Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 128: Vừa Khao Khát Vừa Tự Ti




Cà phê ở quán cà phê có vẽ hình chibi chó mèo đó khá ngon, vào trong miệng của Thái Lãnh Hàn lại càng ngon hơn khi hắn thường xuyên tưởng tượng đó là do Triệu Uyển Nhu tự tay pha chế. Ghế ở quán cũng khá êm ái, Thái Lãnh Hàn tựa lưng vào không chỉ có thể thư giãn được phần nào mà còn có thể hình dung, có lẽ Triệu Uyển Nhu cũng đã ngồi lên một vài lần, trên ghế ấm áp có khi là còn vì vương chút thân nhiệt của cô. Thỉnh thoảng, có vài lần may mắn, Thái Lãnh Hàn còn trông thấy Triệu Uyển Nhu đến giúp Minh Nga pha chế thức uống và quản lý quán nước. Những lần ấy, Thái Lãnh Hàn nấp sau những chậu kiểng, nhìn xuyên qua kẽ lá quan sát và ngắm nhìn Triệu Uyển Nhu thoăn thoắt di chuyển trong quán, sáng bừng và ấm áp chẳng khác gì tia nắng mặt trời.

 

Trong suốt một quãng thời gian vất vả bôn ba khởi nghiệp vất vả, Thái Lãnh Hàn chỉ cần nghĩ đến quán nước này, nghĩ tới những điều ấy, thì đã có thể ổn định lại không ít tâm tình phiền não. Dù vậy hắn vẫn chưa một lần dám chạm mặt trực tiếp với Triệu Uyển Nhu trong quán cà phê đó. Thế nên, mãi cho đến lúc Thái Lãnh Hàn mở miệng đề nghị kết hôn với Triệu Uyển Nhu thì cô vẫn không hề biết rằng đã có một gã cún to ngốc nghếch vẫn luôn nấp trong góc khuất mà nghĩ ngợi linh tinh và len lén ngắm nhìn cô từ rất lâu, rất lâu.

 

Kỳ thật sâu bên trong nội tâm của Thái Lãnh Hàn luôn tồn tại một sự tự ti rất nặng nề. Thế nên, hắn chỉ có thể dùng sự lạnh lùng của mình để ngụy trang. Và đặc biệt, mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến Triệu Uyển Nhu, sự tự ti âm thầm ấy lại kéo Thái Lãnh Hàn chìm xuống, khiến hắn sẽ tự mình giẫm vào trong vũng bùn. Trong thâm tâm của Thái Lãnh Hàn, hắn mãi mãi chỉ là một thằng thất học nhặt ve chai bẩn thỉu chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ bé thỏ con đáng yêu, trong sáng. Hắn vừa vô cùng khao khát muốn cô quay lại một lần để nhìn thấy hắn nhưng đồng thời hắn lại không dám đến gần cô, sợ sẽ khiến cô bị bản thân vấy bẩn theo.

 

Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy u ám. Triệu Uyển Nhu đã quay lại quán cà phê chó mèo kia để quản lý, nghĩa là cô không còn muốn đến công ty này làm việc cùng hắn nữa thật rồi, đúng không? Có lẽ việc phải nhìn thấy bản mặt khó ưa của hắn đã khiến cô rất khó chịu. Thái Lãnh Hàn thở dài. Thôi vậy, Triệu Uyển Nhu đã không thích, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ ép buộc cô. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn muốn giúp đỡ Triệu Uyển Nhu một chút. Thái Lãnh Hàn ngoắc Phương Hiệp Hòa đến gần, nói nhỏ:

 

- Này, lát nữa anh gọi đến quán của Uyển Nhu, đặt trà sữa về mời mọi người nhé! Mua thêm một ít thức ăn cho Ha Ha giúp tôi luôn. Nhớ, đừng nói là tôi đặt.

 

Phương Hiệp Hòa gật đầu. Quen đường thuộc nẻo mà nhắn tin đặt hàng. Trước kia anh đã không ít lần thay mặt Thái Lãnh Hàn đặt hàng ở quán nước này để mời các nhân viên trong công ty. Tuy nhiên, khi anh nói rằng đó là ý của Tổng giám đốc thì các nhân viên đều chỉ cười cười với một thái độ không hề tin tưởng. Lần này cũng vậy, Phương Hiệp Hòa vừa đặt thức uống vừa cảm thấy ấm ức thay cho Thái Lãnh Hàn. Ngược lại, Thái Lãnh Hàn đều tỏ ra không sao cả. Điều mà hắn cần là quán của Triệu Uyển Nhu có thể bán được hàng, còn ai là người mua đều không quan trọng. Quan trọng nhất là Thái Lãnh Hàn không bao giờ dám để cho Triệu Uyển Nhu biết rằng hắn mua đến hơn ba trăm cốc thức uống trong quán của cô để mời nhân viên trong công ty. Thái Lãnh Hàn sợ Triệu Uyển Nhu sẽ hiểu nhầm, cho rằng hắn khinh thường cô, muốn dùng tiền để làm nhục cô.

 

Thế là trong lúc Triệu Uyển Nhu đang vui mừng hớn hở cùng Minh Nga pha chế ba trăm hai mươi cốc trà sữa loại đắt nhất trong quán theo “đơn đặt hàng” của Liễu Hồng Hạnh trước đó; thì Phương Hiệp Hòa đã nhắn tin đến, đặt thêm ba trăm mười chín cốc thức uống theo khẩu vị của nhân viên mà anh đã từng cho làm khảo sát. Đây là đơn đặt hàng của “khách hàng thân thiết”. Minh Nga vội ngừng tay pha chế “đơn hàng” của Liễu Hồng Hạnh để hoàn đơn cho người khách bí ẩn mỗi lần đều mua ba trăm mười chín cốc thức uống kia. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã ngăn Minh Nga lại:



 

- Không được! Mặc dù chị không ưa cái bà Liễu Hồng Hạnh kia thật, nhưng bà ta đã “đặt hàng” trước. Chúng ta phải làm theo đúng thứ tự chứ?


 

Minh Nga mỉm cười:

 

- Cũng không hẳn đâu chị Uyển Nhu. Ở quán chúng ta đang có chương trình thẻ tri ân khách hàng thân thiết. Nếu trong điều kiện có nhiều khách hàng cùng đặt thức uống thì khách hàng có thẻ cao cấp hơn sẽ được ưu tiên hơn ạ.

 

- Thẻ tri ân khách hàng thân thiết?

 

- Vâng ạ. Chị Thiên Bích đã bảo với chúng em đây là đề xuất của chị mà? Chị quên rồi sao?

 

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên một thoáng, sau đó cô nhớ ra, đây đúng là ý kiến của cô. Lần đó, Triệu Uyển Nhu từng đề nghị với Vương Thiên Bích về việc cần phải có hình thức tri ân với khách hàng, như thế thì vừa có thể duy trì khách hàng cũ, đồng thời để tăng thêm lượng khách hàng mới. Hình như khi ấy Vương Thiên Bích đã rất hào hứng với ý tưởng này, nhưng sau đó Triệu Uyển Nhu vì chuyện của gia đình làm đau lòng, cộng thêm hôn lễ với Thái Lãnh Hàn khiến cô quên bẵng đi mất.