Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 132: Tôi có bằng chứng sẵn đây luôn rồi!




Minh Nga vừa tức vừa uất, lại còn hối hận nữa. Lẽ ra cô không nên nhiều chuyện như vậy, mang cái thứ gọi là “thức uống tình yêu” gì đó đến đây. Chuyện tình yêu của người giàu có thì liên quan gì đến cô cơ chứ? Tấm lòng bị khinh thường, lại còn bị chế giễu vẻ ngoài nữa, Minh Nga không muốn yếu thế nhưng cũng không thể kìm được nước mắt. Cô khịt mũi, cất giọng nghèn nghẹt:

 

- Được lắm! Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Anh có giỏi thì vứt cốc nước đó vào thùng rác đi. Tôi không thèm quản các người nữa!

 

Nói rồi, Minh Nga giậm chân, quay đưng đi nhanh ra cửa. Lê Thiên Chi vẫn còn sửng sốt vì những giọt nước mắt của cô gái đến ngẩn ra. Phương Hiệp Hòa vừa kịp lúc bước ra khỏi thang máy, chạy tới cất giọng gọi:

 

- Này, cô gái, khoan đi đã.

 

Minh Nga quay lại, nhìn thấy anh chàng trợ lý đẹp trai vẫn thường giúp Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi ghé mua cà phê. Cô ai oán trừng mắt với Phương Hiệp Hòa một cái rồi lại quay lưng bước đi. Phương Hiệp Hòa không hiểu gì cả, chỉ đoán rằng cái miệng thối của Lê Thiên Chi lại gây họa rồi. Anh chỉ có thể đấu dịu:

 

- Cô gái, tôi nhận ra cô. Cô là quản lý trưởng ở quán cà phê chó mèo của Triệu Uyển Nhu mở, đúng không? Triệu Uyển Nhu nhờ cô đến đây tìm ai à, hay để làm gì?

 

Minh Nga vẫn còn đang nấc, không kịp trả lời. Đôi tai thính của Lê Thiên Chi đã kịp bắt lấy “từ khóa” ngay khi đôi tay dài của cậu chàng đang đặt cốc trà sữa vào phía trên miệng của một thùng rác. Vội vã chụp lại cốc trà sữa lại bằng cả hai tay, Lê Thiên Chi tái mét mặt mày, lắp bắp hỏi lại:

 



- Anh… anh Hiệp Hòa! Anh nói… bà chủ của cô ta… của cái quán chó mèo gì đó là… là… Triệu Uyển Nhu hả?

 

Phương Hiệp Hòa không hiểu lý do vì sao Lê Thiên Chi tại tỏ ra sợ hãi như thế. Anh chỉ thật thà theo đúng sự thật mà gật đầu xuống. Lê Thiên Chi bị cái gật đầu đó của Phương Hiệp Hòa làm cho toàn thân bủn rủn, suýt nữa thì đánh rơi luôn cả cốc trà sữa đang cầm trong tay. Thôi tiêu rồi! Thôi toi rồi! Thôi hỏng bét cả rồi! Nếu Thái Lãnh Hàn mà biết cậu ta đã mắng Triệu Uyển Nhu, chê bai quán cà phê của Triệu Uyển Nhu, lại còn ngăn cản nhân viên của Triệu Uyển Nhu mang thức uống đến cho hắn, thậm chí cậu còn suýt chút nữa là vứt “cốc nước tình yêu” này vào thùng rác thì… Lê Thiên Chi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng. Tuy nhiên, Lê Thiên Chi vẫn còn giữ lại một chút tâm lý cầu may. Cậu chàng lắp bắp:


 

- Cho… cho dù cô ta có là nhân viên của cái quán chó mèo kia thì như thế nào? Làm sao chúng ta có thể biết được rằng cốc nước này có phải là do Triệu Uyển Nhu muốn mang đến cho anh Lãnh Hàn uống hay không? Dù sao thì từ trước đến nay, anh Lãnh Hàn có khi nào uống qua trà sữa đâu?

 

Lê Thiên Chi nói cũng không phải là không có lý. Phương Hiệp Hòa nhìn thoáng qua Minh Nga một cái, cẩn thận nói:

 

- Cô à, hay là, cô chờ một chút, để tôi gọi điện cho Triệu Uyển Nhu, xác nhận một chút, được không? Như vậy thì cả cô và chúng tôi đều không phải khó xử.

 

Minh Nga bĩu môi, cao giọng:

 


- Không cần! Tôi có bằng chứng sẵn đây luôn rồi!

 

Nói rồi, Minh Nga lấy điện thoại ra, mở đoạn phim mà cô vừa quay lại cảnh Triệu Uyển Nhu cẩn thận từng chút pha chế ra cốc trà sữa này. Lê Thiên Chi nhìn chằm chằm cốc trà sữa mà Triệu Uyển Nhu trao cho Minh Nga trong đoạn phim rồi lại nhìn chằm chằm cái cốc đang nằm trong tay của mình. Giống hệt nhau! Lê Thiên Chi run rẩy trao cái cốc lại cho Minh Nga rồi đưa tay lên lau mồ hôi, thì thào nói:



 

- Anh Hiệp Hòa! Cứu tôi với!

 

Phương Hiệp Hòa cau mày nhìn Lê Thiên Chi, ý hỏi “cậu lại gây ra họa gì nữa vậy?” hiện ra rõ rành rạnh. Lê Thiên Chi ấp a ấp úng, liếc nhìn Minh Nga, không dám nhắc lại chuyện ban nãy. Bộ dáng thay đổi một trăm tám chục độ của Lê Thiên Chi khiến Minh Nga khinh bỉ vô hạn. Cô nàng mạnh mẽ kể lại mọi chuyện rồi kết luận:

 

- Hừ, anh ta còn mắng bà chủ của tôi là người chẳng ra gì! Tôi thấy, kẻ chẳng ra gì chính là Tổng giám đốc của các người thì có! Tôi thật hối hận đã nói tốt cho anh ta trước mặt bà chủ của tôi! Bây giờ tôi đổi ý rồi! Tôi nhất định phải cảnh báo cho bà chủ của tôi biết các người là những kẻ xấu xa như thế nào! Hứ!

 

Minh Nga hất mặt, hứ một cái rồi giậm chân bỏ đi. Phương Hiệp Hòa vội chạy theo, nài nỉ:

 

- Cô gái, cô à, quý cô! Xin cô đừng tức giận! Cậu ấy mồm thối như thế, chúng tôi sẽ phạt cậu ấy. Cô đừng vì cậu ấy mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của Tổng giám đốc chúng tôi. Làm thế thì cũng không tốt cho bà chủ của cô mà, đúng không?

 

Minh Nga hậm hực:

 

- Nhưng chẳng lẽ anh bảo tôi phải nuốt cục tức này xuống à? Tôi nuốt không trôi, cũng không muốn nuốt!