Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 43: Chương 43






Sửa sang lại phòng ngủ của hai người xong, Đới Nhã và Cố Sâm đi xuống lầu, mới tới nửa cầu thang đã nghe tiếng cười sang sảng của Cố Tín Hồng trong phòng ăn.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng cười nghe vô cùng vui vẻ.
Trên mặt Đới Nhã không nhịn được mỉm cười, “Hai người nói chuyện gì vậy, vui vẻ thế?”
Tâm trạng của Cố Tín Hồng rất tốt, “Tiểu Ca nói hôm nay nó chơi sàn giao dịch giả lập, thắng ông già Duẫn Đông Minh.

Cuối cùng còn khuyên ổng mua cổ phiếu Cố thị hahahaha, ông già Duẫn đó đã nửa đời rồi không lui tới với Cố gia chúng ta.”
Đới Nhã nhất thời không biết giao dịch giả lập là cái gì, nhìn Cố Tín Hồng cười vui vẻ, cũng vui theo hỏi, “Thật à? Tiểu Ca giỏi vậy!”
Cố Sâm ở bên cạnh bà nhắc nhở, “Thật đó mẹ, mấy người ở trong bữa tiệc đứng nhìn tụi con chờ xem chuyện vui đều kinh ngạc cả.”
Nụ cười của Đới Nhã lập tức cứng đờ.
Không cần giải thích tiếp thì bà cũng có thể đoán được sau bữa tiệc, Duẫn Đông Minh sẽ cố ý gây chướng ngại cho Cố Sâm thế nào.
Cố Tín Hồng cười ha hả, “Ông già Duẫn đó chắc không nghĩ tới sẽ thua một đứa đáng tuổi cháu mình, tối nay đám con cháu nhà ổng lại gặp họa rồi.”
An Ca cầm muỗng canh, thấy lạ hỏi, “Sao vậy ạ? Cái này có liên quan gì tới con cháu Duẫn gia?”
Cố Tín Hồng vừa ăn vừa cảm thán, “Ông già Duẫn tuy nhiều con, nhưng không có ai thành tài.

Cho nên trong giới con cái nhà ai có tiền đồ, đảm nhiệm chức vị trong công ty làm ra thành tích gì, ông già đều sẽ về nhà chửi con mình bất tài.”
“Trong một bữa tiệc mấy năm trước, mọi người chúc mừng Tiểu Sâm hoàn thành hạng mục lớn đầu tiên cho Cố thị, ông già Duẫn ở ngay trước mặt khách khứa, mắng con trai lớn của mình là đồ vô dụng.”
Cố Tín Hồng thu lại nụ cười, lắc đầu nói, “Lúc đó con trai lớn của ông ta cũng đã hơn 50 tuổi rồi.

Cỡ tuổi chú vậy, bị ba mình mắng như thế, mặt mũi còn để ở đâu? Haiz.”
“Đúng vậy.” Đới Nhã cũng than thở theo, “Cụ Duẫn nhiều lần ly dị lẫn kết hôn, cộng thêm tính cách này, bây giờ ổng cũng nhiều con, chẳng những không chịu ở gần mà mỗi lần gặp ổng như gặp kẻ thù, cứ muốn kiện lấy tiền.”
“Có điều hình như đứa nhỏ nhất tên là Duẫn Nam, coi như cũng được ổng coi trọng, nghe nói cũng ở trong thành phố S.”
An Ca: … Duẫn Nam.

jongwookislove.wordpress.com
Lại nghe thấy cái tên quen thuộc.
Cố Tín Hồng xem thường, “Duẫn Nam và Tiểu Sâm cũng cỡ tuổi nhau, đúng là thông minh hơn anh chị, nhưng tính cách thì tệ y chang ông già.”
Vừa nói vừa cầm muỗng gốm múc canh vào chén mình.
Đới Nhã vỗ lên bàn tay ông, “Đồ ăn khuya chuẩn bị cho tụi nhỏ, ông ăn cái gì.

Coi chừng tối lại bị cao huyết áp.”
Cố Tín Hồng cười haha, nhìn Cố Sâm và An Ca, “Tôi đang nói chuyện với tụi nhỏ cho vui mà, ăn chút xíu cải, húp miếng canh thôi, không sao đâu.”
Đới Nhã nói cho qua, “Rồi rồi, tối nay ông chưa ăn đủ.”
Cố Tín Hồng còn muốn nói chuyện với An Ca, nhưng lại bị Đới Nhã kéo đi, “Để Tiểu Sâm với Tiểu Ca ăn khuya, ông mau đi nghỉ ngơi, ngày mai còn đi công tác nữa.”
Dù sao cũng đã khuya, quản gia cùng người làm đều tan việc về nhà hoặc về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng ăn chỉ còn Cố Sâm và An Ca, lẳng lặng dùng bữa.
Nhà của Cố gia và An gia theo phong cách hoàn toàn khác nhau, ở đây đơn giản và hiện đại hóa hơn.


Trong nhà cơ bản chỉ có đồ dùng và vài đồ trang trí, lấy màu trắng làm chủ, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hai từ sạch sẽ.
Giống như tính cách của Cố Sâm vậy, lạnh lùng, hờ hững.
Nhưng sống chung lâu ngày cũng thành quen.
Ngồi trong căn nhà vô cùng đơn giản ăn cơm với Cố Sâm lạnh lùng, An Ca lại thấy hết sức hòa hợp.
Cố Sâm cúi đầu ăn mấy miếng mới chậm rãi mở miệng, trông như thờ ơ nói, “Mẹ tôi chuẩn bị phòng ngủ cho chúng ta, chỉ có một phòng.”
Tay gắp thức ăn của An Ca hơi khựng lại, “… Oh.”
Cái này bình thường mà.

Đôi chồng chồng vừa mới kết hôn về nhà chồng, hai người còn chia phòng sẽ dẫn tới nghi ngờ.

Dù sao hợp đồng hôn nhân giữa hắn và Cố Sâm, ba mẹ hai bên không hề biết.
“Biết rồi.” Hắn tiếp tục ăn cơm, “Tôi không thành vấn đề, xem anh thôi.”
Cố Sâm lại nói, “Là phòng ngủ ngày trước của tôi… chỉ có một giường, cũng không có sô pha.”
An Ca lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Sâm, thấy xung quanh thấy không có ai mới nhỏ giọng hỏi, “Vậy tôi ở ngủ đâu?”
Cố Sâm nói, “Cậu ngủ trên giường.”
“Còn anh?”
Cố Sâm: …
Cố Sâm nhìn đi chỗ khác, “Tôi… nói sau đi, buổi tối tôi khó ngủ, chỉ ngủ… một lúc thôi.”
An Ca buồn cười: Ngủ một lúc cũng không cần ngủ trên giường à?
Hắn nghĩ kiểu người lạnh lùng, hình như có chút bệnh sạch sẽ như Cố Sâm sẽ không chịu ngủ chung giường với hắn.
Hắn vỗ vỗ lên túi đựng laptop, “Hôm nay tôi ngủ tới chiều mới dậy.

Bây giờ không thấy buồn ngủ, buổi tối anh ngủ trên giường đi, tôi còn xem chút thứ.”
“Tôi có thể… chờ anh ngủ tới sáng rồi ngủ.”
Cố Sâm: … jongwookislove.wordpress.com
An Ca đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi, “Ngủ nướng ở nhà anh có ổn không? Dậy trễ quá dì có mắng tôi không?”
“… Mẹ tôi sẽ không mắng cậu.” Cố Sâm nói xong thì bổ sung, “Ở đây sẽ không ai mắng cậu cả.”
Tiểu thiếu gia được An gia nuông chiều, khi tới Cố gia, Đới Nhã cũng sẽ nể mặt Tề Tĩnh mà nhịn xuống.

Huống chi chỉ là ngủ nướng thôi mà.
An Ca nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Như vầy đi, 10 giờ sáng anh gọi tôi dậy.

Tới chiều tôi lên ngủ bù thêm miếng.”
“… Được.” Cố Sâm nói.
Chuyện ngủ chung một phòng trông như thương lượng xong, nhưng quả thật không giải quyết được gì.
Một cái giường để hắn ngủ cả đêm, dậy sớm rồi đổi cho An Ca ngủ? Đây coi là cái gì!

Cố Sâm ăn không thấy ngon, trong đầu ngập đầy dòng suy nghĩ, chuyển đề tài, “Cậu bắt đầu chơi giao dịch từ khi nào?”
An Ca biết chuyện này sớm muộn gì cũng không gạt được, cho nên hắn đã chuẩn bị xong lời ứng phó, “Bắt đầu từ thời đại học đi, lúc đó không nghiêm túc lắm, chỉ xem thôi.

Gần đây mới chuyên tâm học.”
“Anh không thấy tôi mua quá trời sách sao, sau này còn phải học từ từ.

Thật ra hôm nay có thể thắng cũng là do may mắn.”
Cố Sâm không nghi ngờ hỏi, “Còn muốn tiếp tục học? Sau này chuẩn bị lấy đầu tư làm sự nghiệp?”
An Ca gật đầu, “Đúng vậy.”
Bữa ăn khuya thoáng cái đã xong, đã tới giờ đi ngủ.
Trong lòng Cố Sâm rối bời.
An Ca bởi vì đã ăn no, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.

Hắn đi theo sau Cố Sâm, không ngừng đặt câu hỏi, “Người nhà anh ai cũng thích màu nhạt hả? Phong cách trang trí cũng đơn giản nữa.”
“Chú Cố cởi mở thích nói chuyện, anh chẳng giống ba anh xíu nào.”
“Phòng ngủ của anh ở tầng ba hả, quao, mấy phòng này đều là phòng của anh hết?”
Mỗi một câu hỏi, Cố Sâm đều chỉ “Ừ.”
Hắn đẩy cửa phòng, mời An Ca vào trong.
An Ca bước chân vào, thấy cách trang trí phòng ngủ xong thì cười, “Nhìn một cái là biết phòng của anh, chỉ có một cái giường và một cái bàn, hết.”
“Anh có phải là người theo chủ nghĩa đơn giản không?”
Cố Sâm lại “Ừ.” rồi bước vào phòng.
Trong không gian riêng tư đóng kín, bây giờ chỉ còn hắn và An Ca.
Hắn không nhìn An Ca, đi tới tủ đầu giường chỉ cái giỏ mây, “Đây là quần áo và đồ dùng mà mẹ tôi chuẩn bị.

Cậu xem còn cần gì nữa không.”
Trong hai giỏ mây là khăn tắm, khăn lông, quần áo ngủ cùng đồ rửa mặt, được xếp rất ngăn nắp chỉnh tề.
Bên trên còn dán giấy note ghi: Của Tiểu Sâm, của Tiểu Ca.
An Ca cầm lấy giỏ của mình, nói, “Dì chu đáo ghê, cái gì cũng có hết.

Size quần áo của tôi nhỏ hơn anh hả? Trông rất là vừa nha.”
“Úi!” An Ca đột nhiên kêu lên, “Dì chuẩn bị cả đồ lót nữa nè!”
Lúc Cố Sâm quay sang nhìn, hắn thấy An Ca cầm quần lót giơ lên, mắt nhìn vào giỏ của Cố Sâm, nói, “Màu quần của chúng ta khác nhau, sẽ không mặc nhầm.”
Cố Sâm: …
An Ca haha nói, “Oh, size của tôi nhỏ hơn anh mà, sẽ không mặc nhầm đâu.”
Cố Sâm: …

So với sự hoảng hốt trong lòng mình, An Ca chẳng hề có một chút dè chừng, tựa như ngủ chung phòng với một người khác là chuyện rất bình thường.

Trong lòng tự nhiên thấy phiền, hỏi, “Trước đây cậu từng ngủ chung phòng với người khác à?”
An Ca vừa định nói: Lúc học đại học là ở ký túc xá phòng sáu người đó ba!
Nhưng liền nhịn lại, nói, “Không có.

Đúng rồi, có một lần ngủ cùng phòng suite với vệ sĩ ba tôi phái tới.”
Trong đầu Cố Sâm lập tức hiện ra hình ảnh vệ sĩ được An Ca khen cơ bụng tám múi kia.

Không vui hừ một tiếng, “Ngủ còn phải có vệ sĩ canh? Thật là!”
… jongwookislove.wordpress.com
Hai người thay phiên nhau đi tắm, An Ca sau khi thay quần áo thì lấy laptop để lên bàn kế cửa sổ, ngồi xuống xem, nói với Cố Sâm, “Anh ngủ trước đi, tôi còn phải nghiên cứu thị trường.

Tôi mở đèn bàn, sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi đâu.”
Cố Sâm đứng trước giường, mím môi, “Sẽ không.”
Phòng ngủ rất lớn, từ bàn tới giường cũng là một khoảng cách xa, Cố Sâm tắt đèn lên giường nhưng không hề thấy buồn ngủ.
Hắn dựa lưng vào đầu giường xem điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về bóng lưng của An Ca bên bàn đọc sách.
Trong khu vực được đèn bàn chiếu sáng, An Ca chăm chú nhìn màn hình.

Mái tóc ngắn bị đèn rọi lên tạo thành một mảng sáng, bóng dáng gầy gò rọi lên tường.
Cố Sâm đột nhiên nhớ tới một chuyện trước khi kết hôn, An Ca đột nhiên đẩy hắn ngã lên sô pha, còn liều lĩnh leo lên người mình, đùa giỡn kéo cà vạt, mập mờ hỏi, “Chồng, sắp kết hôn rồi.

Chúng ta bắt đầu từ thân thể trước? Hay là… cưới trước yêu sau, tiếp tục lâu dài?”
Sắc mặt Cố Sâm tối đi, lúc đó nếu không dùng sức đẩy tiểu thiếu gia này ra, cũng không ra quyết định làm bản hợp đồng ràng buộc.

Vậy thì lúc này hai người sẽ thế nào?
An Ca ngồi trước bàn đọc sách hơi nhúc nhích, tiểu thiếu gia gầy gò vươn vai duỗi người, ngáp một cái, trông có chút buồn ngủ dụi dụi mắt.
Cố Sâm chần chờ mấy giây, nói, “Nếu cậu buồn ngủ thì lên đây ngủ đi.”
Nói xong hắn nhìn đi chỗ khác, giơ điện thoại lên quẹt quẹt, trông như là mình thờ ơ không để ý.
Giọng nói buồn ngủ của An Ca vang lên, “Đúng là có hơi buồn ngủ, vậy chúng ta… ngủ chung nha?”
Bàn tay của Cố Sâm siết chặt điện thoại, “Tôi không có gì, nhìn cậu thôi.

Thức đêm hai ngày liền cũng hại cho sức khỏe.

Với lại còn ngày mai nữa, cũng đâu thể cứ tôi ngủ đêm, cậu ngủ ngày như thế được?”
An Ca đẩy ghế ra đi về phía giường, “Sao anh không nói sớm? Tôi còn tưởng anh để ý chứ.”
Hắn ngồi xuống mép giường, kéo gối ra ngoài rìa một chút, “Vậy tôi, ngủ ở chỗ này nha.

Anh yên tâm, tôi ngủ ngoan lắm, bảo đảm cả đêm cũng sẽ không đụng trúng anh.”
Nói xong liền kéo chăn đắp lên người, xoay lưng về phía Cố Sâm.
Cái giường này rất to, An Ca nằm ở đây, khoảng cách giữa hai người còn được nửa mét.
Cố Sâm: …
Chỉ có một chuyện đơn giản như vậy mà làm hắn rối bời cả hai tiếng!

Hơn nữa, An Ca còn sợ là mình để ý.

Nếu không phải mình lên tiếng, tiểu thiếu gia này sẽ ngồi ở trước bàn xem laptop cả đêm!
Cố Sâm thầm chửi mình kiểu cách làm tốn thời gian, nghiêng đầu nhìn An Ca cuộn người bên cạnh, “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có để ý…”
An Ca miễn cưỡng đáp bằng giọng mũi, “Ừ.”
Cố Sâm lại suy nghĩ một hồi, mở miệng chậm rãi nói, “Hợp đồng… chẳng qua lúc đó có chút ý kiến, khi đó tôi với cậu không quen biết, cho nên âm thầm quy định chút khoảng cách.

Thật ra thì có vài điều kiện cũng không cần thiết, cậu không cần phải… tuân thủ như vậy.

Nếu cậu có ý kiến, cũng có thể thương lượng lại.

Cái gì… cũng được.”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Hắn nghĩ An Ca có khi nào nói: Vậy chúng ta có thể bỏ hợp đồng một năm đó không.
Dù sao, ban đầu An Ca đẩy ngã mình, còn nói những lời như vậy, ước chừng là muốn sau khi kết hôn sống thật tốt với mình.
Là hợp đồng đó của mình đẩy hai người ra xa.
Cố Sâm tựa như đã dùng hết dũng khí nói xong những lời này.

Sau đó lẳng lặng chờ phản ứng của An Ca.
Bàn tay cầm điện thoại đổ mồ hôi.
Đợi một lúc sau, đáp lại hắn là tiếng thở đều.
Tiểu thiếu gia này… ngủ rồi?!
Cố Sâm lúc này mới nghiêng đầu nhìn cậu trai cuộn tròn lại, trông gương mặt thì đã ngủ sâu, mắt nhắm chặt, môi hơi hé ra.
Ngủ vô tâm vô phế, không chút dè chừng.
Cố Sâm: …
Cậu còn chưa tắt đèn bàn kìa!
Hắn thở sâu một hơi, cam chịu số phận vén chăn xuống giường, đi chân trần qua bàn tắt đèn, rồi lại rón rén quay lại, leo lên giường đắp chăn.
Nhịp tim vẫn đập nhanh không hề có dấu hiệu chậm đi.
Hắn không biết mình ngủ lúc nào, chìm vào một giấc mộng.
Là một cảnh đã rất lâu, lâu đến mức hắn đã gần như quên mất.
Lúc 5 tuổi, hắn bị bắt cóc.
Một người đàn ông trưởng thành dùng sức nắm cổ hắn, bịt miệng hắn, kéo hắn vào trong xe.
Hắn liều mạng giãy dụa nhưng không thoát được cánh tay rắn chắn, hắn muốn gào thét nhưng không thể phát ra khỏi miệng.
Cổ bị bóp chặt làm hắn không thở được, cảm giác hít thở không thông khiến phổi muốn nổ tung, cảm giác cầu sinh chưa bao giờ có, làm hắn sợ hãi.
Cố Sâm bừng tỉnh, nhìn xung quanh, thở hổn hển.
Mấy giây sau, hắn bình tĩnh lại.
Cũng tìm được nguyên do làm mình thở không được.
An Ca đang gác đầu lên vai hắn, một cánh tay khoác qua, nặng nề đè lên cổ họng.
Một chân gác lên hông hắn, bàn chân vừa lúc đặt giữa hai chân hắn.
Cố Sâm hít một hơi, trầm thấp gọi một tiếng, “An Ca!”
Vị kia nói mình ngủ rất ngoan, bảo đảm cả đêm sẽ không đụng trúng mình, mà bây giờ đã xem hắn thành cái gối ôm rồi!