Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 114: Men Say Đưa Lối Dẫn Đường




Triệu Uyển Nhu nhìn Vương Thiên Bích đang say đến gục gà gục gặc trước mặt. Cô mỉm cười, ngữ điệu lại đầy vẻ nghiêm trọng:

 

- Anh bình tĩnh nghe tôi kể đầu đuôi sự việc nhé!

 

Sau đó, Triệu Uyển Nhu khi thì nghiêm nghị, lúc thì căm tức, rồi lại sụt sịt kể cho người ở bên kia đầu dây nghe về một cô chuyện vô cùng lâm ly bi đát khiến người người vừa oán giận vừa tiếc thương:

 

- Chắc là anh còn nhớ chuyện của hôm trước, Vương Thiên Bích phải nhập viện. Đầu đuôi cớ sự chính là khi Vương Thiên Bích cùng với bạn thân của cô ấy, chính là Triệu Uyển Nhu tôi đây. Chúng tôi đang cùng nhau ăn thử món ăn mới trong nhà hàng mới mở của nhà họ Vương thì tình cờ gặp phải một tên thiếu gia con nhà giàu xấu trai học dở lại còn lưu manh, lại còn có m.á.u dê.

 

- …

 

- Đúng, đúng, đúng, chính là cái thằng mà anh đang nghĩ tới đó: Vạn Gia Bảo. Thằng nhãi đó trông thấy Vương Thiên Bích xinh đẹp thì sàm sỡ cô ấy, lại còn nói rất nhiều câu rất quá đáng để sỉ nhục cô ấy. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy, nhưng anh cũng biết rồi đấy, tôi không được khỏe mạnh cho lắm. Với cả lúc đó tôi chỉ có một mình. Đến khi tôi gọi được bảo vệ đuổi được bọn chúng đi rồi thì Vương Thiên Bích đã ngất xỉu.

 

- …

 



- Dĩ nhiên, bác sĩ đã chẩn đoán rằng cô ấy bị tái phát bệnh cũ. Chẩn đoán của bác sĩ chắc chắn không sai. Nhưng tôi ngẫm nghĩ mãi thì cảm thấy, nguyên nhân thật sự dẫn đến việc Vương Thiên Bích bị tái phát bệnh cũ chắc chắn là vì đám con nhà giàu xấu trai học dở lại còn lưu manh do thằng Vạn Gia Bảo cầm đầu kia chọc cho ấm ức nên tâm lý bị ảnh hưởng dẫn đến sức khỏe bị sa sút. Này, anh có còn nghe tôi nói không đấy?

 

Triệu Uyển Nhu nói một hơi dài ơi là dài, vắt hết trí óc sáng tác ngay tại chỗ ra một đoạn truyện lâm li bi đát như thế mà người đàn ông bên kia vẫn im lặng khiến cô có chút phật ý. Triệu Uyển Nhu lại a lô thêm vài tiếng nữa. Bên kia dầu dây lúc này mới có hồi đáp:


 

- Tôi vẫn đang nghe. Cô nói tiếp đi!

 

Triệu Uyển Nhu chép miệng:

 

- Hết rồi. Ban nãy tôi vừa đến đón Vương Thiên Bích xuất viện. Cô ấy vẫn cứ luôn buồn bực không vui. Thế nên tôi mới gọi cho anh. Bấy lâu nay anh làm vệ sĩ riêng cho cô ấy như thế, anh có biết cách nào giúp Vương Thiên Bích hả được cơn giận này không? Nếu không giúp cô ấy nhanh chóng trút giận, tôi sợ là tâm lý của cô ấy sẽ cứ buồn bực mãi. Hơn nữa, lũ con nhà giàu xấu trai học dở lại còn lưu manh kia hình như vẫn còn có ý đồ không tốt. Tôi lo là Vương Thiên Bích sẽ đụng độ với bọn chúng lần nữa thì sẽ xảy ra lớn chuyện mất. Anh có ý kiến gì không?

 

Người bên kia đầu dây trầm mặc một lúc rồi thấp giọng đáp lời:

 


- Lúc này cô chủ của tôi vẫn ở bên cạnh của cô đúng không?

 

Triệu Uyển Nhu gật đầu:



 

- Đúng vậy!

 

- Cô chuyển máy cho tôi nói chuyện với cô ấy được không?

 

Triệu Uyển Nhu bĩu môi, nhưng nét mặt rất vui vẻ. Anh chàng vệ sĩ riêng này của Vương Thiên Bích đúng là rất chuyên nghiệp nha. Anh ta không dễ dàng tin lời của cô mà rất cẩn thận muốn đối chất với Vương Thiên Bích. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đâu phải tự nhiên mà muốn rủ Vương Thiên Bích đi uống rượu giải sầu? Cô nàng này một khi đã say thì không hề làm chủ được lời ăn tiếng nói của mình đâu.

 

Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, đưa tay lay nhẹ Vương Thiên Bích và đưa điện thoại cho cô nàng. Khi Vương Thiên Bích lờ đờ cầm lấy điện thoại, nhừa nhựa a lô vào đó thì Triệu Uyển Nhu hồi hộp chờ nghe thử xem cô bạn của mình có được ma men đưa lối dẫn đường mà tỏ tình luôn với anh chàng vệ riêng kia hay không. Mặc dù tỏ tình qua điện thoại thì chưa được trang trọng lắm, nhưng những nghi thức gì đó đều có thể bổ sung. Chuyện quan trọng trước mắt phải là để cho hai con người đang che giấu cảm xúc thật của bản thân này mở miệng thổ lộ cho đối phương biết về tình yêu của họ dành cho nhau cái đã.

 

Thế nhưng, Vương Thiên Bích nghe người đàn ông bên kia đầu dây nói gì đó chưa được vài phút thì đã hét lên:

 

- Tôi có bị lũ khốn nào sàm sỡ thì cũng có liên quan gì đến anh? Chẳng phải mấy ngày nay anh đã bỏ mặc tôi rồi à? Tôi nhập viện, rồi tôi xuất viện cũng không hề thấy anh vác mặc tới. Bây giờ anh lại còn mặt mũi hạch hỏi tôi nữa à? Đừng có quên, tôi mới là chủ, còn anh chỉ là thằng làm công ăn lương được tôi bỏ tiền ra thuê thôi. Tôi ghét anh lắm! Tốt nhất là anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Anh đi c.h.ế.t luôn đi!

 

Triệu Uyển Nhu hoàn toàn bất ngờ, không kịp ngăn lại cái miệng xinh xắn đang nói ra những lời khủng khiếp của Vưng Thiên Bích. Cô chỉ có thể vội vàng giật lại điện thoại, định nói vài câu hòa hoãn. Nhưng Vương Thiên Bích đã nhanh tay hơn, bấm nút cắt liên lạc luôn rồi.