Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 90: Chương 90






Khi nhân viên cứu viện nhảy xuống đất, hắn thấy hai người đứng bên cạnh đống lửa, cũng không ai biết mấy phút vừa qua cả hai đã làm gì.
Ba người cùng nhau dập đống lửa, An Ca và Cố Sâm một trước một sau leo thang lên trực thăng, rời khỏi thung lũng.
Mặc dù Cố Sâm nói mình không bị thương, đội cứu viện vẫn đưa hai người tới bệnh viện kiểm tra cho an toàn.
Sau khi kiểm tra kỹ càng mới phát hiện, cái gọi là không bị thương, thực chất là không bị thương chí mạng mà thôi.
Não chấn động nhẹ, cổ tay phải bị gãy, mắt cá chân trái bị trẹo, trên người có vô số vết bầm.
Hắn được yêu cầu nằm viện quan sát.
An Ca cầm giấy khám bệnh: … jongwookislove.wordpress.com
Dưới thung lũng quá tối nên không nhìn thấy rõ, khi đến bệnh viện xung quanh được chiếu sáng, hắn mới phát hiện sau ót Cố Sâm có một vết thương rất to.
Vết thương chỉ xử lý sơ nên máu dính trên tóc làm tóc bện lại, trông vô cùng giật mình.
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương, trên đầu Cố Sâm được quấn băng vải màu trắng.
Chỗ bị gãy xương cũng được nẹp lại, chân trái bị trặc vì xử lý sơ cộng thêm sử dụng quá mức, nên nó đã sưng tấy lên, yêu cầu tạm thời ngồi xe lăn tịnh dưỡng.
Trừ những cái này ra, còn có sau lưng, cánh tay, trên đùi cũng có vô số máu bầm tụ lại.
Tính ra Cố Sâm là người cuối cùng rời khỏi đó, nhưng lại là người bị thương nặng nhất.
An Ca nhìn Cố Sâm ngồi xe lăn, trên đầu trên tay quấn băng gạc, không biết nên nói gì, “Anh như vậy rồi mà còn nói mình không bị thương? Chạy tới chạy lui cấp cứu cho người khác? Để người ta đi trước, còn mình bị thương nặng nhất thì ở lại cuối cùng?”
Mà tay phải chỗ Cố Sâm được nẹp lại vì gãy xương, chính là bàn tay khi nãy nắm chặt lấy tay hắn, An Ca hít sâu một hơi mắng, “Anh không biết đau là gì à?”
Bị trách móc nhưng Cố Sâm lại xem đó là lời khen, cười nói, “Bao nhiêu đây có gì đâu.

Nếu không phải bác sĩ cứ khăng khăng bắt anh nằm viện quan sát, thì ngày mai có thể xuất viện đi làm bình thường rồi.”
An Ca khinh bỉ hỏi, “Đi làm? Dùng tay phải bị gãy xương à?”
Cố Sâm rất đắc ý nói, “Anh có thể viết chữ bằng tay trái, thật ra là anh thuận tay trái nhưng lúc đi học viết tay trái cứ đụng bạn ngồi cạnh nên mới tập viết tay phải.”
An Ca bó tay, “Vâng, Cố tổng đỉnh, Cố tổng mười điểm.

Vì để ngày mai Cố tổng có thể đi làm, xin Cố tổng tối nay nghỉ ngơi đàng hoàng giùm.”
Hắn hất nhẹ cằm về phía giường, giọng nói mang chút ý ra lệnh, “Đi, lên giường nằm đi, em lấy đồ ăn cho anh.”
Bọn họ được đưa tới một bệnh viện gần nhất, vì thành phố nhỏ mà cũng khẩn cấp nên chưa kịp chuẩn bị phòng bệnh tốt hơn.


Cho nên phòng bệnh của bọn họ chỉ là giường đơn, có một cái sô pha cùng một cái bàn thấp.
Cố Sâm nhìn chiếc giường, nói, “Tối nay em ngủ trên giường đi, anh…”
Lời chưa nói hết đã nhận ánh mắt sắc lẻm của An Ca.
Cố Sâm liền ngậm miệng không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi lên giường.
Phòng bệnh tuy nhỏ nhưng đầy đủ đồ đạc, y tá còn cầm bánh mì và sữa tới cho hai người.
An Ca tự động chịu trách nhiệm chăm sóc cho Cố Sâm.
Hắn dùng nước nóng ngâm ly sữa cho ấm lên, giống như lúc ở trên thuyền Cố Sâm lấy nước cho hắn, cũng bỏ vào một ít đường, khuấy tan.
“Bây giờ khuya rồi không mua được thức ăn, anh ăn đỡ bánh mì đi, chờ sáng em đi mua cái khác cho anh ăn.” An Ca vừa nói vừa xoay đầu nhìn Cố Sâm, đầu thì quấn băng gạc, tay phải bó bột, tay trái truyền nước biển, nâng ly lên nói, “Anh có tự uống được không? Nếu không thì để em đút?”
Cố Sâm nói, “Anh không có bị thương tới mức không tự lo được cho mình, đưa cho anh đi, để anh tự uống.”
Cố Sâm giơ tay trái về phía An Ca, dây kéo dài làm bình nước biển đong đưa, chạm vào cánh tay An Ca.
An Ca nhíu mày, đưa ly sữa tới bên mép Cố Sâm, “Uống đi.”
Một câu ngắn ngủi đơn giản, gương mặt thì nghiêm túc.
Cố Sâm ngẩng đầu nhìn, trong mắt lóe lên sự vui vẻ, chậm rãi hỏi, “Em đút anh?”
An Ca bị hắn hỏi làm có chút luống cuống, tay cầm ly hơi lắc nhẹ, thấp giọng thúc giục, “Uống nhanh đi.”
Cố Sâm cong môi, há miệng uống một hớp.
An Ca cũng lần đầu tiên đút cho người ta, động tác nâng ly bị cứng, sợ Cố Sâm bị sặc nên đút rất chậm.
Hắn nhìn Cố Sâm, người đàn ông tuấn tú này, dù có nhìn từ trên xuống cũng không tìm ra được một chỗ thiếu sót.
Đường nét đẹp đẽ, nét nào ra nét đó, đuôi mắt sắc bén.

Lúc không cười cho dù được người ta đút sữa, vẫn mang sự lạnh lùng nghiêm túc.
Cho đến khi uống hết ly sữa, môi Cố Sâm mới buông mép ly ra.
Hắn lần nữa nhìn về phía An Ca, trên gương mặt dần xuất hiện nụ cười, nói, “Cám ơn em, trong trí nhớ của anh, đây vẫn là lần đầu tiên được người ta đút.”
Trong giọng nói trầm ổn mang theo sự nhẹ nhàng.
An Ca mím môi, định nói không khách sáo nhưng lại thôi.

Tấm bình phong trong lòng đã mất, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Những suy nghĩ phiền muộn trong lòng cũng biến mất không tăm hơi.
Mặc dù không có cảm giác cố ý bài xích như mấy hôm trước, nhưng luôn có một cảm giác khác ở giữa hắn và Cố Sâm.
Bắt đầu lại một mối quan hệ, thì phải tìm hiểu lẫn nhau, hai bên đều là cảm giác xa lạ, cảm xúc này khiến hắn bó tay bó chân.
“Bánh mì ở đây không nướng ngon được như ở nhà, anh ăn đỡ mấy miếng không?” An Ca xé ra một bịch bánh mì, đưa tới trước mặt Cố Sâm, giọng nói và hành động cố gắng làm tự nhiên nhất có thể.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, từ lúc vào bệnh viện đến giờ, ánh mắt né tránh cùng động tác cứng ngắc đã sớm bán đứng nội tâm hốt hoảng của mình.

Giống như trẻ mới lớn cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước mặt người yêu, đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Tâm trạng của Cố Sâm rất tốt, mau chóng hỏi, “Em đút anh à?”
An Ca đứng bên cạnh Cố Sâm, rũ mắt nhìn đầu quấn băng gạc cùng hai tay bất tiện của đối phương, nói, “Được rồi, tại thấy anh bị thương đó.”
Sau đó hắn bẻ một miếng bánh mì đưa tới bên miệng Cố Sâm, “Há miệng ra.”
Câu nói ngắn ngủi ra lệnh, trông thì nghiêm nghị bá đạo nhưng mặt thì đỏ lên.
Động tác đút bánh mì rõ ràng là không rành, trông như cố gắng làm một con sư tử hung hăng bá đạo nhưng lại không giấu được đuôi thỏ sau lưng.
Thì ra vị thiếu gia phóng khoáng được nuông chiều này, thông minh khoe khoang, tới lúc mở lòng với hắn thì lại tinh khiết như thế.
Cố Sâm vui vẻ trong lòng, không ai biết ngoài mặt thì trông hắn ngồi nghiêm túc thế thôi, chứ bên trong đã sớm vui đến bay lên chín tầng mây rồi.
Còn không nhịn được muốn đùa dai.
Hắn há miệng cắn miếng bánh mì, răng cố ý dừng lại chạm lên ngón tay An Ca một chút, sau đó làm như không có chuyện gì nhai bánh mì.
An Ca khưng lại, trừng mắt cảnh cáo, “Ăn đàng hoàng đi!”
Đêm khuya, trong phòng bệnh có một người đút bánh, một người ngồi ở mép giường ăn bánh, rất ít nói chuyện, lại như có một trái tim hiện lên xung quanh hai người.
Đột nhiên cửa phòng bệnh có người gõ hai cái, hai người còn chưa kịp hỏi gì thì cửa đã mở ra, một y tá bước vào.
“Cố tiên sinh, tình huống thế nào rồi?” Cô y tá đẩy chiếc xe thuốc vào, có vẻ muốn quan sát tình trạng truyền nước biển của Cố Sâm.
An Ca đang giơ miếng bánh mì lên, thấy y tá đến gần lập tức lùi lại vài bước, nhường chỗ lại cho y tá.
Trên mặt Cố Sâm hiện lên sự không vui rất rõ ràng, hắn cau mày hỏi, “Tôi ổn.”
Y tá bị sự lạnh lùng của hắn hù dọa, ngẩn ra, “Nước biển còn nửa bình, đại khái khoảng ba mươi phút sau là xong, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

“Không cần.” Cố Sâm đưa tay tháo dây truyền nước biển ra, rút kim tiêm, nói, “Chúng tôi bây giờ cần nghỉ ngơi, buổi tối xin đừng làm phiền.”
Y tá líu lưỡi, thẫn thờ nhìn đầu kim tiêm vẫn còn nhỏ nước biển, giải thích, “Nhưng mà tình huống của anh… còn cần phải quan sát.”
Cố Sâm nói, “Có vấn đề sẽ gọi các cô.”
Khi đối mặt với những người khác, Cố Sâm luôn là kiểu lạnh lùng không muốn ai đến gần.
Y tá không biết người được đưa đến bệnh viện là ai, chỉ thấy hắn đẹp trai, còn nghe nói bị kẹt trong thung lũng một ngày đêm, cho nên mới tới xem tình huống, tiện thể thăm hỏi, kết quả bị dọa một phen.
Cô lui ra sau mấy bước, ngại ngùng kính nhờ An Ca, dặn dò, “Vậy thì nhờ anh chăm sóc vị bệnh nhân này, nếu như nửa đêm gặp chuyện gì thì nhấn chuông thông báo cho chúng tôi.”
An Ca mỉm cười, gật đầu, “Được.”
Y tá đột nhiên xuất hiện cũng rời đi nhanh chóng, phá vỡ không khí vốn có trong phòng, cũng làm tan đi sự không tự nhiên trong lòng An Ca.
Hắn cầm miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng Cố Sâm, “Cần gì làm khó y tá, bọn họ cũng là vì sức khỏe của bệnh nhân thôi.

Còn anh nữa, nước biển còn chưa truyền xong đã tháo ra rồi, không sao chứ?”
Cố Sâm không để ý lắm, “Không sao, chỉ là nước muối sinh lý thôi.

Treo cái này rất phiền phức, vướng tay vướng chân.”
Cũng không thể ôm vợ.

jongwookislove.wordpress.com
Hắn vào lúc này đã linh hoạt hơn rất nhiều, đứng lên tự vào nhà vệ sinh rửa mặt, “Muộn rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
An Ca xì một tiếng, nằm xuống ghế sô pha, nói, “Người gặp nạn trong núi không phải em, vừa rồi em mới đi mượn dây sạc dưới quầy tiếp tân, tối nay có thể xem thị trường quốc tế cả đêm.”
Kết quả Cố Sâm ở trong nhà vệ sinh bóp kem lên bàn chải đánh răng, đi ra đưa cho An Ca, “Nào, đánh răng đi.

Nếu em không ngủ, tối nay anh cũng không thể ngủ, chỉ có thể thức với em.

Nếu em không muốn nhẫn tâm để anh thức cả đêm thì ngủ cùng đi.”
An Ca: …
Câu như vậy sao Cố Sâm nói thuận miệng thế!
Hắn lẩm bẩm, “Bỏ đi, cái giường nhỏ vậy hai chúng ta sao ngủ được, mình anh nằm còn thấy không đủ nữa.”
Cố Sâm cười khẽ, “Thật ra thì lúc em ôm anh ngủ, chúng ta chỉ chiếm vị trí của một người thôi.”
“Nào, nào có.” An Ca ấp úng.

“Thử một chút là biết.” Cố Sâm vừa nói vừa đến gần An Ca, bên tai gắn nẹp giữ eo đối phương, khom người, một tay khác dùng sức, ôm gối An Ca nâng người lên.
An Ca: ???
Một người đàn ông khỏe mạnh như hắn, cứ thế để một người bị quấn băng gạc, não chấn động cần quan sát, tay bị gãy xương nâng lên nhẹ như không?
Hắn trợn mắt há mồm, nhìn Cố Sâm đặt mình lên giường, đắp chăn cho hắn, cuối cùng còn xoa đầu một cái.
Hành động nhanh nhẹn linh hoạt, nào giống một người bị thương đâu?
Hắn suy nghĩ hành động đút bánh đút sữa cho Cố Sâm khi nãy của mình, có giống trò đùa không chứ?
Cố Sâm cho dù bị tàn phế, thì cũng là một đại lão ngồi xe lăn nắm hết mọi thứ trong tay.
“Sớm biết anh có tinh thần như vậy, em không thèm đút anh ăn rồi.” An Ca nhụt chí.
Cố Sâm vểnh môi nằm xuống bên cạnh hắn, chậm rãi nói, “Là em muốn đút anh, anh chỉ làm theo thỏa mãn em thôi.”
“Anh!”
Anh được lắm, được hời còn khoe mẽ.
An Ca muốn đạp Cố Sâm, lại thấy hắn bị quấn băng gạc khắp người.
Chiếc giường nhỏ có hai người đàn ông trưởng thành nằm, vì hết chỗ nên chỉ có thể nằm nghiêng, chỉ là lần này hai người mặt đối mặt.
Vừa mở mắt là có thể thấy lông mi của đối phương, đụng trúng gò má, cảm nhận hơi thở của người kia.
An Ca né ánh mắt của Cố Sâm, cúi đầu rúc vào chăn, “Được rồi, nếu anh không ngại chật, vậy thì ngủ thôi.”
“Không chật.” Cố Sâm nói một câu.
Hai người nằm quá gần, cộng thêm vị trí An Ca dựa đầu, khi Cố Sâm nói chuyện, hơi thở phả vào trán An Ca, chóp mũi và miệng chỉ cách một chút là có thể chạm vào trán hắn.
Cố Sâm chạm nhẹ một cái, đôi môi mềm mại chạm lên cái trán lành lạnh của An Ca, hôn một cái.
“Có được không?” Cố Sâm thấp giọng hỏi.
“Hử?”
An Ca hoảng hốt hừ một tiếng.
Hắn cho là Cố Sâm hỏi có hôn trán được không, dù sao hắn cũng không phải kiểu người hôn trán thôi cũng không cho.
An Ca rúc trong chăn nhẹ giọng nói, “Ừ…”
Một giây kế tiếp Cố Sâm đưa tay nâng cằm An Ca lên.
Trong lúc An Ca chưa kịp phản ứng, mặt Cố Sâm đã tiến đến gần, che hết tầm nhìn của hắn.
Xung quanh chìm trong bóng mờ, môi nặng nề bị hôn lên.
“Ưm!”
An Ca hoảng hốt hô một tiếng, tiếng nói bị nghẹn lại giữa môi của cả hai.