Trong quyết tâm cao độ muốn “mượn rượu làm càn”, Triệu Uyển Nhu trừng mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, tỏ vẻ tức giận. Cô thổi phù phù ra mấy tiếng rồi ngước lên nhìn Thái Lãnh Hàn:
- Anh có ngửi thấy mùi rượu không?
Thái Lãnh Hàn nghiêm túc gật đầu. Hắn chẳng những ngửi được mùi rượu, mà mùi rượu còn rất nồng nữa. Thái Lãnh Hàn vốn không thích mùi rượu tỏa ra từ những kẻ say cho lắm. Thế nhưng, lúc này hắn lại cảm thấy mùi rượu tỏa ra từ người của Triệu Uyển Nhu lại vô cùng dễ ngửi. Dễ ngửi tới mức khiến hắn toàn thân rạo rực. Thái Lãnh Hàn không dám nói năng gì, càng không dám có bất cứ hành động thừa thãi nào, sợ bản thân sẽ không kìm chế nổi mà làm ra những chuyện khiến Triệu Uyển Nhu hận hắn. Tuy nhiên, sự im lặng của Thái Lãnh Hàn khiến cho cơn “làm càn” của Triệu Uyển Nhu có dịp đánh mạnh vào sự tủi thân của cô. Khịt mũi mấy cái, Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào cất giọng:
- Ý của anh là gì? Ý của anh là tôi hôi mùi rượu lắm, đúng không? Anh chê tôi, đúng không?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra một lúc rồi vội vã lắc đầu. Làm sao hắn có thể chê bai Triệu Uyển Nhu cho được chứ. Triệu Uyển Nhu lại xụ mặt, nói trong tiếng khụt khịt:
- Anh không chê tôi, sao anh lại không thèm nói chuyện với tôi? Anh không chê tôi, sao anh lại không đến bế tôi? Rõ ràng hôm trước anh còn muốn cõng tôi, bây giờ thì lại bỏ mặc tôi.
Thái Lãnh Hàn lại ngẩn ra một lúc mới dám dè dặt hỏi:
- Em… muốn tôi bế em? Thật sao?
Sự e ngại của Thái Lãnh Hàn thể hiện quá rõ ràng trong con mắt của Triệu Uyển Nhu. Trong một thoáng, thậm chí Triệu Uyển Nhu còn có cảm giác như cô có siêu năng lực vậy. Bởi vì cô có thể nhìn ra được thái độ và cảm xúc được Thái Lãnh Hàn ẩn giấu đằng sau gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia. Ngẫm lại một chút, Triệu Uyển Nhu cảm thấy Thái Lãnh Hàn e ngại như thế, lý do hẳn là giống như Vương Thiên Bích đã phân tích. Có lẽ vì hắn lo ngại khi cô tỉnh rượu sẽ hối hận.
Đôi mắt hoa đào của Triệu Uyển Nhu đảo nhanh một vòng. Nếu như cô đã mời gọi và gợi ý như thế mà Thái Lãnh Hàn vẫn chưa chịu hiểu, chưa dám hiểu, có lẽ cô phải làm theo đề nghị của Vương Thiên Bích, chủ động hơn một chút. Đồng thời, xét trên cơ sở thấu hiểu được mối quan tâm lớn nhất của Thái Lãnh Hàn chính là thân thể và sức khỏe của cô, Triệu Uyển Nhu còn “học một biết mười”, đẩy tình huống tăng thêm một bậc, buộc Thái Lãnh Hàn cũng phải có chút chủ động.
Cách của Triệu Uyển Nhu rất đơn giản, nếu Thái Lãnh Hàn quan tâm nhất chính là thân thể và sức khỏe của cô, vậy thì bây giờ cô cứ “không khỏe” là được. Dù sao thì đêm qua cô vẫn còn bị cảm cơ mà. Thế là Triệu Uyển Nhu khụy luôn xuống sàn nhà.
Thái Lãnh Hàn bị tư thế ngã xuống của Triệu Uyển Nhu làm cho hồn vía lên mây, trái tim cũng như nhảy vọt lên tới cổ họng. Hắn hốt hoảng đưa tay đỡ lấy Triệu Uyển Nhu, cất giọng run rẩy:
- Em bị làm sao thế? Em khó chịu ở chỗ nào sao? Tôi… tôi gọi cấp cứu ngay. Em cố gắng chịu một chút…
Thái Lãnh Hàn muốn chạy đi tìm điện thoại, nhưng Triệu Uyển Nhu đã níu chặt lấy hắn. Bàn tay mát rượi của cô và cái nắm nhẹ nhàng vẫn đủ khiến Thái Lãnh Hàn không dám hành động quá mạnh mẽ. Giọng nói thì thào của Triệu Uyển Nhu càng khiến Thái Lãnh Hàn không thể cử động nổi luôn:
- Anh đừng đi, đừng bỏ mặc tôi! Tôi không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi. Anh bế tôi lên phòng nằm nghỉ ngơi có được không? Đừng đi, đừng bỏ mặc tôi!
Thái Lãnh Hàn nghẹn thắt cả cõi lòng, mấy giây sau mới có thể cất lên tiếng nói:
- Tôi ở đây! Tôi không bao giờ bỏ mặc em. Cho dù em không còn cần tôi nữa, tôi cũng không bao giờ bỏ mặc em. Đừng sợ! Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh em.
Triệu Uyển Nhu vốn chỉ giả vờ đáng thương một chút, nhưng nghe câu nói của Thái Lãnh Hàn thì cô lại thật sự xúc động. Cô sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói khẽ:
- Anh bế tôi lên lầu có được không? Chân của tôi không còn sức nữa rồi…
Thái Lãnh Hàn không nói nhiều lời, ngay lập tức bế thốc Triệu Uyển Nhu lên tay, vững vàng bước từng bước về phái cầu thang. Triệu Uyển Nhu vòng tay qua ôm lấy cổ của Thái Lãnh Hàn để giữ thăng bằng, nhưng tròng lòng của cô đã chênh chao hết cả lên. Tảng băng ngốc này, đúng là quan tâm đến thân thể và sức khỏe của cô còn hơn cả những nỗi sợ của bản thân.