. Hắn không những đang hụt hẫng, tiếc nuối vì bị Triệu Uyển Nhu buông tay; mà hắn còn đang áy náy và băn khoăn về việc phải “chuộc tội” với Triệu Uyển Nhu vì đã “hôn cô đến ngất đi”. Hắn lại còn đang băn khoăn không biết Triệu Uyển Nhu có còn tức giận và chán ghét hắn hay không? Dù sao thì cô buông tay hắn và rời đi một cách dứt khoát, nhanh lẹ đến thế còn gì. Thế nên, dù đang chơi với Ha Ha nhưng ánh mắt của Thái Lãnh Hàn cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong nhà, ngóng trông bóng dáng của Triệu Uyển Nhu.

 

Lát sau, Triệu Uyển Nhu mặc một chiếc áo len rộng rãi màu vàng chanh và quần thun màu vàng nhạt bước ra. Nhìn thấy Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang mặc bộ trang phục công sở vừa cứng nhắc vừa ngột ngạt ngồi chơi với Ha Ha, cô ngạc nhiên buột miệng hỏi:

 

- Sao anh không đi thay quần áo ra cho mát?

 

Thái Lãnh Hàn mím miệng không trả lời. Quả nhiên là Triệu Uyển Nhu vẫn còn tức giận hắn, cho nên cô không hề nhớ ra rằng, chính miệng của cô đã “ra lệnh” cho hắn ở đây chơi với Ha Ha trong khi cô đi thay đồ. Hay là cô vốn biết điều đó, nhưng vẫn cố ý muốn “trừng phạt” hắn?

 

Không thể trách Thái Lãnh Hàn nghĩ linh tinh như thế được. Bởi vì tính cách của Triệu Uyển Nhu như thế nào, Thái Lãnh Hàn vẫn còn nhớ rõ. Đừng thấy vẻ ngoài của cô hiền hòa mà cho rằng cô dễ bỏ qua mọi chuyện. Nếu ai đó chạm đến giới hạn của cô thì Triệu Uyển Nhu đặc biệt ghi thù và sẽ tìm đủ mọi cách để trả đũa cho bỏ ghét.